Trưa hôm đó, tất cả mọi người đều tập trung tại hiện trường vụ án. Do mỗi người ở một thành phố khác nhau nên phải đến 1 giờ chiều cả nhóm mới có mặt đầy đủ. Trong phòng khách, có mấy viên cảnh sát đứng đó để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra. Phía bên trái Thomas, Lunar đứng đó với vẻ bồn chồn không hiểu Thomas đang định làm gì. Chỉ có Ma cà rồng là không có mặt. Tất nhiên với nhiều người như thế này hắn không thể bước ra và giới thiệu là bạn của Thomas như với Lunar được.
Khi người cuối cùng đã ngồi vào vị trí, Will Murphy nóng ruột:
- Thomas à! Cậu định giở trò gì đây? Tất cả mọi người đều có công ăn việc làm cả đấy! Mỗi người ở một nơi khác nhau chứ có phải gần gũi gì đâu nào!
Đến lúc này, Thomas mới đứng lên nói:
- Tôi biết mọi người đều có công việc bận rộn nhưng tôi phải gọi mọi người đến đây để làm sáng tỏ cái chết của Giant Foster.
Nói đến đây, tất cả mọi người đều bất ngờ. Jack Morrison nói:
- Không phải đó là một vụ tự sát sao?
- Đúng! – Jaco nói – Rõ ràng cậu ta đã chết trong một căn phòng kín vậy thì còn gì để bàn nữa.
- Không phải cảnh sát cũng đã kết luận như vậy rồi hay sao? – Erik Dengo nói.
- Không! – Thomas vẫn quả quyết nói – Đây không phải một vụ tự sát mà là một vụ mưu sát được dàn dụng thanh một vụ tự sát.
- Huh? – Cả 4 người kia đều hoang mang nhìn Thomas
Đúng lúc đó, Erik Dengo nói:
- Khoan đã! Nếu như đây là một vụ mưu sát không lẽ hung thủ lại là Will.
- Hả? – Will hốt hoảng – Tại sao lại là tôi?
- Mỗi căn phòng có 2 chìa khóa. Một cái chủ nhân căn phòng cầm, còn một cái cậu cầm, nếu đấy là án mạng thì cậu là khả nghi nhất còn gì?
- Tôi có bằng chứng ngoại phạm nhé!
- Đúng vậy! – Thomas nói – Nếu như bình thường thì chắc chắn Will sẽ là người khả nghi nhất nhưng điều đó chỉ đúng khi ổ khóa ở phòng Giant khớp với chìa khóa trên trùm chìa khóa của Will...
Nói đoạn anh tiến tới chỗ Will:
- Will... Hãy nhớ lại lúc phát hiện ra vụ án rồi mở phòng đã xảy ra những gì?
Will chớp mắt hồi tưởng lại:
- Lúc đó, tôi lấy chìa khóa ra để mở phòng nhưng toàn lấy nhầm chìa khóa nên mãi không mở được... A...
Will "A" lên một tiếng như đã nghĩ ra điều gì đó.
- Đúng vậy! – Thomas tiếp lời – Thủ đoạn của hung thủ là như thế này. Đầu tiên, hắn vào phòng Giant và giết chết cậu ấy từ đêm hôm trước. Tiếp đó, hắn dựng xác Giant ngồi lên chiếc bàn bên cửa sổ để nạn nhân phát hiện vào sáng hôm sau. Tiếp đến hắn bước đến cánh cửa ra vào tháo ổ khóa ở trên then cài và móc vào chiếc móc ở trên cánh cửa. Sau đó, hắn ra khỏi phòng, lấy ở trong túi ra 1 chiếc ổ khóa và chìa khóa khác (tất nhiên là ổ khóa hắn đã chuẩn bị từ trước). Hắn đóng cửa lại và lấy cái khóa đó cho tay vào bên trong khóa cửa lại bằng ổ khóa đã chuẩn bị đó. Sáng hôm sau, khi mọi người đã phát hiện ra xác chết. Will lấy chìa khóa để mở cửa nhưng thay chìa khóa mãi mà vẫn không được (tất nhiên là không được vì có cái khóa nào trong trùm đấy khớp với ổ khóa trong phòng đâu). Hắn ra vẻ nóng ruột đoạt lấy chìa khóa từ tay Will để mở nhưng thật ra khi cho tay vào trong lỗ hắn để trùm chìa khóa đó sang một bên ở cái móc trên cánh cửa rồi rút ra trong tay một chiếc chìa khóa, đó chính là chiếc chìa khóa để mở ổ khóa ở trong phòng. Hắn để ổ khóa vừa mới mở lên một cái móc khác trên cánh cửa rồi lấy ổ khóa của căn phòng của Giant hôm trước hắn treo ở cái móc khác cài vào then cửa và mở cửa ra. Và như vậy... người có thể làm được điều đó chỉ có thể là cậu thôi Jack Morrison.
Jack Morrison hốt hoảng:
- Khoan đã... Chỉ vì tôi thấy Will mãi chưa mở được cửa nên mới giật trùm chìa khóa từ tay cậu ấy nhưng như thế mà nghi ngờ tôi thì thật là... Đúng rồi! Cậu nói có 1 ổ khóa khác, vậy ổ khóa đó đâu?
- Khi mọi người vào phòng, ai nấy đều tập trung vào thi thể của Giant bên cửa sổ, nhân lúc không ai để ý cậu giấu cái khóa ở trên móc vào áo mình rồi lấy trùm chìa khóa ở trên móc tra vào ổ khóa phòng của Giant. Vậy là hoàn tất căn phòng kín.
- Không đúng... Cậu nói nghe thì dễ lắm nhưng lúc đó ai mà quay lại nhìn thì tôi chết chắc à!
- Đó chính là lý do cậu đặt xác của Giant lên bàn và bên cạnh cửa sổ. – Thomas vẫn bình tĩnh nói – Cậu muốn xác chết được phát hiện từ bên ngoài để khi vào phòng mọi người sẽ dồn sự tập trung vào cửa sổ mà không để ý những gì cậu làm ở đằng sau. Nếu tôi nhớ không nhầm cậu và Jaco là hai người phát hiện ra thi thể của Giant bên cửa sổ đúng không?
- Không đúng! – Jack tỏ ra gay gắt – Cậu có bằng chứng gì không? Cậu đang vu oan cho tôi.
- Tôi có bằng chứng. – Thomas nói và giơ ra một ổ khóa – Đây là bằng chứng của tôi. Theo như suy luận vừa rồi thì trong nhà này phải có một ổ khóa lạ không thuộc về phòng nào nhưng khi kiểm tra đồ đạc của tất cả mọi người lại không tìm ra bất kỳ thứ gì lạ. Vậy nên tôi nghĩ có khi nào cậu đã ném nó đi lúc không ai để ý trước khi cảnh sát đến. Tôi nghĩ từ trong nhà cậu không thể ném xa được nên đã tìm khu vực xung quanh và đã tìm được ổ khóa này. Trên đây có cả dấu vân tay của cậu và Will, vậy nên đây chính là ổ khóa mà cậu đã dùng để thực hiện thủ thuật tôi vừa nói.
- Không đúng! – Jack hốt hoảng vung tay nhìn mọi người xung quanh. – Lúc đó, tôi vào phòng cùng mọi người mà không lẽ không ai để ý tôi hay sao?
Không ai nói một lời nào, rồi Will Murphy gãi đầu:
- Lúc đó, ai cũng tập trung vào Giant, có ai đã để ý cậu ta làm gì không nhỉ?
Không ai lên tiếng, viên thanh tra phụ trách vụ án tiến lên:
- Được rôi! Có gì về sở nói!
Jack gần như tuyệt vọng:
- Thomas! Bình thường cậu thông minh lắm cơ mà! Sao hôm nay lại hồ đồ như vậy?
Viên thanh tra dẫn Jack đi rồi. Cảnh sát cũng dần rút khỏi. Ở trong nhà vẫn còn nghe tiếng nói gì đó của Jack. Khi cảnh sát đã hoàn toàn rút khỏi ngôi nhà thì Will Murphy mới lên tiếng. Anh ta đã chịu một cảm giác bức bối từ nãy cho đến giờ.
- Thật không vậy! Jack thật sự là hung thủ sao? Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ là nó đâu!
- Thật hay không thì đó cũng là sự thật. – Thomas nói một câu lạnh lùng – Điều đó cũng giống như khi bào chữa cho một thân chủ phạm tội vậy. Dù chúng ta cố gắng chứng minh họ vô tội nhưng sự thật là họ có tội thì chúng ta làm được gì. Đó chính là hiện thực trong thế giới luật sư của chúng ta.
Không ai nói gì nữa, tất cả đều có trong mình một cảm giác nặng nề khó chịu. Lần lượt từng người đều rời khỏi ngôi nhà. Hôm nay đâu phải ngày nghỉ, họ cũng phải về nhà về thành phố của họ để làm việc cơ mà. Dù Giant Foster có chết, dù Jack Morrison có giết người thì họ vẫn phải làm việc, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Đó chính là cuộc sống trong xã hội hiện đại.
Thomas nhìn từng người bạn của mình bước lên xe và rời khỏi ngôi nhà. Lunar ở đằng sau nói:
- Thomas! Tại sao anh lại làm vậy?
Thomas không trả lời, anh ta đeo kính để che đi đôi mắt nặng trĩu tâm sự của minh.
- Lunar! Tự bắt xe về nhé! Anh còn có việc phải làm.
Nói rồi, Thomas lên xe để Lunar ở lại một mình.
Từ một chỗ nào đó, Ma cà rồng bước ra đứng cạnh Lunar và nói:
- Yên tâm đi! Lunar! Hắn sẽ ổn thôi! Chỉ là có những việc hắn cần phải làm một mình!
*
Tại một khách sạn gần đó, trong một căn phòng, một bóng người đang hì hục viết một cái gì đó. Viết xong, hắn nhìn lại bức thư rồi vo tròn lại ném vào thùng rác bên cạnh mình. Thế rồi, không hiểu nghĩ gì hắn lại xé giấy và viết một bức thư khác.
- Không biết viết thế nào cho thỏa đáng hả? – Giọng của Thomas vang lên.
- Thomas! Tại sao cậu lại ở đây? – Bóng người đó quay ra thì thấy Thomas đang đứng ở ngay trước cửa ra vào – Và làm sao cậu vào được đây?
- Cái đó tôi phải hỏi cậu mới đúng chứ! – Thomas nói và bước đến gần – Tại sao cậu không về lại thành phố mà lại ở trong khách sạn này làm gì?
- Vô tình tôi có chút việc rắc rồi nên chưa về được thôi! – Bóng người kia đáp.
- Đúng là rắc rối thật! – Thomas kéo chiếc ghế gần đó ngồi và nói – Cậu không muốn Jack ngồi tù oan nên muốn mạo danh một thám tử bóng đêm viết ra cách thức giết người của mình gửi đến sở cảnh sát nhưng nếu cậu làm vậy cảnh sát sẽ lật lại vụ án và cậu sẽ vẫn trong diện nghi ngờ, mọi việc cậu làm coi như công cốc nên cậu đang khổ sở không biết phải làm sao đúng không?
Kẻ kia giật mình trước những lời Thomas nói:
- Cậu đang nói cái gì vậy? Không phải chính cậu đã nói hay sao? Jack là hung thủ.
- Đó chỉ là tôi nói dối vậy thôi! Cái ổ khóa đó cũng là do tôi bảo trợ lý của tôi mua về đấy. Bây giờ tôi sẽ giải thích toàn bộ vụ án này.
Kẻ kia nói:
- Được! Vậy cậu nói xem làm thế nào để tạo ra căn phòng kín!
- Cũng giống như cách tôi đã trình bày lúc nãy thôi, - Thomas nói – nhưng có hơi khác một chút. Hôm đó, sau khi đã giết Giant và đặt cậu ta lên chiếc bàn bên cửa sổ cậu bước đến cánh cửa ra vào gỡ ổ khóa ở then cài phòng của Giant cho vào túi. Sau đó, cậu ra ngoài phòng lấy trong túi ra một chiếc khóa khác, đó chính là ổ khóa của phòng cậu. Tất nhiên, cậu lấy chìa khóa ở phòng cậu khóa cửa phòng lại. Hôm sau, khi phát hiện ra vụ án Will đem trùm chìa khóa đến, tất nhiên là cậu ta chẳng biết khóa nào với khóa nào nên tra từng cái một vào ổ khóa. Việc Jack sốt ruột rồi giật chìa khóa của Will chỉ là vô tình chẳng liên quan gì đến vụ án hết. Dù Jack không giật chìa khóa của Will thì Will cũng sẽ mở được cửa thôi. Khi cửa mở và mọi người vào phòng, cậu nhân lúc mọi người tập trung lại quanh cửa sổ, đánh tráo ổ khóa trên then (là ổ khóa ở phòng của cậu) với ổ khóa mà cậu giấu trong túi (là ổ khóa của phòng Giant cậu lấy tối hôm qua). Và kẻ làm điều đó chính là cậu Erik Dengo.
Đến lúc này, Erik đột nhiên thở dài. Cậu ta vò nát bức thư đang viết dở trên bàn.
- Này! – Thomas nói – Cậu định viết thư nặc danh gửi đến sở cảnh sát đấy à? Nếu cậu làm vậy cảnh sát kiểm tra nét chữ là biết ngay.
Erik nói:
- Tôi chỉ viết nháp vậy thôi, lúc gửi đi tôi phải đánh máy chứ!
Hai người cùng im lặng rồi Erik nói:
- Nhưng cậu cũng thật độc ác đấy, Thomas à! Cậu đẩy Jack vào vị thế của kẻ có tội để tôi phải cắn dứt lương tâm và viết ra những thứ này. Giả sử tôi thật sự không quan tâm thì sao?
- Chả sao hết! – Thomas nói – Tôi vẫn sẽ bắt cậu vì trong vụ này tôi đã có bằng chứng hết rồi!
- Huh!!! – Erik ngạc nhiên – Đó là gì?
- Lúc ở hiện trường tôi phát hiện ra chiếc đồng hồ treo tường bị chậm 10 phút. Điều đó khiến tôi khá ngạc nhiên vì nhân viên nhà nghỉ thường kiểm tra các phòng trước khi giao cho khách. Trên chiếc đồng hồ lại có vết sứt mẻ. Lúc đó, tôi đã hiểu, khi hung thủ cầm dao giết Giant có lẽ cậu ấy đã ném chiếc đồng hồ đó về phía hung thủ khiến chiếc đồng hồ đó ngừng chạy. Sau khi Giant chết, hung thủ phải dọn dẹp hiện trường, không thể để như có một cuộc vật lộn xảy ra được, hắn lấy lại giờ trên đồng hồ nhưng đồng hồ đeo tay của hắn bị chậm 10 phút nên hắn cũng lấy giờ chậm 10 phút. Lúc đó, tôi chợt nhớ, khi mọi người hẹn nhau cậu đã đến muộn dù bình thường cậu luôn đúng giờ.
- Ra là vậy! – Erik cười và nhìn đồng hồ đeo tay của mình. – Gần đây tôi bận rộn quá nên đã không để ý nhưng nếu chỉ như vậy thì đâu thể kết tội tôi là hung thủ được.
- Tôi còn một bằng chứng khác. – Thomas nói – Đó chính là khóa phòng của cậu. Sau khi thực hiện xong thủ thuật cậu để nó ở đâu. Tất nhiên là không thể vứt đi rồi vì đó là đồ trong nhà nghỉ tự nhiên mất đi sẽ gây chú ý vậy nên cậu vẫn đem ổ khóa đó về phòng mình như bình thường. Và vì sau vụ án cảnh sát phong tỏa hiện trường rồi chúng ta cũng về luôn nên có lẽ cậu đã không kịp lau chùi ổ khóa. Nếu bây giờ trên ổ khóa có dấu vân tay của Will và Jack trên đó thì đây chính là bằng chứng. Tôi không chắc chắn về Will vì cậu ta là người thuê nhà, không rõ cậu ta có vào từng phòng để kiểm tra không nhưng còn Jack, cậu giải thích thế nào khi ổ khóa phòng cậu lại có dấu vân tay của Jack đây.
- Ra là vậy! Tôi thua rồi! – Erik đầu hàng. – Nếu như cậu đã có bằng chứng chắc chắn như vậy sao còn phải đổ oan cho Jack rồi gài bẫy tôi làm gì?
- Vì tôi muốn nghe mọi chuyện từ cậu. – Thomas nhìn thẳng vào mắt Erik nói – Tôi muốn biết liệu tình bạn giữa chúng ta có còn hay không, liệu cậu có để yên cho Jack chịu tội oan không hay sẽ làm gì đó.
- Đúng vậy! – Erik bình thản thú nhận – Tôi đã thua rồi! Đúng là trong thế giới luật sư này đúng là không có chỗ cho tình cảm.
- ...
- Cậu còn nhớ Emma không?
- Đó là em gái cậu!
- Đúng! Cậu còn nhớ tôi từng kể chứ, nó bị một căn bệnh kỳ lạ khiến nó không thể lớn được mà mãi trong hình dáng của một đứa trẻ 5 tuổi. Gia đình tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ chữa được cho đến một hôm có một ông giáo sư đã tài trợ cho gia đình tôi chứa trị cho con bé. Ông ta nói đó là một căn bệnh kỳ lạ mà ông ta đã nghiên cứu rất lâu và muốn thử chữa cho con bé. Tuy vậy, con bé đã không qua khỏi và qua đời. Tên của giáo sư đó là Dan Mather.
- Dan Mather! – Thomas thốt lên.
- Cậu biết ông ta chứ, đúng không? Ông ta chính là nhà bác học điên đã nghiên cứu thí nghiệm "biến người lớn thành trẻ em và ngược lại". Lúc đó, gia đình tôi không hề biết về những việc đó, về sau khi những thí nghiệm của ông ta bị phanh phui bởi một thám tử bóng đêm chúng tôi mới hiểu ông ta vốn không có ý định chữa cho Emma, ông ta chỉ quan tâm tại sao con bé lại không lớn lên được và làm các thí nghiệm trên người nó, nó không chịu được các thí nghiệm đó nên đã qua đời. Không chỉ mình Emma mà rất nhiều người khác đã là nạn nhân của ông ta. Vụ án này khá chấn động lúc đó, chắc cậu cũng biết.
- Biết! – Thomas nói – Và nếu tôi nhớ không nhầm luật sư bào chữa cho ông ta lúc đó là...
- Giant Foster! – Erik nói – Vốn dĩ ông ta đã bị tử hình hoặc chung thân nhưng Giant đã làm giả giấy tờ nên ông ta bị kết luận là tâm thần và chỉ bị nhốt vào nhà thương điên mà thôi. Với một luật sư như tôi, tôi không bao giờ có thể chấp nhận được điều đó. Khi Will đề nghị gặp mặt mọi người tôi đã nảy ra ý định giết hắn ta. Và đêm hôm đó, khi tôi đến phòng Giant cậu có biết hắn đã nói gì không...
- ...
- Hắn không cả biết em gái tôi có trong danh sách nạn nhân, cũng không để ý tôi đã theo dõi phiên tòa của hắn, tôi không biết là hắn không nhớ em gái tôi hay hắn không xem qua danh sách nạn nhân nhưng tôi không bao giờ chấp nhận dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy để giúp thân chủ thoát tội. Cuối cùng, hắn nói rằng tôi quá ngây thơ, rằng trong thế giới luật sư vốn không có chỗ cho thứ gọi là công lý và tình cảm chỉ có mạnh được yếu thua, tôi không muốn nghe bất kỳ lời nói nào của hắn nữa nên đã đâm hắn một nhát.
- ...
- Nhưng mà Thomas này, tôi vẫn biết cậu là một người lạnh lùng nhưng không ngờ giữa bạn bè với nhau mà cậu vẫn có thể lý trí được như thế đấy. Dù không muốn nhưng tôi phải thừa nhận Giant đã đúng, trong thế giới luật sư luôn cần sự lý trí dù thân chủ của mình có phạm tội hay không?
- Xin lỗi nhưng... – Thomas khoanh tay lại và nói – Cậu biết rõ tôi không phải kẻ lạnh lùng mà.
- Hì... – Erik cười và thở dài – Tôi không biết công việc của cậu thế nào nhưng cậu sẽ trở thành một luật sư xuất sắc đấy.
Cuối cùng, sau một hồi nói chuyện, Erik đã theo Thomas đến sở cảnh sát tự thú.
*
Ra khỏi sở cảnh sát, Thomas thấy Lunar và Ma cà rồng đang ngồi ở đó. Hắn nói với Lunar:
- Đó chính là cách hung thủ đã làm và Thomas đã làm thế để buộc hung thủ phải ra mặt...
- Hai người đang làm cái gì ở đây? – Thomas bước đến và hỏi.
- A! Sư huynh... – Lunar ngước lên nói với anh.
- Cô thân với hắn từ khi nào thế? – Thomas kéo Lunar đứng dậy khỏi Ma cà rồng.
- Ai bảo anh để em một mình ở hiện trường. – Lunar trách móc – Lincoln bảo kiểu gì anh cũng dắt hung thủ đến sở cảnh sát nên bọn em đến đây. Anh ấy đang giải thích thủ đoạn của hung thủ cho em nghe đấy.
Thomas nhìn đồng hồ rồi lại nhìn lên trời lẩm bẩm.
- Lúc này về lại Gothic thì cũng muộn rồi, thôi vậy, chấp nhận bị ăn chửi.
Nói đoạn anh vươn vai nói với Lunar:
- Lunar! Chạy sang phía căng tin mua cái gì cho anh ăn đi! Từ sáng đến giờ đã có cái gì vào bụng đâu.
Lunar ủ rũ:
- Hả? Sao ba chúng ta không vào đó ăn luôn?
- Vì tôi là đàn anh của cô! – Thomas nói – Thế bây giờ muốn thế nào?
Lunar đi rồi, chỉ còn lại Thomas và Ma cà rồng nói chuyện với nhau.
- V...
- Cậu đã bắt được hung thủ chưa? – Ma cà rồng vẫn đang ngồi hỏi.
- Rồi! Tất cả đều là nhờ cậu.
- Không cần phải cảm ơn đâu. – Ma cà rồng đứng dậy – Tôi luôn làm việc vì tiền, hung thủ trong vụ này đâu có nhiều tiền, hơn nữa cũng do cậu tự tìm ra. Tôi nên rời khỏi đây thôi.
Ma cà rồng bước đi.
- Này, V! – Thomas gọi lại – Tại sao cậu lại làm vậy?
Thomas định hỏi tại sao Ma cà rồng lại đi tống tiền người khác nhưng đang trước sở cảnh sát nên anh không nói hẳn ra.
Ma cà rồng đi được vài bước liền quay lại:
- Vậy tại sao cậu lại làm luật sư! Làm luật sư thì cũng sẽ có lúc phải bào chữa cho những kẻ phạm tội chứ đâu phải công lý đâu. Đơn giản là cậu có nghĩa vụ của cậu tôi cũng có nghĩa vụ của tôi thôi.
Thê rồi, Ma cà rồng quay lưng. Thomas muốn nói gì đó nhưng đột nhiên lại không biết nói gì. Rồi, anh nói:
- Này!
Ma cà rồng lại ngoái lại.
- Một ngày nào đó... – Thomas nói – Giả sử... nếu như cậu bị Maggie bắt được... tôi sẽ làm luật sư bào chữa cho cậu.
Ma cà rồng mỉm cười quay mặt, vừa đi vừa vẫy tay.
- Chuyện đó... sẽ không bao giờ xảy ra đâu!
Thế rồi, Ma cà rồng hòa lẫn vào trong dòng người. Nhìn theo bóng dáng hắn, Thomas bất giác mỉm cười. Đã nửa năm rồi kể từ khi anh gặp hắn, cũng đã nửa năm rồi kể từ khi hắn thay đổi cuộc sống của anh. Anh vẫn hoàn toàn không hiểu gì về hắn hết. Duy chỉ có một điều anh đã biết ngay từ lần đầu tiên gặp hắn. Anh biết hắn là kẻ ngoài vòng pháp luật mà anh không nên gặp. Anh cũng biết hắn là kẻ mà pháp luật không thể phán xét được. Anh từng nói muốn làm luật sư bào chữa cho hắn. Hắn trả lời "Không đâu!". Anh không hiểu tại sao hắn lại nói thế, là hắn cho rằng anh không đủ sức để bào chữa cho hắn, hay hắn cho rằng tội hắn nặng quá không bào chữa được, hay đơn giản hắn cho rằng mình sẽ không bao giờ bị bắt. Anh không biết đâu là điều mà hắn muốn nói. Nghĩ như vậy, Thomas càng muốn làm luật sư cho hắn nhưng có lẽ đúng như hắn nói:
"Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu!"
.
.
.
.
.
Lunar và Thomas trên xe trở về thành phố Gothic.
Lunar: Sư huynh!
Thomas: Gì?
Lunar: Anh và Lincoln ấy... Hai người yêu nhau à?
Thomas: Hảảảảảảảảảả??? Cô đang nghĩ cái gì vậy?
Lunar: Ai nhìn vào hai người thì cũng nghĩ như vậy thôi.
Thomas: Vứt ngay cái ý tưởng đó đi!
Lunar: Tại sao chứ? Tôi thấy nó đúng mà!
Thomas: Đừng nói nữa! Đi về thôi!