Editor: DenDen
Vu Trạch Dục xoay người rời đi, tiếng ve kêu giống như thủy triều đột nhiên rút đi, bên trong xe yên tĩnh. Những lời này đến quá đột ngột, làm Vu Ca không kịp ứng phó, môi cậu bỗng nhiên run lên.
Bây giờ gọi Vu Trạch Dục trở về có kịp không?
Giờ phút này em trai anh đang bị kẹt trong vấn đề khó.
Từ "hôn" này rõ ràng không mang theo ý gì nhưng từ trong môi Nghiêm Từ Vân nói ra lại đầy vẻ mờ ám, cự ly quá gần khiến hơi thở ấm áp phủ lên đầu môi, lan dọc theo viền môi, người kia vì quá kinh ngạc mà hé mở đôi môi.
Vu Ca lúng túng, hai tay nắm chặt dây an toàn. Cậu là người quyến rũ tên cặn bã và cũng là người chủ động tuyên bố chủ quyền với người thứ ba, chỉ đến khi tên kia chủ động tấn công quyết liệt thì đại não của cậu như chết máy, chiến lược đã liệt kê dày đặc trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, trở thành hiện trạng 404 Not Found.
Giống như đang đi trên tàu lượn siêu tốc ở công viên giải trí, Vu Ca khó nhọc thở hai hơi, bắt đầu cảm thấy choáng váng. Cậu ngẩn người trong chốc lát, sau đó lại nâng cằm lên nhìn chằm chằm vào hàng mi của Nghiêm Từ Vân, trong lòng tháo gỡ và giải mã chữ "hôn" này.
Hôn cậu? Tại sao?
"Anh đừng lại gần như vậy..." Vu Ca cố gắng dùng tay đẩy đối phương ra, nhưng vì hoảng hốt mà không thể dùng lực. Cậu dần lấy lại được ý thức, một lần nữa bướng bỉnh hỏi: "Vậy anh đã hôn bao giờ chưa?"
Cậu nhận ra ngón tay cái thô ráp kia vẫn đang vuốt ve môi dưới của mình, Vu Ca tức giận quay đầu nói: "Nói cho em biết!"
Nếu như hôm nay không thể hoàn thành việc xác định tính chất của tên cặn bã, cậu sẽ náo loạn!
"Đồ ngốc." Đầu ngón tay lại dùng sức bóp cằm Vu Ca, đôi môi lành lạnh chạm nhẹ vào chóp mũi của cậu: "Chưa từng."
"Chưa từng?!" Cơn choáng lập tức biến mất, hơi lạnh từ mu bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, đôi mắt vẫn hiện lên vẻ không thể nào tin được nhìn thẳng vào đối phương, mang theo cảm xúc tức giận khi nghe thấy lời dối trá.
Hôm qua, cậu gặm lên mặt tên cặn bã một cái, cắn lên yết hầu hai cái, vậy mà hắn nói chưa từng có!
Hai từ vàng son "cặn bã" lại bắt đầu quanh quẩn trong không khí, Vu Ca nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị dán mác lên Nghiêm Từ Vân. Chỉ là cậu rõ ràng là có được đáp án nhưng vẫn cảm thấy có phần nhàm chán.
Nghiêm Từ Vân luôn tỏ ra lịch sự với cậu, săn sóc ân cần có khoảng cách rất vừa phải, hắn không hề có biểu hiện khác thường khi cậu chủ động dụ dỗ. Bây giờ... thật sự có thể xác định hắn là tên cặn bã?
"Hôn lên má không tính là hôn." Giọng nói từ tính phát ra kéo Vu Ca ra khỏi suy nghĩ không ngừng lặp đi lặp lại, mắt cậu đột nhiên sáng lên.
Tên cặn bã không hề giấu giếm.
Nghiêm Từ Vân nhạy bén hiểu được hành động đột ngột của Vu Ca ngày hôm qua, bây giờ đối mặt với câu chất vấn hắn chỉ thấy trong lòng mềm mại. Hắn cúi người xích lại gần hơn, hôn xuống cằm của đối phương, âm giọng trầm thấp thoát ra từ yết hầu của hắn: "Nơi này cũng không phải là hôn."
Cái mác "cặn bã" ngưng tụ trong không khí lại bị đánh tan, Vu Ca cảm thấy cằm dưới hơi ngứa, cậu mím chặt môi, cuối cùng đưa Nghiêm Từ Vân vào khu vực an toàn không phải cặn bã.
Đôi môi chuyển động dọc theo khung hàm, Vu Ca theo bản năng giương mắt nhìn, cả người cậu co rúm lại trước ánh mắt hung hăng nóng bỏng của người kia, cậu không khỏi run rẩy muốn xê dịch ra.
Sao tên cặn bã cứ như sắp ăn thịt cậu vậy...
"... Cái kia." Tay bên hông bất động áp lên cửa xe, khuỷu tay săn chắc của hắn chạm lên người khiến cậu lập tức cảm thấy căng thẳng. Vu Ca không thể cưỡng lại cái "lồng" đang ngày càng thắt chặt hơn, lưng cậu gần như chui vào khe hở giữa cánh cửa và lưng ghế.
Xương cụt hơi tê dại, Vu Ca lại nghiêng đầu muốn tránh né nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên má, nhưng trùng hợp hơi thở nóng bỏng của đối phương lại phả lên vành tai, nơi đó bỗng nhiên bị gặm truyền đến cảm giác tê dại, cả người Vu Ca đều không có cách nào xê dịch tránh né, ngẩng đầu lên, tay cậu cố hết sức đẩy người ra, theo bản năng nhẹ giọng khẽ nói: "Anh... nhả ra đi."
Lực chống đỡ nào đó khi ngửi được hương vị của tên cặn bã thì lập tức tháo gỡ sạch, cả người cậu run rẩy như chiếc lá khô đứng trước gió.
"Muốn thử chút không?" Cánh môi khô ráo buông vành tai đáng thương ra, câu hỏi dò khiến vành tai của Vu Ca đỏ bừng lên.
"Thử... cái gì?" Biết trốn không được, Vu Ca tận lực lui về phía sau, dùng hai tay chống đỡ trước ngực làm tư thế phòng thủ. Vu Ca không hiểu tại sao lúc môi của hắn sáp lại gần má cậu, vành tai lại nóng như vậy, giống như ngọn lửa cháy lan ra cả đồng cỏ khiến cậu mặt đỏ tới mang tai.
"Hôn."
Giây tiếp theo cậu bất ngờ trợn tròn mắt, hơi thở nóng bỏng đột nhiên áp lại gần, đôi môi cuối cùng cũng đặt lên khóe môi cậu, hơi thở nóng rực không để lại một chút kẽ hở nào lướt qua khóe môi.
Hắn muốn hôn cậu!
"!" Vu Ca cuống quýt quay đầu để tránh né nụ hôn thoáng qua, trái tim cậu đập loạn nhịp như muốn nhảy vọt đến màng tai.
Cậu theo bản năng lấy tay che môi muốn giữ nguyên trận địa, lại nghe tiếng "cạch", dây an toàn được mở ra, sau đó bàn tay trên thắt lưng lại tiếp tục di chuyển, trực tiếp ngăn phần lưng sau đang run rẩy của cậu, cả người không có sức chống cứ bị đẩy về phía trước.
Rơi vào một cái ôm.
Vu Ca kiên trì che môi mình, trong mắt cậu hiện lên vẻ kinh ngạc. Đôi mi mảnh mai yếu ớt khẽ run rẩy vì cái ôm mạnh mẽ của đối phương.
Trang bị trái quýt cao cấp cực kỳ mềm mại bị đè lên nên xẹp dí xuống. Ý thức được tình huống này một người cảm thấy vô cùng lúng túng và ngượng ngùng, một người vì trải nghiệm mới mẻ không khỏi nín thở.
"Vu Ca." Máy điều hòa trong xe phảng phất như trở thành vật trang trí, không khí bên trong nóng như thiêu như đốt. Nghiêm Từ Vân sắp phát điên, vết chai mỏng lướt qua làn da mỏng manh, hắn kiềm chế suy nghĩ điên cuồng muốn dán vào hơi thở nóng bỏng dưới môi của người kia.
Nghe được cái tên hơn hai mươi năm của mình, lúc này Vu Ca không thể nhìn thấu được vẻ quý mến si mê của một người.
"Vu Ca." Những sợi tóc sượt qua chóp mũi ửng đỏ của chàng trai trẻ.
Vu Ca không cân nhắc ra mùi vị của cái ôm này.
Hơi thở của người kia đều là nghiêm túc thành thục, lúc này hơi thở chen qua ngón tay xuyên vào khoang mũi, Vu Ca ngẩng đầu lên để thoát khỏi tầm mắt giằng co của Nghiêm Từ Vân, muốn nói với hắn chết tiệt đừng có gọi cậu nữa!
Lòng bàn tay nâng đỡ gáy Vu Ca, động tác của hắn khiến người chàng trai ngửa đầu ra sau, lộ ra đường nét vô cùng xinh đẹp của chiếc cổ, Vu Ca choáng váng nhìn lên nóc xe, hơi thở nhớp nháp, thanh niên vẫn còn tồn tại một chút lý trí cuối cùng dùng sức lực muốn chạy trốn.
Mãi cho đến khi Nghiêm Từ Vân nhận ra mình sắp hãm sâu vào, hắn mới kìm nén nhịp tim đang đập cuồng loạn, cuối cùng đặt xuống một nụ hôn, dùng chóp mũi sượt lên quai hàm của đối phương, giọng nói khàn nặng nề vang lên: "Không hôn, đừng để nghẹt thở."
Hôn lên mi tâm nhăn lại của Vu Ca, Nghiêm Từ Vân cụp mắt muốn bắt lấy bàn tay đang che miệng của cậu.
Đôi mắt đỏ hoe của cậu trừng về phía đầu sỏ, đầu óc choáng váng còn chưa kịp lấy lại tỉnh táo, cậu chỉ muốn lên án hành vi không phải người của đối phương.
Mà Nghiêm Từ Vân chỉ đặt chàng trai yếu ớt ngồi dựa vào lưng ghế, chu đáo thắt dây an toàn, ngoại trừ đôi môi mỏng đỏ mọng thì sắc mặt của hắn đã trở lại bình tĩnh.
Vu Ca vội vàng lấy tay xua đi mùi vị của Nghiêm Từ Vân, đồng thời nghiến răng căm tức trừng mắt nhìn tên mặt người dạ thú đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế lái.
Cậu có nỗi khổ không thể nói nên lời.
Vì là mục tiêu hẹn hò qua mạng thành công nên việc... ôm hôn có thể cũng là chuyện bình thường, chẳng lẽ khóc ầm lên đến đồn cảnh sát nói bạn trai muốn hôn môi mình?
Chưa kể ẩn dưới lớp áo là một vùng đất bằng phẳng.
Ít nhất, cậu vẫn giữ được sự trong sạch cho môi mình. Vu Ca rưng rưng muốn khóc, cố sức lấy tay lau cổ, cố gắng rũ bỏ cảm giác tê dại còn vương trên đó.
"Xin lỗi." Đầu ngón tay buồn bực gõ vào vô lăng, Nghiêm Từ Vân chỉnh lại mái tóc hơi rối, nhắm mắt thật sâu để che giấu ký ức lúc trước. Hắn im lặng một lúc, sau đó nghiêng người đưa tay ra.
Vu Ca rùng mình sợ hãi, suýt chút cậu đã giả vờ ngu ngốc.
Nghiêm Từ Vân dùng hai ngón tay véo sống mũi Vu Ca, trên môi nở nụ cười, "Bởi vì em quá đáng yêu. Tôi xin lỗi."
Vu Ca hung dữ giơ nắm đấm lên.
Đường đi bị hoãn lại một cách khó hiểu cuối cùng cũng tiếp tục lăn bánh. Đi được nửa đường, Vu Ca chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhận ra một vấn đề.
Dù phương diện yêu đương có chút ngốc nhưng cậu cũng có thể nhìn ra được Nghiêm Từ Vân rất thích cô gái Vu Ca, thậm chí hắn còn có ham muốn. Sau khi trả lại tiền đặt cọc đã nhận trước đó cho người ủy thác, cô ta dùng cách nào để trả thù tên cặn bã thì Vu Ca không có cách nào can thiệp vào, nhưng nếu chính cậu xác nhận hắn không phải là tên cặn bã thì nhiệm vụ của cậu lập tức dừng tại đây.
Hành trình tiếp theo đã không còn ý nghĩa nữa, không cần phải uốn éo giọng giả gọi yêu "anh ơi", càng không cần mềm thắt lưng dưới hơi thở của đối phương.
Vu Ca lặng lẽ nhìn chăm chú người đang lái xe, đường nét khuôn mặt của đối phương rất đẹp. Đôi mắt cậu nhìn đến khóe môi nghiêm nghị rồi lại nhìn đến đôi tay thon dài đang cầm vô lăng, đó chính là thủ phạm luôn nhào nặn bả vai và phần lưng của cậu.
Vu Ca bĩu môi, thu lại ánh nhìn.
Nếu cậu lặng lẽ kết thúc phi vụ, sau đó lặng lẽ biến mất... Nghiêm Từ Vân sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ sao?
Cậu là người liều lĩnh xâm nhập vào cuộc sống của hắn, vậy nên cho đến khi tìm ra lý do tại sao lời nói của người ủy thác và thực tế không nhất quán thì cậu sẽ không lặng lẽ rút lui mà không nói lời nào.
Đỗ xe xong, cả hai sóng vai đi đến con phố thương mại nhộn nhịp tràn ngập hơi thở nghệ thuật.
Sau khi trải qua sự cố gặm miệng không được trước đó, Vu Ca cảm thấy không được tự nhiên, vì thế câu được câu mất đáp lời hắn.
"Ai da!" Lực đạo quen thuộc nắm lấy cùi chỏ cậu rồi kéo sang một bên. Vu Ca đột nhiên tỉnh táo lại, nhận ra suýt chút nữa va phải thân người béo phệ đang gãi đầu cười mỉa phía trước.
"Cẩn thận một chút."
Vu Ca cử động cánh tay, nhưng lại phát hiện Nghiêm Từ Vân thuận thế nắm lấy tay mình.
"... Anh à, anh thực sự rất bá đạo đó." Một khi thoát khỏi sự tiếp xúc nguy hiểm với người thợ săn thì trí óc con cừu sẽ trở nên minh mẫn, có thể vui vẻ dang tay dang chân ra nhún nhảy vui đùa xung quanh, cho dù là làm nũng mềm yếu hay mỉa mai thì cũng không hề mơ hồ chút nào.
Nghiêm Từ Vân nắm chắc tay đối phương, dùng lòng bàn tay xoa xoa tay Vu Ca, ý cười tràn ngập đáy mắt.
Phố thương mại này là một con phố có lịch sử lâu đời của thành phố Thanh Đàm. Kiến trúc của khu phố là sự tiếp nối giữa nhà Đường và nhà Tống. Con phố ven sông đã phát triển thành một khu phố thương mại pha trộn giữa nét quyến rũ cổ kính và nét hiện đại đầy sức sống, không ít người trẻ tuổi đến đây để mua hàng thủ công đặc trưng.
Những hàng liễu rũ rượi ngâm mình trong nắng ấm buổi chiều bên mặt sông, nhiều du khách ngả lưng trên những chiếc ghế đá ven sông. Trên con phố không quá hối hả có một đôi nam nữ có chiều cao tương đương nhau trông rất bắt mắt.
Người đàn ông vai rộng eo thon, khí chất tao nhã cao quý, khuôn mặt lạnh lùng khó gần, chỉ khi nghiêng người nhéo nhéo chóp mũi của cô gái bên cạnh, khóe miệng kiêu ngạo của hắn mới khẽ nhếch lên.
Mà cô gái kia...
Đôi chân dài trắng nõn đến lóa mắt, phần bụng lộ ra có thể nhìn thấy được đường cơ bụng tuyệt đẹp, mặt trang phục theo phong cách khỏe khoắn tối màu nhưng lối trang điểm lại rất ngọt ngào phối cùng màu tóc nhẹ nhàng hiện đại.
Người đàn ông trung niên ngồi dưới bóng râm, phe phẩy đuổi muỗi thổn thức không thôi.
Vu Ca đẩy cánh cửa kính có treo chuông gió ra, nhìn thấy cảnh sắc trong cửa hàng, cậu không khỏi ngượng ngùng nở nụ cười.
Trước đó xuất phát vì để cho tên cặn bã mất cảnh giác, cậu đã nghĩ ra hoạt động làm gốm, nhưng bây giờ hai nhiệm vụ đã hoàn thành một cách không thể nào lý giải, hai người đàn ông cao lớn giờ đi làm chuyện này lại cảm thấy có chút kì kì.
Quản lý cửa hàng đang ngồi xổm ở phía trong của quầy thu ngân để chỉ dạy nhân viên trẻ, nhìn thấy khách đến, anh ta vội vàng xin lỗi: "Thật ngại quá, quý khách có thể xem qua một chút."
"Không sao."
Trong tủ trưng bày không ít bán thành phẩm, còn có hai đôi tình nhân đang dựa đầu vào nhau cùng làm gốm.
Không gian trong cửa hàng rất ấm áp, có rất nhiều tấm thổ cẩm rực rỡ được treo trên cao, Vu Ca chậm rãi đi về phía hai cô gái đang xem tranh, cậu cố tình đút tay vào túi áo để Nghiêm Từ Vân không thể chạm vào.
Hai cô gái nói chuyện rất sôi nổi, họ sử dụng một số thuật ngữ chuyên môn, Vu Ca gióng tai lên nghe nhưng không hiểu gì, cuối cùng cậu cũng bắt được một vài từ tò mò hỏi: "Họa sĩ A là ai?"
Cô gái đeo kính chỉ đứng tới bả vai của Vu Ca, cô quay đầu lại nhìn, mới đầu cô rất ngạc nhiên nhưng sau đó cô bị dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu của đối phương làm cho đỏ mặt, cô vội vàng quay mặt về hướng bức tranh, nói: "Thật ra là vị họa sĩ ẩn danh, người đó chỉ hoạt động trên web. Người ấy thỉnh thoảng đăng tải những tác phẩm của mình, gửi cho những ứng viên mà người đó cho là phù hợp."
"Vì sao lại gọi là họa sĩ A?" Tác phẩm đều mang phong cách lành lạnh có vẻ sắc bén lạnh nhạt.
Một cô gái khác mang theo sự sùng bài nói chen vào: "Đó là vì phong cách vẽ rất ngầu, còn không cần nhuận bút khi giao tác phẩm, phỏng chừng họa sĩ kia là siêu cấp A."
"Cực kỳ ngầu!"
Ngón tay Vu Ca xoay xoay đuôi tóc trầm ngâm: "Mọi người thích thưởng thức loại hình nghệ thuật này à?"
"Còn em thì sao?" Ba người đều sửng sốt nhìn về phía người từ đầu đến giờ luôn im lặng.
Nghiêm Từ Vân khẩn trương mím đôi môi khô khốc, đôi đồng tử đen láy nhìn thẳng vào Vu Ca.
Từ nhỏ tới lớn hắn đã nghe qua rất nhiều lời khen ngợi ngọt đến phát chán, dù nghe xong thì trong lòng cũng không chút gợn sóng. Nhưng giờ khắc này, chỉ có đụng phải Vu Ca, trong lòng bình tĩnh mới có thêm chút thăm dò và chờ mong.
Vu Ca không nhìn ra được tâm tư phức tạp của hắn, cậu vươn đầu ngón tay chỉ lên tường, đầu tiên là vẽ một vòng tròn, sau đó bên dưới viết chữ "lớn". Sau khi hoàn thành kiệt tác, cậu đắc ý, "Đây là trình độ của em, em thích loại này."
Vẻ mặt cậu thật sự rất tự hào, hai cô gái kia cười không ngớt. Nhìn thấy Nghiêm Từ Vân vẫn còn hơi cau mày, Vu Ca đưa mắt nhìn lại bức tranh bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, do dự hồi lâu mới nói: "Em cũng rất thích, nhưng tính cách của người họa sĩ này chắc hẳn là rất lạnh lùng."
Cô gái thần bí xua tay, "Trước kia từng như vậy, gần đây phong cách vẽ tranh đã thay đổi, không còn vẽ loại hình này nữa, là một loại cảm giác rất mông lung. Hay là một loại tâm trạng nhỉ?"
Cô gái kia hiểu ý, che miệng khẽ cười nói: "Mình đoán chắc hẳn người đó yêu đương rồi, cậu đoán tác phẩm gần đây là gì nào? Là cắn bánh vòng ngọt..."
"Khụ."
Người nói đột nhiên im bặt, bàn tay to rộng của Nghiêm Từ Vân luồng vào túi áo của Vu Ca, nắm bàn tay đang cố ý giấu đi của cậu vào lòng bàn tay mình, liếc nhìn quản lý cửa hàng đang vẫy tay, nghiêng đầu nói, "Đến lượt chúng ta."
"... Ò." Vu Ca nhướng mày, cảm thấy có gì đó rất khó hiểu, hai cô gái nhẹ nhàng nói lời tạm biệt, sau đó vội vàng rời đi.
Làm gốm tưởng chừng như rất đơn giản nhưng đất sét nung gốm làm từ bùn đất là một quá trình rất công phu. Vu Ca rất hứng thú, chỉ là năng lực thực hành không mạnh, nước bùn văng tung tóe, quản lý cửa hàng lo lắng đứng sau ngó chừng.
"Đừng hoảng, đừng sợ." Vu Ca ngồi trên băng ghế nhỏ, nước bùn bắn tung tóe trên tạp dề và bắp chân. Càng thấy khó cậu càng hăng hái hơn, khom người bắt đầu đấu tranh với bùn đất.
Sau vô số lần thất bại, Vu Ca nhìn sang người bên cạnh, nhất thời kinh sợ đến trợn tròn mắt.
Mặc dù đang mặc tạp dề hoạt hình và ngồi bên một xô nước bùn, Nghiêm Từ Vân vẫn ngồi thẳng người, bàn tay thon dài dính đầy bùn ướt trơn trượt, động tác uyển chuyển và gọn gàng, mang đến hình ảnh một người nghệ nhân khí chất lạnh lùng.
"Hứ." Nhìn thấy hai chiếc bình tinh xảo được hoàn thành ở đằng kia, bên này hai cục bùn phế đang lung lay trong gió, Vu Ca tức giận quay đầu lại, mắt không thấy lòng không chua.
Vừa nhúng tay vào nước định bắt đầu lại, người bên cạnh đã nhanh bước đi đến phía sau Vu Ca.
"... Anh làm gì vậy?" Đầu gối hắn hơi dạng ra chạm vào eo Vu Ca, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua tai cậu, hai cánh tay thon dài vươn ra nắm lấy bàn tay dính đầy bùn đất của Vu Ca.
"Tôi dạy em." Lòng bàn tay nhuần nhuyễn hướng dẫn Vu Ca xoay bùn sét, ấn tay vào giữa một cách thành thạo, đồng thời kéo phôi xoay tròn lên theo tần suất quay của máy.
Vu Ca ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, bị người kia ôm trong lòng trực tiếp chỉ dạy khiến vẻ mặt Vu Ca tối sầm.
Anh trai, tránh ra một chút, mông tôi lại muốn nhũn ra rồi.
Vốn dĩ là lo lắng suông, quản lý cửa hàng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Vu Ca, anh ta nhìn Nghiêm Từ Vân bằng ánh mắt ngưỡng mộ, yên lòng đi hướng dẫn những khách hàng khác.
Lòng bàn tay Nghiêm Từ Vân rất lớn, nắm gọn bàn tay Vu Ca mà động tác vẫn trôi chảy.
"Em đã hiểu chưa?" Làm cũng không lâu lắm, chí ít Vu Ca vẫn chưa lấy lại tinh thần, khuôn định hình gốm dần chậm lại, một chiếc chén nhỏ nằm giữa khuôn.
Mặt Vu Ca đen lại, hiểu cái gì chứ, có ghi hình lại sao?
"Hiểu rồi." Cậu khô cằn trả lời.
Nghiêm Từ Vân khẽ động đôi môi đang kề sát môi cậu, lúc này hắn mới ngồi dậy trở lại vị trí của mình.
Lúc này tâm trạng rối loạn cũng được thả lỏng hơn, Vu Ca chú ý đến thú vui trước mắt, cuối cùng cậu cũng làm ra một cái đĩa nhỏ hơi xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Ôi, không hổ danh là nghệ nhân Vu." Vu Ca cầm cái đĩa trong lòng bàn tay, cẩn thận ngắm nhìn dưới ánh sáng chiếu qua cửa kính, ánh mặt trời dần nhạt khi về chiều, chiếu sáng lên giữa chiếc đĩa.
Đôi mắt phấn khích sinh động dưới ánh dương, Vu Ca đưa chiếc đĩa về phía Nghiêm Từ Vân, không che giấu vẻ đắc ý của mình.
"Giỏi lắm." Nghiêm Từ Vân nói xuất phát từ đáy lòng, chăm chú nhìn cậu.
"Đương nhiên." Vu Ca liếm răng nanh nhỏ, bỗng nụ cười chợt tắt. Cậu nheo mắt lại nhìn ra ngoài cửa kính, hàng liễu rủ bên ngoài cửa hàng xanh ngắt, người đi đường nhàn nhã đi trên phiến đá xanh, ngoại trừ hai cô gái đang co rúm người đứng dưới hàng cây, còn có hai gã đàn ông chặn trước chặn sau.
Người đàn ông phía trước đang cầm một tờ giấy, giống như đang cầm bảng câu hỏi điều tra chuyện gì đó. Dáng vẻ gã đàn ông phía sau trông có vẻ hèn mọn, thừa dịp cô gái nhỏ không để ý, tên này đưa tay lên viền quần, trong tay thình lình xuất hiện một chiếc điện thoại di động.
Tên này đang chụp trộm!
Thứ chó má!
"Em đi ra ngoài một lát." Vội vã nói xong, cậu cầm trên tay chiếc đĩa mới làm được, bừng bừng khí thế nặn một cục đất bùn nhão, sau đó cậu sải bước đi ra ngoài, dùng vai mở cửa kính.
Chuông gió phát ra âm thanh lanh lảnh, mái tóc dài lướt qua.
Vương Ngũ chụp xong thì cất điện thoại, nhướng mắt ra hiệu cho Triệu Lục đang đứng trước mặt chuẩn bị tránh đi, ngay lúc gã ta quay đầu, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt.
"Haha." Vu Ca cong mắt cười, môi đỏ mọng, răng trắng xinh khiến Vương Ngũ mở cờ trong bụng, gã ta nhếch miệng lộ ra hàm răng ố vàng.
"Haha." Đầu óc mơ màng, gã ta chỉ biết cười theo, lập tức bị một vật dính nhớp đập vào mặt, kẽ răng hở ra bị dính đầy đất bùn ướt nhão.
"Mẹ kiếp! Thứ gì thế hả!"