Editor: DenDen
"Shhh—"
Miên man suy nghĩ sau đó chìm vào giấc ngủ, thậm chí rèm cửa của văn phòng còn không kịp kéo lại. Mây đen ngoài cửa sổ đang xuống thấp, buổi trưa trên đường phố không hề có tia sáng.
Vu Ca bị tiếng gõ cửa dai dẳng đánh thức, cậu nằm đơ trên giường, thở hổn hển khi chạm vào vết thương trên khóe môi. Người ngoài cửa vẫn rất kiên trì nhịp nhàng gõ cửa.
Nhưng cậu không muốn nhúc nhích, Vu Ca theo ý muốn của cơ thể nhắm mắt, chỉ muốn để tia cực tím làm khô người, dứt khoát bốc hơi đến nơi nào đó cho xong.
Phần gốc lưỡi dường như vẫn còn cảm giác bị mút cuồng nhiệt khiến lòng người sợ run, vành tai cũng tê dại. Cho dù trước đây xếp Nghiêm Từ Vân vào loại cặn bã, Vu Ca vẫn không thể phủ nhận rằng hắn là một người đàn ông rất có học thức, bình tĩnh và kiếm chế trong cách cư xử.
Nhưng một người như vậy đè chặt cậu vào tường, nắm lấy eo cậu mà xoa nắn, hôn liếm từ yết hầu đến khóe mắt của cậu. Gương mặt lạnh lùng và thờ ơ đó lại gọi "Vu Ca" hết lần này đến lần khác, hai từ này thốt ra rất có trình độ và phong thái, ngậm lấy vành tai cậu gọi còn chưa đủ, hắn còn muốn thốt ra khi hôn lên đầu lưỡi, tùy ý hôn mút nuốt vào nhả ra.
"Tiền ủy thác không nhận được, còn..." Vu Ca lăn lộn vùi mặt vào gối, giọng nói uất nghẹn, "... Nghỉ hưu thôi, lần này hưu cả đời rồi."
Trong đầu cậu bỗng nhiên hiện lên cái tên anh trai lạnh lùng cưỡng hôn thiên kim chán nản, Vu Ca cảm thấy hôm qua nếu Nghiêm Từ Vân đột nhiên thốt ra câu "Cô gái, em là của tôi" thì cũng không có gì là không đúng.
Dường như nghe thấy trong nhà có động tĩnh, người gõ cửa có phần không kiên nhẫn, trực tiếp đạp cửa, khàn giọng hét lên, "Vu Ca! Đừng im lặng trốn trong đó nữa!"
"Ồn quá đi!" Vu Ca liếc mắt một lượt, mang dép lê, nhét bàn chải đánh răng vào miệng rồi mới đi ra mở cửa.
Hình Ngạn đặt tay lên khung cửa, cậu ta sốt ruột nhìn Vu Ca, thấy đôi môi đỏ mọng đang sưng lên, lo lắng giật nảy mình, "Ông...!"
Vu Ca theo bản năng nhảy ra sau ghế sô pha trốn, "Ông không bận việc bảo trì web sao? Đến tìm tôi làm gì hả?"
"Ông lại lén ăn thanh cay phải không?"
"Hả?"
"Nhìn cái miệng sưng vù của ông kìa, may cho ông là Lộ Tại Lâm đi làm về trễ nên không có thời gian ghé qua đây, nếu cậu ấy thấy ông thế này thì ông chết chắc rồi." Hình Ngạn quen cửa quen nẻo đi đến kệ tủ lấy ra một cái nồi nhỏ, trừng mắt nhìn Vu Ca rồi mới đi vào phòng tắm, rửa tay sạch sẽ.
Vu Ca cảm thấy hơi chột dạ, cậu lơ đãng đánh răng, nỗi oan ức lại nổi lên.
Sau khi nhận ủy thác, cậu độn ngực giả, hóa trang, hết gọi anh trai tới anh trai đi, một tí tiền không nhận được còn chưa nói, nơi kín đáo sạch sẽ mà cậu đã giữ gìn hơn 20 năm cứ như vậy bị lấy mất.
Hình Ngạn bước ra vẩy nước trong nồi, nhìn thấy cậu ỉu xìu đang dựa vào tường. Cậu ta do dự bước đến trước mặt Vu Ca, lời nói dính trên đầu môi chưa kịp nói ra, đột nhiên cậu ta cau mày nhìn chằm chằm vào cổ Vu Ca, "Sao lại đỏ thế này?"
"!" Vu Ca nhũn cả chân, liêu xiêu ngã xuống mặt đất, gãi cổ lúng túng định cố gắng giải thích.
"Đừng có gãi lung tung, mua thuốc diệt côn trùng đi." Hình Ngạn không nghĩ nhiều, xoay người đổ canh gà từ trong bình thủy vào trong nồi, cắm điện, sau đó bình tĩnh ngồi trên sô pha.
"Ông nói đúng, côn trùng thật đáng ghét." Vu Ca xấu hổ đến hoảng sợ vội vàng chạy đi súc miệng. Trong phòng tắm, cậu đứng nhìn đống dâu tây trồng quanh cổ một lúc lâu mới miễn cưỡng đi ra.
Cậu nhìn thằng bạn đang xem xét kỹ mấy con bọ quanh nhà, hai tay đổ mồ hôi nắm ống quần, ngập ngừng gọi: "Hình Ngạn."
Nâng kính lên, Hình Ngạn đi đến sờ soạng chiếc TV cũ kỹ chỉ cách bàn trà một sải tay: "Khi nào mới chịu đổi sang TV tinh thể lỏng thế?"
"Hình Ngạn..."
"Chỗ của ông hơi nhỏ, mua TV 32inch là vừa."
Món súp gà của ma ma Hình nấu sôi tỏa mùi thơm phức, mùi hương lan tỏa đến mọi ngóc ngách của văn phòng, cuối cùng tụ họp vào góc tối bên ngoài của sổ.
Vu Ca nhìn cặp kính của Hình Ngạn, hoảng hốt trong chốc lát, đến mức cậu trực tiếp lẩm bẩm thốt ra: "Du Dực đã quay về."
Chàng trai đang vỗ TV như bị trúng đạn, chật vật quay đầu, "Ai cơ?"
"Du Dực."
Hình Ngạn như phát điên vọt tới bên cạnh Vu Ca, nắm vai bạn thân quan sát một lượt, xác nhận không có gì đáng ngại mới thăm dò nhìn vào mắt Vu Ca: "Ông không sao đó chứ?"
"Không sao, cậu ta không nhận ra tôi." Vu Ca nhún vai, nhưng ánh mắt thất thường của cậu lộ ra vẻ mất mát, "Có lẽ ngay cả khi cậu ta nhận ra tôi... cậu ta cũng sẽ không nói chuyện với tôi."
Hình Ngạn đột nhiên nghẹn lời, muôn vàn suy nghĩ đều chuyển thành lo lắng, bàn tay quanh năm đặt trên bàn phím xoa lên đầu Vu Ca, cậu ta sờ tới sờ lui như muốn đem toàn bộ ký ức không vui trong đầu Vu Ca xóa sạch đi: "Tất cả đã kết thúc rồi, ông đừng nghĩ nhiều nữa."
Vụ án bắt cóc năm đó chính là điểm khởi đầu cho việc trở thành cảnh sát, dãi nắng dầm mưa, trải qua bom đạn của Vu Trạch Dục và đó cũng là chuyện cấm kỵ mà cậu ta và Lộ Tại Lâm không bao giờ nhắc đến.
Tên nhóc u ám được cứu vớt đã tự tay đẩy ánh sáng của mình vào vòng nguy hiểm, cậu ta được giải thoát khỏi gông cùm, quấn băng gạc trở lại lớp học, vùi đầu vào sách vở, còn thiếu niên sau nửa tháng mới được giải cứu hoảng hốt trở về trường học thế nhưng tên đó lại không thèm để tâm tới.
Tên đó được nhận vào một trường cấp ba công lập nổi tiếng, trở thành học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh Đại học, tạo dựng được tên tuổi cho bản thân. Ngay khi tên đó sắp biến mất khỏi ký ức của mọi người thì Vu Ca lại nói, Du Dực đã quay lại.
Cổ họng Hình Ngạn khô khốc, bản thân lại ăn nói vụng về, cậu ta chỉ biết xoa tới xoa lui trên đầu Vu Ca.
Hình Ngạn vừa dừng động tác, chàng trai đang xúc động rưng rưng muốn khóc đột nhiên nhảy dựng lên, đầu nện vào trán Hình Ngạn, nhe răng trợn mắt nói: "Nơi phồn hoa tránh sao được ánh nhìn, nếu bản thân mình không xem ra gì thì không cần phải gặp lại, cậu ta là cái thá gì chứ! Ông ở đây khóc thương cái khỉ gì?!"
Nút thắt trong lòng còn chưa được gỡ bỏ, Hình Ngạn sao có thể không nhìn thấu được là cậu đang cố gắng vui vẻ, cậu ta tỏ vẻ không vui, vỗ vỗ vai cậu: "Hiểu rồi, bờ vai anh nè, dựa vào đi."
Vu Ca ậm ừ tới gần, đột nhiên ý so sánh nảy sinh trong đầu - bờ vai không mạnh mẽ rộng rãi như Nghiêm Từ Vân càng không có mùi hương bao bọc lấy cậu.
Hai người ngồi gần nhưng lại có suy nghĩ khác nhau, trong lòng Hình Ngạn đang rất cáu kỉnh, cậu ta nóng lòng muốn cùng Lộ Tại Lâm trực tiếp gặp Du Dực; trong đầu Vu Ca lại nghĩ đến tên cặn bã hạ gục tên ác nhân đeo kính vàng bằng một đòn, rồi trực tiếp bước tới, lạnh lùng báo động: "Tôi muốn hôn em."
Loại cảm xúc kỳ quái này vẫn tiếp tục cho đến khi ngồi trong phòng của Giang Thi Doanh, Vu Ca viết nguệch ngoạc trên tờ giấy nháp, đầu óc thì lâng lâng trên chín tầng mây.
Giang Thi Doanh nằm nhoài trên bàn viết bài tập một lúc, nhưng cô bé vẫn không kiềm được, nóng lòng chia sẻ: "Anh, hôm qua em gặp một chuyện."
Vu Ca liếc nhìn về phía cửa, ám chỉ mẹ Giang vẫn còn ở bên ngoài.
"Nói nhỏ thôi." Giang Thi Doanh giậm chân vội vàng nói, "Hôm qua là sinh nhật của bạn cùng bạn, em sợ quên mua quà sinh nhật nên lúc trưa cố ý lẻn ra ngoài để mua quà, ông trời đúng là trêu người, em chỉ tùy tiện nói đầu của mấy tên kia nhuộm không đều thế là mấy tên đó trói em vào cạnh thùng rác."
"... Em quan tâm đến mấy người đó làm gì." Vu Ca tỏ ra khá bất mãn.
"Đó không phải là vấn đề chính." Giang Thi Doanh nắm lấy hai bím tóc, vẻ mặt vui vẻ, "Anh trai đã cứu em rất đẹp trai, nên em phải nỗ lực học tập để có thể cua được nhan sắc cỡ đó."
Lời nói giống như từ đầu đến cuối tóc đỏ và Vu Ca không hề xuất hiện, Vu Ca dừng bút, cuối cùng chỉ nghiêm túc nói, "Học là cho mình."
Giang Thi Doanh không dám gật bừa, thần bí nói, "Đẹp trai cũng là một phần của cuộc sống, anh nghĩ xem một người đẹp cỡ 36D, quyến rũ mềm mại cọ lên lồng ngực anh làm nũng thì trong lòng anh có cảm thấy ngứa ngáy không?Anh có thể ngồi yên được không? Anh có thể giống như Khrushchev chỉ mê luyến chính mình được thôi sao?"
Lời nói của của cô bé khiến Vu Ca không khỏi sửng sốt, cậu ngượng ngùng ho một tiếng, 36D còn làm nũng không phải là cậu đó sao...
36D còn bị đè xuống ép tới ép lui...
Ngay khi khơi ra câu chuyện, Giang Thi Doanh dứt khoát cắn bút, xoay người lại nói: "Hôm qua em lén đọc một cuốn tiểu thuyết xuyên sách, nhân vật chính trong đó cũng..."
"Gần tới kì thi trung học rồi mà vẫn lén đọc tiểu thuyết." Vu Ca vừa nói vừa nắm lỗ tai cô bé, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi: "Xuyên sách."
Nhiều ngày qua cậu nghĩ nhiều về cuốn sách đến mức nghe đến từ liên quan liền vểnh tai lên nghe.
Giang Thi Doanh không hề sợ dáng vẻ giả vờ nghiêm khắc của cậu, cô bé giải thích, "Chỉ là nhân vật chính xuyên vào thế giới trong tiểu thuyết, biết rõ cốt truyện, có bàn tay vàng, vả mặt phản diện rồi bước lên đỉnh cao."
"Vậy không phải người dân bản địa cảm thấy bị mạo phạm sao, đời người bị nhìn thấu rõ ràng hết."
"Vậy anh phải đọc phản xuyên sách, người dân đánh bại kẻ xâm lược."
Vu Ca rất hứng thú với chủ đề này, cậu cho Giang Thi Doanh đi đọc sách thuộc lòng, còn cậu sử dụng ánh đèn trong phòng học, viết giả thiết ra giấy.
Chỉ là giả thiết, giả sử nhân vật xuyên sách được đặt vào Bùi Miểu và Lạc Hành Chi... Cây bút đen trên mặt giấy xoay chuyển, dòng thời gian quốc tế cứ thế hiện ra trên một đường thẳng, Vu Ca còn thêm vào hai nhân vật trung gian trên đường thẳng đó, ngụ ý thời điểm Bùi Miểu xuyên vào cốt truyện, các nút thắt của truyện sẽ là: "Cửa tiệm thủ công của đầu bếp Lưu và Thẩm Quý Trầm" còn có "Tham gia tiết mục cùng ngôi sao Kỳ Giang Hàn". Cậu đánh dấu những tiêu điểm chính của Bùi Miểu.
Tiếp theo, lý giải hành trình của Lạc Hành Chi, ngòi bút bỗng chậm lại: "Người xuyên sách có thể thay đổi hướng đi thế giới trong sách, người đến sau sẽ tiếp nhận cốt truyện mới, vậy chẳng phải họ sẽ biết trước được hành động sao?"
Giang Thi Doanh nghiêng đầu nhìn sang, nhìn dòng phân tích của hai nhân vật trung gian, nơi đó biểu thị một số diễn biến đã bị Bùi Miểu thay đổi, còn Lạc Hành Chi vẫn chưa chưa nhúng tay vào cốt truyện. Cô bé chỉ đầu ngón tay lên trần nhà một lúc lâu.
"Sao thế?"
"Em phải hỏi CEO đã xuyên qua của tập đoàn - Thiên Đạo." Cô bé lè lưỡi.
Suy đoán này thật vô lý và kỳ quặc, nhưng nó giống như hạt giống nảy mầm đâm sâu gốc rễ vào trong tâm trí cậu, Vu Ca cảm thấy suy đoán này rất trùng khớp, thậm chí cậu còn muốn bắt Bùi Miểu lại đây để trực tiếp tra hỏi.
Chậm rãi trở về văn phòng, Vu Ca nhét mình trong ổ chăn, tiếp tục xem phim điện ảnh của Alfred Hitchcock, cậu dự định ngày mai sẽ tìm lý do để đến thăm Bùi Miểu, nhưng cậu lại kháng cự nhìn vào di động.
Dù là mơ hồ, hối lỗi hay lời quan tâm lo lắng thì cậu cũng không dám mở ra.
Sự nồng nhiệt tối hôm đó khiến cậu đỏ mặt, càng ngày cậu càng chắc chắn rằng Nghiêm Từ Vân không phải là một tên cặn bã, trong đầu cậu càng cảm thấy hối hận không biết phải làm sao.
Nếu đối phương là người vô tội, vậy chuyện cậu làm có tính là lừa dối tình cảm của người khác không?
Khi Vu Ca cân nhắc về một chuyện nào đó, trọng lượng của người khác luôn nhỉnh hơn, đến mức vấn đề đó sẽ làm cậu ngủ không yên giấc, lúc ngủ mơ tới Du Dực, người xuyên sách, Nghiêm Từ Vân và người ủy thác đang đánh thành một đoàn.
Ngày hôm sau, cậu lấy hết can đảm mở điện thoại, dòng tin nhắn hiển thị đầu tiên là từ tóc đỏ.
Đôi mắt còn ngái ngủ, Vu Ca mơ hồ đọc, "Thằng nhóc ở tiệm bánh của đầu bếp Lưu lần trước đang ở tầng dưới công ty của Thẩm Quý Trầm..."
"Bùi Miểu?!"
Nhìn dáng vẻ của Bùi Miểu có vẻ như lại muốn can thiệp vào tình tiết mấu chốt.
Cậu vội vàng thay quần áo, Vu Ca bước lên xe đạp, lao về phía bên kia hồ. Cậu vừa lau mồ hôi trên trán vừa đậu xe đạp, nhìn qua lớp cửa kính, cậu không ngờ lại thấy Thẩm Quý Trầm vững vàng bước ra khỏi thang máy, vẻ mặt của y khá căng thẳng.
Một nam sinh mặc áo sơ mi sọc xanh đậm đang ngồi bên bồn hoa đối diện với cánh cửa quay của tòa nhà, thỉnh thoảng lại vui vẻ nhịp chân.
Vu Ca hạ mũ lưỡi trai nhanh chóng băng qua đường, cậu nấp sau chiếc Land Rover màu đen, tập trung quan sát biểu hiện của Bùi Miểu.
Trên đùi Bùi Miểu có một túi ni lông, cậu có thể lờ mờ nhận ra trong đó có vài loại thuốc, cậu ta thản nhiên nghịch túi thuốc, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Thẩm Quý Trầm.
"Cậu ta định làm gì đây?" Vu Ca nhướng mày, thu tay khỏi thân xe nóng rực, chuyển sự chú ý đến Thẩm Quý Trầm vừa mới bước vào cửa xoay.
Đột nhiên, hô hấp của cậu ngưng lại trong phút chốc, bắp chân bị đè xuống lao thẳng ra ngoài.
Thẩm Quý Trầm cố chịu đựng cơn đau dạ dày, trên mặt vẫn luôn cố ra vẻ bình tĩnh. Y vừa bước ra cửa xoay lớn thì bất ngờ một lực mạnh ập vào vai trái khiến y ngã nhào xuống đất.
Sau đó -
"Ầm!"
Tiếng động lớn khiến mọi người đều đổ dồn mắt nhìn, một chậu hoa vỡ thành từng mảnh, tung tóe trên mặt đất, âm thanh kinh khủng kia giống như tiếng gọi của tử thần.
Bùi Miểu cũng bị diễn biến bất ngờ này dọa mất hồn mất mất vía, chân cậu ta cứ thế run rẩy dính chặt trên mặt đất.
Cốt truyện hôm nay chính là, Thẩm Quý Trầm sẽ tham gia một cuộc đấu giá quan trọng, nhưng cơn đau dạ dày tái phát đột ngột. Y không muốn tỏ ra ốm yếu trước mặt người ngoài nên ra xe để tìm thuốc dạ dày, lại phát hiện ra mình đã để quên ở nhà.
Kế hoạch của Bùi Miểu rất đơn giản, trong lúc Thẩm Quý Trầm gian nan trong việc tìm thuốc uống thì cậu ta sẽ đến đưa thuốc giúp y, thuận tiện vuốt lông cho y, biết đâu sẽ mở ra con đường công lược, nhưng diễn biến lại bất ngờ thay đổi.
Khóe mắt cậu ta giật giật, biết kế hoạch công lược này lại thất bại. Nhìn hoa lan ngổn ngang te tua trên mặt đất, Bùi Miểu nắm chặt túi nhựa trong tay, "... Có người muốn giết Thẩm Quý Trầm?"
Xương đuôi của Thẩm Quý Trầm bị cấn đau, trong lòng vẫn còn sợ hãi thu tầm mắt. Một thanh niên cao lớn đội mũ lưỡi trai màu đỏ sẫm đang thở hổn hển, nhíu chặt mày, quay người nhìn về hướng vật thể rơi xuống.
Việc đẩy chậu hoa từ trên cao xuống thật quá mức trắng trợn và táo bạo.
"Là cô ta." Thẩm Quý Trầm phủi bụi trên bộ vest chỉn chu, từ chối sự giúp đỡ của nhân viên đi tới, nhìn Vu Ca thật sâu.
Bé trai của y lại cứu y lần nữa.
"Ai?" Vu Ca không rõ ý tứ mơ hồ nhìn Bùi Miểu, dọa đối phương sợ tới mức xua tay tỏ vẻ vô tội.
Trước mặt Vu Ca, Thẩm Quý Trầm sẽ không che giấu bất cứ điều gì, y nở nụ cười trên môi, dường như đã ném sự việc kinh hoàng vừa rồi ra sau đầu: "Cô ta là một người mất trí, tưởng tượng là tôi và cô ta đã đính hôn, sau lại còn chắc chắn tôi trêu hoa ghẹo nguyệt."
Như sét đánh bên tai, Vu Ca không dám tin, cất giọng đầy nghi ngờ, "Cái gì?!"
Cậu bước qua những mảnh vỡ của chậu hoa, kích động đè vai Thẩm Quý Trầm, "Cô ta cũng nói công ty của anh phá sản đúng không?!"
Thẩm Quý Trầm đột nhiên nghiêm túc,"Sao em biết?"
Trong chớp nhoáng những suy nghĩ lộn xộn lúc này đã tìm ra lối thoát.
Tại sao Thẩm Quý Trầm điều hành công ty còn Nghiêm Từ Vân lại có tiết tấu công việc hoàn toàn khác không hề khớp với mô tả của người ủy thác, bởi vì cả hai người đã bị đảo ngược.
Tất cả cảm giác không đúng đều đã tìm được lý do, Vu Ca lùi lại một bước, trước hết là cậu không biết phải làm sao để đối mặt với Nghiêm Từ Vân, mặt khác thì cảm thấy có phần kỳ quái.
Hình như Bùi Miểu biết Thẩm Quý Trầm sẽ ra tới đây nhưng vẻ mặt cậu ta lại cho thấy cậu ta không hề biết về việc chậu hoa sẽ rơi xuống, nếu như kẻ tấn công chính là người ủy thác thì áp dụng suy luận tối qua--
Bùi Miểu là người đầu tiên xuyên sách. Cậu ta biết thế giới gốc là A, sau đó tạo ra thế giới A-1, đây là thế giới Bùi Miểu đã thay đổi.
Sau đó là người ủy thác. Cô ta hẳn là có hai cốt truyện, trong số đó là cốt truyện hoàn chỉnh A-1, trong kịch bản này Bùi Miểu xác thực đã cua được Thẩm Quý Trầm, cốt truyện còn lại là B, khác với A, cốt truyện này người ủy thác thật sự đính hôn với Thẩm Quý Trầm.
Nói cách khác, Bùi Miểu chỉ biết rằng Thẩm Quý Trầm sẽ ra khỏi tòa nhà vào thời gian này, nhưng trong suy nghĩ của người ủy thác lúc này y sẽ gặp gỡ với Bùi Miểu ở dưới lầu.
Vì vậy, sự tức giận của người ủy thác lên đến đỉnh điểm, cô ta phát điên cho rằng Thẩm Quý Trầm và Bùi Miểu có gian tình nên mới bỏ mặc cô ta.
Thế giới đã được sửa đổi bởi người ủy được gọi là A-2. Nếu kế tiếp có người xuyên sách thì người đó sẽ biết cốt truyện là Thẩm Quý Trầm bị chậu hoa rơi trúng đầu khi đứng dưới tòa nhà.
Mặc dù hoang đường và đáng sợ nhưng logic này rất mượt.
Vậy Lạc Hành Chi tồn tại ở diễn biến nào trong thế giới này?
Còn Nghiêm Từ Vân vô tình bị tổn thương thì phải làm sao bây giờ?
Vu Ca cảm thấy cả người rét run, khổ sở vô cùng.