Editor: DenDen
Hoạt động cả một ngày khiến cơ bắp đau nhức mềm nhũn, ánh ban mai rơi trên mi mắt kèm theo tiếng chim hót lanh lảnh, lông mi như lông quạ khẽ động dần mở ra.
Vu Ca vẫn chưa tỉnh ngủ, uể oải đưa mắt nhìn rèm cửa thả trôi dòng suy nghĩ, theo thường lệ ngây ngốc nằm đếm nhịp tim.
Giấc ngủ này trôi qua rất êm đềm, Vu Ca nằm dính trên tấm đệm mềm, suy nghĩ về nguyên do.
Đoạn ký ức thời cấp 2 đó như cái gai đâm vào da thịt. Mỗi khi chợt nhớ lại, hơi thở của cậu lại bắt đầu muốn tắc nghẽn.
Ngày hôm qua vì chuyện này mà chui vào chăn nệm của Nghiêm Từ Vân không phải là nói dối, mặt nạ đầu heo là cơn ác mộng không thể trốn tránh, nó cứ mãi ở một nơi nào đó trong giấc mơ, thẳng cho đến khi chủ động lãng quên lần thứ hai.
Nhưng lần này thì khác, trong mơ không có mặt nạ đầu heo, không có cậu bé cười ngây ngô.
Ngoại trừ trong mơ có chú chó nằm trong vòng tay liên tục quấy rầy thì đêm qua cậu ngủ rất ngon.
Sau cơn mưa, buổi sáng khí trời rất trong xanh, cành lá xanh mướt còn đọng sương mai, bên ngoài người phụ nữ đang chậm rãi đi dạo cùng chú chó lông cừu. Vu Ca chui vào chăn bông, phủ chăn mềm lên chóp mũi.
Có lẽ chiếc chăn vừa mới được phơi nắng nên sợi bông mềm vẫn còn vươn lại hương nắng ấm áp, còn thoang thoảng mùi hương quen thuộc.
Gặp quỷ mà.
Đôi mắt trong veo vừa xấu hổ vừa khó chịu, cậu vốn là người không mẫn cảm với mùi nhưng lại luôn cảm thấy khó chịu khi bị thứ mùi này vây quanh.
Tai cậu run lên dần dần ửng đỏ, mùi hương kia giống như vầng sáng chiếu lên khu rừng, nhẹ nhàng bao phủ lên hương gỗ ấm áp, cũng giống như lòng bàn tay không có cách nào tránh né, chuyển động dọc theo xương cụt kích thích như dòng điện nhỏ.
"Đồ cặn bã đáng ghét." Mặt cậu bỗng đỏ bừng, Vu Ca nhấc một bên tai lên có ý cảnh cáo: "Là bản thân mình đi quyến rũ có hiểu chưa?"
Cánh tay theo chuyển động sờ đến phần da thịt dưới lớp áo, động tác của Vu Ca đột nhiên khựng lại, cuống quít ngồi dậy xốc chăn lên, dùng tay kéo áo lên rồi dùng cằm giữ lại, lộ ra chiếc bụng trắng mềm.
"Có muỗi sao?" Đầu ngón tay mềm mại mơ hồ chạm đến ngực bên phải, chỗ đó da thịt đỏ đến đáng sợ.
Làn da của Vu Ca vốn dĩ đã rất trắng, giống như ánh nắng sớm mai phủ lên tuyết, lúc này vòng giữa so với bình thường đỏ hơn rất nhiều, dùng tay chạm vào có cảm giác bị sưng lên.
Khi đi tắm cậu chạm vào chỗ này rất nhiều lần, lúc chơi với bọn Lộ Tại Lâm cũng sờ vào chỗ này đùa giỡn. Đầu óc Vu Ca rất đơn thuần, hai đầu ngón tay không chút ngượng ngừng, kiêng dè mà sờ lên nơi đáng thương sưng đỏ kia.
Cảm giác tê rần của núm nhỏ truyền lên tận đỉnh đầu giống như lửa thiêu, da đầu Vu Ca tê dại, buông ngón tay bỏng nóng ra, qua hai giây lại sờ lên lại kiểm tra lần nữa: "Có côn trùng độc cắn sao?
Mùa hè có rất nhiều côn trùng độc, bị cắn một phát qua nửa tháng vẫn còn đau. Vu Ca thường lướt tin tức trên baidu, thấy có rất nhiều tiêu đề kì quặc như: "Người thanh niên bị chết chỉ bởi một vết cắn" các loại, vậy nên cậu đang lo vết cắn của côn trùng độc có để lại di chứng gì hay không. Vu Ca cố sức dùng cằm giữ lấy vạt áo, cụp mắt tỉ mỉ kiểm tra nơi đó.
Cậu chỉ có hai hạt đậu này nên phải quý trọng một chút.
Nhưng con côn trùng này có vẻ rất ngang ngược, giống như nó niết qua niết lại da thịt nơi đó.
Đang vừa sờ lên vừa lẩm bẩm thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Vu Ca còn chưa kịp trả lời thì cánh cửa đã vội mở ra.
Tóc của Đoạn Thu đã được xử lý bằng keo xịt tạo kiểu, anh ta thò đầu vô, cất giọng chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành!"
"..." Nói được nửa chừng, cổ anh ta như bị bóp nghẹt, Đoạn Thu giống như bị bấm nút dừng lại, đứng đơ tại chỗ. Còn chưa kịp khởi động lại đầu óc thì đã cảm thấy lực cực mạnh tác động lên khuỷu tay, người phía sau vặn cổ tay, sau đó dễ dàng kéo Đoạn Thu ra khỏi cửa. Đoạn Thu lảo đảo, cánh cửa trước mặt bị đóng sầm lại còn đang rung lên.
Người máy quét nhà phía sau vòng qua Đoạn Thu, anh ta xoa xoa chóp mũi, lắc đầu muốn loại bỏ hình ảnh vừa rồi, không nên nghĩ vẩn vơ đối với vợ của bạn.
"Tiểu Vu Ca, bảo trọng." Đoạn Thu đặt ngón tay lên, thành kính khom nửa người.
Sáng sớm chính là thời điểm hỏa khí ngút trời, chỉ sợ lão cán bộ không thể trụ nổi nữa rồi.
Chuỗi hành động này chỉ diễn ra trong vài giây, Vu Ca ngơ ngác quỳ ngồi trên giường, nhìn thẳng vào vẻ mặt phức tạp của Nghiêm Từ Vân, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Vu Ca chưa từng yêu, càng không biết đàn ông thu hút nhau ở điểm nào, cậu vội đặt ra chiến lược quyến rũ, cũng chỉ nghĩ rằng phải làm như thế này thế kia là được, cậu biết "tắm" là một hành động mờ ám, "ngủ chung giường" là một hình thức rất mờ ám nhưng duy nhất cậu không nhận thức được những thứ thuộc về cậu hấp dẫn mê người đến mức nào.
Đầu ngón tay trắng nõn không chút nghi ngờ chỉ vào, muốn chia sẻ chuyện này với Nghiêm Từ Vân, "Trong phòng của anh có côn trùng độc, nó cắn tôi."
Tầm mắt nóng rực của Nghiêm Từ Vân run lên.
Không có con trùng nào hết, chính hắn xoa nắn, hắn có thể nói ra được sao?
Hắn đè nén nhịp tim liên hồi như vỗ trống, dang rộng vai đứng thẳng người, thấp giọng nhắc nhở: "Kéo áo xuống, để vậy em sẽ bị cảm lạnh."
Cặp đào hồng áp lên tấm nệm, bao quanh bởi làn da nõn nà khiến cho cảnh sắc càng mê người làm sao.
Bộ quần áo rộng rãi, lòng bàn chân mềm mại hơi ửng đỏ đặt trên mép giường, đầu ngón tay trắng nõn nà tương phản với màu đỏ thẫm của đôi đào nhỏ, chiếc cằm đang cố giữ vặt áo ngẩng lên lộ ra đôi con ngươi đen láy.
"Ngoan." Không hiểu sao trong lòng hắn chợt dấy lên một nghĩ, hắn đã nếm thử qua đôi đào nhỏ kia rồi, giờ nó thuộc về hắn. Nghiêm Từ Vân gấp gáp bước tới, hắn thực sự sợ nhóc dâm không biết nguy hiểm là gì rồi.
"Anh xem, nó sưng..." Còn chưa kịp nói hết câu, bàn tay của ai kia nhẹ nhàng nâng cằm Vu Ca lên, vạt áo bị mất lực mà rơi xuống.
Yết hầu của Nghiêm Từ Vân trượt lên trượt xuống, hắn sợ lời Vu Ca thốt ra lại dấy bùng lên ngọn lửa nào đó.
"Em đi rửa mặt đi, tôi chuẩn bị bữa sáng."
Vu Ca cúi đầu nhìn nhìn, còn chưa từ bỏ ý định, nhìn xuống vạt áo mình: "Ồ, cảm ơn anh."
Cậu chậm rãi đưa chân xuống giường mang dép lê vào, chóp mũi Vu Ca mẫn cảm run lên, cậu cảnh giác ngước mắt lên nhìn Nghiêm Từ Vân: "Lúc nãy anh làm gì vậy?"
Nghiêm Từ Vân kéo rèm cửa ra, ánh sáng bên ngoài tràn vào không gian phòng, nắng sáng loang trên nền nhà: "Sáng dậy chạy bộ, tắm rửa, sau đó làm điểm tâm sáng."
Vu Ca dùng tay vuốt thẳng mái tóc rối bù, nghiêng người nhìn đối phương, hôm nay Nghiêm Từ Vân mặc một bộ đồ thể thao màu đen, có vẻ như hắn không cảm thấy nóng khi kéo khóa áo lên tận cổ, quần thể thao rộng rãi cũng không thể che đi đôi chân dài thẳng tắp của đối phương.
Buổi sáng chạy bộ, hèn chi mùi nồng hơn.
"Anh xịt nước hoa à?"
"Không có." Nghiêm Từ Vân bước đến trước mặt Vu Ca, đầu gối hai người đối diện nhau, hắn cố rướn qua người Vu Ca để nhặt chiếc gối ở phía sau giường.
Tay vừa chạm đến, chỉ thấy thanh niên đang sắp rời đi mím môi choáng váng ngã lại lên giường.
"?" Động tác đi trước ý thức, Vu Ca sững sờ.
"Không phải..." Vu Ca khóc không ra nước mắt, cơ bắp nhức mỏi, muốn chết cũng không xong, Nghiêm Từ Vân không nhận ra mùi cơ thể trên người mình nên không hề né tránh mà đè lên người cậu, tư thế hiện tại giống như cậu bị ôm vào lồng ngực khiến mùi hương xộc thẳng vào mũi làm cho toàn thân đều rã rời, thắt lưng cũng mềm nhũn vô lực.
Nghiêm Từ Vân dừng một chút, đưa tay lên trán Vu Ca, rũ mi mắt, lo lắng hỏi: "Vẫn cảm thấy khó chịu sao?"
Mái tóc lõa xõa của Vu Ca chạm lên mi mắt, nhịp tim theo lòng bàn tay của đối phương chạm vào da thịt, mùi hương gỗ cùng hơi thở ấm áp của hắn áp lên người cậu khiến lưng cậu tê rần, đã vậy áo trên người còn cọ xát vào chỗ bọ mới cắn kia khiến cho cậu tê dại hết cả người.
Con bọ chết tiệt!
Hai má Vu Ca đỏ ửng, trước sau đều bị kích thích khiến tim cậu như muốn nhảy vọt lên đầu lưỡi, run rẩy nói: "Hôm qua chạy có hơi mệt nên tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
Mái tóc đen của người kia rơi trên nệm giường, răng nanh nhỏ cố sức cắn chặt môi dưới, lời nói phát ra có hơi run, âm giọng cuối còn kéo dài ra giống như móng vuốt mèo khẽ cào cào vào tim Nghiêm Từ Vân.
"Thật sự không sao chứ?" Không biết từ lúc nào, hai chân đã thay đổi tư thế, một chân Nghiêm Từ Vân sượt qua hai đầu gối Vu Ca, một tay chống lên giường, tay còn lại thì nhẹ nhàng đặt lên trán Vu Ca.
Đôi mắt dài hẹp rủ xuống, đáy mắt sáng ngời như nắng ấm, nhân cơ hội này tầm mắt tham lam ngắm nhìn dáng vẻ của chàng trai trẻ.
"Không sao..." Vu Ca co quắp nằm giữa hai tay của Nghiêm Từ Vân, lỗ tai cũng bắt đầu ngứa ngáy, hai tay cứng đơ đặt trên người, vô tình lại cọ vào phần dưới phía bên phải, khiến cho cậu không nhịn được nhăn mũi, phát ra giọng mũi.
"Có nghiêm trọng không?" Hơi thở nặng nhọc.
"Bọ cắn, tê tê, hơi đau." Vu Ca nhíu mày, "Tôi có nên đi bệnh viện không?"
Nghiêm Từ Vân nuốt nước bọt, thành thật nói: "Có muốn để tôi xem qua một chút không?"
Nghĩ đến dáng vẻ hôm qua hắn giúp mình thoa dầu Vân Nam, vậy nên Vu Ca cũng không nghĩ ngợi nhiều dứt khoát kéo vạt áo lên. Hơi thở đều đều, hai viên đậu nhô ra đều đỏ ửng cả lên.
Ngón tay cái hơi thô ráp chạm vào hạt đào nhỏ mềm mại, sau khi người trồng đồng ý, người hái hăng say ngắt hái, thậm chí còn giống như tuyên bố chủ quyền sờ lên đỉnh đảo nhỏ, yêu thích mô tả đường nét tròn trịa không muốn buông tay. Hồi lâu, con ngươi xinh đẹp nhìn về phía người trồng, làm như không mang theo vẻ mờ ám, kiểm tra cẩn thận hỏi: "Là chỗ này sao?"
Người hái có làn da khỏe khoắn, cả người toát ra khí chất chững chạc trưởng thành. Đầu óc Vu Ca trở nên mơ hồ, bệnh tới như núi lở, không nghĩ tới đồ vật chỉ dùng để trang trí lúc bị thương lại yếu ớt như vậy.
Giọng mũi của cậu hơi trầm, vòng eo mềm nhũn vô lực dưới lớp chăn bông mềm mại, chiếc cổ căng lên lộ ra yết hầu xinh đẹp đang khẽ chuyển động, hai bàn tay che mặt, đôi môi căng mọng cuối cùng cũng phát ra tiếng rên "ưm".
Trong đầu Vu Ca dao động giữa chuyện "giám định cặn bã", "sự trong sạch" và "phán định ngoại tình". Lúc đầu cậu cũng không biết làm thế có thể xác định được "phát định ngoại tình", hiện tại cậu eo mềm chân nhũn nhắm chặt hai mắt trốn tránh. Dòng suy nghĩ của Vu Ca xoay chuyển vài vòng nhớ tới thời điểm bắt đầu, tiếp tục mắng con côn trùng đáng ghét kia.
Buông tha nhóc đáng thương, người hái giỏi đoán ý quyết định để cho quả đào thời gian phát triển hơn một chút, đầu ngón tay lơ đãng gảy gảy một chút, hắn nhịn xuống xúc động muốn nhào nắn, dỗ dành nói: "Dán băng dán lên nhé, có được không?"
"... Được." Ánh nắng bị chặn lại tràn xuống, Vu Ca giống như sống sót sau cơn hoạn nạn bắt đầu thở dốc, cậu há miệng thở hồng hộc, trong không gian cũng phai nhạt ít nhiều mùi của tên cặn bã.
Sau khi dán băng cá nhân lên, Vu Ca tức giận nói: "Nhất định phải mua thuốc trừ sâu bọ."
"Ừ, mua." Ánh mắt Nghiêm Từ Vân mang theo ý cười xoa đầu Vu Ca.
Thắt lưng Vu Ca vẫn chưa có lực, cậu chống tay lên lưng bước ra khỏi phòng thì gặp Đoạn Thu chuẩn bị rời đi, nhìn dáng vẻ đối phương nháy mắt không rõ ý gì.
Đoạn Thu cười trêu chọc, hai bước rồi ba bước đi tới, dùng cùi chỏ đẩy đẩy Nghiêm Từ Vân, giơ ngón tay cái ra ý nói ngưỡng mộ.
Anh ta không ngờ rằng lão cán bộ vừa mới được nếm trải tư vị đã có thể chiến đấu tới 20 phút.
Sau khi rửa mặt xong, Vu Ca ngồi vào bàn ăn, lát bánh mì nướng giòn quét bơ ở trên thơm phức, trứng chần mềm mịn cùng với sữa bò tinh khiết khiến cho chiếc bụng đói được thỏa mãn, ngập tràn niềm vui.
"Cảm ơn vì bữa sáng, ăn rất ngon." Vu Ca liếm sạch sữa trắng còn sót lại trên môi, quay đầu cười với Nghiêm Từ Vân, chủ động đứng dậy dọn đồ.
"Tôi tới." Hắn liếc mắt cảnh cáo Đoạn Thu, Nghiêm Từ Vân ngồi trên ghế dài phòng ngoài, hắn buông chậu hoa xuống, đi về phía phòng bếp.
Đoạn Thu dùng ngón tay quay vòng chìa khóa xe, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Trước đây thời điểm Nghiêm Từ Vân trồng hoa, giặt sạch khăn trải giường hay làm chuyện linh tinh gì đó ở ngoài, dù anh ta bị ngã chổng vó trong WC thì hắn cũng không thèm ngó ngàng tới.
Nghiêm Từ Vân là một người có thói quen và nhịp sống tự mình quen thuộc, hàng ngày hắn thức dậy sớm chạy bộ theo địa điểm đã xác định, không nghiện đồ ngọt, không ăn quá nhiều thịt, làm việc theo đúng lịch trình, thỉnh thoảng đi xem triển lãm nghệ thuật, gặp gỡ giao lưu.
Tiêu chuẩn kép thì cũng thôi đi, có cần phải đuổi anh ta ra khỏi cửa như đề phòng tên trộm không?
"Chết tiệt!" Đoạn Thu hất cằm, giơ ngón giữa lên sau đó xoay người, lái chiếc Aston Martin màu xanh rời đi.
Được dán băng dán, nồng độ đường trong máu cuối cùng cũng tăng lên, đầu óc của Vu Ca trở nên rõ ràng hơn nhiều. Tiếp theo, cậu cần phải thu thập và liệt kê các chi tiết về việc anh Chu giao phó. Hôm qua máy ghi âm được cậu bỏ vào túi người kia đã giao nộp cho cảnh sát làm bằng chứng.
Một mặt, nếu vụ án này có đầy đủ bằng chứng thì nghi phạm được đưa ra tòa để khép lại vụ án cũng không gặp vấn đề gì, mặt khác sự thật mà anh Chu muốn biết thì phải có chứng xác thực.
Đối với ủy thác dụ dỗ tên cặn bã, hiện tại phân tính hành vi của tên cặn bã thì có thể thấy hắn chưa chủ động làm ra sự tình đáng kể nào, chỉ ân cần chăm sóc cho một người có duyên qua đường như cậu mà hắn không hề tỏ ra bất mãn hay phàn nàn gì.
Điều duy nhất khiến cậu buồn bực mất tập trung là khi ngửi mùi của tên cặn bã thì xương cốt toàn thân đều tê rần, mặt mũi đỏ bừng, eo thì mềm nhũn không có tí sức lực nào.
Sau khi Vu Ca rửa chén xong, bàn tay ẩm ướt của cậu bị nắm lấy, Nghiêm Từ Vân cúi đầu dùng khăn mềm nhẹ nhàng lau tay cậu. Sau một hồi suy nghĩ, Vu Ca nhận định phản ứng kì lạ này xảy ra là vì tên cặn bã trải qua ngàn bụi hoa nên lúc nào cũng có thể tiết ra hormone.
Trong trường hợp này, kế hoạch quyến rũ bằng thân phận nam giới và cải trang thành nữ giới không thể nới lỏng được.
Cậu chỉ không biết người ủy thác đã sử dụng phương thức nào khác sau khi được trả lại tiền đặt cọc.
Nghiêm Từ Vân lái xe đưa Vu Ca trở lại khu phố ăn vặt, Vu Ca đứng dưới tàng cây lớn, trên người vẫn còn mặc quần áo của Nghiêm Từ Vân, cậu nghiêng người vẫy tay, "Đi đường cẩn thận."
"Chú ý nghỉ ngơi..."
Hơi nóng trên đường bốc lên, xe quay bánh rời đi.
Cậu nhàn nhã đi dạo trên phố ăn vặt, má Vu Ca phồng lên vì ngậm kẹo hồ lô chua ngọt. Khi vừa rẽ vào khúc cua, men theo vỉa hè để đi tới khu nhà cũ, từ xa cậu đã nhìn thấy ba mái đầu xanh, đỏ, vàng, chắn ngang ở chỗ rẽ hành lang, cả ba đứng trừng mắt chặn một người.
Dì vương đang đứng vỗ quần áo, ánh mắt nhìn bốn người giương cung bạt kiếm muốn nói lại thôi. Tóc đỏ là đại ca nhóm lưu manh, bực bội mạnh miệng cũng có chút ra dáng, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt lại, mở miệng đang nói gì đó.
Người đàn ông đứng đối diện mặc âu phục, một thân một mình nhưng khí thế cũng không thua kém gì.
Mà người đang đối diện với bọn họ không phải Thẩm Quý Trầm thì còn ai.