Quả đúng là như vậy, trưa hôm đó, Thomas cùng ngài thanh tra và mấy viên cảnh sát khác ở trên xe đến biệt thứ của nhà Lecter. Vừa đến nơi, Thomas đã ngạc nhiên vì cổng không khóa. Anh bước vào bên trong và có một cảm giác thật lạ. Căn nhà này tĩnh lặng đến đáng sợ. Trời vẫn sáng, nắng vẫn chiếu rọi xuống lối đi nhưng dường như căn nhà này không có lấy bóng dáng của một con người nào. Chính xác hơn anh cũng không biết là phía bên trong có người không nhưng anh cứ có cảm giác nhìn từ bên ngoài vào nó thiếu sinh khí thế nào ấy.
Được mấy bước, Thomas và ngài thanh tra đã đến trước cửa phòng khách. Cửa cũng không đóng nốt. Hai người bước vào. Ngài thanh tra cất tiếng.
- Xin chào!
Chẳng có ai trả lời. Ngài thanh tra gọi thêm vài tiếng nữa nhưng vẫn không có ai trả lời. Cuối cùng ngài thanh tra nói lớn:
- Có ai ở nhà không?
Vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng của ông vang vọng trong ngôi nhà rộng lớn. Thomas nhìn giá sách trong phòng. Anh cảm thấy có cái gì đó sai sai. Những quyển sách trên gia đều được để rất kỳ cục. Tại sao có những ngăn lại thừa chỗ trong khi có những ngăn lại chật ních thế kia. Thomas cũng để ý các quyển sách ở ngăn ít và ngăn nhiều đều là sách trong cùng một bộ nên loại trừ khả năng gia chủ để sách theo từng thể loại. Còn một lưu ý nữa là bộ sách này được chia làm nhiều tập khác nhau nhưng lại thiếu mất mấy tập. Chẳng lẽ chủ nhà đã mua cả bộ về mà lại bỏ sót mấy tập ư?
Nghĩ đến đây, Thomas giật mình quay sang ngài thanh tra nói:
- Radish! Tôi muốn mượn một pháp chứng vào đây một chút.
Một pháp chứng bước vào. Anh ta xịt luminol lên giá sách theo lời Thomas. Đúng lúc đó, một người đàn ông bước vào.
- Các người là ai? Tại sao lại ở nhà tôi!?
Radish quay ra. Đó là một người đàn ông mặc vest đang xách vali. Ngài thanh tra bước tới:
- Tôi là cảnh sát! Ông là...
- Tôi là Derek Lecter. Tôi vừa từ sân bay về. Những vị khách của tôi đang ở đâu.
Radish ngạc nhiên. Đúng lúc đó, Thomas quay lại.
- Ông Lecter này! Ông nói nhà ông có mấy vị khách à! Tôi nghĩ tất cả bọn họ đều có chuyện rồi!
Một lúc sau, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường. Đúng như những gì Thomas nghĩ, giá sách đó có phản ứng với luminol, ắt hẳn máu đã dây vào mấy quyển sách khiến hung thủ phải vứt chúng đi. Và sau khi khám nghiệm không chỉ giá sách mà cả căn nhà đều đầy những vết máu.
Cảnh sát ngay lập tức lấy lời khai của Derek Lecter. Theo lời khai của ông ta, tối hôm trước, ông ta có mời mấy vị khách đến nhà mình. Mấy vị khách đps gồm Gealdine Reilly, Jimmy Golden, William Matheson, Alan Borrow, tất cả bọn họ đều là bạn học thời đại học của giáo sư. Ngoài ra, trong nhàh ôm đó còn có Kelly Lecter, em họ đang ăn nhờ ở đậu ở nhà giáo sư; Clive Gurel; quản gia của nhà Lecter. Tổng cộng gồm 6 người nếu không tính Derek. Ông ta mời họ đến để tham quan ngôi nhà mới nhưng không may tối hôm đó Derek nhận được một cuộc gọi từ một nhân viên của ông ta nói rằng thí nghiệm của ông ta đã đến lúc thành công cần ông ta phải có mặt ngay lập tức. Ông ta phân vân, ông ta ngập ngừng. Thí nghiệm đó được diễn ra ở một cơ sở khác, một thành phố khác, nếu đi bây giờ cũng nghĩa là bỏ mặc các vị khách ở nhà. Tuy vậy, cuối cùng ông ta đã quyết định rời đi trong đêm. Ông nói với quản gia xin lỗi về sự biến mất của mình rồi rời khỏi thành phố. Derek không biết gì nữa và khi ông ta trở về các vị khách đã như bị bốc hơi.
Cảnh sát nhanh chóng phong tỏa hiện trường. Ngài thanh tra hỏi ông ta về vi-rút Zola, về Alan Borrow. Derek Lecter chối bay chối biếng. Ông ta cho rằng mình chẳng biết gì về việc đó hết, rằng tất cả chỉ là kẻ nào đó đặt ra để vu không cho ông ta. Ngài thanh tra không muốn dài dòng với ông ta nữa cho người giải Derek lên xe cảnh sát, có gì về sở nói.
Đúng lúc đó, có một cảnh sát chạy tới báo đã tìm đươc xác của 6 người kia.
Ngày hôm đó, sở cảnh sát Gothic xảy ra một vụ đại án. Chuyện kể rằng, sáng hôm đó, một người đàn ông dắt cho đi dạo bỗng phát hiện ra 6 xác chết. Con chó đào bới một cái gì đó, người đàn ông kia lại gần, đó là một bàn tay người ở dưới lớp đất mới chôn. Cảnh sát lập tức phong tỏa hiện trường. Khi biết về 6 người bị mất tích trong biệt thư nhà Lecter. Cảnh sát dẫn Derek Lecter đến để nhận diện và xác nhận đó chính là những vị khách đó.
Các thi thể vẫn đang trong quá trình giải phẫu. Một điểm đáng lưu ý là trong tất cả các thi thể chỉ có thu thể của Kelly Lecter, em họ của Derek Lecter, bị đốt cháy còn các thi thể khác vẫn y nguyên. Tất cả các nạn nhân đều không có giấy tờ để xác định thân phận, chỉ duy có Jimmy Golden là có điện thoại di động. Qua xem xét, có thể thấy trước khi chết nạn nhân đã gọi điện cho một ai đó và có ghi âm lại. Đoạn ghi âm được mở ra.
"Ở dưới một gốc cây nơi đỉnh đồi thông... 500 bước về phía mặt trời..." Sau đó âm thanh như bị tắt một cách đột ngột.
Thomas và ngài thanh tra ngạc nhiên.
- Đây là cái gì vậy?
Ngài thanh tra kiểm tra danh bạ cuộc gọi. Đó là cuộc gọi tới từ một người tên Tom Quin.
Thomas thì vặn to âm thanh lên và nói:
- Ông có để ý không? Trước đó không có gì nhưng tự nhiên lại có tiếng xe cộ chen vào. Rốt cuộc người kia đang nói ở đâu nhỉ?
Cuối cùng. Không nghĩ ra được gì nữa, Thomas đành đến chỗ Ma cà rồng nói chuyện.
*
Vừa kể xong, Thomas liền hỏi:
- Cậu thấy thế nào? 6 người chết, cậu có suy nghĩ gì không?
Lúc này, Ma cà rồng mới tỏ ra nghiêm túc nói:
- Đầu tiên, phải làm rõ nguyên nhân đã. Cậu nghĩ xem tại sao 6 người đó lại chết.
- Giết người diệt khẩu? – Thomas nói.
- Tại sao cậu lại nghĩ thế?
- Vì mấy người đó quan hệ không thân, họ chỉ đều cùng là bạn của Derek Lecter thôi.
- Vậy tại sao lại có kẻ giết chết bọn họ?
- Vì hung thủ muốn giết người người trong số đó. Những người kia chứng kiến nên hắn giết họ luôn.
- Vậy kẻ hắn muốn giết là ai?
- Jimmy Golden, chỉ có kẻ đó là khả nghi nhất thôi.
- Tại sao kẻ đó lại khả nghi?
- Vì cuộc gọi trước lúc chết của kẻ đó rất lạ.
- Tại sao lại lạ?
- Vì người đầu dây bên kia nói những từ ngữ rất khó hiểu.
- Cậu cho rằng hắn ta (người bên kia) gọi điện từ đâu?
- Ở ngoài đường.
- Vì sao?
- Vì có những tiếng ô tô.
- Nhưng...
- Lúc đầu tiên không có những tiếng đó.
- Vì...
- ... lúc đó Tom Quin không ở ngoài đường.
- Vậy tại sao lúc sau hắn ra đường làm gì?
Thomas như hiểu ra được điều gì đó đập tay xuống bàn và nói:
- Vì hắn ta không hề ra ngoài đường...
- Vậy tại sao lạ có tiếng ô tô?
- Vì có kẻ đã mở cửa. Hắn ta đang ở trong một căn phòng kín, có kẻ mở cửa khiến tiếng xe cô từ bên ngoài lẻn vào.
- Vậy tại sao không có tiếng mở cửa?
- Vì kẻ đó đã cố tình mở cửa thật nhẹ nhàng...
- Tại sao hắn ta lại làm thế...?
Thomas nắm chặt tay và đập xuống bàn nói:
- Vì hắn muốn giết Tom Quin. Có thể Tom Quin đã chết rồi cũng nên.
Thomas kinh hãi và liên kết tất cả mọi chuyện lại với nhau.
- Vậy... giả thuyết của cậu là gì?
- Tom Quin và Jimmy Golden đang bí mật trao đổi chuyện gì đó. Tom Quin đang gọi điện thì kẻ thứ 3 lẻn vào. Kẻ này muốn ngăn hai người lại nên đã tấn công bất ngờ khiến cuộc gọi kết thúc một cách đột ngột. Sau đó kẻ này hỏi Tom Quin xem Jimmy đang ở đâu. Tom chỉ hắn đến nhà Lecter. Hắn lẻn vào đó muốn giết chết Jimmy nhưng những người còn lại...
- A... – Thomas nói xong cũng cảm thấy hoang mang. Vậy là có thể giờ này Tom Quin đã chết.
Nhưng Ma cà rồng hỏi tiếp:
- Vậy rốt cuộc Tom Quin và Jimmy Golden đã bàn bạc những gì?
- Bí mật... rất có thể hai người đó đang trao đổi một bí mật gì đó của kẻ thứ 3 kia. Kẻ thứ 3 kia không muốn Jimmy Golden sống nên đã giết người diệt khẩu.
- Vậy tại sao hắn có thể lẻn vào nhà Lecter?
- Vì hắn là một kẻ rất khéo léo. Hắn ta đã lẻn được vào nhà của Tom Quin thì hắn ta cũng có thể vào nhà Lecter thôi.
- Vậy bây giờ hắn ta đang ở đâu?
- Tôi không biết! – Thomas đặt tay lên trán nói.
- Vậy có cách nào để tìm được hắn?
- Tôi không biết! – Thomas thất thần nói rồi đầu óc anh ta sáng lên – Không... vẫn còn manh mối, đó là lời nhắn của Tom Quin ở trên điện thoại. Đó là có thể là một địa điểm nào đó.
- Nhưng đó là ở đâu...
- "Ở dưới gốc cây nơi đỉnh đổi thông... 500 bước về phía mặt trời..." Thành phố Gothic làm gì có nơi nào như thế.
- Vậy mà có đấy! – Ma cà rồng nói và với tay lấy chiếc máy tính gần đó. – Có một nơi ở trên đỉnh đồi có một cây thông.
Ma cà rông quay máy tính lại phía Thomas. Trên đó là hình ảnh một địa điểm ở thành phố Gothic, có một cây thông to lớn ở trên ngọn đồi.
- Đúng! – Thomas nói – Chính là nó!
*
"Vụt!" Ngay lập tức, Thomas trở về sở cảnh sát.
*
Trên đường đi, anh gọi điện:
- Ngài thanh tra, tôi nghĩ mình đã biết hung thủ là ai rồi!
- Đúng là như vậy! – Ngài thanh tra nói – Tôi cũng nghĩ ra rồi!
- Ông biết rồi ư! – Thomas ngạc nhiên.
- Tôi đã điều tra về số điện thoại đó. Nó thuộc về Tom Quin, một tên tội phạm buôn bán ma túy mới ra tù, hắn luôn ăn cắp ma túy từ những tên buôn khác rồi bán với giá rẻ. Cảnh sát đã điều tra hắn bấy lâu nay nhưng vẫn chưa có bằng chứng.
- Hiểu ra rồi! – Thomas nói lẩm bẩm – Kẻ thứ 3 kia muốn trao đổi ma túy với một ai đó tại gốc cây thông nhưng bị Tom Quin phát hiện. Tom Quin lên kế hoạch hớt tay trên của kẻ đó nhưng bị kẻ đó phát hiện. Hắn ta giết Tom Quin và giết luôn cả Jimmy Golden
Ngài thanh tra không hiểu Thomas đang lẩm bẩm gì hết nói:
- Tôi đang định đến nhà hắn. Cậu có đi không?
- Không! – Thomas nói – Hãy giao việc đó cho nhân viên của ông làm. Và hãy đi tới địa điểm mà tôi nói.
*
Dưới một gốc cây cổ thụ, một bịp mặt kẻ nào đó đang đào bới một thứ gì đó. Bỗng từ xa, cảnh sát chạy tới.
- Này! Anh kia...
Kẻ đó bỏ chạy, ném cả vali ma túy mà mình vừa mới đào được về phía Thomas, Thomas bắt lấy vali. Kẻ đó rút súng, bắn "đoàng" một phát. Thomas nhanh tay lấy vali đỡ lấy phát đạn.
*
Trong bóng tối, tiếng một người phụ nữ hỏi:
- Này, V! Người đàn ông đó, hắn có phải là hung thủ không?
*
Kẻ đó liên tục bắn súng rồi bỏ chạy. Ngài thanh tra lấp sau gốc cây rồi bắn trả.
*
- Không! – Ma cà rồng trả lời.
- Vậy tại sao cậu lại bảo với Thomas hắn là hung thủ?
*
Ngài thanh tra thét lên:
- Hãy dừng lại đi!
Kẻ đó không nghe vẫn tiếp tục bắn:
- Ngài thanh tra bắn vào chân hắn. Hắn đau đớn bỏ chạy.
*
- Tuy là Sam Desmand không phải hung thủ trong vụ án này nhưng hắn đã giết Tom Quin mà, đâu thể để hắn cứ như vậy mà buôn ma túy được đúng không?
*
Kẻ đó bỏ chạy, ngài thanh tra và Thomas chạy đằng sau.
*
- Tôi thì không nghĩ như vậy đâu!
- Thế cô nghĩ như nào?
*
Kẻ đó quay lại định bắn một phát. Thomas nhấc chiếc vali ma túy ném thẳng vào đầu hắn.
*
Người phụ nữ đưa tay ấn một nút gì đó trên máy tính:
- Tôi thì tôi nghĩ thế này này...
*
Ngài thanh tra bắn "Đoàng!" một phát nữa, kẻ đó trúng vào chân thứ hai. Không có đà, hắn lăn lông lốc xuống phía dưới. Thomas từ từ bước xuống tước bỏ khẩu súng của kẻ đó. Ngài thanh tra kéo khăn bịp mặt của hắn ra.
*
Trên màn hình máy tính hiện lại cuộc nói chuyện của Ma cà rồng với tên đàn em khi Thomas tới:
- Sam Desmand ngay từ đầu đã nằm trong tầm ngắm của cậu nhưng hắn không đưa tiền cho cậu nên cậu đã nhân cơ hội này mượn tay Thomas bắt luôn hắn ta.
*
- Sam Desmand! – Ngài thanh tra nói.
- Sao? Ông biết hắn ư?
- Một kẻ buôn bán ma túy nhưng cảnh sát chưa có bằng chứng. – Vừa nói ông vừa không chế hắn – Lần này mày còn giết những 10 người, mày chung thân là cái chắc rồi!
*
Phòng mổ xác, bác sĩ Hard đang bước tới nạn nhân cuối cùng. Bỗng con dao trên tay ông rơi xuống. Máu từ mũi ông chảy ra. Cả cơ thể Hard ngã gục xuống sàn.
*
- Khoan, ông đang nói cái gì cơ! Tôi đã giết ai? Tôi chỉ giết Tom Quin thôi.
Ngài thanh tra ngạc nhiên:
- Mày đừng có nói dối!
- Tôi không nói dối! Vậy ông nói xem tôi đã giết những ai?
Cả Thomas và ngài thanh tra đều ngỡ ngàng.
*
- Thật ra tôi không bao giờ tống tiền hắn hết.
- Vậy thì tại sao?
- Sam Desmand, hắn quá nguy hiểm. Nếu để hắn ở bên ngoài sẽ có lúc hắn ảnh hưởng đến việc làm ăn của tôi nên tôi tính diệt trừ hắn trước thôi.
*
Đúng lúc đó, điện thoại của ngài thanh tra vang lên:
- A lô! Cái gì cơ! Được tôi sẽ về ngay!
*
- Khoan đã! Tôi vẫn có một câu hỏi: Nếu Sam Desmand không phải hung thủ thì hung thủ trong vụ này là ai?
- À! - Ở trong bóng tối, Ma cà rồng mỉm cười rồi nói – Đó là... một kẻ đáng thương...
Vừa nói xong, đôi mắt hắn đỏ dần trong bóng tối.
*
- Có chuyện gì – Thomas hỏi sau khi ngài thanh tra bỏ điện thoại xuống.
Thanh tra Radish nói:
- Một bác sĩ pháp y đột nhiên bất tỉnh trong lúc mổ xác của 6 nạn nhân đó. Đã phát hiện thấy xác của Tom Quin tại nhà riêng đúng như cậu nói. Tôi nghĩ chúng ta nên đưa tên này về ngay.
Nghe thấy thế, Thomas giật mình như thể vừa nghĩ ra điều gì đó:
- Radish! Tôi muốn hỏi một chút! Derek Lecter có còn trong sở cảnh sát không?
- Không! – Radish nói – Luật sư đã đưa ông ta đi rồi!
Vừa nghe xong, Thomas bất giác đặt tay lên chán:
- Ôi! Không!
*
Đường quốc lộ, một con đường vắng, Derek Lecter đang lái xe đến một nơi nào đó.
"Vụt!" ông ta hốt hoảng, một chiếc xe khác đang đâm thẳng vào ông ta.
"Kít!" Ông ta phanh xe.
"Bùm!" Cả hai chiếc xe nổ tung.