Hắn rót vào linh lực rất chậm, sợ thương tổn Thải Nhi. Khi thân thể Thải Nhi không có linh lực, hắn cũng thông qua liên hệ linh lực cảm thụ được một ít trạng thái.
Tình huống của Thải Nhi khá là xấu. Mạch máu xuất hiện nhiều chỗ tổn hại trầm trọng, có vài mạch máu trực tiếp đứt, có một tia sức sống xanh nhạt kỳ dị liên tiếp mới miễn cưỡng duy trì dính với nhau.
Dùng từ thập cửu nhất sinh hình dung Thải Nhi bây giờ tuyệt không đủ. Nếu không phải ngâm trong hồ nước xanh này, chỉ sợ nàng sẽ là hương tiêu ngọc vẫn.
Càng cảm giác Thải Nhi nguy hiểm bao nhiêu là lòng Long Hạo Thần càng run rẩy, nhưng hắn phát ra linh lực càng cẩn thận.
Thánh Quang Tráo nhẹ nhàng nở rộ bao trùm cả hắn và Thải Nhi.
Long Hạo Thần không phải không biết ma pháp trị liệu mạnh hơn, thật sự bởi vì tình huống của Thải Nhi quá mức yếu ớt, hắn không dám sử dụng ma pháp tiêu hao linh lực cực đại chữa trị cho nàng. Hắn chỉ dám thật cẩn thận từng điểm chữa trị thân thể nàng. Đây tuyệt đối không thể gấp gáp, nếu không, rất có khả năng sẽ phản tác dụng.
Không biết thời gian qua bao lâu, hắn rốt cuộc dần chữa trị xong các mạch máu bị tổn thương. Tuy không thể nói hoàn toàn chữa khỏi, nhưng ít ra có thể đảm bảo mỗi mạch máu đều dính với nhau. Hắn thầm cảm tạ Dạ Tiểu Lệ. Trong người Thải Nhi tuy mạch máu tổn thương nghiêm trọng, nhưng có Mộng Huyễn Thiên Đường chăm sóc, mạch máu bị tổn hại đều được sức sống nhu hòa miễn cưỡng giữ nguyên một chỗ. Chẳng những bảo vệ sinh mệnh Thải Nhi, đồng thời khiến hắn dễ chữa trị hơn.
Thánh Quang Tráo hòa hoãn thân thể Thải Nhi không ngừng giây phút nào. Cùng với mạch máu liền nhau, linh lực của Thải Nhi dần hồi phục, từng tia từ từ vận chuyển trong thân thể. Mạch máu cũng có thể tự hấp thu sức sống xung quanh và ma pháp trị hiệu quang hệ của Long Hạo Thần chữa trị. Thải Nhi đang mau chóng hồi phục.
"Ưm…" Một lúc sau, một tiếng rên khẽ, thân hình mềm mại run run, chậm rãi mở hai mắt ra.
Nhưng mà Long Hạo Thần lần nữa ngơ ngác. Bởi vì Thải Nhi run rẩy, trên tay xúc cảm mềm mại khiến hắn nhịn không được run lên, tay phải không cẩn thận trượt xuống vòng eo nhỏ xíu, phía trên cái kia căng tròn mềm mại. Tay hơi ấn vào trong, cho dù hắn có không hiểu phương diện này thì cũng biết mình đang sờ chỗ nào! Ngay lúc này, mắt đẹp mở ra cũng đồng thời cảm giác bàn tay to nóng rực của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, hai người ánh mắt đều ngẩn ngơ.
"Anh…" Thải Nhi thanh âm run run nhỏ xíu, một tầng sắc hồng hiện trên khuôn mặt xinh đẹp, theo khuôn mặt kéo dài tới cổ và lan xuống dưới mặt nước.
"Ta…ta…" Long Hạo Thần không biết nên giải thích làm sao. Hắn dời tay ra không được mà không dời tay cũng không được. Cảm giác co dãn khiến hắn không muốn ngừng.
Thải Nhi cắn nhẹ môi đỏ, nghiêng đầu đi, hai tay ôm thắt lưng Long Hạo Thần, khiến thân thể mình càng thêm gần hắn, không dám nhìn hắn. Nàng có thể cảm giác được tim mình đang đập nhanh, trong lòng kinh hoảng. Nhưng trừ kinh hoàng và xấu hổ ra, càng nhiều là thỏa mãn.
Thải Nhi trải qua nhiều chuyện khiến lòng nàng tràn ngập âm u và cô độc. Nhưng sau khi gặp Long Hạo Thần, tâm nàng không ngừng biến hóa. Mỗi khi nàng gặp phải nguy hiểm hay khó khăn, chàng ngốc của nàng luôn trước tiên đến bên cạnh. Theo Long Hạo Thần thì vốn nên là vậy, nhưng trong lòng Thải Nhi, đây là điều nàng hạnh phúc nhất.
Sau khi trải qua phần thống khổ hợp thành linh lô không người chịu được, từ hôn mê tỉnh dậy, nàng trước tiên nhìn thấy chính là hắn. Thân mật tiếp xúc thân thể khiến lòng nàng tràn ngập xấu hổ. Nhưng mà sau đau đớn lại trước tiên gặp người đàn ông mình yêu, còn có gì khiến người thỏa mãn hơn điều này? Cho nên trong lòng nàng một chút cũng không trách Long Hạo Thần. Hơn nữa nàng rất tin tưởng Long Hạo Thần không phải hạng người lợi dụng người ta gặp khó khăn. Trong thân thể quang nguyên tố nhu hòa còn chưa tán đi đã đầy đủ chứng minh, mới rồi hắn đang chữa trị cho nàng. Có lẽ, có lẽ anh ấy vừa lúc chữa trị ở chỗ đó…
Khi một người thật yêu một người, dù cho hắn làm sai cái gì, cũng sẽ suy nghĩ theo chiều hướng tốt.
Nhưng nàng xoay người, cho Long Hạo Thần cảm giác khác biệt. Tay từ phần trên trượt xuống bên mông, Long Hạo Thần chỉ cảm thấy ý chí lực chịu khảo nghiệm còn đáng sợ hơn lần hợp thành linh lô. Cả người cương cứng. Tuyệt đối đừng quên, hắn chính là tiểu xử nam hừng hực lửa thanh xuân! Hơn nữa phát dục nhanh hơn bạn cùng lứa, cũng trưởng thành nhiều.
"Tên ngốc, còn không cho ta đồ mặc." Thải Nhi vùi mặt vào hông hắn, nhỏ giọng nói.
"A, a." Nghe giọng Thải Nhi, Long Hạo Thần vội vàng từ Giai Điệu Vĩnh Hằng phóng ra bộ đồ của mình. Không đợi hắn buồn rầu nên làm sao cho nàng mặc quần áo, Thải Nhi đã tự nhiên từ trong nước đứng lên.
Nàng làm động tác rất nhanh, thân thể mềm mại nhẹ xoay lại, trang phục Long Hạo Thần đã bao kín thân thể mềm mại của nàng. Chẳng qua bởi vì là đồ trên, đương nhiên không tránh được lộ ra đùi đẹp. Mặc dù đã che dấu chỗ trọng yếu, nhưng như vậy càng có thần bí dụ hoặc.
Long Hạo Thần ngây ngốc nhìn nàng. Thị lực của hắn rất tốt! Tuy lúc trước Thải Nhi mặc đồ chỉ trong chớp mắt, nhưng nên nhìn, không nên nhìn, dường như hắn đều thấy hết.
Hiện tại hắn không dám động, chỉ sợ ngọn lửa trong lòng sẽ bốc lên, càng không dám có hành động thân thiết gì với Thải Nhi. Lúc này hắn tựa như củi khô ướt dầu, tùy thời bốc cháy lửa lớn.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú đỏ rực, ánh mắt ngơ ngác, Thải Nhi chỉ lén liếc hắn một cái, lập tức núp sau lưng hắn.
"Không được nhìn lén."
"À, à." Long Hạo Thần miễn cưỡng đồng ý, nhưng yết hầu nhúc nhích làm động tác nuốt nước bọt đã bán đứng hắn.
Thải Nhi đùi không giống Nhã Đình.
Long Hạo Thần rung động phát hiện, chính mình trong đầu xuất hiện ý nghĩ như vậy.
Nhã Đình tuy rằng đẹp, đôi chân dài càng thon thẳng, bóng loáng, không có sợi lông. Nhưng so với Thải Nhi thì thua xa. Chân Thải Nhi càng thêm bóng loáng, tràn ngập mùi hương nhân loại thiếu nữ. Quan trọng là, xem chân nàng, tuy Long Hạo Thần có chút ngượng ngùng nhưng không có ám ảnh tâm lý.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Thanh âm mềm nhẹ của Thải Nhi vang lên sau lưng.
Long Hạo Thần có chút cứng ngắc xoay người, chợt thấy Thải Nhi đã thay đồ đen của nàng. Che đậy phong tình lúc trước, cũng đem đồ của Long Hạo Thần đưa tới trước mặt hắn.
Thở ra một hơi, Long Hạo Thần cầm lấy đồ mình. Nhưng khi hắn đụng vào đầu ngón tay Thải Nhi, ngọn lửa trong lòng khó kiềm chế, kéo nàng vào lòng, hôn lên môi nàng. Tay hắn có chút không cẩn thận lại rơi vào vị trí lúc trước, cách vải vóc không cẩn thận nhéo hai cái.
Quang minh chi tử không phải thánh! Coi như là thánh, cũng có lúc nhịn không được! May mắn, đây chẳng phải còn cách bộ đồ sao. Phi lễ chớ nhìn…
Bởi vì Thải Nhi bị thương khá nghiêm trọng, Long Hạo Thần chỉ giúp nàng tạm thời ổn định, cho nên dù lòng hắn bốc lửa cũng chỉ có thể hơi phóng túng chút, liền mang theo Thải Nhi trở lại Mộng Huyễn Thần Điện.
"Nhã Đình, cô giúp Thải Nhi tiếp tục chữa trị."
Long Hạo Thần nói với Nhã Đình bay trên không trung dường như bất mãn vì bị hắn bỏ quên.
Lúc này Thải Nhi còn rất yếu, không phát hiện Nhã Đình có gì khác lạ.
Long Hạo Thần chuyển hướng Trương Phóng Phóng nói.
"Trương huynh, làm phiền anh chờ tại đây chút, ta cần đưa đồng bạn đi đã. Cách này đối với đội chúng ta là bí mật cực lớn, xin Trương huynh đừng hỏi, cũng đừng nói ra."
Trương Phóng Phóng gật gật đầu, mỉm cười nói.
"Yên tâm." Vừa nói y vừa đi tới trước mặt Vương Nguyên Nguyên. "Đánh ngất ta."
Vương Nguyên Nguyên ngây ngẩn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trương Phóng Phóng sâu lắng nhìn cô.
"Chỉ có cái gì đều không thấy, không nghe, không cảm giác đến, mới chân chính bảo vệ bí mật, không phải sao?"
Long Hạo Thần cản lại nói.
"Trương huynh, không cần như vậy…"
Hắn còn chưa nói hết, một bàn tay của Vương Nguyên Nguyên đã chặt cổ Trương Phóng Phóng. Trương Phóng Phóng mềm nhũn, được Vương Nguyên Nguyên dìu nằm trên mặt đất.
Lâm Hâm nhịn không được nói.
"Nguyên Nguyên, cô thật sự xuống tay được a!"
Vương Nguyên Nguyên lườm y một cái.
"Có muốn thử xem không?"
"Không, không cần." Lâm Hâm vội vàng xua tay,
Vương Nguyên Nguyên liếc Trương Phóng Phóng rơi vào hôn mê, trong lòng hầm hừ nghĩ, ai kêu ngươi quấy rầy lòng ta, đáng đời.
Thời gian không còn sớm, Long Hạo Thần không dám chậm trễ, đem Trương Phóng Phóng, Thải Nhi, Nhã Đình để lại đây. Hắn dẫn động Giai Điệu Vĩnh Hằng, truyền tống đồng bạn đi. Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi thương thế đã hoàn toàn ổn định, chẳng qua còn đang ngủ say. Thực tế thì vết thương của họ không nghiêm trọng bằng Thải Nhi, chỉ cần liên tục trị liệu, cần thời gian điều dưỡng.
Quang mang vàng lấp lóe, Long Hạo Thần lại xuất hiện trong Mộng Huyễn Thiên Đường. Cảm thụ được quang nguyên tố biến hóa trong không khí, đáy mắt hắn biểu lộ một tia vui mừng.
Sau khi thức tỉnh thể chất thần quyến giả, lực khống chế quang nguyên tố của hắn rõ ràng tăng nhiều. Thậm chí càng dễ dàng khống chế Giai Điệu Vĩnh Hằng. Hơn nữa hiện tại hắn đang ở Mộng Huyễn Thần Điện, mà không phải Mộng Huyễn Thiên Đường, bởi vậy khi truyền tống không hao phí nhiều linh lực.
Đánh thức Trương Phóng Phóng, để Nhã Đình quay về trong thân thể mình, ba người Long Hạo Thần mới đi ra ngoài Mộng Huyễn Thần Điện.
Thời gian ba ngày không dài cũng không ngắn. Nhưng mặc kệ là liên minh thánh điện hay ma tộc đều chờ đợi sốt ruột. Dù sao lần này tiến nhập Mộng Huyễn Thần Điện, đều là nhân vật quan trọng của hai bên.
Bên ma tộc, tiến vào là mười vị người thừa kế thực lực cường giả tuổi trẻ. Bên liên minh thánh điện cũng là mười Liệp ma giả, bao gồm cả quang minh chi tử và Luân Hồi Thánh Nữ. Cho nên hai bên không thể không khẩn trương.
Khi bọn họ thấy trong thần điện màu xanh biếc có bóng người đi ra, Lăng Tiếu và Hoàng Thước đều đứng bật dậy, mau chóng đi tới mép hồ. Cường giả hai bên cũng giương cung bạt kiếm đối diện nhau. Một khi xuất hiện biến hóa gì, có lẽ sẽ bộc phát chiến đấu.
Long Hạo Thần đi đằng trước nhất, thấy hắn xuất hiện, Hàn Khiếm chỉ cảm giác mình như mất hết sức lực, bản năng quay người nhìn hướng Kỵ Sĩ Thánh Điện. Rồi ông mới nhìn chằm chằm Long Hạo Thần, sẵn sàng chuẩn bị tùy thời ra tay ngăn cản ma tộc đánh bất ngờ.
Theo sau Long Hạo Thần là Thải Nhi, tiếp đó mới là Trương Phóng Phóng. Ảnh Tùy Phong và Lăng Tiếu đồng thời thở ra. Mặc kệ nói sao thì quan trọng nhất quang minh chi tử và Luân Hồi Thánh Nữ đều còn sống trở về. Hơn nữa nhìn bộ dáng của họ chắc có thu hoạch.
Nhưng mà sắc mặt Lăng Tiếu rất nhanh biến khó coi. Bởi vì đi ra khỏi Mộng Huyễn Thần Điện, cũng chỉ có ba người họ.
Còn về bên ma tộc, Hoàng Thước thống lĩnh cấm vệ quân Hắc Long thì sắc mặt càng khó xem. Trước tiên đi ra là nhân loại, đối với gã mà nói không phải là tin tốt.
Rất nhanh, ba người Long Hạo Thần có Lăng Tiếu đích thân tiếp dẫn đi hướng liên minh thánh điện.
"Người khác còn chưa đi ra?" Lăng Tiếu hỏi Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần thở dài một tiếng, hơi cúi đầu. Vẻ mặt hắn đã nói cho Lăng Tiếu biết rất nhiều.
Sắc mặt Lăng Tiếu bỗng chốc biến xanh mét. Đây chính là Liệp ma giả Liệp ma Đoàn cấp suất! Có nghĩa là sẽ có bảy Liệp ma Đoàn có nguy cơ giải tán. Trách nhiệm này dĩ nhiên sẽ do Mục Sư Thánh Điện bọn họ gánh vác.
Long Hạo Thần lạnh lùng nhìn bên ma tộc, trầm giọng nói.
"Mười ma tộc đi vào đều là ức chế tu vi, trong đó không thiếu cường giả cấp tám, ngoại linh lực đều cao tới hai vạn. Dưới tình hình như vậy, chúng ta căn bản không phải đối thủ."
"Cái gì?" Lăng Tiếu thất thanh kinh hô.
Hàn Khiếm kéo tay áo Long Hạo Thần, ý bảo hắn đừng nói nữa. Không cần nghi ngờ, lần này Mục Sư Thánh Điện phải gánh vác trách nhiệm cực lớn. Lần này hợp tác với ma tộc chính là bọn họ chủ đạo.
Long Hạo Thần quay đầu nhìn Hàn Khiếm, gật đầu với sư tổ, ý bảo mình hiểu rồi.
Hơi thở Lăng Tiếu rõ ràng có chút loạn. Các cường giả nhân loại bên liên minh thánh điện cũng đều rục rịch, có khả năng tùy thời ra tay.
Bên Hoàng Thước hiển nhiên không sợ. Có Nghịch Thiên Ma Long tộc dẫn đầu, chúng tự thấy tổng thể thực lực tuyệt đối vượt qua nhân loại trước mắt, có đánh nhau cũng không sợ. Chẳng qua Hoàng Thước vẫn là cố gắng ức chế sát khí trong lòng. Bởi vì gã rõ ràng cảm giác được, mấy ngày nay có một khí thế cường đại ẩn tàng trong trận đối phương. Uy nhiếp khủng bố tùy thời trấn áp gã, dường như chỉ cần gã có động tác gì sẽ gặp đả kích hủy diệt.
Nên biết, Hoàng Thước không phải cường giả cấp chín tầm thường, thực lực của gã đã đạt cao tới đỉnh cấp chín. Tổng sản lượng linh lực tiếp cận ba mươi vạn, trong ma tộc là cường giả hiếm hoi, là phụ tá đặc lực chân chính của Ma Thần Hoàng. Ngay cả gã đều chịu áp lực cực lớn, có thể thấy thực lực vị cường giả đối phương đáng sợ cỡ nào. Có người như vậy tồn tại, một khi bộc phát chiến đấu, như vậy ma tộc nhất định tổn thất cực lớn. Hơn nữa dù sao đây là lãnh địa của nhân loại.
Long Hạo Thần lớn tiếng nói.
"Chẳng qua ma tộc cũng đồng dạng trả cái giá khá lớn. Lần này bọn họ tiến vào tuy rằng đều là cường giả, nhưng cũng có một số người thừa kế ma thần. A Bảo dẫn đầu càng là người thừa kế Ma Thần Hoàng, bọn họ cũng đồng dạng không có lợi."
Nói xong hắn lật tay ra, một đoàn lửa xanh đen bùng cháy trong lòng bàn tay.
Ngọn lửa hiển nhiên không phải Long Hạo Thần có thuộc tính quang minh phóng ra được. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chỉ thấy tinh thạch hình vương miện xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Chính là ma tinh Vương Miện Truyền Thừa lấy từ người Ác Ma.
Nhìn thấy ma tinh này, các cường giả bên liên minh thánh điện đều bật thốt kinh ngạc, đồng thời càng khẳng định lời Long Hạo Thần nói trước đó là sự thật.
Bên kia, sắc mặt Hoàng Thước biến vô cùng khó coi. Đương nhiên gã nhận ra được ma tinh này thuộc về ai. Lần này các cường giả ma tộc tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường, chủ nhân viên ma tinh này tuy không phải mạnh nhất, nhưng tổng thể thực lực cũng có thể chen vào năm hạng đầu. Không ngờ chết trong tay Long Hạo Thần, điều này gã không bao giờ nghĩ tới! Nhân loại và ma tộc không giống nhau, gã liếc mắt một cái đã đoán ra đại khái tuổi của hắn.
Quang mang vàng lấp lóe, trong mắt Long Hạo Thần biểu lộ tia băng lãnh, nhìn Hoàng Thước đối diện, không chút sợ hãi.
"Ít ra chúng ta có ba người còn sống rời khỏi Mộng Huyễn Thiên Đường, mà các ngươi…" Nói đến đây, hắn cố ý ngừng lại.
Dù Hoàng Thước có trầm ổn cỡ nào, lúc này gã cũng kiềm không được tinh thần hỗn loạn, ánh mắt nhìn Mộng Huyễn Thần Điện phương xa, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch.
Nên biết, lần này tiến vào đó, đều là người thừa kế của bốn vị ma thần đứng bốn hạng đầu trong ma tộc! Vì thu hoạch linh lô, đồng thời Ma Thần Hoàng còn ra mệnh lệnh bí mật. Nếu tất cả người thừa kế đều chết trong Mộng Huyễn Thiên Đường, đối với ma tộc là đả kích không gì sánh bằng. Thậm chí có lẽ dao động gốc rễ ma tộc.
Trong tay Long Hạo Thần đã lấy ra một viên Vương Miện Truyền Thừa, ai có thể nói hắn không có Vương Miện Truyền Thừa khác? Hơn nữa nghe giọng hắn thì đám A Bảo trong Mộng Huyễn Thiên Đường tình huống không quá tốt.
"Nói, bọn họ ra sao rồi?" Hoàng Thước gầm lên một tiếng. Khí thế lãnh liệt bỗng nhiên dâng lên. Lực áp bách khủng bố hầu như trong chớp mắt đạt tới đỉnh điểm. Ngay cả vùng đất Mộng Huyễn Thiên Đường tràn ngập hơi thở thiên nhiên, tại lúc này đã bị hắc ám lan rộng.
Lăng Tiếu hừ lạnh một tiếng, trong tay chợt lóe quang mang vàng, một thanh pháp trượng màu trắng ngà rơi vào lòng bàn tay. Quang mang vàng nhu hòa lan rộng, dễ dàng ngăn cản hơi thở hắc ám, hơn nữa cho bên ta một tầng quang mang mông lung.
Ông có chút hiểu cách làm của Long Hạo Thần, trầm mặc không lên tiếng, để Long Hạo Thần phát huy. Bên liên minh thánh điện các cường giả đã phóng ra vũ khí của mình, tùy thời chuẩn bị tiến nhập trạng thái chiến đấu.
Hoàng Thước mang đến áp lực không thể làm gì Long Hạo Thần, trên mặt hắn ngược lại lộ ra nụ cười nhạt.
"Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Hoàng Thước lạnh lùng nhìn hắn.
"Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, chúng ta nhất định san bằng Trấn Nam quan, không tiếc trả giá cùng nhân loại các ngươi tử chiến đến cùng." Gã nói ra câu này là chém đinh chặt sắt.
Chủng tộc khác thì gã không rõ lắm, nhưng tình huống Nghịch Thiên Ma Long tộc thì gã rất rõ ràng.
Trước mắt trong Nghịch Thiên Ma Long tộc, Ma Thần Hoàng hiện tại, Phong Tú chỉ có hai đứa con, A Bảo và Lãnh Tiêu, lần này đều tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường. Theo gã thấy thì lấy thực lực của A Bảo, dù xảy ra chuyện gì cũng không khả năng ra vấn đề trong Mộng Huyễn Thiên Đường. Không tàn sát hết đám nhân loại đã tính nương tay, nhất định sẽ có thu hoạch cực lớn trong hành động lần này. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao ma tộc chịu trả cái giá to lớn như vậy, chỉ để lấy danh ngạch tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường.
Nhưng gã tuyệt đối không ngờ được, tình huống biến hóa quỷ dị như vậy. Nhân loại thương vong đích thực thảm thiết, vào mười người, còn sống trở ra chỉ ba cái. Hơn nữa nhìn hình dạng Thải Nhi thì dường như rất suy yếu. Nhưng quan trọng là, bên ma tộc đến tận bây giờ một cái đều không đi ra!
Ma tộc trong lần hành động này khuyết điểm lớn nhất là không biết rõ Mộng Huyễn Thiên Đường. Tất cả hiểu biết chỉ là thông qua Ma Thần Hoàng tự suy đoán và Tinh Ma Thần tiên tri một ít. Mặc kệ nói thế nào, ít nhất A Bảo và Lãnh Tiêu hiện tại không trở ra, còn có con gái Nguyệt Ma Thần.
Bên Nguyệt Ma Thần còn dễ nói, Nguyệt Dạ lần này có thể nói là bởi vì liên quan A Bảo mới có thể đạt được một danh ngạch. Nhưng Nghịch Thiên Ma Long tộc thì không được! Đương kim Ma Thần Hoàng tuy chưa tới lúc tuổi già, nhưng năng lực sinh dục của y đã hạ thấp gần như không thể có được con cái nữa. Dưới tình huống như vậy, nếu Lãnh Tiêu và A Bảo đều chết trận trong Mộng Huyễn Thiên Đường, đối với Nghịch Thiên Ma Long tộc mà nói chính là tai nạn hủy diệt.
Cho đến nay, tộc trưởng Nghịch Thiên Ma Long tộc đều là Ma Thần Hoàng, truyền thừa huyết mạch Nghịch Thiên Ma Long thuần khiết nhất, chưa từng xuất hiện tình huống Ma Thần Hoàng đến từ huyết mạch khác. Hơn nữa hiện tại A Bảo đã dựng được uy vọng trong Nghịch Thiên Ma Long tộc, nếu lần này họ đều chết hết, Ma Thần Hoàng nhất định sẽ cực kỳ giận dữ. Gã làm thống lĩnh dẫn đội, nếu nói không bị giận chó đánh mèo là không thể nào.
Bởi vậy lúc này con mắt Hoàng Thước đều đỏ. Tất cả trầm ổn bởi vì hiện thực tàn khốc mà tan biến. Gã đã chuẩn bị tốt tử chiến đến cùng, gã thà rằng chết tại đây cũng không muốn thừa nhận lửa giận của Ma Thần Hoàng.
Quang mang nhạt lấp lóe, đáy mắt Long Hạo Thần lộ tia băng lãnh.
"Muốn biết tin tức của họ cũng không phải không thể. Ta có thể nói cho ngươi biết, trong bọn họ không phải đều chết hết, có còn sống. Nhưng vì sao ta phải nói rõ tình huống cho ngươi chứ?"
Long Hạo Thần nói rất bình tĩnh, trên mặt thậm chí không dư thừa biểu tình. Nhưng sau khi nghe hắn nói ra câu này, mặc kệ là Hàn Khiếm hay Lăng Tiếu, trên mặt hiện nụ cười nhẹ.
Đứa trẻ này thật quá thông minh. Bọn họ đương nhiên nhìn ra được, nếu Hoàng Thước thật bị bức ép nhất định liều chết tại đây. Ma tộc đương nHiên sẽ thương vong thảm trọng, nhưng chẳng lẽ nhân loại sẽ nhẹ nhàng? Nên biết, đây không phải thủ vệ Trấn Nam quan, có thiên nhiên bình chướng dựa dẫm. Lần này ma tộc tiến đến đa số là cường giả cấp chín. Dù chỉ mới vượt qua ngưỡng cửa cấp chín, không có bất cứ vũ khí nào phụ trợ, ma tộc cũng không phải dễ đối phó. Đây chính là lấy cấm vệ quân Hắc Long dẫn đầu!