Editor: Chymteo
Để giúp người ủy thác có được những món đồ cá nhân của người mình thích, cậu không thể liều lĩnh xông lên đi lấy được, việc này cũng cần phải chậm rãi và tỉ mỉ, Vu Ca đương nhiên phải xác nhận thân phận "tên cặn bã" trước rồi mới lên kế hoạch.
Sáng sớm hôm sau, Vu Ca đi đến tủ đồ cẩn thận chọn xem hôm nay sẽ mặc gì.
Mặc dù cậu tự giễu bản thân vì tiêu tiền, nhưng trên thực tế cậu vẫn là một bậc thầy phối đồ. Thứ đắt giá nhất trong tổng thể là đôi giày, nhờ đôi chân dài miên man mà có thể làm cho bộ đồ tăng gấp mấy lần giá trị thực.
"Yo, đẹp trai." Cuối cùng cậu đội mũ lưỡi trai lên, Vu Ca nhìn người trong gương qua kính râm.
Bắp chân thon thả lộ ra dưới lớp quần đùi rộng rãi, gân chân ẩn vào trong đôi tất ngắn, thân trên mặc một chiếc áo tay ngắn có độ dài hạn chế với phần vai hơi buông xuống. Vu Ca cân nhắc một chút, buồn bã tháo sợi dây chuyền Cuba trên cổ xuống - hành trình hôm nay vẫn là quan trọng nhất.
Ánh nắng xuyên qua lớp lá cây sung với sức nóng như thiêu đốt, lớp bạt tiếp tục tích tụ nhiệt độ tạo thành mùi khó chịu.
"Vu Ca ra ngoài à?" Dì Vương mở tiệm may ở tầng một, vừa ủi đồ vừa lớn tiếng chào hỏi.
"Dạ đi kiếm tiền!" Vu Ca vui cười hớn hở vặn vẹo eo.
Dì Vương cười, "Đi đường cẩn thận!"
"Dạ được!"
Lắc lư đến trạm xe buýt, Vu Ca nhíu mày lấy ra hai tấm ảnh từ trong túi.
Đối với chân dung tĩnh, độ nhận biết của cậu cực kỳ thấp. Trong đầu ghi nhớ một bức ảnh, quay đầu hồi tưởng chỉ có thể nhận được một khuôn mặt như tranh ghép. Vu Ca không tin tà môn đã thử nghiệm nhiều lần, nhưng cậu vẫn không thể nhớ được, cậu cũng không ủ rũ nhét bức ảnh trở lại túi của mình.
"Ai da đại ca! Chờ tôi!" Vừa không chú ý một chút đã thấy xe buýt bắt đầu khởi động, Vu Ca chân dài nhảy lên xe.
Thành phố Thanh Đàm cũng được chia thành phố cổ và công viên, mà văn phòng thám tử nằm ở góc phố cổ, đường đến công viên cũng không xa.
Không kìm được cơn thèm, Vu Ca bước xuống xe nhanh chóng đi vào căng tin, đứng trước tủ lạnh chọn mua một cây kem que xong mới đi bộ đến địa điểm của "tên cặn bã".
Khi nhìn vào những dãy nhà gỗ trang nhã và hàng cây xanh được trồng ngay hàng thẳng lối, một hương vị không thể giải thích được tự nhiên nảy sinh.
Vu Ca nuốt nước bọt, ném nửa cây kem còn lại vào thùng rác. Bên cạnh có một chiếc xe sang trọng chạy chậm qua, cậu lại nhớ lại dáng vẻ mình đổ mồ hôi đầm đìa khi cưỡi xe đạp đi mua thức ăn.
Cậu không ghét những người giàu có, nhưng nếu một tên cặn bã lừa tiền của một phụ nữ, mà hắn lại có thể sống hạnh phúc ở Kim Sơn, đó là một vấn đề khác.
Cậu lấy trong túi ra chiếc ống nhòm ngụy trang nhỏ - cậu mua nó trong chuyến đi chơi mùa xuân ở trường cấp 3. Vu Ca trốn trong góc tường, cầm nó nhắm vào ngôi biệt thự ở giữa bãi cỏ xanh.
Tầm mắt cậu di chuyển từ bức tường trắng nhợt nhạt đến cửa sổ đóng kín, cuối cùng là cánh cửa gỗ lớn đã khóa.
Người đi bộ rất thích khu vực này vì yên tĩnh và nhàn nhã. Thỉnh thoảng, một vài quý bà dắt chó đi ngang qua khó hiểu liếc nhìn người thanh niên cao lớn cong lưng, hai tay cầm ống nhòm này. Vu Ca không cử động, vì sợ bỏ lỡ bất kỳ động tĩnh nào.
Mặt trời càng lúc càng cao như muốn thiêu đốt trái đất. Dù Vu Ca không bị cháy nắng thì cũng không thể chịu được nhiệt độ nóng quá lâu, cậu bình tĩnh vén vạt áo trước lau mồ hôi trên mặt, kiên nhẫn chờ đợi.
Tốt xấu gì ông trời cũng có mắt, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một cái đầu.
Vu Ca dời ống nhòm ra, từ xa nhìn lại, chỉ thấy một cô gái tóc xoăn đang đứng ở cửa. Cô mặc một chiếc váy ngắn bó sát hông, lộ ra dáng người yêu kiều, cô bấm chuông cửa mấy lần cũng không cáu kỉnh, nhấc nửa chân đạp lên giày cao gót, xoa xoa bên kia, kiên nhẫn chờ đợi.
Ngay lúc cánh cửa mở ra, Vu Ca vội vàng nâng ống nhòm lên, cố gắng nhận diện khuôn mặt của tên cặn bã.
Tên cặn bã cao hơn cô gái hai cái đầu, hắn lạnh lùng mở cửa, lộ ra khuôn mặt đẹp trai.
Có một chiếc khăn lông quấn quanh cổ hắn, tên cặn bã có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, chiếc áo thể thao cũng không thể che giấu cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của hắn. Hắn mím chặt môi như không hài lòng, nhìn chằm chằm cô gái không nói lời nào.
Cô gái cầm một thứ gì đó trên tay, từ từ theo tên cặn bã vào trong nhà.
Vu Ca khó hiểu, nếu đây là tình nhân mới của tên cặn bã thì thái độ của hắn cũng quá lạnh lùng vô tình rồi, chẳng lẽ lại hết cưng chiều sao?
Vu Ca nóng đến thở dốc, thừa lúc cả hai vào trong nhà, cậu tìm một chiếc ghế dài dưới bóng râm ngồi xuống điều chỉnh hơi thở của mình.
Chỉ là chưa hít thở được hai hơi, cánh cửa lại mở ra. Biểu hiện cô gái khá vui đóng cửa, ôm đồ vật trong tay rồi rũ tóc, giống như một người phụ nữ thành thị mạnh mẽ, cô lắc hông thỏa mãn rời đi.
Kết hợp với lời mô tả của người ủy thác, biểu hiện này không thể không miêu tả là "mèo ăn vụng".
Vu Ca tặc lưỡi, "Cái đồ cặn bã này... có nhanh quá không đó?"
Chưa hết ngạc nhiên thì một chàng trai khác có làn da mỏng thịt mềm dừng lại trước cửa, còn làm ra vẻ quay về phía cửa sổ sửa tóc, cánh tay gầy mảnh khảnh tựa hồ chỉ cần gập lại là gãy.
"Quả nhiên nam nữ đều ăn sạch."
Chỉ nghe người ủy thác tố cáo hành vi của tên cặn bã, tức giận như vậy, cho đến khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ăn sạch cả nam lẫn nữ hoang dâm vô độ này, cậu chán ghét đến ngập trời.
Cũng giống quá trình lúc nãy, tên cặn bã âm u dùng sức mở cửa, chàng trai da mỏng thịt mềm kia sợ hãi rụt rè đi theo sau hắn.
Người ủy thác lớn tuổi hơn tên cặn bã gần một giáp, tên cặn bã tuy lạnh lùng, khó gần nhưng lại cao ráo, đẹp trai, có sức hút khiến người ta váng đầu hoa mắt, không lạ gì khi người ủy thác rơi vào trong bẫy rập sắc đẹp.
Đính hôn xong lại lấy tiền của người ta ăn chơi, tửu trì nhục lâm(*), hành vi đáng ghét! .
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi |||||
(*) Thành ngữ TQ nói về sự xa hoa vô độ của Trụ Vương.
Vu Ca tức giận đến giơ chân, không thèm che giấu gì nữa, sải bước đến trước biệt thự, hai tai áp thẳng vào cửa, muốn nghe xem bên trong đang diễn ra chuyện gì.
Đúng như dự đoán, đầu tiên là truyền đến một tiếng kinh ngạc cao vút, sau đó là âm thanh bộ gõ nhịp nhàng ở trong nhà cùng với âm thanh ma sát.
"Thứ đàn ông chó má!" Vu Ca phẫn nộ.
Thanh âm truyền vào tai dọc theo tấm cửa, lỗ tai Vu Ca run rẩy tiến lại gần lần nữa, dùng hai tay kéo tấm cửa, nhe răng trợn mắt bất bình.
"Tại sao không có động tĩnh gì?" Trong lòng thầm nghĩ, vừa định cẩn thận nghe thêm một chút thì cửa đột nhiên mở ra.
Thần kinh vận động mạnh khiến cậu phải đẩy tấm cửa theo phản xạ có điều kiện, cố gắng dùng sức lùi lại để tránh bị ngã. Chỉ là không như mong muốn, không nắm chắc được chiều rộng của đôi giày thể thao đế dày, bàn chân phải của cậu cọ vào phía sau bàn chân trái một bước, thế nhưng đầu gối trái đột ngột uốn cong.
Vì thế hai chân của cậu vắt chéo thành bánh quai chèo, dưới ánh mắt quan sát của hai người trong phòng, lòng chàng thám tử như đống tro tàn nghiêng người ngã vào trong, cơ thể và sàn gỗ chạm vào nhau phát ra một âm thanh va chạm nặng nề.
Ngay cả khi thắt lưng đau đớn vì bị đụng phải, Vu Ca vẫn không quên quay đầu chỗ khác, vắt óc tìm cách thoát thân.
Bây giờ cậu đã xác nhận được danh tính của tên cặn bã, cậu đã quyết định nhận ủy thác này, vì vậy bây giờ không phải là lúc tiếp xúc trực tiếp với tên cặn bã.
Như vậy...
"Tôi chóng mặt quá..." Vu Ca giả vờ bày ra dáng vẻ suy yếu vô lực, xụi lơ tại chỗ.
Sau một thời gian dài phơi nắng, làn da của Vu Ca nóng bừng ửng đỏ, tóc trên trán và thái dương cũng đã lấm tấm mồ hôi, đóng vai người đáng thương say nắng không thể thích hợp hơn.
Tên cặn bã không hề bị lay động đứng ở một bên, không biết là nhìn thấu diễn xuất không quá vụng về này hay chỉ đơn giản là thờ ơ lạnh nhạt.
Ngược lại khiến nam sinh kia hoảng sợ, giẫm dép lê đi lấy nước và khăn ướt, "Chờ một chút!"
Đeo kính râm, Vu Ca vừa đau đớn kêu khát vừa khép hờ mắt đánh giá xung quanh.
Phòng khách được bài trí hoành tráng, đồ đạc màu sắc nhẹ nhàng, không quá chú trọng đến sự sang trọng và tinh tế. Điều hòa trung tâm khác hoàn toàn với điều hòa ở văn phòng thám tử, truyền hơi lạnh một cách âm thầm.
"Ai u... Ai u.." Cơ bắp của Vu Ca căng ra cậu lăn hai vòng ở trên sàn, trong lòng cảm thấy chua xót và tức giận.
Kẻ lừa đảo ăn uống ngon lành, mà chàng thanh niên tốt ở Thanh Đàm vì số tiền nhỏ lại lăn xả thân mình.
Một lúc sau, chàng trai kia bưng nước trở lại, ngay khi cậu ta định giúp Vu Ca uống nước, Nghiêm Từ Vân đã đưa tay ra ngăn cậu ta lại.
"Đưa cho tôi."
"Hả?" Nam sinh khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa cho hắn.
Nghiêm Từ Vân ngồi xổm xuống bên cạnh Vu Ca, như có điều suy nghĩ tỉ mỉ nhìn chàng trai đang che mặt kín mít.
Ngôi nhà ở giữa bãi cỏ, say nắng mà vẫn có thể đi một quãng đường xa như vậy rồi trùng hợp té ngã ở cửa? Hắn không tin.
"Cậu thực sự không thoải mái sao?" Giọng nói rõ ràng từ tính, trầm thấp.
Vu Ca ngừng ậm ừ, nhướng mi, men theo đường nét của bắp chân hướng lên trên, khớp xương tay rõ ràng của tên cặn bã đang cầm ly nước, cổ áo hơi mở để lộ xương quai xanh.
Dáng vẻ cúi đầu của hắn thực sự rất đẹp trai, đường nét góc cạnh, vành môi không chút cảm xúc dao động, đôi mắt dài hẹp giống như ẩn giấu sương mù dày đặc ẩn hiện trong vực sâu.
Khóe miệng Vu Ca giật giật, cậu ngồi xổm hồi lâu miệng khô lưỡi khô, lúc này đã ra sức diễn như vậy mà tên cặn bã vẫn bày ra vẻ khinh thường, đưa ly nước chăm sóc cũng biểu hiện vẻ đáng ghét?
Vốn dĩ tam quan đã nổ tung, muốn móc họng tên cặn bã này, thái độ Vu Ca vô thức trở nên thô bạo lên, vẫn như cũ ôm cổ họng giả bộ yếu ớt hỏi: "Mù?"
Nghiêm Từ Vân sững sờ, "Cái gì?"
"Ý tôi là bữa trưa ăn tôm hả?" Vu Ca cười toe toét để lộ ra răng nanh nhỏ.