Uyển Nhi cầm cốc cà phê trên tay nhìn xa xăm nhìn thành phố tại lancan căn hộ mình suy tư trầm lắng, từ buổi chiều chia tay Thế Hiển saukhi thực hiện mong muốn của hắn. Cô không ngừng xao lãng nhớ lại, tâmtrạng mục tiêu của cô đang rối bời đấu tranh dữ dội. Một suy nghĩ khiếncô muốn dừng tất cả mọi kế hoạch lại, lại nghĩ về những gì người mẹ củamình phải chịu đựng cô lại không can tâm .
- Uyển Nhi! – chị quản lý cầm trên tay vài tập hồ sơ bước đến gọi khẽ, tiếng gọi đưa Uyển Nhi thoát khỏi vũng bùn luống kia .
- Có gì chị ngồi xuống rồi hãy nói. – Uyển Nhi đưa tay chỉ về chiếc ghế bên cạnh mời. Cô cũng ngồi xuống bên cạnh chăm chú lắng nghe .
- Hiện tại Minh Anh và Hoàng Long đang ở liên lạc, em có cần …
- Hai người đó làm gì, chị không cần phải nói với em. Chuyện chính đi. – chị quản lý chưa kịp nói hết câu Uyển Nhi đã vội chen ngang bằng mộtcâu hỏi khác .
Hôm nay, chị quản lý quan sát cảmgiác được Uyển Nhi đang thay đổi tâm trạng cô liên tục nhấp nhiều ngụmcà phê, lại luôn thở dài ra. Uyển Nhi đã bảo rằng muốn làm việc có hiệuquả tốt nhất cũng như đang uống cà phê, phải nhấp từng ngụm một cảm nhận vị đắng của nó. Chị quản lý bất giác cười mỉm :
- Uyển Nhi, phải chăng em đang muốn dừng việc mình đang làm lại?
Cốc cà phê dừng lại trước môi Uyển Nhi, cô hơi nhíu mày khi bị phát hiện.Nhìn sang chị quản lý với ánh mắt kiêu ngạo thẳng thừng trả lời :
- Không, em đang muốn tiến hành thật nhanh. – Giọng nói Uyển Nhi tuychắc nịch thể hiện sự quyết tâm, mặc dù bản thân cô biết rõ dù che giấuđến đâu chị quản lý đều dễ dàng nhìn ra được cô đang nghĩ gì .
Từ ngày được Giám Đốc giao phó trách nhiệm hộ trợ cho Uyển Nhi, mọi sựnhẫn nhịn cố gắng, chịu đựng của Uyển Nhi, chị quản lý đều chứng kiếncũng từ đó chị luôn nể phục cô gái này. Dù mọi chuyện Uyển Nhi làm làsai hay đúng, chị quản lý luôn tôn trọng và hết lòng hoàn thành nhữngviệc Uyển Nhi cần .
Chị quản lý cười mỉm, cầm tập hồ sơ lật vài trang rồi báo cáo lại :
- Chị điều tra rồi, dạo này cậu Thế Hiển đó qua lại ngầm với Hoàng Long đấy .
- Qua lại ngầm? sao có thể chứ. – Uyển Nhi nhíu mày, không tin được những gì mình vừa nghe .
- Đúng vậy, khi nhận được tài liệu chị thật sự thấy chuyện này thậtđiên rồ. Nhưng khi thu xếp lại tất cả thông tin, chị thấy rõ ràng gầnđây tình hình vận chuyển đá quí của Tập Đoàn ENJOY không mấy thuận lợi,kiểm tra rất nghiêm ngặt. Hợp đồng điêu đứng, vì luôn bị sơ hở trong các điều khoản ký kết . Gần đây số hàng vận chuyển từ ấn độ về đến cũng bịhãi quang thu hồi, vì số đá này không rõ nguồn gốc .
- Em đoán xem, mọi chuyện này sao có thể trùng hợp đến thế. Chẳng phảiSang Thế Hùng ông ta luôn cao tay và quyết đoán trong việc kinh doanhsao, ông ta chỉ thua Gmeiner về mặt kinh tế, hơn nữa bên cạnh ông ta cóthêm một trợ lý là Trần Hạo Nhiên cậu ta là trợ thủ đắc lực đấy .
- Chuyện của hai người đó liên quan gì đến Myler?
-À, chị quên nói với em. Có một tài khoản ngầm luôn chảy vào Gmeiner, sốtiền này không nhỏ đâu. Lại bắt nguồn từ Úc chủ tài khoản là Châu TịnhYên .
Uyển Nhi nghe chị quản lý tường thuật lại sựviệc, khuôn mặt biểu hiện sự tập trung rất cao độ. Đôi hàng mày khôngngừng co lại rồi giản ra khó hiểu, sắp chi tiết đang được cô nhanh chóng sắp xếp lại với nhau. Miệng cô nhấp theo ba từ “ Châu Tịnh Yên” suy tư, cố không bỏ qua một chi tiết nào .
Tấm hình chụpchung một công ty có mặt Sang Thế Hùng, có mẹ cô. Sau hai năm mẹ cô xảyra tai nạn, cũng là lúc Sang Thế Hùng chuyên tâm vào công việc làm ăn,theo trí nhớ của mình cô nhớ không lầm, lúc cô về ở nhà Thế Hiển ông tavẫn là một nhân viên quèn. Sau đó trong vài năm ngắn ngủi, lại có thểđuổi kịp Gmeiner một cách dễ dàng, hóa ra người đầu tư vốn này là ChâuTịnh Yên .
- Châu Tịnh Yên, lẽ nào là bà ta? – Uyển Nhi khoanh tay suy đoán, nhìn chị quản lý .
- Bingo, Châu Tịnh Yên trính nhà Chủ Tịch Nguyễn của Myler bây giờ. Cổphần của bà ta trong Myler hơn 30% , một con số không hề nhỏ .
- Người đàn bà này thật biết tính toán, ngay cả con trai ruột của ôngta Thế Hiển còn chưa có được 0,1% trong tập đoàn đó cả. Quả thật là caotay. – Uyển Nhi nhếch môi cười, nhấp một ngụm cà phê .
Chị quản lý nghe đến đây là mông lung, ngờ ngệch. Uyển Nhi lại cười đến khó hiểu, đôi mắt không thoát khỏi sự tò mò .
- Chị không hiểu sao? – Uyển Nhi cười hỏi .
- ừm, đến đây khó đoán .
- Em cũng chỉ đoán thôi sự tình em cũng không chắc, nhưng khi nghe chịnói em chỉ nghĩ đến một trường hợp vào năm mẹ em bị tai nạn có thể là do mẹ đã biết được bí mật của bà ta, Sang Thế Hùng đã giúp bà ta làm mộtviệc lớn là giải quyết mẹ em, luôn đứng phía sau làm bình phong đầu tưcho hắn ở đây. Vì để an toàn bà ta sẽ không để cổ phần rơi tất cả vàochủ tịch Sang cũng như đang nắm đuôi ông ta, chỉ cần sơ hở chủ tịch Sang ông ta sẽ mất tất cả . Cao tay, quả thật rất cao tay .
- Chị thấy lạnh gáy rồi. – chị Quản lý ôm người suýt xoa .
- Nếu không lầm, vài năm tới bà ta sẽ đưa Myler về phát triển ở ViệtNam. Người đàn bà này quyền lực thật, em thật lòng rất nể phục nữ doanhnhân như bà ta . Chị à, mai chúng ta đến ENJOY ký hợp đồng đi. Trongmấy năm này, nhất định chúng ta phải giúp đỡ ENJOY phát triển, đối đầuvới Gmeiner lại càng tốt .
- Em định làm gì? – chị quản lý lo lắng hỏi cô .
- Đến lúc đó chị sẽ hiểu thôi. Nằm gai nếm mật vậy, chịu dựng một chútcũng chẳng sao. – Uyển Nhi cười tưởi, thở hất ra thoải mái rồi đứng dậyđi vào trong .
Chị quản lý vẫn ngơ ngác chưa hiểu cho lắm, nhưng thôi không suy nghĩ nhiều. Nhìn theo Uyển Nhi rồi đứng dậyđịnh ra về, trước khi ra khỏi cửa Uyển Nhi từ nhà tắm vội vàng chạy ra .
- Chị An, giúp em làm hộ chiếu con bé .
- Con bé? ý em nói Minh Anh .
Uyển Nhi không nói thêm gì, lãng tránh vào phòng tắm. Trạng thái chị quản lý trở nên đôi chút căng thẳng, có lẽ lần này Uyển Nhi đã hạ quyết tâmthẳng tay với Minh Anh. Chỉ mong Minh Anh sẽ không oán hờn Uyển Nhi,việc gì cũng sẽ có mặt xấu và mặt tốt của nó. Bằng cách vô tình này,Minh Anh có được một bài học “ Trưởng Thành” .
- Minh Anh, em có người chị thật tốt. – Chị quản lý thở dài lắc đầu rồi rời khỏi .
Uyển Nhi hòa mình vào dòng nước nóng làm ấm cơ thể miên man theo những nghĩsuy, lần này nhất định cô phải thẳng tay không được yếu mềm gợi lên ýchí muốn buông xuôi nhất định không thể như thế. Những gì không đángchịu tổn thương cô sẽ lấy lại tất cả, nhưng người gây ra đau khổ tổnthương cho người khác cũng phải chịu trừng phạt thích đáng. Chuyện nàymười phần kế hoạch trong đó vẫn còn một phần cô thực hiện vì “ em gái”của mình, nghĩ cô nhẫn tâm hay độc ác cũng được cô chỉ hy vọng sự nhẫntâm của cô khiến người đó trưởng thành tự lập hơn …
---
Dùng xong cơm tối, Hoàng Long được bà ngoại của mình nhường hết phần dọn dẹp chén đĩa về phía mình, với lý do “ Minh Anh là khách” do bà ngoại đưara tất nhiên anh không thể nào mà từ chối được. Nhìn Minh Anh miệng nhai nhóp nhép còn cười hớn hở khoái chí mà anh muốn ngắt hai cái má phúngphính đó ra, nhưng làm sao có thể đành tự tay dọn mớ chén đĩa này .
Nhìn ba người ngồi ngoài phòng khách cười nói rôm rả, môi anh cong lên cườimỉm. Ngày thường có ba người phụ nữ đã nhốn nháo cả căng nhà, mai nàyanh rước con lợn này về có lẽ anh sẽ chẳng còn chổ đứng trong căn nhànày nữa. Lâu rồi anh mới thấy vẻ mặt bà ngoại mình phấn chấn đến nhưvậy. Đang suy nghĩ người anh sửng lại đôi chút “ Mình đang nghĩ gì cơchứ, rước con lợn. Tức là cố ấy sẽ làm vợ mình hay sao, Hoàng Long màybiến thái thật” – anh tự nghĩ rồi tự cười mình ngớ ngẩn .
- Oppa, xong chưa cần em phụ không. – nó nghiêng đầu cười tươi.
- Không, vui vậy thì ra ngoài kia đi .
- Em chỉ sợ anh làm vỡ chén đĩa nhà bà thôi. – nó trề môi tỏ ý chê bai anh .
Xắn tay áo lên giật lấy chiếc đĩa đang cầm trên tay, hất mông đẫy anh sangmột bên rời khỏi vị trí bồn nước mím môi cười tay cằm miếng bùi nhùi(miếng rửa bát) chà. Anh thở dài lắc đầu cười thành tiếng, đành nhườngnó vậy anh đứng bên cạnh phụ nó lau khô chén đĩa đặt lên kệ .
Bà ngoại hướng mắt về phía bếp, nhấp một ngụm trà mím mối .
- Trông sấp nhỏ giống vợ chồng son quá ha .
- Con thì chẳng trông. – mẹ anh cũng nhấp một ngụm trà đáp lại. Hướng mặt bà ngoại có chút tò mò chờ đợi .
- Con muốn chúng là vợ chồng thật luôn ấy, chứ trông không thì chẳng ăn thua. – mẹ anh cười nói tiếp .
- Còn bé thật đáng yêu, chắc nó vất vả lắm .
- Sao mẹ lại nói thế?, cún nhà mình galang lắm mà .
- Thằng nhóc con nhà mình chẳng phải là cục đá sao, từ nhỏ nó đã khôngthích tiếp xúc với bất cứ đứa con gái nào rồi, ai mà chỉ vô tình đụngđến nó khác nào kẻ đó gặp rủi hơn nửa nó có bao giờ mà cười nhiều nhưthế chứ, lại còn rất quan tâm người ta .
- Con nhìn nó kìa, bị Minh Anh chọc cho đến mặt mũi tía tai. Hay mắng con bé đó là cách nó quan tâm người ta, lại hay cười tươi rộng đến mang tai thế kiakhác nào nó đang bố cáo thiên hạ rằng “ tôi đang có người yêu” cơ chứ. – bà ngoại bụm miệng cười khúc khích .
Mẹ anh gật gùsau một tràng giãi bày từ ngoại, quả thật chính mẹ anh cũng thấy dạo từlúc Minh Anh về ở chung đứa con trai này có chút ấm áp gần gũi hơn nhiều .
-Ta trông con bé quen thật .
- Có phải mẹ thấy, Minh Anh giống Phụng Lai phải không. – mẹ anh bật cười .
- Đúng, đúng rồi. Quả thật giống Phụng lai không lẽ … - bà ngoại anh vỗ tay thành tiếng một cái .
- Đúng như mẹ nghĩ rồi đấy ạ, Minh Anh là con gái Phụng Lai đấy mẹ à .
-Thảo nào, ta cứ trông quen quen. Chà, thật không nghĩ ra Phụng Lai là mộtngười ôn nhu lại dịu dàng lại sinh ra một đứa bé gái khấu khỉnh, đángyêu như vậy. Có duyên quả thật có duyên …
Cả haingười nhìn nhau cười, nét mặt bày tỏ sự hài lòng. Bà ngoại haycười và nói nhiều nhưng điều đó không có nghĩa bà không quansát về con người nó, đôi mắt nhìn người trước giờ của bà chưa hề nhìn sai ai lần nào bao giờ. Muốn gần gũi thân mật với HoàngLong không phải chuyện đơn giản, đứa cháu này khi sinh đã có tính khí kỳ quái khả năng tự vệ rất cao dù là ai đi nữa chỉ cần lỡ lời hay sai phạm đến sẽ không được yên ổn, coi như là vận đen hội tụ .
Khi nhìn Minh Anh thì lại khác nhìn hai đứa rất thân mật với nhauHoàng Long cũng không một chút khó chịu, Minh Anh khiến bà có cảmgiác rất gần gủi không hề xa lạ, những người thuộc gia đìnhtài phiệt như bà vẫn luôn lo sợ người phụ nữ đến gần con traihay cháu đều vì tiền, nhưng cô bé này lại không như vậy bà dễdàng nhận ra ngây cô bé bên cạnh đứa cháu trai có một trái timấm áp, hẳn rằng điều này là mật ngọt thu hút Hoàng Long .
- Bà và bác gái nói gì mà cười vui thế ạ, có phải nói xấu chúng cháu không ạ
Nó hớn hở từ bếp đi ra, thấy anh có ý định ngồi cạnh bên bàngoại nó nhanh chóng chạy đến trước ngồi xuống còn nhìn anh le lưỡi mà trêu . Anh lườm nó một cái đáng sợ rồi cũng lũithũi đi về phía bên kia ngồi cạnh mẹ mình .
- Tất nhiên, nhưng bọn ta chỉ nói xấu Hoàng Long thôi, cháu cóchổ nào xấu đâu. – bà ngoại nắm tay nó phân trần .
- Ngoại à, cháu thấy thật đau lòng quá. – anh đưa tay lên trước ngực, bóp lại mặt nhăn nhó như bị co thắt tim thật sự, cáchpha trò này của anh thật giống như đứa trẻ, nó muốn cười nhưng nhìn anh rồi lại không dám cười chỉ biết bặm môi cố nén lại.- Thật không ngờ hôm này ngoại lại cho cháu ra rìa như vậy. – anh giả vờsụ mặt .
Nó đưa tay vén tóc mình nhìn anh với vẻ hớn hở trêu ngươi :
- Bà nói đúng mà, anh có chổ nào tốt đâu mà không nói xấu chứ. – nó trề môi chê bai .
- Minh Anh! – anh rít lên, lườm nó với ánh mắt viên đạn.
- Một là em lập tức quá đây cho tôi, hai là từ đây cho đến sắp tới em chịu đói! – anh gằng giọng nói chắc nịch .
Nó nuốt bọt cái ực, mắt liếc sang bà ngoại sang mẹ anh như cầu cứu, vậy mà hai người băng quơ nhìn đi chổ khác “ chúng ta vô can, cháu tự cứu lấy ” nó khóc ròng trong tâm can, quả này coi như tiêu nó rồi. Chịu khổ, ănhiếp bắt nạt còn được nhưng khi nghĩ đến cảnh nhịn mấy ngày nó muốn bủnrủn cả chân tay “ Hoàng Long, anh quá ác độc, quá nham hiểm ” nó gàothét trong suy nghĩ .
Đứng dậy lê lếch đến chổ anh,chỉ cách có vài bước là đến mà nó đi như ngàn dậm chậm còn thua cả rùa.Ngoan ngoãn ngồi xuống, đầu nghiêng sang dựa vào vai anh tay thì khoátmặt cười hì hì ngớ ngẩn như không có gì .
- Em cũng liều thật đấy. – anh đưa ngón tay đẫy đầu nó ra .
- Nói anh tốt thì làm đủ, xấu thì lại càng sai hoàn toàn. Là Hoàn Hảo!ha. – nó nhích người lại gần anh, cười nịnh chúi đầu vào vai mặc kệ anhđang cố đẩy ra , trước sau gì cũng mặt dày đỡ hơn bị ăn đòn .
Bà ngoại và mẹ anh nhìn hai người mà cười khoái, đã lâu lắm rồi mới thấyđiệu bộ vui tươi như thế này của bà ngoại. Dưới căn nhà nhỏ với ánh đènvàng ấm áp cả bốn người trò chuyện say sưa với nhau, nó chăm chú ngồinghe bà ngoại và mẹ kế lúc còn bé của anh và Hoàng Nhi .
- Lúc ấy ta bảo, sao mặt cháu cứ trầm ngâm như sắp ra trận vậy, vậy nónhặt viên đá bên cạnh đưa lên nói với ta một câu rất tỉnh . “ cháu muốn như này” vậy đấy .
- À. – nó à một tiếng rồi quaysang anh ánh mắt nhận xét. – Quả thật ngoài cục đá ra, cháu cũng chẳngbiết so sánh với anh ấy với vật gì .
Bà ngoại chỉtay vào nó chăm chọc, đường nào nó nói cũng được chê cũng được rồi khithấy Hoàng Long dùng thái độ cảnh cáo lại ngoắc sang cười nịnh 360 độđến chóng mặt, sau câu chuyện của bà ngoại lại hỏi về hành trình của cặp đôi trẻ này .
Nó luyên thuyên thuật lại hành trìnhHoàng Long, đã “Vất vã” như thế nào khi theo đuổi nó, toàn bộ sự được nó kể lại rất sinh động tuy nó hơi bị ngược, lúc nó đang nói vài giây lạinhìn anh thăm dò thái độ. Anh ngồi im khoanh tay trước ngực, đôi lúc lại nhếch môi cười, anh coi Minh Anh của mình lại bày thêm trò gì nữa .
Bà ngoại rất hưởng ứng, thú vị tuy bà dễ dàng nhìn ra được quá trình trong cây chuyện ai theo ai, ai đuổi ai thì đã rõ cả. Chắc hẳn là Minh Anhchịu khó nhiều lắm, chứ làm sao có chuyện cháu trai của bà lại làm cơm,suốt ngày đến lớp lẻo đẽo đi theo một cô gái chứ. Từ nhỏ cún con này đãghét bọn con gái đến gần mình trừ một cô bé lúc nhỏ ở cùng xóm mà thôi(chương 16 có nhắc đến).
Câu chuyện sắp kết thúc, nócười tươi đến tít cả mắt không thấy trời đâu nghiêng đầu trước mặt anhhai tay luồng qua ôm cánh tay của anh mà hí hửng chốt câu chuyện :
- Và bà à, chuyện nãy giờ cháu kể đều là cháu vất vả theo đuổi anh ấy đó. He he. – nó cười trừ chửa ngượng .
- Tôi còn tưởng em phủ nhận tất cả chứ. – cong môi cười quay sang, anhbéo má nó nũng nịu đáp, vẻ cao ngạo trở lại trên khuôn mặt anh .
- Chà, thật tội cho cháu dâu của ta quá. – bà ngoại đáp lời.
Câu nói này khiến nó ngượng đến má đỏ hao hao như cà chua chín mọng, nhíchra xa một chút nhưng cách tay anh đã vội kéo lại thay cho mệnh lệnh“ Emngồi im đó cho tôi ” .
- Cháu đừng gọi là bác gáivà bà nữa, nghe cứ xa cách khiến bà gia như ta thật khó chịu. Người giànhư ta khó tính lắm đó. – vẻ mặt của bà ngoại anh có chút căng thẳng .
Minh Anh mông lung, bối rối không biết phải xử lý như thế nào .
- Cứ gọi ta là bà ngoại, mẹ của thằng nhóc đó cũng gọi là mẹ luôn được chứ .
- Đúng đấy Minh Anh, cứ gọi ta là mẹ đi nhé .
Nó cười mỉm, những lời nói này khi người con gái nào được nghe từ gia đình của người mình yêu thương tất nhiên là rất thích rồi, nó cũng là congái và sẽ không ngoại lệ phấn khích gật đầu cười thẹn .
- Vâng, cháu biết rồi bác…à mẹ, bà ngoại .
Không hiểu sao, anh chột dạ như thế nào. Thái độ có chút bối rối, đột ngộtgiơ tay cởi bớt chiếc áo khoát bên ngoài ra cố ý để tách tay mình rakhỏi nó. Cầm điều khiển mở âm thanh to lên. Bà ngoại và mẹ liền cười mỉm lắc đầu bung đùa nói tiếp :
- Chà, cún con nhà mình biết ngại rồi cơ đó .
- Đúng rồi đó mẹ, mỗi lúc nói đúng tâm nó lại phản ứng khác người như thế .
- Chẳng phải sao, ta còn nhớ lúc nó bé bằng ngần này – bà ngoại đưa tay so sánh khoảng cách từ mặt sàn nhà lên bàn tay cao khoảng gần một mét.- Trong một lần về thăm ta, vừa vào đến nơi liền một hai nắm lai áo củabà mà kéo vào phòng. Một hơi kể cho bà nghe về bé gái nào đó trong xóm,để bà nhớ coi nó nói gì nhể. – bà ngoại day trán nghĩ ngợi .
- Bà, quá khứ nhắc lại không tốt. – anh khanh tay trước ngực, điệu bộ cáu gắt.
- Ngại gì chứ. – bà ngoại cười trêu chọc nói tiếp, cún con nói với bà thế này :
“ - ngoại ơi, trong xóm có một con bé rất đáng ghét. Con bé đó bịbọn xấu ăn hiếp cháu đã che cho nó, bầm hết chổ này. Vậy mà nó bảo không thích cháu, chắc tại cháu đẹp trai nên không dám thích phải không bàngoại .
- Con bé nào lại chê, cún của bà chứ. – bà ngoại xoa đầu anh .
- Sau này lớn lên, con nhất định sẽ bắt con bé đó làm vợ. Nhất định như thế. – bé trai khẳng định chắc nịch … ”
Bà ngoại còn đang hồi tưởng lại lúc của Hoàng Long, thì Minh Anh lại ngồiôm bụng tay bặm miệng cười ngoặc nghẽo, ngay cả mẹ anh cũng cười khôngngớt, bà ngoại nhíu mày không hiểu còn anh thì như núi lửa đỏ phưng phựt sắp phun trào .
- Nhất định làm vợ luôn cơ đấy, ha ha. – mẹ anh cười lớn thành tiếng .
“ vậy mà em nói anh theo đuổi em, anh còn nhăn nhó, đáng ghét. Thì ra yêu thầm lâu lắm rồi hí hí” – nó vừa cười vừa lẩm bẩm bên tai anh. Lúc nàyHoàng Long tâm trạng mỗi lúc một xấu đi, mặt mũi tím tái, không ngờ cómột ngày lại thảm thương đến như vậy, anh cáu gắt quay sang hướng khác.Mặc cho nó và mẹ ngồi cười không thôi .
- Sao hai con cười lắm vậy. – ánh mắt bà ngoại tò mò không hiểu .
- Mẹ à, con bé mà cún con của mẹ nhắc đang ngồi đấy kìa haha. – mẹ anh nhịn không nỗi nữa, cười phá lên, nước mắt chảy ra vì cười .
- À, con bé đó nhất định phải là vợ anh đó nha. – nó bặm môi, nhìn anh, tay chọt vào bên eo anh .
Bà ngoại cũng hiểu ra được nguyên nhân, mẹ chồng nàng dâu nhà này ngồi cười hóa ra, cô bé này chính là con bé đáng ghét màcháu trai bà nhắc đến. Thế giới này thật nhỏ bé hay do đứacháu này cố ý sắp đặt từ trước. Thay phải ngồi chịu trận,anh đỏ mặt đứng dậy đi ra ngoài, mặc kệ cho ba người ngồi cười thỏa thích .
Tầm giờ gần tối, mẹ anh tạmbiệt phải về Thành Phố trước mai còn bay sớm sang Mỹ, anh vànó định tiễn mẹ bà từ chối vì đã có trợ lý Trương đi cùngnên bảo hai người ở lại chơi với bà. Đêm nay sẽ nghĩ tại nhàbà ngoại anh, cứ tưởng sẽ được ngủ cùng bà tìm hiểu thêm vài chuyện lúc bé, quan tâm nhất là chuyện “ con bé cùng xóm” vậy mà chẳng biết bà đã lên kế hoạch tỉ mỉ cả rồi .
“ Bà không có thói quen, ngủ chung được với ai. Phòng chỉ còn cómột cháu ngủ với Hoàng Long hoặt là có thể đuổi cún cưng của bà ra phòng khách cũng được. Chỉ sợ cháu ở đây * chỉ vàongực trái của Minh Anh * xót xa mà không ngủ được thôi.” chỉnói có một câu như thế rồi bà ngoại đẫy nó sang phòng anh,vừa bước chân vào nhanh như chớp bà ngoại liền khóa trái bênngoài .
Nó đặt tay che mặt, cười tươi chặtlưỡi “ Thật hết cách với bà ” . Chạy đến chổ anh ngồi lên đùi khoanh tay ôm lấy cổ anh. Mắt anh vẫn chăm chú vào cuốn sách,không bận tâm đến nó .
- Anh đọc gì mà chăm chú vậy á? – nói tò mò hỏi .
- Các cách dậy vợ ngoan hơn. – anh trả lời lạnh tanh .
- Hả. – nó ngạc nhiên mặt đơ ra, giật lấy cuốn sách cầm lên xem .
Anh vòng tay qua eo nó, ôm lại tư thế nó vẫn ngồi bên trên đùi, nụ cười lúc này của anh thật hạnh phúc. Nó vẫn đăm chiêu lậttừng trang toàn là chữ tiếng anh không để ý rằng anh đang saysưa chóng cằm nhìn nó :
- Cái này là sách luật kinh tế nước ngoài mà .
Quay sang nói với anh, vừa dứt câu hai môi liền chạm nhau. Mắt khônghề chớp, vòng tay ôm chặt siết hơn, khiến hai người áp sát lẫn nhau. Lần này, nó chủ động tiến trước mơn trớn môi anh bằnglưỡi của mình, anh ngậm lấy đôi môi ngọt ngào tựa như mứcngọt, mắt nhắm nghiền cảm nhận một vị hương gọi tên là tìnhyêu .
Trái tim đập nhanh liên hồi, nhiệt độ cơthể tăng lên đột ngột nhưng lại rất dễ chịu. Cả hai chúi đầuvào nhau, đong đưa chiếc mũi rất tình, mở mắt nhìn nhau màcười thành tiếng .
- Hình như đến lúc phải làmnhiệm vụ của một người vợ rồi thì phải. – Môi anh cong lên cười nhamhiểm, bế nó lên tiếng đến chổ giường ngủ .
Nó đánh yêu vào người anh, chân đưa lung tung đá vào không trung. Vừa cười vừa la :
- Thả em xuống, chúng ta là học sinh đó .
- Học sinh thì sao chứ, bà ngoại lúc xưa cưới chồng khi mới mười lămtuổi, em hơn ba tuổi so với quy định rồi. – anh đặt nó xuống, hai taychống lên khóa lại, khuôn mặt hết sức ma mị .
- Đến tháng tám lại mới đúng mười tám tuổi mà. Anh xấu xa quá thả ra coi, emcòn đi tắm nữa. – hai má hao hao đỏ lên, giọng phụng phịu .
- Lúc nãy tôi còn nghĩ xem phải phạt em như thế nào, bây giờ thì có rồi. Chẳng phải lúc trêu tôi em đắc chí lắm hay sao ?
- Có đâu, em bênh vực anh không hết. Sao dám trêu Long đại nhân chứ,cho mười lá gan tiểu nữ cũng không dám hihi. – nó vòng tay ôm cổ anh,cười nịnh .
- Thế thì đại nhân như tôi, phải thưởng cho em rồi đúng chứ. – anh nghiêng đầu hỏi .
Trong vài giấy ngắn ngủi, anh nhanh chóng ám sát mặt nó cự ly rất gần, rấtthực. Hai tay Minh Anh lập tức phản ứng đưa tay lên ôm lấy người mình,mắt nhắm nghiền thật mạnh. Giờ có không muốn thì cũng khó mà thoát được .
Hoàng Long phì cười, anh búng một cái thật đau vào trán nó. Đôi đồng tử mở to, xoa trán nhắn nhó :
- Đầu óc em đen tối thật! – anh vừa thu tay về định đi .
Lần này Minh Anh nhỏm người dậy, dùng sức đè ngữa anh ra. Hoàng Long cóchút kinh chưa định thần, hai bàn tay anh đan xen vào bàn tay của nó,Minh Anh nhếch môi cười :
- Muộn rồi, lần này anh không muốn thì em cũng muốn. Để em xem “ CHỒNG” thì làm được những gì .
Nó bắt chước theo những cử chỉ thân mật của anh khi nãy, áp sát, đôi mắtcả hai nhje nhàng nhắm lại. Anh cảm nhận được từng hơi thở nóng hổi đang phả vào mặt mình, chu môi lên đón nhận nụ hôn .
Lúcnày, Minh Anh đang mở mắt từ lâu. Bặm môi nín cười, nhẹ nhàng biến mấtvào tolet như tan biến. Nhắm mắt hồi lâu, không thấy động tĩnh gì cả anh mở mắt thu hành động chu môi ngớ ngẩn của mình vào .
“ Giỏi lắm, ngay cả tôi em cũng dám bỡn cợt ” – anh cười mỉm lẩm bẩm .
Vẫn như thường, Sau vài chục phút Minh Anh rời khỏi nhà tắm, vẫn như thường nó mặt bộ đồ ngũ hình chú mèo doremon ngộ nghĩnh, trên đầu vẫn để chiếc khăn trắng tay đang lau đi đến chổ anh, đôi mắt anh đã nhắm nghiền.Chặt lưỡi nghĩ “ chắc anh ấy ngủ rồi ” vén vài sợi tóc lưa thưa phủxuống mi mắt anh, rồi tắt đèn bàn. Rồi lọ mo qua phía bên kia, ổn địnhvị trí chìm vào giấc ngủ, hai lưng đối diện nhau .
Chưa được bao lâu, anh quay sang ôm lấy nó, kéo sát về phía mình .
- Um, anh chưa ngủ sao. – nó quay lại hướng mặt anh, tay đặt lên eo .
- ừm, Minh Anh cảm ơn em. – đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền .
- cảm ơn ?
- chưa khi nào anh thấy bà vui như vậy. – anh vuốt ve mái tóc cô .
- em cũng thích bà mà, được gọi là bà ngoại lại thích hơn .
- thế không thích mẹ sao .
- thích chứ, thích mẹ anh quá chừng luôn .
- vậy thì cứ gọi mẹ đi, mẹ chồng cũng là mẹ mà .
- ố. – Nó ngạc nhiên, thét lên một tiếng .
- gọi sớm vài năm cũng chẳng sao! .
- Lúc anh gặp em ở trường , anh đã biết em là “ con bé xấu xa” rồi phải không? – nó lay người anh hỏi .
- chỉ có đồ ngốc như em mới nhận không ra . – anh đáp .
Thật ra lúc ấy gặp Minh Anh ở trường , anh cảm nhận được cô gái này rất quen như không dám chắc chắn , sau một tuần anh mới dám khẳng định điều đó . Nếu không , anh không dễ dàng mở lòng với Minh Anh được như vậy , lúcđấy không biết bao nhiêu đêm anh đã thao thức tự cười bản thân vì điềungớ ngẩn này . Nhưng điều này chỉ mỗi mình anh biết đến .
Anh cười mỉm rồi hôn trán nó, bảo “ ngủ đi ” . Chỉ còn ngày mai nữa thôi ,liệu rằng giấc mơ này sẽ kéo dài mãi chứ , cái tên Minh Anh và HoàngLong sẽ có một kết thúc đẹp chứ , miên man nó nằm suy nghĩ cảm giác losợ qua ngày mai khi trở về thành phố nó vẫn nắm tay chặt đến như thế này hay là mọi thứ sẽ tan biến. Nó biến mất, để mọi thứ về lại nơi bắt đầuhay vẫn cứ cố chấp chạy theo tình cảm này . Uyển Nhi, chị ấy có vui khithấy điều này hay không ? rồi tất cả sẽ được hạnh phúc thật không ?
Suy nghĩ làm nó mệt nhọc , vẫn như cũ, nó chúi đầu vào khoang ngực anh tìmsự ấm áp và cảm thấy an toàn hơn nhanh chóng chìm trong giấc ngủ trongvòng tay anh …
-------------------
https://www.facebook.com/bubu.author/ ( like page ủng hộ mình nhé ^^ )