Long Hạo Thần nhíu mày, suy nghĩ một lát mới nói.
"Nếu chúng ta muốn mua tình báo với cô thì sao?"
Đích thực hắn không muốn cưỡng ép Nguyệt Dạ nữa. Từ khi họ trở thành Liệp Ma Đoàn, có thể nói Nguyệt Dạ có công lớn nhất cho họ tung hoành trong lãnh địa ma tộc. Nếu mất đi tình báo của cô, Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất nhất định sẽ không nhẹ nhàng như hiện giờ.
Đáy mắt Nguyệt Dạ xẹt qua nỗi buồn, lòng thầm nghĩ: thì ra trong tâm hắn thì mình chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Đúng vậy! Mình là ma tộc, con gái Nguyệt Ma Thần, trừ lợi dụng ra thì còn có cái gì nữa chứ?
"Có thể, nhưng giá tình báo của ta không thấp." Nguyệt Dạ lạnh lùng nói.
Long Hạo Thần gật đầu, không nói gì thêm. Hiện tại tâm trí hắn đều tập trung trên người Thải Nhi.
Nguyệt Dạ đột nhiên nói.
"Là A Bảo ra lệnh tấn công các người?" Đáy mắt cô lóe lên tia phức tạp.
Long Hạo Thần gật đầu.
Nguyệt Dạ nói.
"Ta muốn biết chi tiết lúc đó, ta sẽ lấy tin tức các ngươi muốn làm trao đổi."
Long Hạo Thần rốt cuộc phát hiện cảm xúc của Nguyệt Dạ không đúng.
"Cô làm sao vậy? Trong lòng khó chịu?"
"Không cần ngươi lo!" Nguyệt Dạ có chút không khống chế được cảm xúc, cổ họng mang theo vài phần nghẹn ngào.
Long Hạo Thần khẽ thở dài, nhỏ giọng an ủi.
"Cô đừng suy nghĩ nhiều. Y không giống ta. Làm thái tử ma tộc, người thừa kế của Ma Thần Hoàng, rất nhiều lúc y phải nghĩ cho ma tộc. lúc ấy Thải Nhi thức tỉnh thể chất thần quyến giả, khiến y cảm thấy bất an, sau đó tấn công chúng ta."
Nguyệt Dạ ngây người nhìn Long Hạo Thần.
"Ngươi đang giải thích giùm cho tử địch?"
Long Hạo Thần cũng ngẩn ra, cười khổ lắc đầu, nói.
"Y là tử địch của ta, nhưng cô là bạn ta. Ta chỉ hy vọng tâm lý cô có thể dễ chịu chút. Nhưng ta thật hổ thẹn, cho đến nay đều dùng cấm chế uy hiếp cô. Hiện tại giải trừ cấm chế cũng tốt, ít nhất giữa chúng ta không có ngăn cách nữa."
"Ngươi thật xem ta là bạn?" Nguyệt Dạ nhìn chăm chú đôi mắt Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần gật đầu, nói.
"Chỉ cần cô không tham dự vào tàn sát nhất loại, ta sẽ xem cô là bạn bè."
Trong lòng mê mờ đột nhiên quét trừ bớt, trên mặt Nguyệt Dạ lại xuất hiện nụ cười ngọt ngào.
"Tốt, chúng ta là bạn. về sau ta bán tình báo cho các người sẽ đánh chiết."
Nhìn cô hơi lấy lại tinh thần, Long Hạo Thần cũng cười.
"Là đánh chiết chân trái ta hay là đùi phải?"
Nguyệt Dạ bật cười, nói.
"Thì ra ngươi cũng có lúc không thành thật. Kỳ thật, ngươi cũng không tốt lắm đâu."
Long Hạo Thần ngẩn người.
"Chỗ nào không tốt?"
Nguyệt Dạ hừ một tiếng.
"Không cho ngươi biết, mau tu luyện đi."
Long Hạo Thần mỉm cười, nhắm mắt lại, cảm thụ tình huống trong thân thể, lấy cách an toàn nhất tiến hành tu luyện.
Nhìn sắc mặt của hắn dần biến bình ổn, ánh mắt Nguyệt Dạ có chút ngẩn ngơ. Cô thầm nói: khuyết điểm của ngươi chính là không có khuyết điểm! Nếu không, sao ta sẽ dần dần bị ngươi hấp dẫn chứ?
"Cái gì? Áo Tư Đinh Cách Lý cùng Long Hạo Thần một chỗ? Còn là tọa kỵ của hắn?" Ma Thần Hoàng ngồi trên ngai vàng, trước mặt đứng A Bảo sắc mặt tái nhợt.
*Bùm*
Tay vịn đầu rồng bị Ma Thần Hoàng dùng sức quá mạnh bóp nát, bắn ra một mảnh bột phấn.
Ma Thần Hoàng tiếng hít thở rõ ràng vội vàng hơn, khuôn mặt tuấn tú thậm chí có chút vặn vẹo, sát khí lạnh lẽo tựa như thủy triều tuôn ra.
Cho dù A Bảo có thể chất mạnh mẽ cũng không chịu nổi sát khí khủng bố của Ma Thần Hoàng. Y kêu rên một tiếng, rút lui vài bước, phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này Ma Thần Hoàng mới phát hiện mình mất khống chế, một luồng sáng tím đen nhập vào người A Bảo. Sắc mặt y bỗng chốc tốt hơn nhiều.
Lúc này nỗi kinh hãi trong lòng A Bảo không thua phụ hoàng. Đây là lần đầu tiên y thấy phụ hoàng mất khống chế như vậy. Kỳ thực chính y cũng không biết Áo Tư Đinh Cách Lý là cái gì, bí mật này dường như các chỉ ma thần mới biết.
Ma Thần Hoàng từ ngai vàng bước xuống, mau chóng đi tới đi lui trong đại sảnh rộng lớn. Đôi mắt đen bất giác biến thành màu đỏ, hô hấp nặng nề hơn bình thường nhiều. Linh lực trên người không ổn định dao động. Sắc mặt âm trầm khó đoán tựa như núi lửa tùy thời bùng cháy dung nham.
A Bảo không dám mở miệng, không dám nêu ý kiến gì. Ma Thần Hoàng như vậy, coi như là ma thần mười hạng đầu chắc chắn cũng không dám thở mạnh. Khí thế mạnh mẽ thậm chí toàn bộ Ma Đô Tâm Thành đều run rẩy vì thế.
Bước đi gần một tiếng đồng hồ thì Ma Thần Hoàng mới dừng bước, trầm giọng quát.
"Hoàng Thước!"
"Có thuộc hạ!"
Trong bóng đêm, Hoàng Thước dáng người cao lớn bỗng xuất hiện, quỳ một gối xuống đất.
Ma Thần Hoàng lạnh giọng nói.
"Truyền lệnh của ta, để Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư, Tinh Ma Thần Ngoã Sa Khắc, Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp, Địa Ngục Ma Thần Mã Nhĩ Ba Sĩ Đáo đến ma hoàng cung nghị sự."
"Tuân lệnh bệ hạ." Hoàng Thước cung kính đáp, lập tức xoay người đi.
A Bảo đã hoàn toàn bị uy nhiếp khủng bố của phụ hoàng làm quỳ xuống đất, trong lòng càng lấy làm kinh ngạc. Ma Thần Hoàng triệu tập Trụ Ma Thần đệ nhị, đệ tam, đệ tứ, đệ ngũ của ma tộc cùng nhau nghị sự, việc này cực kỳ hiếm thấy. Tuy thực lực của Áo Tư Đinh Cách Lý không tệ, nhưng đáng giá phụ hoàng làm như vậy sao? Chẳng qua y không dám hỏi, lúc này Ma Thần Hoàng thật quá đáng sợ.
Long Hạo Thần tu luyện rất gian nan, chính như Dạ Tiểu Lệ đã nói, lúc trước hắn bị thương thật quá nặng, tổn thương căn nguyên. Tuy trải qua Dạ Tiểu Lệ dốc sức chữa trị, vết thương đã tốt rồi, nhưng tự thân tiêu hao không khả năng mau chóng hồi phục, nhất định phải trải qua một đoạn thời gian tĩnh dưỡng mới được.
Nhưng sao Long Hạo Thần dám cho mình thời gian nghỉ dưỡng. Thải Nhi ra vấn đề lớn như vậy, trong lòng hắn tràn ngập áy náy, hắn phải dùng hết sức đi chăm sóc Thải Nhi!
Cảm giác toàn thân mềm nhũn đối với ai mà nói đều không thoải mái. Long Hạo Thần có thể cảm thụ được linh lực trong cơ thể, nhưng linh lực hoàn toàn tán loạn, hắn chỉ có thể từng chút một triệu tập lại.
Trước giờ chưa từng gặp khó khăn, tới điểm mấu chốt thì cảm giác yếu ớt mãnh liệt thật khiến hắn khó tập trung tinh thần. Chẳng qua, dù sao Long Hạo Thần là thần quyến giả, đối với lực khống chế thuộc tính vượt xa chức nghiệp giả cùng cấp. Sau khi thử một đoạn thời gian phát hiện mình rất khó tụ tập linh lực, hắn nghĩ phải tìm cách khác.
Không thử điều động linh lực nữa, mà là kích phát. Hắn cẩn thận kích phát mỗi một điểm quang nguyên tố trong người, khiến bản thân quang nguyên tố tự phát ra hơi thở. Cứ như vậy, hơi thở quang nguyên tố càng có thể tràn ngập cả người hắn.
Lúc mới bắt đầu thì hiệu quả không rõ rệt, quang nguyên tố chịu tinh thần lực của hắn kích phát, so với nguyên bản càng sáng hơn chút mà thôi. Nhưng tùy theo Long Hạo Thần kích thích quang nguyên tố càng nhiều, trên người bắt đầu có cảm giác ấm áp. Cơ bắp, mạch máu, nội tạng, xương cốt trong hơi thở ngày càng ấm áp thì bắt đầu lại tỏa sáng sinh cơ. Đây không thể nghi ngờ là tăng mảng lớn tốc độ hồi phục của hắn.
Long Hạo Thần thông minh đến cỡ nào. Trong lúc vô tình phát hiện khiến hắn rất nhanh lĩnh ngộ. Tuy đây không xem như là ma pháp, nhưng có thể coi là cách tự mình chữa thương, có thể tăng tốc độ chữa trị và hồi phục thân thể. Đương nhiên, cách này tuyệt không thích hợp với tất cả mọi người. Muốn thi triển cần hai điều kiện, đầu tiên là tinh thần lực phải đủ mạnh, có thể tinh tế khống chế mỗi một điểm quang nguyên tố. Tiếp theo là vấn đề thuộc tính. Đổi làm Lâm Hâm, hỏa nguyên tố nếu bị kích thích thì chẳng phải là tự thiêu?
Dường như chỉ có quang thuộc tính và thủy thuộc tính là thích hợp loại chữa trị này. Còn về cái tên, Long Hạo Thần không có tâm trí nghĩ nhiều, đặt tên là Quang Liệu Thuật.
Dưới tác dụng của Quang Liệu Thuật, trên người Long Hạo Thần dần tỏa ra quang mang vàng, thân thể mau chóng hồi phục khiến tốc độ hấp thu quang nguyên tố tăng lớn.
Dựa theo cách nói của Dạ Tiểu Lệ, chỉ riêng hồi phục cơ năng thân thể Long Hạo Thần đã cần hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Nhưng khi hắn chân chính tu luyện hai mươi bốn tiếng đồng hồ, chẳng những hồi phục cơ năng thân thể, ngay cả linh lực cũng lấy lại trên bảy phần. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Thông qua tu luyện, Long Hạo Thần phát hiện, khi mình hấp thu quang nguyên tố tu luyện linh lực, đầu tiên là linh khiếu tụ tập ở ngực, trán và bụng đều không có động tĩnh. Thoạt nhìn thì phải đợi linh khiếu ở ngực hấp thu đầy linh lực rồi mới tụ tập linh lực ở hai linh khiếu khác.
Nhưng mà không thể trữ tồn không có nghĩa là không trợ giúp hắn hấp thu tinh luyện. Hai linh khiếu khác trong lúc Long Hạo Thần đang tu luyện thì cũng tiến hành công tác giống linh khiếu ngực. Chẳng qua chúng hấp thu quang nguyên tố tinh luyện linh lực chậm hơn linh khiếu ngực nhiều.
Cụ thể vận chuyển linh khiếu thì còn cần thông qua không ngừng tu luyện tìm hiểu. Mà lúc này, Long Hạo Thần không có nhiều thời gian như vậy, bởi vì Thải Nhi đã chậm rãi tỉnh dậy.
Tuy Long Hạo Thần luôn tu luyện, nhưng tâm trí đều đặt trên người Thải Nhi. Thải Nhi mới có dấu hiệu tỉnh dậy thì hắn lập tức thanh tỉnh.
"Thải Nhi." Long Hạo Thần khẽ kêu, mau chóng tới bên cạnh nàng.
Thải Nhi chậm rãi mở ra đôi mắt mông lung, có chút ngơ ngác nhìn Long Hạo Thần, lại nhìn xung quanh, đột nhiên chộp tay Long Hạo Thần, nói.
"Vì sao, vì sao ta không nhớ gì hết? Ta rốt cuộc là ai? Nơi đây là chỗ nào?"
Long Hạo Thần mềm nhẹ nói.
"Cô là Thải Nhi, ta là Long Hạo Thần. Cô bởi vì thức tỉnh năng lực bị một ít kích thích, cho nên tạm thời mất trí nhớ. Đừng gấp, mọi thứ sẽ tốt hơn. Ta nhất định giúp cô tìm lại ký ức."
Thải Nhi lắc đầu nguầy nguậy, hai tay túm mái tóc dài biến thành màu xám bóng mượt, khuôn mặt tuyệt sắc tràn ngập thống khổ.
"Ta, ta thật là không thể nhớ lại cái gì. Thật khổ sở, rất khổ sở…"
Đánh chiết: vốn ý nghĩa là giảm giá, nhưng cái từ chơi chữ của người trung quốc nếu dịch là giảm giá, thì sẽ không khớp với vế sau nói đùa của Long Hạo Thần. Cho nên vẫn là giữ từ hán việt bên trên.
Long Hạo Thần lòng đau nhói, nhịn không được muốn ôm nàng vào lòng.
Thải Nhi giật mình, mạnh đẩy hắn ra, hai tay ôm ngực.
"Anh, anh muốn làm cái gì?"
Long Hạo Thần chặn lại nói.
"Thải Nhi đừng sợ, ta cái gì đều không làm, chỉ ở bên cạnh cô được không? Cô trước bình tĩnh chút. Cô càng gấp gáp thì càng không dễ dàng hồi phục ký ức. Cô chịu nghe ta kể mọi chuyện không?"
Long Hạo Thần liên tục khuyên nhủ, kinh hoàng trong mắt Thải Nhi dần bình phục lại, ánh mắt nhìn Long Hạo Thần vẫn giữ cảnh giác.
"Anh đừng tới đây, cứ đứng đó nói."
"Được." Long Hạo Thần đồng ý, dùng giọng dịu dàng nhất kể ra. "Cô tên Thải Nhi, là một thích khách trong Thích Khách Thánh Điện của liên minh thánh điện."
"Liên minh thánh điện? Đó là gì? Thích Khách Thánh Điện lại là cái gì?" Thải Nhi ngây ngốc nhìn Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần cũng ngẩn ngơ, hắn không nghĩ tới Thải Nhi mất trí nhớ triệt để như vậy.
"Thải Nhi, cô trước tiên ngồi xuống, ta chậm rãi kể cô nghe."
"Ừm."
Dường như Thải Nhi bớt kháng cự, nghe vậy thì chậm rãi ngồi xuống, chẳng qua, mới ngồi xuống nàng lại nhíu mày.
"Ta đói, đói quá đi."
Đích thực, ba người đã một ngày một đêm không ăn cái gì.
Long Hạo Thần vội vàng từ trong Giai Điệu Vĩnh Hằng lấy ra thực vật và nước uống chia cho hai cô gái, chăm sóc Thải Nhi ăn cái gì, thậm chí còn cô ý đốt Quang Minh Thánh Hỏa để nàng ăn lương khô được nóng, chăm sóc ân cần.
Nguyệt Dạ đứng cạnh nhìn Long Hạo Thần vừa giúp Thải Nhi lấy lương khô, vừa bắt đầu kể nàng nghe về tình hình Thánh Ma đại lục, cô ngẩn ngơ. Không biết vì sao, mũi có chút cay, mắt đẹp mông lung hơi nước.
Nếu có một ngày, có người đàn ông cũng sẽ vì mình như thế, coi như là chết ngay thì mình cũng cam tâm tình nguyện.
Thải Nhi sợ hãi và bài xích, khi nghe Long Hạo Thần kể chuyện và ân cần chăm sóc, thì dần dần biến mất. Nghe Long Hạo Thần kể tất cả, nàng dần ổn định tâm thần, tựa như lữ khách khát nước trong sa mạc đột nhiên thấy ốc đảo, cẩn thận nhớ kỹ tất cả điều Long Hạo Thần nói. Ít nhất thì không để óc mình trống rỗng.
Long Hạo Thần kể chừng một tiếng đồng hồ thì sẽ để Thải Nhi nghỉ ngơi, để nàng hấp thu thứ mình kể, sau đó lại nói tiếp. Chỉ riêng bối cảnh đại lục và tình trạng trước mắt, hắn dã kể dài tới bốn tiếng đồng hồ.
"….lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, là lúc ta còn rất nhỏ. Khi ây cô mạnh hơn ta nhiều, ta mới chín tuổi, đang chuẩn bị hái rau dại về nhà ăn, đột nhiên thấy cô chỉ có bảy, tám tuổi gầy yếu ngã trên đất."
"Cô còn nhớ lúc chúng ta trùng phùng không? Khi đó ta không nhận ra cô, cô dựa vào chiếc nhẫn Mạc Vong Ngã mới biết ta, còn không nói cho ta biết, thật quá xấu. Nhưng đoạn thời gian đó, ta thật rất vui, dường như cả thi đấu tuyển chọn Liệp Ma Đoàn cũng không còn quan trọng nữa."
"Ở Khu Ma quan, lúc chúng ta trong lều, cô không thèm để ý ánh mắt người khác, dựng lên ngôi nhà nhỏ thuộc về chúng ta. Lần đó ta xúc động mạnh nhất, lòng thầm thề, sau này nhất định sẽ cho cô một ngôi nhà ấm áp. Đều là ta không tốt, không có chăm sóc tốt cho cô, khiến cô bị thương nặng như vậy…"
Long Hạo Thần luôn chậm rãi kể, thanh âm của hắn thật dịu dàng, tựa như dòng suối mát thanh tẩy lòng Thải Nhi. Mãi đến khi nàng tựa vào vai hắn ngủ say.
Bên kia, Nguyệt Dạ đã nghe đến ngơ ngẩn, cô thậm chí nghe còn chăm chú hơn cả Thải Nhi.
Ngày như vậy, trôi qua tròn ba ngày. Mỗi ngày Long Hạo Thần không ngừng kể chuyện, đút cho Thải Nhi ăn uống. Còn về một ít vấn đề sinh lý riêng tư cần giải quyết của con gái, đương nhiên là do Nguyệt Dạ dạy Thải Nhi.
Long Hạo Thần kể rất tỉ mỉ, hơn nữa không ngại phiền lặp đi lặp lại. Trải qua ba ngày tiếp xúc, rốt cuộc Thải Nhi không bài xích hắn nữa, ngược lại có chút ỷ lại hắn. Chỉ là nàng vẫn không nhớ ra cái gì, miễn cưỡng nhớ lời Long Hạo Thần kể mà thôi.
Thực lực Thải Nhi tuyệt không mất đi, ngược lại tăng cường lớn, tin tức tốt nhất chính là nàng còn bản năng chiến đấu. Nàng có thể nhớ được kỹ năng thích khách. Hơn nữa, theo lời Thải Nhi nói, dường như nàng nắm giữ năng lực mới, cụ thể là cái gì thì nàng không rõ ràng lắm. Theo Long Hạo Thần đoán, chắc là nàng còn thiếu một bước lĩnh ngộ mới có thể sử dụng được. Mà năng lực mới này dĩ nhiên liên quan đến thân phận thần quyến giả Tử Thần.
Trải qua mấy ngày nay tiếp xúc, Long Hạo Thần đã dần tiếp thu việc Thải Nhi mất trí nhớ. Nhưng bây giờ nàng tựa như giấy trắng không biết gì hết, cũng chỉ xem hắn như bạn bè có thể dựa vào, thiếu tình cảm trước đây. Nguyệt Dạ không chỉ một lần nhìn Long Hạo Thần sau khi Thải Nhi ngủ hoặc tu luyện thì lộ ra đau lòng tuyệt vọng.
"Chúng ta nên trở lại, Thải Nhi, cô chuẩn bị xong chưa?" Long Hạo Thần hỏi Thải Nhi.
"Ừm." Thải Nhi nhẹ gật đầu, đôi mắt to chớp chớp, so với trước đây càng hoạt bát chút.
Long Hạo Thần thầm than, nói với Nguyệt Dạ vài câu, mở ra Giai Điệu Vĩnh Hằng truyền tống.
Quang mang vàng lấp lánh, đem ba người bao phủ bên trong, Thải Nhi bản năng gần sát Long Hạo Thần, túm chặt tay áo hắn, hai mắt nhắm chặt, bộ dạng rất khẩn trương. Nguyệt Dạ cũng tới gần Long Hạo Thần một chút, liếc trộm hắn, đã thấy hắn chỉ chăm chú vào Thải Nhi.
Quang mang vàng lấp lánh, đem ba người xuất hiện ở nơi ngoại ô. Bên ngoài đã là đêm tối, không khí lạnh lẽo, không trăng không sao. Bởi vậy xung quanh đều tối đen.
"Thải Nhi, được rồi, chúng ta đã quay về đại lục." Long Hạo Thần khẽ đụng vào nàng.
Thải Nhi mở mắt ra, vẻ mặt tò mò nhìn xung quanh.
"Đây chính là thế giới vốn có của chúng ta?"
Long Hạo Thần mỉm cười nói.
"Đúng vậy! Đợi lát nữa cô sẽ gặp được đồng bạn."
"À. Anh sẽ luôn bên cạnh ta chứ?" Thải Nhi vẻ mặt mong chờ hỏi.
Long Hạo Thần gật đầu.
"Luôn luôn."
Thải Nhi cười hì hì.
"Vậy thì tốt, anh là người tốt, anh kể những gì ta đều ghi nhớ. Anh là bạn trai của ta, đúng không?"
Long Hạo Thần cười lớn nói.
"Đúng vậy! Ta sẽ luôn bên cạnh cô, bảo vệ cô."
"Ừ!" Thải Nhi gật đầu.
"Hạo Thần, ta phải đi rồi." Bên kia vang lên giọng Nguyệt Dạ.
Long Hạo Thần quay đầu nhìn cô, thấy khuôn mặt lạc lõng.
"Trở về đi, đừng suy nghĩ nhiều quá. Nếu có gì cần chúng ta hỗ trợ thì cô để người thương đoàn Nguyệt Dạ tới thánh thành tìm ta. Nhiệm vụ lần này chúng ta nhận đã hoàn thành gần hết. Có lẽ, chúng ta sẽ không tiếp tục làm nhiệm vụ nữa. ta muốn mang Thải Nhi trở lại, về bên cha mẹ cô ấy, xem thử có thể trợ giúp cô ấy nhớ lại cái gì không."
Nguyệt Dạ đột nhiên trầm mặc, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Long Hạo Thần có chút nghi hoặc nhìn cô, bên kia Thải Nhi cũng nghiêng đầu nhìn. Chẳng qua nàng rõ ràng không vừa mắt Nguyệt Dạ lắm, ánh mắt nhìn cô có mang địch ý.
Nguyệt Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Long Hạo Thần, nói.
"Xà Ma Thần An Độ Mã Lý ở đông bộ An Độ hành tỉnh. Gần đây y đang tìm kiếm cái gì đó ở đầm lầy Thâm Uyên trong An Độ hành tỉnh. An Độ Mã Lý trời sinh tính đa nghi thực lực mạnh mẽ, luôn mang theo Trụ Ma Thần của mình. Tuy thứ hạng của y là cuối cùng trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần, nhưng chủng tộc Xà Ma tộc phụ thuộc của y thì cực mạnh, nếu không sẽ chẳng đơn độc trấn thủ một tỉnh thành. Muốn đối phó y, trước tiên phải giết chết bốn Mỹ Đô Toa bên cạnh y. Tuyệt đối đừng nhìn vào mắt Mỹ Đô Toa, nếu bị ánh mắt đó nhìn trúng, nhất định phải trước khi bị hóa đá giết chết nó, nếu không sẽ vĩnh viễn không thể hồi phục. Mỹ Đô Toa là ma tộc cấp sáu, Xà Ma bình thường đa số ở cấp ba đến cấp năm."
Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn cô.
"Cô…."
Nguyệt Dạ cười mỉa mai.
"Không có gì, coi như là thù lao ngươi đã an ủi ta. Sau này muốn từ chỗ ta được đến tin tức, là phải trả giá cao nha. Ta đi đây."
Nói xong cô xoay người bước đi. Nhưng không đi mấy bước thì cô lần nữa dừng lại, đột nhiên xoay người, khiêu khích liếc Thải Nhi một cái, nói với Long Hạo Thần.
"Nếu như người ngươi gặp trước tiên là ta, ta nhất định sẽ khiến người thích ta chứ không phải nàng."
Quang mang tím lấp lánh, Nguyệt Dạ xoay người bay lên, mắt ngập nước, dường như sẽ tuôn trào.
Long Hạo Thần giật mình nhìn cô đi xa khuất, trong chốc lát nói không ra lời. Kỳ thật hắn không phải loại người chậm hiểu. chỉ là mấy ngày nay, tâm trí hắn đều tập trung vào Thải Nhi, không chú ý nhiều đến Nguyệt Dạ.
Mấy lời của Nguyệt Dạ lọt vào tai hắn thật như sét đánh giữa trời, thoáng chốc hắn ngây như phỗng.
"Hừ, có gì ghê gớm đâu." Thải Nhi thè lưỡi phương hướng Nguyệt Dạ rời đi. "Sớm đã nhìn ra cô ta không có ý tốt. Long Hạo Thần, anh nói, anh thích cô ta hay là thích ta?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh, Long Hạo Thần có cảm giác dở khóc dở cười. Nhưng trong lòng hắn gợn sóng, trước đây Thải Nhi tuyệt sẽ không hỏi hắn lời như vậy.
Vốn tính cách Thải Nhi nội hướng, sau khi mất trí nhớ thì hoạt bát nhiều. Lúc này chẳng phải rất giống cô bé hờn mác sao?
"Đương nhiên là thích cô rồi. Cả đời ta, sẽ chỉ thích một mình cô." Long Hạo Thần nhẹ kéo tay nàng, nghiêm túc nói.
Thải Nhi có chút kinh hoảng tránh ánh mắt hắn, cũng rụt tay lại.
"Anh, anh đừng như vậy, ta thấy kỳ kỳ. Không phải anh nói sẽ mang ta đi tìm đồng bạn ư? Mau đi thôi."
Nhã Khắc đại thành, đoàn bộ.
Mấy ngày nay, không khí trong đoàn bộ luôn u ám. Mặc kệ là Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương, hay là Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất, mỗi thành viên đều hiện ra ủ rũ. Đặc biệt là năm người Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất, càng đè ép cảm xúc của mình. Nếu không phải bởi vì Linh Hồn Xiềng Xích cảm ứng được Long Hạo Thần và Thải Nhi còn sống, chỉ sợ họ đã sớm không thể khống chế nổi tình cảm của mình.
Mấy ngày nay, bọn họ kiềm không được đi ra ngoài hai lần, tìm tin tức của Long Hạo Thần và Thải Nhi, nhưng không thu hoạch được gì. Thiên Kình thì dẫn đồng đội nghỉ ngơi xong luôn đi tìm Long Hạo Thần và Thải Nhi. Tuy Thiên Kình không nói cái gì, nhưng từ đôi mắt tràn ngập tơ máu là có thể thấy tâm tình gã không bình tĩnh.
Đúng vậy! Sao gã có thể bình tĩnh được. Chính là bởi vì gã ra quyết định sau lầm, dẫn đến hai đội Liệp Ma Đoàn rơi vào tuyệt cảnh. Nếu không có Long Hạo Thần, chỉ sợ bọn họ không ai còn sống trở về. Lúc này, bọn họ bình an, nhưng Long Hạo Thần và Thải Nhi lại là sinh tử chưa biết, điều này so với giết gã còn khó chịu hơn.
"Hàn Vũ, chúng ta đi Ma Đô Tâm Thành tìm đại ca đi." Vương Nguyên Nguyên đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói.
Long Hạo Thần không ở, Hàn Vũ làm kỵ sĩ khác trong đội, tạm thời thay thế vị trí đoàn trưởng của Long Hạo Thần.
"Ta đồng ý!" Tư Mã Tiên đứng bật dậy, hai tay siết chặt lộ gân xanh.
Lúc rời khỏi thánh thành, mỗi người đều cảm giác rõ ràng thực lực tăng mảng lớn, nhưng đi tới chiến trường ma tộc, đặc biệt là trận chiến trước đó, họ mới phát hiện, thực lực của mình nhỏ bé như vậy. Ở thời điểm quan trọng, căn bản không thể giúp Long Hạo Thần cái gì. Đối diện nhiều cường giả ma tộc, bọn họ ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.
Lâm Hâm và Trần Anh Nhi mắt cũng đỏ rực, ánh mắt bốn người đều tập trung vào Hàn Vũ.
Hàn Vũ nhìn bọn họ, cũng chậm rãi đứng lên.
"Theo lý trí thì ta nên ngăn cản các người. Chuyến đi này, chúng ta có ít nhất chín mươi phần trăm cơ hội vĩnh viễn ở lại đó, không thể để các người dễ dàng rơi vào nguy hiểm. Nhưng, lý trí cái quái gì, chúng ta đi!"
Nói xong y cầm lấy Xích Huyết Chi Cuồng Phóng bên cạnh, đi hướng ngoài cửa.
Năm người mới ra cửa, đường đi đã bị một bóng dáng cao to ngăn chặn.
"Tránh ra!" Tư Mã Tiên hét lớn một tiếng, trực tiếp nhấc lên Quang Chi Đại Lực Hoàn.
Cản đường họ chính là đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương, Thiên Kình.
"Ta không thể để các người đi. Ta đã ra quyết định sai một lần, không thể sai tiếp. Hạo Thần không ở đây, ta nhất định phải thay cậu ta bảo vệ các người."
"Cút!" Tư Mã Tiên lại gầm lên, lần này càng không khách sáo, giơ cao Quang Chi Đại Lực Hoàn.
Các thành viên Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất cũng lần lượt phóng ra linh lực, họ luôn kiềm nén bất mãn với Thiên Kình nay rốt cuộc bộc phát.
Thiên Kình hít sâu.
"Nếu giết ta có thể giảm bớt bi thương trong lòng các người, ta tuyệt đối không ra tay. Nhưng chúng ta là Liệp Ma Đoàn, sao chết ở trong tay người của mình được? Ta biết, tất cả đều là ta sai, xin các người cho ta cơ hội chuộc tội. Ta không có yêu cầu gì nhiều, đem cơ hội đến Tâm Thành cho ta đi. Nếu trong vòng mười ngày, ta và đồng bạn không mang về tin tức, các người lại hành động cũng không muộn. Hạo Thần gặp phải nguy hiểm là lỗi của ta ra quyết định sai lầm, cho dù phải đi chịu chết cũng xin để ta chết trước các người. Ta chỉ hy vọng trước khi chết có thể bù lại lỗi lầm."
Nói đến đây, từ người gã bỗng trào dâng khí thế mạnh mẽ. Làm Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ, tu vi của gã đã là đỉnh cấp bảy, trải qua một trận chiến với A Bảo, càng tiếp cận cấp tám. Lời gã nói tràn ngập quyết tuyệt.
Mấy ngày nay, năm người Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất lòng bi thương, tâm tình gã sao vui được? Thậm chí càng thêm đau khổ. Đợi vài ngày, một chút tin tức cũng không có, kỳ thật trong lòng mỗi người đều có suy đoán tệ nhất. Ngay lúc này, gã không muốn tiếp tục khổ sở chờ đợi nữa.
Sắc mặt Tư Mã Tiên dịu đi, lạnh nhạt nói.
"Nói những lời này không có ý nghĩa, xin anh tránh ra. Anh muốn làm thế nào đều không liên quan chúng ta. Đại ca là đoàn trưởng của chúng ta, chúng ta chỉ tin tưởng lực lượng chính mình. Trừ phi anh giết chúng ta, nếu không, anh không thể ngăn cản chúng ta rời khỏi đây." Nói xong, trên người gã bắt đầu lượn lờ tia điện tím. Toàn thân gã phát ra sát khí.
"Tư Mã, bình tĩnh một chút!" Hàn Vũ quát, trầm giọng nói với Thiên Kình. "Đoàn trưởng Thiên Kình, liên quan hành động sai lầm trước đó của các người, chúng ta không muốn nói thêm cái gì. Chỉ huy ra sao thì chính anh hiểu rõ, nhưng sai đã sai rồi, chúng ta có trách móc anh cũng không đổi lại bình an cho đoàn trưởng. Hiện tại xin anh đừng ngăn cản chúng ta. Tư Mã nói đúng, anh làm gì là việc của anh, tìm đoàn trưởng là việc chúng ta nhất định phải làm. Chúng ta có thể khẳng định là đoàn trưởng và phó đoàn trưởng còn sống. Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta tuyệt đối không từ bỏ."
Thiên Kình từ từ lắc đầu.
"Cho dù các người đánh ngã ta thì ta cũng sẽ không để các người bước qua. Đến đây đi."
"Đánh ngã thì đánh ngã!" Tư Mã Tiên đã sớm không kiềm chế được, trong đoàn bộ nhỏ hẹp nhưng sẽ không ảnh hướng lực bắn của Quang Chi Đại Lực Hoàn, trong tay cầu sắt to định đánh hướng Thiên Kình.
"Tư Mã, dừng tay!" Một tiếng quát vang lên từ sau lưng Thiên Kình.
Nghe giọng nói này, vốn Tư Mã Tiên muốn đánh ra Quang Chi Đại Lực Hoàn đã đập xuống đất, tiếng chấn động khiến mỗi người đều tạm thời điếc tai.
Tất cả phản ứng đầu tiên là ngây ngốc, ngay sau đó, trong mắt mỗi người đều lộ ra vui mừng. Thiên Kình đột nhiên xoay người lại, cách sau lưng gã không xa, đó chẳng phải là Long Hạo Thần đang bước vội đến sao. Thải Nhi vẻ mặt tò mò và có chút hồi hộp đi theo sau hắn.
"Đại ca!" Tư Mã Tiên kêu to một tiếng, sải bước xông hướng Long Hạo Thần. Thân hình cường tráng trực tiếp đẩy ra Thiên Kình chắn trước mặt, bước vội đến mở ra đôi tay ôm chặt hắn.
Không chỉ có gã, các thành viên Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất đều tràn ngập hưng phấn, thậm chí là thét chói tai xông tới Long Hạo Thần. Cho dù kiên cường như Hàn Vũ, lúc này cũng kiềm không được rơi nước mắt.
Hưng phấn tràn đầy khiến máu trong người họ đều như đang thiêu đốt. Cảm giác hưng phấn này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Trần Anh Nhi thậm chí nhào đến ôm lấy Long Hạo Thần, ở trên mặt hắn hôn một cái, khiến Long Hạo Thần mặt đỏ bừng.
Thải Nhi bản năng lùi ra sau một bước, kéo ra khoảng cách với Long Hạo Thần, tò mò nhìn những người trước mắt đối với nàng mà nói rất kỳ quái. Tuy nàng mất trí nhớ, không hiểu vì sao sẽ xuất hiện tình huống như vậy, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được mọi người tình cảm chân thành đối với Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần lần lượt ôm đồng bạn xong, bỗng trông thấy Thiên Kình lặng lẽ rời đi, vội vàng kêu lên.
"Thiên Kình đại ca!"
Thiên Kình thân thể cứng đờ, dừng bước, xoay người, cười khổ nói.
"Ta không đáng cậu gọi hai chữ đại ca, trực tiếp kêu tên ta là được."
Long Hạo Thần bước nhanh đi tới trước mặt Thiên Kình, tay phải đấm ngực trái, hướng gã hành lễ kỵ sĩ. Thiên Kình bản năng làm ra đáp lễ.
Long Hạo Thần trầm giọng nói.
"Chỉ một lần thất bại đã khiến anh nản lòng rồi sao? Hành động lần này tuy rằng anh có chút vội vàng, nhưng ta cũng có ích kỷ. Lúc chiến đấu, anh liên tiếp đề ra yêu cầu sẽ cùng đồng bạn đoạn hậu cho chúng ta. Anh không có đánh mất vinh dự của kỵ sĩ. Ở trong lòng ta, anh vẫn là kỵ sĩ tựa như anh trai. Anh không nên bởi vậy mà nản lòng, nên tiếp tục mang đồng bạn vì vinh quang kỵ sĩ, vì tương loại nhân loại mà chiến. Thiên Kình đại ca, ta không trách anh."
Ngây ngốc nhìn Long Hạo Thần, thân thể Thiên Kình hơi run rẩy, môi mấp máy nhưng nói không ra lời. Một người đàn ông anh dũng như vậy, ngay lúc này lại kiềm không được tuôn trào nước mắt.
"Hạo Thần, ta có lỗi với cậu!" Hai đầu gối mềm nhũn, gã định quỳ xuống đất.
Long Hạo Thần vội vàng đỡ lấy gã.
"Thiên Kình đại ca, tất cả đều đã qua, chẳng phải chúng ta đều sống hoàn hảo sao?"
Nhiều ngày nay áp lực ở khoảnh khắc này hoàn toàn bộc phát. Làm một Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ cường đại, trên chiến trường tuyệt đối là anh hùng đổ máu không đổ lệ. Nhưng bây giờ Thiên Kình lại khóc như con nít, có thể thấy trong lòng gã đau khổ cỡ nào. Chẳng qua, có lẽ khóc cũng tốt cho gã. Nếu không, cảm xúc không được phát tiết ra, chỉ sợ gã sẽ trong thời gian ngắn đi hướng hủy diệt.
"Đàn ông ôm nhau, có chút quái quái." Một thanh âm ngại ngùng nhút nhát đột nhiên vang lên.
Vương Nguyên Nguyên bản năng nói.
"Anh Nhi đừng quậy."
Chẳng qua, cô mới thốt ra lời đã cảm giác không đúng. Bởi vì Trần Anh Nhi ở đối diện cô, đang trợn mắt há hốc mồm nhìn sau lưng mình.
Vương Nguyên Nguyên đột nhiên xoay người, giật mình xem. Thải Nhi làm bộ dáng đáng thương lui sang bên, đang nhìn lén họ.
Không chỉ là hai người, các thành viên Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất khác cũng ngơ ngẩn.
Trong lòng họ, Thải Nhi luôn lạnh lùng, im lặng, quả cảm, cường đại. Trong đội, bọn họ tôn kính nhất là Long Hạo Thần, nhưng sợ nhất chắc chắn là Thải Nhi. Tuy rằng Thải Nhi rất ít mở miệng, nhưng một khi tới lúc cần nàng đứng ra, nàng có thể lập tức thay thế địa vị của Long Hạo Thần trong đội, không người nào không phục. Thực lực cường đại của nàng mọi người có mắt đều nhìn thấy. Cường giả cấp tám còn có thể bị giết chết mà. Cho đến nay, nàng và Long Hạo Thần là hai trụ cột trong đội.
Ai có thể nghĩ đến, lúc này Thải Nhi lại đột nhiên bật thốt một câu như thế. Đây không phải là dùng kỳ quái có thể hình dung.
Thải Nhi bản năng dời bước hướng Long Hạo Thần. Rốt cuộc, nàng lắc mình một cái núp sau lưng Long Hạo Thần, hai tay từ phía sau túm lấy vạt áo hắn.
Long Hạo Thần nâng dậy Thiên Kình, nhìn thấy đồng bạn ánh mắt kinh ngạc, mắt hắn hơi ảm đạm nói.
"Không có việc gì, chúng ta trở lại rồi nói sau. Thiên Kình đại ca, sắc mặt anh không tốt, chúng ta đã bình an trở về, anh cũng nghỉ ngơi đi. Chúng ta không thể ở lại Nhã Khắc đại thành nữa, nên mau chóng rời đi. Phải rồi, trả lại đại ca Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp."
Nói xong hắn phóng thích ra áo giáp truyền kỳ hòm bạc đưa tới trước mặt Thiên Kình.