Tự Kiều càng nói càng hăng, cô ấy ước gì mình có thể kể hết những chiến công hiển hách của Tự Dạng từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành.
Chi tiết lớn như giành giải thưởng quốc gia nào, chi tiết nhỏ như giúp một bà cụ qua đường.
Hứa Thư lắng nghe mà không nói một lời, lấy một quả táo để ăn.
“Thế nào?” Tự Kiều nháy mắt với cô.
"Như thế thì sao?"
“Em gái à.” Tự Kiều nói, “Cậu cứ như vậy cho dù thì chỉ có nước đốt đuốc mà tìm cũng tìm không ra đâu.”
Hứa Thư cười nói: "Là vì anh Tự Dạng tốt như vậy, anh ấy nên tìm người tốt hơn mình mới phải."
Nói trắng ra là cô không muốn nghĩ đến.
Khi đó Tự Dạng lớn tuổi hơn Hứa Thư, nói năng làm việc cũng có phong cách riêng.
Trong mắt những cô gái nhỏ khác, đúng thực là đốn tim thiếu nữa.
Nhưng Hứa Thư thì chỉ có ngưỡng mộ Tự Dạng nà thôi.
Giống như sự ngưỡng mộ một người lớn tuổi hơn mình.
Nếu hỏi cô có thích anh không, thì cô thực sự không có.
"Mình hiểu.” Tự Kiều đột nhiên làm bộ.
"Hiểu gì?"
"Cậu ấy à, muốn thích hợp với anh ấy, thì cậu chính là người tốt nhất rồi."
Nghe thấy vậy, Hứa Thư cười thành tiếng.
"Gì vậy? Sao mình lại trở thành người giỏi nhất rồi?"
“Ha ha.” Tự Kiều thở dài một hơi, đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Tóm lại, cậu chính là không thích anh của mình.”
Hứa Thư thành thật gật đầu: "Tình cảm của mình với anh Tự Dạng cũng giống như của cậu vậy, rất thuần khiết."
“Không có cách nào thăng cấp sao?” Tự Kiều không cam lòng hỏi.
Hứa Thư: "Kiều Kiều, chuyện này thật sự không có cách nào."
Những chuyện khác đều dễ nói, có thể còn có hy vọng, nhưng chuyện tình cảm không nên lẫn lộn với những chuyện này được.
Yêu một người thật sự rất khó.
Buông bỏ một ai đó còn khó hơn thích một ai đó.
Nghĩ đến những chuyện này, Hứa Thư lain có chút lơ đễnh, Tự Kiều nói với cô một số chuyện để khiến cô vui vẻ hơn.
"Mấy hôm trước mình mơ một giấc mơ."
Hứa Thư hỏi, "Cậu mơ thấy gì?"
“Mình còn có thề mơ tới ai nữa chứ?” Cô ấy mỉm cười, “Khi còn học cấp ba, mình từng rất yêu một người.”
Hứa Thư cũng có ấn tượng với người đàn ông đó, dù sao cô cũng từng gặp cậu ta vài lần.
“Nói cũng thật kỳ lạ.” vẻ mặt Tự Kiều không thể tin được, “Cũng đã nhiều năm như vậy, lòng mình cũng đã bình tĩnh trở lại rồi, cũng rất ít khi nghĩ tới anh ấy, nhưng đêm đó lại đột nhiên nằm mơ thấy anh ấy.”
Cô ấy càng nói, Hứa Thư càng tò mò.
"Cậu mơ thấy gì?"
Tự Kiều kéo chăn lên mặt, nhỏ giọng nói: "Thôi, mình không nói đâu, ngượng chết mất."
Hứa Thư cười nói: "Cũng đã mất mặt nhiều năm như vậy rồi, thêm một lần nữa cũng không sao đâu."
Tự Kiều lại đột ngột vén chăn xuống, cười nói: "Được rồi, Hứa mỹ nhân, miệng của cậu càng ngày càng lanh lợi."
Hứa Thư không trả lời, ánh mắt ra hiệu cô ấy mau nói.
“Thật ra cũng không có gì.” Tự Kiều nghiêm túc nói: “Mình chỉ nằm mơ thấy cùng cậu hồi cấp ba, đi ngang qua sân bóng rổ liền chạm mặt anh ấy cùng bạn anh ấy, anh ấy cùng mình nhìn nhau một lúc.”
Hứa Thư hỏi: "Sau đó?"
“Sau đó…” Tự Kiều lộ ra vẻ xấu hổ, “Khi đó mình còn nhìn chằm chằm vào anh ấy, nhưng anh ấy lại không nhìn mình nữa, mình liền chạy tới nắm cổ áo anh ấy, hỏi anh ấy vì sao không nhìn mình."
“Là thật.” Hứa Thư cười rạng rỡ, “Mình nhớ tới trước kia cậu cũng không to gan như vậy, đừng nói là túm cổ áo người khác, cho dù chạm mặt anh ấy, cậu cũng phải đi đường vòng đấy.”
"Không phải là đang nằm mơ thôi sao? Mình cũng phải càng ngày càng gan dạ hơn chứ." Tự Kiều nói tiếp, "Dù sao bọn mình cũng đã nói với nhau rất nhiều, có thể coi như là nói ra hết những gì trong lòng."
"Mình rất tò mò cậu đã nói những gì đấy."
“Coi như… là tôi hỏi.” Tự Kiều hai tay chống nạnh, hoàn toàn không để ý đến vết thương ở chân, “Mấy năm nay anh ấy có ổn không?”
Hứa Thư lắng nghe cô ấy nói.
“Tại sao.” Tự Kiều nhẹ giọng nói, “Tại sao cùng nhau dây vào, mà lại có thể phóng khoáng rời đi như vậy, nói yêu người khác liền yêu người khác, tại sao lại làm mình đau lòng như vậy.”
“Kiều Kiều…” Hứa Thư muốn an ủi cô ấy.
“Cậu biết mình trước khi tỉnh đã nói gì không?” hốc mắt Tự Kiều đau nhức.
"Nói gì?"
"Mình rất vui khi có được thông tin liên lạc với anh ấy."
Đã ba năm từ khi Tự Kiêif và người đó chia tay nhau.
"Kiều Kiều, trong thâm tâm cậu có bao giờ nghĩ rằng, đây chỉ là do cậu không cam tâm thôi không."
"Thật ra mình biết lý do vì sao anh ấy lại nói xin lỗi với mình."
Tối hôm đó Thẩm Từ Sinh trở về nhà cũ ăn cơm với Tần phu nhân, vừa bước vào đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười.
Anh nhướng mày liếc nhìn, rồi nhẹ nhìn đi chỗ khác.
“Từ Sinh, lại đây.” Tần phu nhân không giấu được nụ cười, “Đừng làm ra vẻ mặt đó chứ, là mẹ kêu Ninh Ý qua nhà ăn cơm đấy.”
Ninh Ý từ đằng xa cười dịu dàng với Thẩm Từ Sinh.
Thẩm Từ Sinh cứ như vậy nhìn cô ta, ánh mắt hờ hửng.
“Mọi người cứ ăn đi.” Nói xong câu này, anh đút hai tay vào túi quần, xoay người rời đi.
“Đứng lại.” Tần phu nhân đứng dậy, ngữ khí tức giận, “Người ngồi bên cạnh ta không phải là Ninh Ý, người mà mấy năm nay con vẫn nhớ đến hay sao?”
Thẩm Từ Sinh cắn răng, không quay đầu lại cũng không trả lời.
Ninh Ý cũng nhìn về phía Thẩm Từ Sinh, nước mắt lưng tròng.
“A Sinh…” Thanh âm của cô ta vẫn ôn nhu như trước.
“Đừng gọi tôi như vậy!” Thẩm Từ Sinh lần này thực sự rất tức giận, “Cô cho rằng bây giờ cô quay vệ thì tôi sẽ cảm kích cô sao? Hay là, cô cảm thấy quan hệ giữa chúng ta có thể giải quyết chỉ bằng một lời xin lỗi của cô?”
Ninh Ý bị thanh âm của anh dọa cho đến không nói nên lời, chỉ có thể nhìn Tần phu nhân.
“Em…” Cô ta đau sót, nước mắt rơi xuống, vẫn không quên giải thích: “Anh phải tin em, em chưa từng làm chuyện có lỗi với anh, có lỗi với nhà họ Thẩm.”
"Thật sao? Cô không có." Thẩm Từ Sinh sắc bén nhìn cô ta, "Sao cô lại bỏ đi mà không nói một lời? Bỏ nhiều năm như vậy, cô cho rằng tôi thật sự không tìm được cô sao?" Giọng điệu anh vẫn lạnh lùng, khiến mọi người rùng mình một cái, "Ninh Ý, tôi chỉ muốn cho cô một con đường sống, nhưng chính cô là người không muốn tiếp tục con đường này nữa rồi."
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của Ninh Ý, như cổ họng cô ta bị tắc nghẽn, không thể lên tiếng được.
Đối với những gì Thẩm Từ Sinh vừa nói, cô ta không có cách nào để bác bỏ hay biện minh được cả.
Chỉ vì cô ta thực sự đã làm chuyện có lỗi với anh.
Theo suy nghĩ của cô ta, đó không phải là lỗi lầm lớn đến mức không thể tha thứ được, nhưng Ninh Ý hiểu chỉ cần cô ta có tham gia vào, thì cả đời này Thẩm Từ Sinh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta.
“Sao chúng ta lại trở nến thế này chứ?” cô ta hỏi.
“Tôi nghĩ cô phải tư biết câu trả lời cho câu hỏi này chứ.” Thẩm Từ Sinhtrả lời.
Tần phu nhân không ngờ hai người lại gặp nhau trong hoàn cảnh hiện tại, ban đầu bà ta còn cho rằng có thể họ chỉ là có chút hiểu lầm, nhưng ba ta lại không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Mùi thuốc súng trong không khí dần dần nhạt đi, hai người cũng không nói chuyện nữa.
Ninh Ý không thể ở lại lâu hơn, cầm lấy chiếc túi trên ghế sô pha lên, đi ngang qua người Thẩm Từ Sinh, nhưng lại cố ý chạm vào vai anh.
Nói một câu "Mong anh sẽ luôn cứng rắn như vậy, sẽ không mềm lòng với bất kì ai cả."