Biên tập: Bột
Trần Mịch Ngôn thực sự vào bếp đun nước.
Trình Yểu thấy không giải thích được, qua hai giây mới đứng dậy đi theo vào: “Để tôi làm, cậu là khách.”
Trần Mịch Ngôn không tiếp lời, rất nhanh giả bộ cắm điện, nhưng quay đầu lại thấy bình nước mới tinh, thấy hơi lạ: “Sao lại không dùng cái này?”
“À, bình thường tôi không uống nước ở nhà.”
“Vậy chị uống gì?” Vừa nói vừa nghi ngờ nhìn cô một cái, sau đó đi tới bên cạnh tủ lạnh. Vừa mở ra, bên trong chật kín cà phê lon.
Sắc mặt Trần Mịch Ngôn dần trở nên khó coi.
“Chị uống cái này?” Anh cho rằng cô chỉ ngẫu nhiên chọn cà phê để uống, không nghĩ cô uống nó như thức uống hàng ngày.
Trình Yểu bị anh nói tới không tự nhiên, như thể uống cà phê là tội ác tày trời không thể tha thứ vậy, cô trầm mặc cúi đầu.
“Cà phê không phải uống như vậy đâu.”
“Nhưng rất thơm, còn thơm hơn rượu nữa.” Trình Yểu nói.
Trần Mịch Ngôn chấn động, ánh mắt càng thâm trầm. Qua một giây, anh nói: “Không chỉ có cà phê mới thơm.”
Lúc đầu Trình Yểu không hiểu những lời này, có điều sau hai ngày cô bắt đầu hiểu ra. Nhìn các loại trà hoa, trà thực vật trước mặt, Trình Yểu hơi choáng váng, cô ngây ngô chớp mắt, sau đó ngẩng đầu hỏi Trần Mịch Ngôn: “Đây… là ý gì?”
“Em thử rồi, những thứ này đều rất thơm. Dùng để pha nước uống cực tốt, chị xem thích loại nào, đều có thể thay thế cà phê.”
“…”
Trình Yểu kinh ngạc nhíu mi: “Nhưng tôi uống cà phê quen rồi.” Bây giờ bắt cô phải bỏ, thật không nhân đạo chút nào.
“Thói quen có thể thay đổi. Uống như chị sẽ có hại cho sức khỏe.”
Ý thức được giọng mình có phần nghiêm túc, Trần Mịch Ngôn nói chậm lại, giọng điệu dịu dàng: “Sư tỷ… thử một chút được không?”
“Tôi không…”
Trình Yểu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Mịch Ngôn, đôi môi vểnh lên cuối cùng vẫn nuốt lời nói trở về.
“Thử… một chút vậy.”
Lần thử này kéo dài hai tuần lễ. Trình Yểu thực sự bội phục sự kiên nhẫn của Trần Mịch Ngôn. Từ ngày đưa trà hoa tới, mỗi ngày anh đều hỏi hôm nay cô thử loại trà gì, cảm giác thế nào, có thích không… vân vân. Cuối tuần còn đích thân tới pha trà cho cô, báo hại Trình Yểu mỗi ngày vừa uống trà vừa trả bài. Việc này rất giống như làm bài tập, viết một đoạn văn cảm nhận các loại trà, chọn lọc câu chữ, sửa đổi sau đó nộp cho Trần Mịch Ngôn.
Điểm kỳ lạ là việc phiền toái như thế nhưng cô làm mấy lần lại thành quen, không nóng nảy như trước đây.
Sau hai tuần uống trà, cuối cùng Trình Yểu cũng không cố chấp với cà phê nữa. Mới đầu mỗi ngày cô sẽ uống trộm mấy lon, mấy ngày sau trong tủ lạnh trống không, cô vội vã bổ sung. Nhưng đến khi nhớ tới chuyện này đã là bốn ngày không chạm vào cà phê rồi.
Du Mỹ Anh thực sự khiếp sợ vì chuyện lần này. Cô ấy cũng từng nghĩ tới biện pháp giúp Trình Yểu thay đổi, nhưng Trình Yểu không kiên trì được quá ba ngày lại lặp lại tình trạng cũ.
Không ngờ Trần Mịch Ngôn lại có bản lĩnh này. Du Mỹ Anh bắt đầu nhìn Trần Mịch Ngôn với con mắt khác.
Lúc ăn cơm, điện thoại của Trình Yểu reo lên, cô thông thạo soạn một đoạn báo cáo đáp lại Trần Mịch Ngôn.
Du Mỹ Anh rướn cổ lên, liếc mắt nhìn, sau đó vẫn thấy không thể tưởng tượng được: “Chậc, chị đúng là đã xem thường tiểu thịt tươi kia…”
Trình Yểu trả lời tin nhắn xong, nghe Du Mỹ Anh lẩm bẩm, cô nghi ngờ hỏi lại: “Tiểu thịt tươi gì cơ?”
“Đương nhiên là tiểu thịt tươi của em!” Khóe mắt Du Mỹ Anh cong lên, cười tới không có ý tốt. Nói xong thấy Trình Yểu vẫn mê mê tỉnh tỉnh, cô ấy chỉ hận rèn sắt không thành thép, gõ đầu cô một cái: “Phải, chị biết người ta giả vờ ngốc, còn em là ngốc thật đó. Em ngẫm lại lương tâm mình xem, chuyện bây giờ giữa em và tiểu sư đệ là thế nào?”
“Cái gì?” Trình Yểu khẽ cau mày.
“Đừng nói chỉ là quan hệ sư tỷ – sư đệ cùng trường thuần khiết với chị.” Du Mỹ Anh uống trà đại mạch, nói: “Biết không? Em bây giờ như bé gái bị bạn trai kiểm tra vậy.”
Trình Yểu ngẩn ra.
“Đừng nói bậy.” Sửng sốt hai giây, cô cúi đầu, cắn một miếng sushi.
Du Mỹ Anh không cho là đúng, hừ nhẹ một tiếng. Không cùng Trình Yểu nói nhiều, cô ấy chỉ để lại một câu: “Chị biết em không tim không phổi, nhưng tiểu sư đệ kia của em là người bình thường, cậu ấy dụng tâm với em bao nhiêu, chính cậu ấy biết rõ.”
Lời này bị Du Mỹ Anh nói trắng ra, khiến lòng Tình Yểu có chút gợn sóng. Nhưng không quá mấy ngày, gợn sóng kia đã tự động tiêu tan.
Quả nhiên, trí nhớ không tốt cũng có cái lợi của nó. Ví dụ như tiết kiệm được nhiều phiền não người thường hay gặp phải.
____
Cuối tháng 6, Trình Yểu kết thúc mấy dự án, được an nhàn mấy ngày.
Chạng vạng tối thứ 6, lúc cô rời khỏi công ty thì gặp Trần Mịch Ngôn ở phòng khách tầng một. Đứng cùng anh còn có một cô gái trẻ tuổi, mái tóc vừa dài vừa đen, cô ấy mặc váy liền màu trắng, đi giày đế bằng cùng màu, mang vẻ thanh thuần như đóa hoa dành dành vương hơi sương.
Cô gái ngước mắt, đang nói gì đó với Trần Mịch Ngôn, giọng điệu vừa nhẹ vừa êm, Trình Yểu không nghe được câu nào. Cô chỉ thấy Trần Mịch Ngôn hơi cau mày, biểu cảm đạm mạc. Một lát sau, cô bé kia đột nhiên nhón chân, đưa tay muốn ôm Trần Mịch Ngôn.
Trình Yểu kinh ngạc trợn to hai mắt, nhưng thật đáng tiếc, Trần Mịch Ngôn đã giơ tay ngăn cản động tác của cô bé. Anh hơi lùi về sau một bước, nghiêm mặt nói hai câu, sau đó Trình Yểu thấy cô bé kia lau nước mắt chạy đi.
Cô gái chạy ra cửa sau, Trình Yểu còn đang nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ấy, bộ dạng như chưa xem thỏa.
Trần Mịch Ngôn quay lại vừa hay thấy cô. Người anh cứng lại một chút, giây tiếp theo sải chân dài bước tới chỗ cô.
“Tới tỏ tình với cậu sao?” Trình Yểu chỉ chỉ thân ảnh màu trắng ở xa.
Trần Mịch Ngôn khẽ gật đầu, biểu cảm không được tự nhiên.
Trình Yểu cũng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Vào lúc Trần Mịch Ngôn nghĩ cô sẽ không hỏi lại gì, Trình Yểu đột nhiên ngẩng đầu, có chút mờ mịt, hỏi: “Tôi nhớ trước kia trong đội biện luận có một sư muội theo đuổi cậu dữ dội lắm. Gọi… là gì nhỉ?”
Trần Mịch Ngôn hơi sửng sốt, mâu quang đổi sắc mấy lần, một lát sau mới hỏi lại: “Sư tỷ nói Tô Doanh?”
“Đúng rồi, hình như họ Tô.” Trình Yểu nhớ lại một chút, dường như rất vui vẻ: “Đại khái là em ấy, đúng rồi, sau đó em ấy có theo đuổi được cậu không?”
Sắc mặt Trần Mịch Ngôn không tốt lắm.
“Không.” Anh đáp lại gượng gạo.
“Ồ.” Trình Yểu cúi đầu.
“Hình như sư tỷ rất thất vọng thì phải?” Trần Mịch Ngôn nhìn cô, thần sắc không rõ.
“…”
Thật ra Trình Yểu chỉ tùy tiện hỏi một chút. Vừa rồi thấy cô gái kia nên trí nhớ của cô bị kích thích, lúc này mới nhớ tới chuyện trước kia. Trần Mịch Ngôn vừa nói như thế, cô mới ý thức tới vừa rồi hỏi như vậy có lẽ hơi nhiều chuyện.
Cũng may Trần Mịch Ngôn không thực sự chờ cô trả lời, anh nhớ tới việc hai hôm trước vừa nói chuyện với Tống Thiếu Minh, vì vậy nói với Trình Yểu việc tụ họp của đội biện luận.
Trình Yểu kinh ngạc hỏi: “Sao đột nhiên lại tụ họp?”
“Không phải đột nhiên, hai năm một đều tụ họp, chẳng qua… không ai liên lạc được với chị.” Trần Mịch Ngôn nói: “Mọi người nghĩ chị luôn ở nước ngoài.”
“À.” Trình Yểu không nói gì thêm.
“Vậy… năm nay chị có đi không?” Trần Mịch Ngôn chân thành nói: “Cùng đi nhé.”
Trình Yểu không được tự nhiên vén tóc ra sau tai: “Không đi, trí nhớ của tôi không tốt, không nhớ được nhiều người. Đi rồi sẽ khiến mọi người mất hứng.”
“Sư tỷ.” Trần Mịch Ngôn tới gần một bước, cúi đầu nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng nói: “Không sao, em nhớ là được rồi. Em sẽ luôn ở bên cạnh chị.”
…
Em sẽ luôn ở bên cạnh chị… Lời này thật dễ khiến người ta hiểu lầm.
Trình Yểu biết ý Trần Mịch Ngôn là lúc đó anh sẽ ở bên cạnh nhắc nhở cô, nhưng nghe giọng dịu dàng của anh khi nói lời này, trong lòng cô dần nổi lên chút dồn dập không báo trước. Trong nháy mắt, câu nói Du Mỹ Anh nói từng bị cô ném ra sau đầu đột nhiên hiện lên.
Trong lòng Trình Yểu dâng lên một cảm giác khác thường. Rất kì lạ.
Cuối cùng, Trình Yểu vẫn đồng ý tham gia tụ họp.
_____
Buổi tụ họp được định vào tối Chủ Nhật, địa điểm do Tống Thiếu Minh quyết định: ở nhà hàng trước kia đội biên luận thường tới ăn mừng, bên cạnh là KTV, tụ họp chính là ăn uống kết hợp với hát hò, rất giống kịch bản tụ họp của bạn học.
Trình Yểu đi cùng Trần Mịch Ngôn, bọn họ tới tương đối sớm. Ở ghế lô chỉ có Tống Thiếu Minh và mấy nam sinh khác, trong đó chỉ có Tống Thiếu Minh là cùng khóa với Trình Yểu, những người khác đều là sư đệ của Trần Mịch Ngôn.
Mấy người thấy Trình Yểu thì hơi sửng sốt, trong đó có một sư đệ miệng nhanh hơn não nói với Trần Mịch Ngôn: “Ai da, Mịch Ngôn, anh mang người nhà tới đấy à? Chị dâu thật xinh đẹp!”
Chỉ có Tống Thiếu Minh phản ứng nhanh, từ xa đã chào đón, mừng rỡ không thôi: “Trình Yểu!”
Trần Mịch Ngôn cũng chào: “Tống sư huynh.”
Trình Yểu nhận ra Tống Thiếu Minh ngay, cười một tiếng: “Thiếu Minh.”
Tống Thiếu Minh rất kích động, quan sát cô từ đầu tới chân, vẫn có chút không dám tin: “Đúng là không nghĩ tới còn có thể gặp lại cậu. Mọi người đều nói cậu vui vẻ quên đường bên chủ nghĩa Tư bản rồi. Nhiều năm như thế đều bặt vô âm tín, Trình Yểu, cậu ác lắm đó!”
“Xin lỗi nhiều.” Mâu quang Trình Yểu ngưng đọng, mang theo tia áy náy: “Tôi cũng mới trở về thôi.”
Vừa nói ra lời này, mấy sư đệ cũng tới vây quanh.
“Trình sư tỷ…”
“Thì ra là Trình sư tỷ!”
Nhìn những gương mặt không có chút ấn tượng này, Trình Yểu hơi hoảng, không được tự nhiên lùi lại phía sau, cổ tay bỗng nhiên rơi vào lòng bàn tay ấm áp nào đó.
Trần Mịch Ngôn kéo cô, vừa đi bên cạnh vừa nói: “Mọi người ngồi xuống trước đi, lâu như vậy không gặp, sao sư tỷ nhận ra mọi người ngay được?”
Mọi người nghe vậy đều tản ra, ngồi xuống.
Ngồi bên trái Trình Yểu là Tống Thiếu Minh, bên phải là Trần Mịch Ngôn.
Mấy vị sư đệ hào hứng nói chuyện với cô: “Sư tỷ, em là Tả Hiền Triết, chị còn nhớ không?”
“Cả em nữa, sư tỷ, em là Nguyễn Phong, năm đó từng cùng sư tỷ công biện…”
Cứ như vậy tôi một câu, cậu một câu, mọi người đều tự báo tên mình. Dù ngay lập tức Trình Yểu không nhớ được nhiều như thế, nhưng bầu không khí khá náo nhiệt, tình huống cô lo lắng cũng không xuất hiện.
Cô thở phào nhẹ nhõm, vừa uống trà vừa tiện quay đầu nhìn Trần Mịch Ngôn, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình, mắt anh mang nụ cười thản nhiên.
Trong lòng có chút ấm áp.
Ngay tại lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, ba bốn cô gái ăn mặc tinh tế bước vào.
Một nam sinh tinh mắt nhận ra ngay, vui vẻ hô lên: “Tô Doanh!”