Vì Thomas không quen với viên cảnh sát phụ trách vụ án này nên Radish để anh và Lunar ở trong một căn phòng khác. Trong phòng chờ, Thomas cảm thấy bồn chồn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh nhìn xuống đất. Chợt anh thấy một cái gì đó. Anh đang ngồi trên giường. Phía dưới gầm giường có một thứ gì đó hiện ra. Đó là một chiếc phong bì. Anh lấy chiếc phong bì đó ra khỏi gầm giường. Thật ngạc nhiên, trên đó có ghi dòng chữ:
“Gửi Thomas Johnson!”
Thomas kinh ngạc, tại sao ở hiện trường lại có một bức thư gửi tên anh. Là một sự tình cờ, Scott Gracia cũng có một người bạn tên Thomas Johnson hay là có lý do gì khác. Anh nhìn sang Lunar, cô ấy đang nhìn sang một hướng khác và có vẻ như chẳng để ý gì đến hành động của anh. Hít một hơi thật sâu, Thomas mở chiếc phong bì ra. Bên trong không có gì hết, chỉ có duy nhất một chiếc đinh.
Thomas kinh hãi, giơ chiếc đinh lên và mở to mắt ra.
Đúng lúc đó, Radish bước vào thông báo toàn bộ vụ án lại cho anh. Thomas vội cất chiếc đinh và phong bì đã xé đi.
- Thomas! – Radish nói khi bước vào.
- Mọi chuyện thế nào rồi? – Thomas đứng dậy nói.
- Người chết đúng là Scott Gracia. Nạn nhân bị chết vào khoảng 6 giờ đến 7 giờ 25 tối hôm qua nhưng chỉ vừa mới được phát hiện tầm trưa nay.
- 6 giờ đến 7 giờ 25 tối? – Thomas hỏi.
- Đúng! – Radish nói – Alex chết tầm 8 giờ 30 đến 9 giờ tối qua nên Scott không thể nào đến nhà Eto được càng không thể nào là hung thủ giết Alex được.
Thomas hướng mắt lên trên suy nghĩ rồi nói:
- Làm thế nào mà cảnh sát có thể xác định rõ thời điểm tử vong như vậy?
Radish trả lời:
- Xác chết đã được chuyển về để pháp y giải phẫu. Họ dựa vào lượng tiêu hóa thức ăn trong dạ dày nạn nhân để kết luận.
- Nạn nhân được phát hiện chết trong tình trạng nào?
- Radish kể lại:
- Trưa nay, một người phụ nữ tên Gayle Watt đến nhà Scott để trả lại một chiếc đĩa CD mà cô ta mượn của Scott Gracia nhưng thấy cửa mở toang. Đang đắn đo có nên vào hay không thì một người đàn ông tên Anthony Dale đến nhà muốn gặp Scott. Hai người đứng đó nói chuyện vì sao không thấy Scott đâu thì một người khác là ông Edward Garden xuất hiện muốn mượn của Scott một quyển sách gì đó. Ba người thắc mắc không biết Scott đi đâu mà lại để nhà cửa trống không thế này. Cuối cùng, cả ba quyết định lên tầng trên để xem Scott đang ở đâu. Cả ba người đứng trước của phòng của Scott định mở ra thì thấy cánh cửa được khóa bởi chốt an toàn không thể mở ra được. Edward cố nhìn vào bên trong thì phát hiện đồ đạc trong phòng vung vãi hết cả còn Scott đang nằm bất động trên sàn. Trong lúc hoảng loạn không biết phải làm gì thì Anthony nhớ ra mình có mang một chiếc máy khoan trong cốp xe. Nghĩ vậy, anh ta xuống dưới nhà lấy chiếc khoan lên khoan một lỗ tầm đúng vào chiếc núm giữ chốt an toàn. Chiếc núm rơi ra chốt không còn gì để giữ nên cửa mở một cách dễ dàng. Cả ba bước vào bên trong thì thấy Scott Gracia đã chết ở đó.
Nghe đến căn phòng được khóa bằng chốt an toàn Thomas bỗng nhíu mày:
- Nói như vậy đây là một vụ giết người trong căn phòng kín ư?
- Chưa chắc đây đã là một vụ giết người!
- Tại sao? – Thomas hỏi.
- Nạn nhân bị chết trong một căn phòng kín, giá sách bị đổ. Nguyên nhân cái chết là do đập đầu vào một bức tượng trang trí nhỏ được tìm thấy gần đó. Rõ ràng đây là một vụ tai nạn. Nạn nhân trèo lên giá sách để lấy một cái gì đó nhưng không may hắn ta làm kiểu gì mà giá sách rơi đổ, hắn ta ngã ra đằng sau và đập đầu vào bức tượng trang trí, thứ vốn ở trên giá sách rơi xuống trước đó, khiến hắn ta tử vong.
- Còn căn phòng thực sự khóa kín sao?
- Thực sự! – Radish nói – Có một cánh cửa hướng ra ban công nhưng cũng bị khóa từ trong. Trên cánh cửa đó tuy có cửa sổ nhưng khá nhỏ không thể chui lọt.
- Ukm... Chốt an toàn là loại gì nhỉ?
- Loại chữ U!
- Những người phát hiện ra vụ án có quan hệ gì với nhau không?
- Không! – Radish nói – Họ chỉ đều là bạn của Scott Gracia chứ cũng chẳng quen biết gì nhau, việc gặp nhau ở đây chỉ là tình cờ.
Thomas đưa tay lên miệng rồi nói:
- Bằng chứng ngoại phạm của cả ba người đó như thế nào?
- Anthony Dale khai rằng tối qua ở nhà một mình nên không có bằng chứng ngoại phạm. Edward Garden hôm qua đi xem phim cùng bạn từ 6 giờ đến 8 giờ tối nhưng bạn ông ta không đến nên nếu tại rạp chiếu phim có ai nhận ra ông ta thì ông ta có bằng chứng ngoại phạm. Chỉ có bà gayle Watt là có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng. Cả ngày hôm qua bà ấy đi du lịch cùng đồng nghiệp không ở trong thành phố sáng này mới về.
- Ukm... – Thomas đăm chiêu suy nghĩ.
Radish nói:
- Có vẻ như vụ án này không liên quan gì đến Scott Gracia rồi! Tôi không điều tra vụ án này cũng không thể can dự vào vụ án của đội khác được, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.
- Không! – Thomas nói – Chúng ta đang đi đúng hướng. Và tôi đã biết hung thủ là ai rồi! Nhưng trước đó hai người hãy làm giúp tôi chút việc.
*
Nhà của Scott, lúc này là 7 giờ tối. Cảnh sát đang tập hợp tất cả những người có liên quan đến vụ án tại phòng khách của nhà Scott. Thomas đang ngồi trên ghế sofa đợi Radish và Lunar trở về. Những người có mặt tại hiện trường bắt đầu thắc mắc về sự có mặt của Thomas. Nếu nói anh là một cảnh sát thì không giống vì anh ta chỉ ngồi yên một chỗ nãy giờ chứ không đi lại như những cảnh sát khác. Nếu nói anh là người có liên quan đến Scott được gọi đến để hỗ trợ điều tra thì cũng không phải vì từ nãy giờ anh ta chẳng hề tỏ thái độ gì với cái chết của Scott Gracia cả. Câu trả lời hợp lý nhất có lẽ là anh ta là một thám tử được cảnh sát mời đến để phá án chăng.
Khi Radish và Lunar trở về Thomas mới đứng dậy nhận một tập giấy tờ gì đó từ họ. Lúc này, Thomas mới nghiêm giọng nói:
- Mọi người! Có lẽ mọi người đang thắc mắc tôi là ai và có liên quan gì đến vụ án này thì tôi xin tự giới thiệu: tôi là Thomas Johnson, một luật sư.
- Luật sư! – Bà Gayle lẩm bẩm – Tôi cứ tưởng anh là thám tử chứ!
- Đúng vậy! – Thomas nói tiếp – Một thân chủ của tôi đang bị tình nghi giết người trong một vụ án khác và thật tình cờ hung thủ trong vụ án đó lại là hung thủ trong vụ án này.
- Huh! – Lần này không chỉ những người có liên quan mà cả những cảnh sát khác cũng cảm thấy bất ngờ. – Lại có vụ án nào ở đây nữa?
- Giờ nói ra thì rất dài dòng nên tôi có thể nói một cách ngắn gọn như thế này. Cách đây nửa năm, chủ nhân của ngôi nhà này là Scott Gracia, lúc đó đang sống ở một ngôi nhà khác đã uống rượu và gây tai nạn làm chết một bé gái. Tuy anh ta đã không bị kết án nhưng gia đình nạn nhân nhất quyết không bỏ qua cho anh ta nên anh ta đã dọn đến ngôi nhà mới là ở đây.
Đến đây, Anthony nói:
- Vụ này tôi cũng biết nhưng cũng khá lâu rồi!
- Đúng! – Edward nói – Sau đó tôi phải tìm mãi mới ra ngôi nhà mới mà cậu ấy đang ở là đây.
- Nhưng mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó. – Thomas nói tiếp – Bố của nạn nhân trong vụ tai nạn là Alex Caan đã phát hiện ra Scott vốn làm việc cho một đường dây cho vay nặng lãi và đã cho một người tên Eto vay tiền, người tên Eto này chính là thân chủ của tôi. Anh ta sống trong một ngôi nhà được thuê của công ty nhà đất. Alex muốn giết Scott nên đã dọn đến thuê nhà chung với thân chủ tôi. Alex đợi đến ngày Scott đến đòi nợ và đó chính là ngày hôm qua.
- ...
- Đêm hôm qua, Alex đã sai một đồng bọn của mình ăn cắp chiếc xe đạp của Eto để dụ anh ta ra khỏi ngôi nhà còn ở lại đợi Scott đến. Tuy nhiên, người tới không phải Scott mà là kẻ giết anh ta.
- Kẻ giết Scott ư? – Bà Gayle hỏi.
- Đúng thế! – Thomas trả lời – Tôi không biết rõ tại sao kẻ này lại giết Scott nhưng chắc chắn động cơ là vì tiền. Sau khi giết Scott hắn ta phát hiện ra cuốn sổ ghi các khoản cho vay nợ của Scott và giấy vay nợ. Có trong tay giấy vay nợ nên hắn đến nhà Eto nói rằng hắn đã được Scott phái đến để lấy tiền nhưng thật không may người mà hắn gặp được lại là Alex còn Eto đang bị nhốt ở chỗ khác. Tất nhiên, lúc này Alex cũng lấy làm lạ khi không thấy Scott đâu mà lại có một kẻ lạ mặt xuất hiện. Tuy vậy, Alex vẫn mời kẻ đó vào nhà và mời uống nước như không có chuyện gì. Vào trong nhà, hai người nói chuyện, Alex bất ngờ khi Scott không đến mà lại sai một kẻ khác đòi tiền. Quá thất vọng khi biết không thể giết được Scott, Alex đã cầm dao đe dọa kẻ đối diện nói hắn khai ra chỗ của Scott. Kẻ đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền đỡ lấy tay của Alex quay ngược mũi dao đâm về phía Alex. Giết người xong hắn ta tạo dựng hiện trường như một căn phòng kín và tẩu thoát.
- Khoan đã! – Edward nói – Theo như anh nói thì Scott bị giết chết sao? Không phải cậu ta bị chết trong một căn phòng kín à?
- Đúng vậy! – Bà Gayle nói – Lúc chúng tôi đến đây căn phòng đó hoàn toàn bị khóa từ bên trong.
- Đó chỉ là một thủ thuật của hung thủ thôi! – Thomas nói – Mọi người có biết cơ chế của khóa an toàn không? Khóa an toàn gồm hai bộ phận là chốt chắn chữ U và núm để giữ chốt. Trong trường hợp này chốt được khoan ở trên tường còn phần núm được khoan trên cánh cửa. Để khóa cửa thì đầu tiên người trong phòng sẽ đóng cửa lại rồi gập phần thanh chắn chữ U vào núm. Chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng không ai có thể mở được. Người bên ngoài muốn mở thì chỉ có thể mở được một khoảng rất nhỏ, muốn mở cửa thì phải để người bên trong đóng cửa lại gỡ chốt ra thì mới mở được. Tất cả là do phần núm đã chặn chốt lại. Tuy nhiên nếu chiếc núm đó được thay thế thì sao? Thay bằng một chiếc móc, chính xác là một chiếc đinh hình chữ L được gắn trên chiếc đinh nhựa.
- Đinh chữ L? – Anthony nói.
- Đúng! Chính là loại đinh mà người ta vẫn hay dùng để treo tranh ảnh hay gương ấy. Đầu tiên hung thủ gỡ phần núm kim loại được gắn trên cánh cửa ra. Hắn khoan một lỗ trên phần núm đó để cho nó bị hỏng. Tiếp đến hắn đến bên cánh cửa nhìn xuống chỗ mà mình vừa mới gỡ phần núm ra rồi khoan một lỗ nhỏ lên đó nhưng chưa xuyên qua cửa. Hắn lấy một chiếc đinh nhựa. Là loại đinh có lỗ và có ren bên trong ấy. Sau đó, hắn đóng chiếc đinh vào lỗ thật chặt. Tiếp đó hắn lấy ra một chiếc đinh chữ L xoáy thật chặt vào chiếc đinh nhựa kia. Sau đó hắn xoay ngang chiều của chiếc đinh rồi hắn để phần núm vừa mới phá xong xuống dưới cánh cửa. Tiếp đến hắn ra khỏi phòng đóng cánh cửa lại nhưng không đóng hẳn. Để một khoảng nhỏ giữa cánh cửa và bức tường. Hắn gạt phần chốt vào chiếc đinh. Khi chốt chữ U đã vào chiếc đinh hắn lại thò tay vào gạt chiếc đinh chữ L lên chắn ngang chốt. Như vậy khi có ai mở cửa họ sẽ chỉ thấy cái cửa bị chặn lại mà không hề biết cửa bị chặn lại bởi cái đinh chứ không phải bởi cái núm như thông thường. Sau khi tạo ra căn phòng kín hung thủ ra ngoài chờ đợi cho đến khi có người đến. Hắn buộc lòng phải “phát hiện ra vụ án” cùng với một người khác để chứng minh cho cảnh sát thấy đó là một căn phòng kín. Khi ba người đầu tiên tìm đến hiện trường họ thấy cánh cửa bị khóa từ bên trong hắn đã nói rằng mình có một chiếc khoan ở trong cốp xe nên chạy xuống dưới nhà để lấy khoan. Vì đã đóng đinh nên hắn biết chắc vị trí chiếc đinh ở bên kia cánh cửa. Chiếc đinh bị mũi khoan đẩy cho rơi ra nên cánh cửa cũng được mở ra. Khi bước vào căn phòng hắn nhân lúc hai người kia chú tâm vào xác chết hắn đã giấu chiếc đinh hình chữ L được gắn trên đinh nhựa đi. Và như vậy kẻ có thể làm được điều đó chỉ có thể là ông thôi, ông Anthony Dale
Anthony đứng như trời trồng. Thở dài một tiếng ông ta nói:
- Cậu có bằng chứng gì không?
- Tôi đã cho người đi hỏi thăm xung quanh đây. Đã có người thấy xe của ông đậu cách đây không xa từ sáng. Nếu tôi đoán không nhầm, hôm qua, sau khi giết Scott xong ông đã khóa cửa nhà này lại để không cho ai vào rồi đi đến nhà Eto đòi nợ nhưng lại gặp Alex ở đó và giết Alex. Sáng nay ông quay trở lại đây mở cửa ra để nếu có ai đến họ sẽ lấy làm lạ và đi tìm chủ nhà. Ông đậu xe cách đó đợi xem có ai đến không. Có lẽ nếu không có ai đến ông sẽ gọi người nào đó cùng ông đến để làm chứng là căn phòng đó bị khóa kín nhưng hôm nay đã có bà Gayle và ông Edward đến nhà nên ông giả vờ cùng họ lên phòng của Scott và phát hiện ra xác chết luôn.
- ...
- Ngoài ra chiếc đinh chữ L đó ở đâu? Từ trưa đến giờ khi phát hiện ra xác chết, bà Gayle gọi cảnh sát đến ông chưa hề rời khỏi ngôi nhà này nên tôi đoán nó vẫn còn trên người ông.
Không gian im lặng. Tất cả chỉ như đang đợi câu trả lời của Anthony
“Keng!” xỏ tay vào túi, Anthony ném ra một chiếc đinh chữ L.
- Đúng như cậu nói! – Anthony lên tiếng – Chính tôi đã giết hắn ta. Nhưng cậu có biết tại sao tôi lại giết Scott không?
- Như tôi đã nói, có lẽ nó liên quan đến vấn đề tiền bạc.
- Đúng vậy! – Anthony kể lại – Cả tôi và Scott đều làm việc cho một tổ chức cho vay nặng lãi Cryball. Quy định của tổ chức này đó là mỗi nhân viên sẽ được phát một khoản tiền, mỗi người sẽ dùng số tiền đó để cho con nợ vay. Đến hạn, bằng mọi cách phải thu được tiền từ con nợ, kẻ nào không thu được tiền sẽ phải chịu sự trừng phạt của tổ chức. Kẻ cầm đầu tổ chức không quan tâm chúng tôi đã cho ai vay tiền chỉ quan tâm đến hạn chúng tôi phải mang tiền về, chính vì thế trong sổ sách của tổ chức không hề biết chúng tôi đã đưa tiền cho ai. Tôi đã cho một kẻ vay một số tiền lớn nhưng hắn ta đã bỏ trốn. Tôi rất hoang mang không biết phải làm thế nào để bù vào cho tổ chức nên tôi đã đến gặp Scott vì trong tổ chức chúng tôi khá thân nhau. Tuy nhiên, hắn ta lại không chịu giúp tôi nên chúng tôi đã xảy ra tranh chấp. Tôi đã giết hắn, lúc đó tôi bỗng thấy những giấy tờ ghi nợ của hắn. Thế là tôi nghĩ hay là mình sẽ thu toàn bộ số nợ của hắn để bù vào, dù sao tổ chức cũng không biết các nhân viên đã cho ai vay nợ đâu mà sợ. Tôi thấy trong số giấy tờ vay nợ có một người tên là Eto cần thu tiền ngay nên tôi đến nhà hắn để đòi nợ. Ai ngờ lại gặp tên điên kia kề dao khống chế tôi. Trong lúc hoảng hốt không hiểu chuyện gì tôi đã giết chết hắn ta. Đúng là xui xẻo mà, tiền thì không lấy được lại gây thêm một vụ án khác chắc có lẽ hồn ma của Scott Gracia đã ám tôi rồi.
Cuối cùng Anthony đưa tay cho cảnh sát còng lại và đi ra ngoài cửa.
Ra đến bên ngoài, Lunar lên tiếng hỏi Thomas:
- Em vẫn còn một thắc mắc chưa có lời giải!
- Gì?
- Kẻ cắp xe đạp ấy... hắn là ai?
- Ai mà biết được! – Thomas trả lời – Mà điều đó bây giờ cũng đâu còn quan trọng nữa.
Thomas vừa nói xong, một người lái xe đạp lao tới. Anthony đang định vào xe cảnh sát thì kẻ đạp xe đâm vào Anthony khiến hắn ngã nhào ra.
- Này!
- Chuyện gì!
- Anh kia...
Chỉ một vài tiếng của cảnh sát vang lên, tiếp sau đó là một tiếng nổ cực lớn.
“Đoàng!”
Lunar giật mình kinh hãi.
Còn Thomas thì không tin vào mắt mình nữa.
*
Sở cảnh sát, Radish bước vào trong phòng thẩm vấn và đến vị trí đối diện với kẻ cướp xe đạp.
- Zulu! – Ông ngồi xuống ghế và nói – Người Eastpada, hoạt động trong một băng nhóm xã hội đen và sống tại Gothic. Cậu chính là người ăn cắp xe đạp của Eto.
- Đúng vậy! – Zulu nói.
- Tại sao cậu lại giết Anthony? Để trả thù?
- Đúng vậy! Trước kia ông Alex từng giúp đỡ tôi một số việc, dù biết tôi chỉ là một tên côn đồ nhưng ông ấy không hề sợ tôi. Chính vì vậy khi ông ấy nói muốn trả thù cho con gái tôi đã giúp ông ấy. Tôi đã ăn cắp chiếc xe đó và để ông ấy tự tay giết kẻ thù như lời ông ấy muốn. Ông ấy cũng dặn nếu ông ấy không thể giết được hắn mà bị chết thì tôi hãy trả thù cho ông ấy.
- Nhưng tại sao cậu lại biết Anthony ở đâu mà tìm?
- Hôm xảy ra vụ án tôi nhốt Eto ở ngôi nhà hoang đó rồi quay trở về thì thấy hắn nhảy xuống từ tầng hai ngôi nhà. Thấy vậy tôi đến gần nhìn qua lỗ nhỏ trên cánh cửa thì thấy Alex đã bị chết trong phòng khách. Ngay lập tức tôi chạy ra đường thì thấy Anthony vẫn còn đó, tôi liền bám theo và biết được nhà của hắn. Hôm nay, tôi bám theo Anthony để tìm cơ hội thì thấy hắn ngồi im trong xe một lúc lâu không biết làm gì, lúc sau hắn và hai người khác phát hiện ra vụ án cảnh sát phong tỏa ngôi nhà tôi không thể ra tay được. Khi thấy cảnh sát dẫn Anthony ra, tôi sợ sẽ không còn cơ hội nữa nên lao xe vào và giết chết hắn.
- Nhưng Alex đã chết rồi, hơn nữa Anthony cũng không phải là người hại chết con gái của Alex. Tại sao cậu phải làm vậy chứ!?
- Cũng như nhau cả thôi, hắn đã giết chết Alex nên tôi giết hắn ta. Tôi đã giữ lời.
- Haiz!!! – Theo dõi cuộc thẩm vấn qua tấm kính, Thomas thở dài nói – Sao trên đời này lại có cái kiểu nghĩa khí như thế nhỉ?
Vậy là, tối hôm đó, vụ án đã được giải quyết.
*
Sáng hôm sau, Thomas đến gặp Ma cà rồng.
- Vậy là gia đình Caan đã nhận nuôi cô bé đó? – Ma cà rồng đang đọc một quyển sách và nói.
- Ukm... – Thomas ngồi ở phía đối diện đưa một tách trà lên miệng và nói – Dù sao đó cũng là mong muốn của Alex trước khi chết mà.
Hai người đang ở trong một căn phòng rộng lớn. Ma cà rồng đang đọc một quyển sách màu đỏ và Thomas đang kể cho hắn nghe về vụ án vừa rồi.
- Xem ra hắn cũng có nghĩa khí đấy chứ! Thế còn tổ chức Cryball, chuyện gì đã xảy ra với tổ chức đó rồi? – Ma cà rồng vừa nhìn theo trang sách vừa nói
- Tổ chức đó bị phá rồi! – Thomas bỏ tách trà xuống và nói – Cảnh sát đã theo lời khai của Anthony tóm gọn toàn bộ tổ chức đó. Và hiển nhiên vì Cryball không còn nên những người đã vay tiền của tổ chức đó tự nhiên được xóa nợ. Nhưng có vẻ như cậu đã biết tất cả những việc này rồi đúng không?
Nói đoạn, anh giơ chiếc phong bì bên trong có chiếc đinh ra.
- Đúng vậy! – Ma cà rồng nói – Tôi đã để nó ở hiện trường đấy! Vì tôi biết khi nhìn vào chiếc đinh cậu sẽ hiểu được mọi chuyện.
- Tại sao cậu lại làm vậy?
- Chẳng phải cảm ơn tôi làm gì đâu! Tôi định điều tra vụ này rồi tống tiền hung thủ nhưng như cậu thấy đấy, hung thủ trong vụ này còn đang chật vật vì không có tiền kìa thì lấy đâu ra tiền cho tôi thế nên tôi mới giúp cậu phá án thôi.
- ...
Thế rồi, hắn tiếp tục nói bằng một giọng đều đều:
- Tôi biết Alex bày ra tất cả để giết Scott Gracia nên tôi cũng đã đến nhà của hắn ta. Khi tôi đến là lúc trưa, tôi đột nhập vào và thấy cửa không khóa. Tôi lên tầng 2 và thấy Scott Gracia nằm trong căn phòng đó. Trong khi tôi đang suy nghĩ có nên phá cửa ra không thì thấy có tiếng người ở tầng dưới. Tôi lấp vào một căn phòng gần đó thì thấy 3 kẻ đó đi lên. Họ bàn cách phá cửa và có một kẻ lấy khoan để phá khóa. Lúc đó tôi đã biết hung thủ chính là hắn và cũng biết toàn bộ vụ án này. Tôi thấy trong căn phòng mà tôi đang đứng có một chiếc phong bì, tôi đành tháo một chiếc đinh ở bức tường bên cạnh cho vào đó và tên viết cậu lên phong bì. Rồi rời khỏi hiện trường.
- Tại sao cậu lại biết là tôi sẽ ở trong căn phòng đó mà để lại?
- Ồ không! – Ma cà rồng vẫn lật mở từng trang sách và nói – Tôi đâu có biết cậu sẽ ở trong căn phòng đó đâu, tôi chỉ nghĩ cảnh sát sẽ tìm tất cả những thứ khả nghi trong ngôi nhà và khi cậu đến lá thư đó tự khắc sẽ đến tay cậu thôi.
- ... – Thomas im lặng không nói gì.
Ma cà rồng hỏi:
- Cậu còn có câu hỏi gì nữa không?
- Có! Tại sao cậu không nói toẹt cho tôi biết hung thủ là Anthony Dale đi cho rồi!?
Nghe đến đây, Ma cà rồng bỗng gấp quyển sách lại, mỉm cười và nói:
- Thomas thân mến! Đó là bởi vì từ trước đến nay bất kỳ ai muốn nhờ tôi phá án giúp thì sẽ đều phải trả rất nhiều tiền mà tôi nghĩ là cậu không có nhiều tiền như vậy đâu nhỉ?
Lúc này, Thomas mới nhìn Ma cà rồng với ánh mắt khác lạ:
- Đúng rồi! Đúng rồi! Như thế mới giống con người của cậu!
Ma cà rồng không hề tức giận mà chỉ cười cười nói:
- Đúng! Đúng là như vậy đấy!