Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Nghe đến hai chữ Lý Hinh, Lâm Hâm vừa mới luyện chế xong đan dược, vốn đang rất mỏi mệt gần như nhảy dựng khỏi ghế, chạy vọt tới mở cửa phòng.
Nên biết, Ma Pháp Thánh Điện đã ra lệnh cấm, căn phòng của y coi như là điện chủ đến đây cũng không thể trực tiếp mở cửa. Bên ngoài còn có người canh gác chặt chẽ, nghiêm cấm tới gần, để tránh quấy rầy y luyện chế đan dược. Có thể tới đây đều là đã được Lâm Hâm cho phép.
Cửa phòng mở ra, bên ngoài xuất hiện khuôn mặt quen thuộc, là Điển Yên, chiến sĩ Liệp ma Đoàn số bốn cấp sĩ nay là Liệp ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu, chính là đội của Lý Hinh.
Bắt đầu thánh chiến, tất cả Liệp ma Đoàn đều tham gia chiến đấu. Sau khi nhận được mệnh lệnh, Lục Hi dẫn theo Liệp ma Đoàn đi tới bên Ma Pháp Thánh Điện gia nhập chiến đấu. Vừa lúc Lâm Hâm trở về, đương nhiên lại lần nữa gặp Lý Hinh. Tất cả thành viên Liệp ma Đoàn này đều được Lâm Hâm cho phép có thể đi tới chỗ y luyện dược. Đan dược Lâm Hâm luyện chế ra cũng sẽ ưu tiên tặng cho họ dùng.
Liệp ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu luôn ở tiền tuyến, tuy Lâm Hâm lo lắng nhưng y còn có việc quan trọng phải làm, chính là luyện chế đan dược. Bởi vậy, y chỉ còn cách đem đan dược tốt nhất cho đám Lý Hinh, không thể giúp gì hơn. Y sợ nhất nghe được là Lý Hinh ở trên chiến trường có việc gì.
"Lý Hinh làm sao vậy?" Lâm Hâm vội vàng hỏi.
Điển Yên toàn thân đẫm máu, vẻ mặt cực kỳ khó coi, hiển nhiên là tiêu hao quá độ, nhưng gã vẫn trước tiên chạy tới đây báo tin cho Lâm Hâm, có thể thấy đã xảy ra chuyện lớn.
Điển Yên nhìn Lâm Hâm vẻ mặt rã rời, mắt tràn đầy tơ máu, hơi do dự chút, nghiến răng, vẫn là thốt ra.
"Đám ma tộc chết tiệt mới rồi tấn công, phó đoàn trưởng vì bảo vệ đoàn trưởng dốc sức ngăn địch, bị, bị…"
"Bị thế nào? Anh mau nói!" Lâm Hâm chộp lấy vai Điển Yên cao to hơn mình nhiều, hai mắt toát ra lửa.
Điển Yên hít sâu, nói.
"Lâm Hâm, cậu phải bình tĩnh. Tay trái của phó đoàn trưởng, bị ma tộc chém đứt, đang cấp cứu. Tuy đoàn trưởng giữ được sinh mệnh cô ấy nhưng cánh tay trái thì, chỉ sợ là…"
Vừa nghe lời này, Lâm Hâm chỉ thấy óc mình chấn động như muốn nổ tung, lông tơ dựng đứng. Hai tay chộp bả vai Điển Yên lại siết áo giáp kêu rắc rắc. Tùy theo dùng Sâm Chu Đoàn Thể Đan, ngoại linh lực của y cũng đạt tới trình độ khá là kinh khủng. Lúc này bị xúc động, lực lượng suýt làm nứt bộ giáp cấp Huy Diệu.
"Cô ấy ở đâu? Mau dẫn ta đi!!!" Lâm Hâm gần như rống ra.
Điển Yên gật đầu, xoay người chạy ra phía ngoài, Lâm Hâm vội vàng đuổi theo sau.
Nơi Lâm Hâm luyện dược ở sâu trong Ma Pháp Thánh Điện, cách tiền tuyến một đoạn đường. Nhưng lúc này y không thèm quan tâm cái gì cả, dốc sức chạy nhanh theo Điển Yên.
"Là ai hại Hinh nhi, là ai!?" Vừa chạy Lâm Hâm vừa tràn ngập hận thù hỏi Điển Yên.
Điển Yên nói.
"Là Kim Văn Song Đao Ma. Nó đột nhiên từ bên cạnh tấn công đoàn trưởng. Vốn phó đoàn trưởng đang chiến đấu cùng cường địch, trong lúc nguy hiểm, cô lao ra ngăn chặn Kim Văn Song Đao Ma, lấy thương đổi thương, xử lý con chết tiệt đó, nhưng cánh tay trái thì…"
Lâm Hâm chỉ thấy lòng nhói đau. Đối với kỵ sĩ, dù là Thủ Hộ kỵ sĩ hay Trừng Giới kỵ sĩ, có thể hiểu cánh tay quan trọng cỡ nào. Lý Hinh làm Trừng Giới kỵ sĩ, mất một cánh tay tương đương với yếu đi một nửa sức mạnh! Tính tình của cô sao chịu được việc này.
Hai người chạy như điên tới trước. Phương xa, đoàn người mau chóng chạy hướng bên này, đó chẳng phải là thành viên Liệp ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu sao?
Từng luồng sáng vàng như không cần linh lực bị tiêu hao không ngừng lấp lánh. Hàn Đạo và Dịch Quân nâng cáng, Lục Hi đang không ngừng thi triển ma pháp trị liệu. Lúc này Lục Hi hai mắt cũng đỏ rực, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Hinh nhi!" Lâm Hâm kêu to, hai ba bước liền vọt tới, thậm chí thô lỗ đẩy ra Lục Hi, nhào tới cáng.
Mặc dù đoán được tình hình hiện tại của Lý Hinh, nhưng khi y chân chính thấy cô thì nước mắt kiềm không được tràn mi.
Cả cánh tay trái của Lý Hinh đứt lìa, tay bị chặt đặt ở một bên. Không chỉ đứt một đoạn, hiển nhiên cô dùng tay trái ngăn cản kẻ địch tấn công, cổ tay đứt tiếp theo chính là nguyên cánh tay. Một cánh tay đứt làm hai, lúc này hoàn toàn hiện màu xanh xao.
Máu đã ngừng nhưng sắc mặt Lý Hinh vàng như nến, ánh mắt ảm đạm, linh lực dao động rất yếu. Áo giáp trên người cô tổn thương hơn mười chỗ, có thể thấy trước đó cô trải qua chiến đấu thảm khốc cỡ nào. Tay phải của cô còn nắm chặt một thanh trọng kiếm, quyết không thả lỏng.
"Hinh nhi, Hinh nhi!" Lâm Hâm mau chóng lấy ra một bình đan dược, đổ ra một viên bỏ vào miệng mình, sau đó cúi đầu đặt lên bờ môi tái nhợt, dùng nước bọt đẩy qua.
Lý Hinh không hôn mê hoàn toàn, thần trí cô vẫn rất tỉnh táo. Cô nhìn Lâm Hâm, miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
"Đồ ngốc, chạy ra đây làm gì. Bên này rất gần tiền tuyến, nguy hiểm."
"Nguy hiểm cái gì? Cô đã vậy rồi sao ta không đến được! Khốn kiếp!" Vừa nói Lâm Hâm đột nhiên xoay người túm ngực áo Lục Hi. "Anh còn là đàn ông sao? Lại để một cô gái chắn đao cho mình! Anh đã hứa với ta ra sao hả? Anh chăm sóc Lý Hinh như thế nào? Khốn kiếp!"
Nhìn mắt Lâm Hâm đỏ rực, Lục Hi không hề giãy dụa, mặc kệ y xô đẩy cơ thể mình, trên mặt tràn đầy đắng chát. Nếu như có thể, y thật hy vọng nằm trên cáng là mình mà không phải Lý Hinh! Khi ấy mọi việc xảy ra quá nhanh. Kim Văn Song Đao Ma từ bên cạnh tấn công, Lục Hi dù sao chỉ là mục sư.
"Lâm Hâm, anh bình tĩnh chút đi." Lý Hinh trợn to đôi mắt đẹp, tức giận nhìn y.
Lâm Hâm vội vàng thả lỏng bàn tay túm Lục Hi, lại trở về bên cạnh Lý Hinh, cẩn thận cầm lấy cánh tay cụt.
"Hinh nhi, đừng khổ sở. Dù trả giá cỡ nào ta cũng nhất định sẽ giúp cô hồi phục cánh tay."
Nước mắt ròng ròng, y chưa bao giờ đau khổ như thế này. Y bỗng cảm thấy mình quá nhỏ bé, yếu ớt, ngay cả người đàn bà của mình cũng không thể bảo vệ. Đừng nói là giải thích với Long Hạo Thần, ngay cả chính y còn không thể tha thứ mình!
Lý Hinh suy yếu nói.
"Không sao, đánh nhau khó tránh bị thương, huống chi ta chưa chết. Ta sẽ kiên cường. Còn một cánh tay thì ta vẫn có thể giết ma tộc." Nói xong câu đó, cô không thể gắng gượng được nữa, mắt nhắm lại, ngất xỉu trên cáng.
"Mau chóng đưa cô ấy tới chỗ ta, ta sẽ đi tìm thầy thuốc tốt nhất!" Nói xong câu đó, Lâm Hâm quay đầu chạy đi.
Mục sư có thể chữa trị vết thương nhưng không thể ghép lại cơ thể bị đứt rời. Lâm Hâm có đầy đủ đan dược tốt để trị cho Lý Hinh, nhưng muốn gắn lại chỗ bị đứt thì cần thầy thuốc tốt nhất mới được. Càng mau chóng ghép lại thì khả năng giữ được cánh tay càng lớn.
Bốn tiếng đồng hồ sau.
Lâm Hâm yên lặng đứng trong phòng, mấy thành viên Liệp ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu cũng ở tại đó. Nói đến thì trong trận thánh chiến, họ vẫn rất may mắn. Ít nhất cho đến bây giờ, đội Liệp ma Đoàn bọn họ chưa ai chết. Nếu so với Liệp ma Đoàn của đám Trương Phóng Phóng thì kết cuộc tốt hơn nhiều. Đương nhiên đây là bởi vì thực lực Liệp ma Đoàn bọn họ không mạnh lắm, không khiến cường giả ma tộc quá chú ý.
Lục Hi tự trách và đau khổ không ít hơn Lâm Hâm. Mắt y cũng tràn ngập tơ máu. Nhóm bọn họ đều ở tại đây, nhìn thầy thuốc chữa trị cho Lý Hinh.
Lý Hinh coi như may mắn, ít nhất thì chữa trị rất kịp lúc, hơn nữa bên người có Lục Hi là mục sư tu vi tăng lên tới cấp sáu, Lâm Hâm Ma Dược Đại Sư, cùng với thầy thuốc giỏi nhất, coi như ghép lại được cánh tay đứt. Lúc này nửa người trái của Lý Hinh đều bị mảnh vải bao bọc, trong thời gian ngắn không thể hồi phục lại.
"Thầy thuốc, sao rồi?" Lâm Hâm nhỏ giọng hỏi phụ nữ trung niên ghép tay cho Lâm Hâm.
Thầy thuốc thở ra, nói.
"Coi như ghép tay đúng lúc, chỉ là cô ta mất máu quá nhiều, tổn thương căn nguyên, cần tĩnh dưỡng thời gian dài thì thân thể mới hồi phục được."
Lâm Hâm biểu tình thả lỏng nhiều.
"Thầy thuốc, sau khi cô ấy hồi phục lại thì tay trái còn có thể dùng sức giống trước không?"
Thầy thuốc chậm rãi lắc đầu.
"Chỉ sợ không được, cánh tay của cô ta đứt thành hai, chỗ có nhiều mạch máu nhất là cổ tay và cánh tay đều bị tổn thương nặng. Có thể miễn cưỡng cử động sinh hoạt hằng ngày đã là không tệ, muốn vận chuyển linh lực thì cực kỳ khó khăn, mà đó còn là nhờ vào đan dược tốt của bên cậu. Nếu không thì ta không chắc có thể giữ lại tay cô ta. Cho cô ta điều dưỡng thật khỏe mạnh nhé."
Nói xong câu đó, thầy thuốc vội vàng bước đi. Chiến sĩ Liên Minh Thánh Điện chờ đợi bà cứu giúp còn có rất nhiều, rất nhiều.
Thầy thuốc đi rồi, không khí trong gian phòng biến trầm trọng. ai cũng không nói lời nào, bởi vì vốn họ không biết nên nói cái gì mới tốt. Lý Hinh bị thương nghiêm trọng như thế, không chỉ mỗi mình Lâm Hâm bị đả kích! Mất đi năng lực một cánh tay, Lý Hinh muốn giúp ích cho Liệp ma Đoàn của mình thì sức mạnh cũng mất mảng lớn.
Lâm Hâm rất hiểu cô, tính cách Lý Hinh cực kỳ hiếu thắng, đả kích như vậy đối với cô thật quá trầm trọng.
Ngồi bên giường bệnh, Lâm Hâm dịu dàng nói.
"Hinh nhi, cô yên tâm đi, dù thế nào thì ta nhất định sẽ chữa khỏi cánh tay cô. Thầy thuốc làm không được, ta nhất định sẽ làm được."
Lục Hi đột nhiên nói.
"Nếu không chúng ta sẽ đưa cô ấy đi Trấn Nam quan, nếu như có thể mời một vị Thánh Giả đại nhân dùng kỹ năng mạnh nhất chữa trị cho cô ấy, có lẽ có thể hồi phục công năng cánh tay."
Lâm Hâm lắc đầu nói.
"Tuy kỹ năng mục sư cường đại nhưng đa số là kích phát tiềm năng trong người, do đó đạt đến mục đích chữa trị. Nếu như lấy cách đó chữa cho Hinh nhi, chỉ sợ sức sống của cô ấy sẽ bị ảnh hưởng. Lần này cô ấy đã tổn thương căn nguyên. Ta sẽ dùng cách của mình trị cho cô ấy. Lục Hi đại ca, mới rồi rất xin lỗi, ta quá kích động."
Lục Hi cười khổ nói.
"Là ta không bảo vệ tốt cho Hinh nhi, điều này không liên quan đến cậu xúc động hay không. Ta hận cậu không đánh ta một trận."
Lâm Hâm thở dài một tiếng, nói.
"Không thể trách anh, đều là đám ma tộc chết tiệt, đều tại ma tộc." Nói tới đây, y siết chặt nắm tay.
"Các người nghỉ ngơi đi, có ta chăm sóc Hinh nhi là được rồi."
Lục Hi nói.
"Lâm Hâm, cậu cũng mệt mỏi, giữ gìn sức khỏe."
Y không thể nói với Lâm Hâm cái gì nữa, bây giờ nói gì cũng vô dụng. Y dẫn theo đồng bạn rời đi, giao lại nơi này cho Lâm Hâm và Lý Hinh.
Khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt của Lý Hinh, trong mắt Lâm Hâm dần biến đổi tia sáng.
"Hinh nhi, tất cả đều tại ta không tốt, là ta không bảo vệ được cô. Nếu khi đó ta có thể ở bên cạnh cô, coi như chết cũng sẽ không để kẻ địch tổn thương cô. Đều do ta quá yếu, làm ma pháp sư lại không thể lên chiến trường bảo vệ người mình yêu. Hinh nhi, ta quyết định rồi. Vì cô, ta nguyện ý từ bỏ lời thề, ta phải học tập ma pháp công kích!"
Nói đến mấy chữ cuối cùng, Lâm Hâm lần nữa khóc không thành tiếng.
Vốn tính cách y hơi yếu đuối, thuở nhỏ mất đi cha mẹ, để lại chướng ngại sâu trong tâm không thể xóa nhòa. Nhưng giờ phút này, mắt thấy người đàn bà mình yêu bị trọng thương nằm ở trước mặt mình, cảm giác bất lực khiến y suýt phát điên.
Y đang nghĩ, nếu mình có sức mạnh cường đai, có lực công kích cường đại, có thể trên chiến trường cùng cô sát cánh chiến đấu. Dù cho cuối cùng không thể thay đổi kết cuộc cuối cùng, ít nhất có thể cùng người mình yêu chết chung một chỗ. Có lẽ năm đó phụ thân thất bại ma pháp khiến ông và mẫu thân đi cùng nhau, nhưng chắc mẹ chưa từng hối hận. Ít nhất họ chết chung một chỗ.
Hinh nhi, ta sẽ không yếu đuối nữa, ta sẽ lấy hết can đảm, sẽ không sợ ma pháp công kích nữa. Ta sẽ học đòn công kích mạnh nhất dùng để tấn công kẻ địch, bảo vệ cô, tình yêu của ta.
Trên bầu trời mây đen dày đặc, mùi máu nồng đậm quanh quẩn trên Trấn Nam quan.
Trấn Nam quan chính là tổng thể thực lực yếu nhất trong sáu tòa hùng quan của Liên Minh Thánh Điện. Năng lực chữa trị của mục sư tuy mạnh nhưng dù sao họ yếu công kích. Huống chi mục sư tu luyện khó khăn hơn chức nghiệp khác. Cho nên số lượng mục sư đẳng cấp cao ít hơn chức nghiệp giả cấp cao của thánh điện khác.
Nếu không phải có Ngũ Đại Thánh Điện không ngừng viện binh, liên minh chú trọng giúp sức, chỉ sợ Trấn Nam quan sớm bị công phá.
Năm đó lúc đám Long Hạo Thần tại đây, chẳng phải Trấn Nam quan đã bị công phá một lần?
Đầu tường Trấn Nam quan đa số đều là các cường giả đến từ Ngũ Đại Thánh Điện, các mục sư của Mục Sư Thánh Điện trong một năm thánh chiến đã bị thương vong thảm trọng.
Ma tộc từng dấy lên nhiều trận đánh bất ngờ với các mục sư, tuy mỗi lần hành động sẽ khiến ma tộc tổn thất trầm trọng, nhưng mục sư bị mất mát càng nhiều.
Bồi dưỡng mục sư cao cấp khó khăn đến cỡ nào, nhưng trên chiến trường thì mục sư cao cấp vẫn rất yếu ớt. Bọn họ có thủ đoạn giữ mạng cực kỳ ít ỏi, năng lực công kích càng tệ.