Nơi Tự Kiều ở hơi hẻo lánh, vừa ít người lại vắng vẻ, nhưng Tự Kiều lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Hai người ở trong phòng bếp nấu bữa tối, Hứa Thư cúi đầu rửa rau, còn đang miên man suy nghĩ, mặc cho nước bắn lên quần áo, ướt sũng cả người, vậy mà cô vẫn không có phản ứng.
“Này.” Tự Kiều vội đi tới tắt vòi nước, “Tiền nước ở đây mắc lắm đấy, cậu đừng lãng phí.”
Hứa Thư sững sờ nhìn quần áo của mình, hai tay buông lõng bất lực.
“Thôi được rồi.” Tự Kiều đẩy cô ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, “Cậu chỉ cần ngồi đây đợi ăn mà thôi.”
Sáu bảy giờ chiều, mặt trời đã lặn, gió thổi hiu hiu.
Điện thoại của Hứa Thư vang lên, là tin nhắn từ một số lạ.
Chỉ có một vài từ.
Thuốc đã để trong phòng bảo vệ ở cổng chubg cư, nhớ uống đúng giờ.
Nhưng chỉ bằng vài từ, Hứa Thư đã biết là ai gửi đến.
Cô vẫn còn nhớ, mấy tháng trước, do ở studio quá bận rộn nên cô thường hay bị chóng mặt.
Hứa Thư bận đến mức không kịp ăn uống nên chỉ đành nhịn đói.
Không ngờ chỉ bỏ vài bữa thôi mà cô đã bị bao tử, khắp người toát mồ hôi hột.
Khi Thẩm Từ Sinh đến, anh nhìn thấy bộ dạng của cô lúc đó.
Nhưng Hứa Thư lại không chịu cùng Thẩm Từ Sinh đến bệnh viện.
Thẩm Từ Sinh liền không nói lời nào, trực tiếp bế cô theo kiểu công chúa lên xe.
Địa điêkr lại không phải là bệnh viện, mà là một căn nhà cổ xưa trong một trấn nhỏ.
Bác sĩ khám cho Hứa Thư là một bác sĩ y học cổ truyền, ông ấy là một ông già rất hiểu biết.
Vừa bắt mạch cho Hứa Thư vừa nói: "Vừa rồi thấy cậu vội vàng như vậy, ai không biết còn tưởng người bị bệnh là cậu đấy."
Hứa Thư mỉm cười quay sang nhìn Thẩm Từ Sinh đang đứng ở cửa.
Xem ra anh vội thật, khi xuống xe còn không buồn mặc lại áo vest bên ngoài, cà vạt thì hờ hững trên cổ.
Nhìn anh có hơi nhếch nhác.
Nhìn thấy ánh mắt của Hứa Thư, Thẩm Từ Sinh cười nhạt, hỏi: “Đau không?”
Hứa Thư không trả lời, chỉ là nhìn anh mà chậm rãi gật đầu.
Bác sĩ đông y kê thuốc cho cô.
Ông ấy bảo tháng nào cũng sẽ gửi thuốc đến đúng hẹn nhưng cô phải uống hơn nửa năm mới khỏi.
Lúc trước Hứa Thư rất ngoan ngoãn uống thuốc.
Nhưng từ sau khi chia tay với Thẩm Từ Sinh, cô lại không còn nhớ đến chuyện này nữa.
Nhưng cô không ngờ anh vậy mà vẫn còn nhớ.
Sau khi ăn tối Hứa Thư và Tự Kiều xuống lầu đi dạo dọc theo bờ sông.
Người bán hàng bán đủ loại bóng bay phát sáng.
“Thích không?” Tự Kiều cười cười.
“Mình không thích.” Cô nói, “Đều là đồ chơi chỉ có trẻ con thích.”
“Cậu không phải trẻ con à?” Tự Kiều còn đùa giỡn, “Mình hiểu rồi, Thẩm tiên sinh coi cậu như con nít, cưng chiều cậu đến mức rửa chén cũng không cho.”
Hứa Thư chớp mắt cười nhẹ.
"Hứa mỹ nhân, nói thật cho mình biết."
"Nói gì?"
Tự Kiều hỏi: “Hai người cãi nhau à?”
Hứa Thư lắc đầu, "Không có."
Đúng vậy họ không cãi nhau, thậm chí còn không có một lời to tiếng nào với nhau.
Vào một đêm vô cùng bình thường, bọn họ quyết định dừng lại.
“Chỉ vậy thôi sao?” Tự Kiều vẫn không hiểu.
Hứa Thư ngồi xuống ghế đá, đút tay vào túi, nhìn dòng sông bình lặng bên ngoài.
"Kiều Kiều, anh ấy vì người khác nên mới yêu mình."
Tim Tự Kiều đập thình thịch, "Ý của cậu là?"
"Nghĩa là," Hứa Thư nhìn cô ấy cười nói: "Ngay từ đầu mình đã là người thay thế cho người khác, anh ấy không thích mình, nhưng lại thích gương mặt mình vì nó giống với người đó."
“Thật sao?” Tự Kiều hỏi: “Vậy anh ta không yêu cậu thật sao?”
Hứa Thư thu hồi ánh mắt, lắc đầu tỏ ý bất lực.
“Mình không biết” Hứa Thư nhẹ giọng nói, “Mình không biết người anh ta thật sự yêu là ai.”
“Vậy cậu,” Tự Kiều lại hỏi, “Cậu biết mình là người thế thân từ khi nào?”
Hứa Thư không chút do dự trả lời: "Ngay từ đầu mình đã biết rồi."
Tự Kiều khó hiểu hỏi: "Đã biết ngay từ đầu, vậy tại sao cậu còn đồng ý hẹn hò với anh ta? Chắc cậu yêu anh ta lắm."
“Kiều Kiều, cậu sai rồi.” Hứa Thư thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: “Mình làm vậy là vì khi đó mình không yêu anh ta.”
Tự Kiều nhìn thẳng vào cô.
"Cậu còn nhớ bố mình chết như thế nào không?"
Tự Kiều không hiểu tại sao đột nhiên Hứa Thư nhắc tới chuyện này, nhưng vẫn trả lời: "Do tai nạn xe."
"Người lái xe tên là Thẩm Vi Thành."
Không biết vì sao, Tự Kiều đột nhiên rất nhạy cảm với từ "Thẩm".
"Thẩm Vi Thành, Thẩm Từ Sinh."
Hứa Thư gật đầu, "Anh ấy là con trai của Thẩm Vi Thành."
Tự Kiều vẫn rõ khi đó ông ấy vẫn có cơ hội cứu sống, nhưng Thẩm Vi Thành chọn bỏ trốn sau khi đụng vào bố của Hứa Thư.
Ngay cả khi họ gặp nhau trong bệnh viện, Thẩm Vi Thành cũng chưa từng nói một lời xin lỗi.
Vẫn cái dáng vẻ cao ngạo đó, ông ta lại hỏi: "Việc cũng đã xảy ra rồi, cô còn muốn gì nữa?"
Không phải lúc đó cô không nghĩ ra lời để đáp lại, nhưng cô cũng biết nói gì cũng vô nghĩa mà thôi.
“Cho nên, cậu muốn dùng cách này?” Tự Kiều còn chưa nói xong.
Hứa Thư cũng hiểu, cô đứng dậy quay lưng về phía Tự Kiều, "Suy nghĩ của mình lúc đó không đơn giản như vậy."
Tự Kiều: “Vậy lúc đó cậu định làm gì?”
Hứa Thư quay lại nói từng chữ một, "Phá hoại toàn bộ Thẩm gia."
Nghe đến đây, da đầu Tự Kiều căn ra.
Dựa vào những gì cô ấy đã biết về Hứa Thư, cô ấy thực sự không thể tin Hứa Thư lại có ý nghĩ này.
"Cậu không muốn mình dùng cách này đúng chứ." Hứa Thư đoán được tâm tư cô ấy chỉ là chuyện bình thường.
“Hiện tại mình cũng không biết nên nói cái gì nữa.” Tự Kiều như nhớ tới cái gì, “Sau đó cậu đã thành công nên mới chia tay sao?”
Cô đã thực hiện kế hoạch chưa? Hứa Thư tự hỏi.
Lúc đó cô cùng Phó Văn Đông đã vạch ra mọi kế hoạch, lý do tại sao cô lại hợp tác với Phó Văn Đông chính là vì cậu ta là người thích hợp nhất vào thời điểm đó.
Phó Văn Đông không sợ Thẩm Từ Sinh, cậu ta cũng là người có gia cảnh, quan trọng nhất là cậu ta cũng có suy nghĩ giống Hứa Thư.
Mọi thứ diễn ra đúng theo kế hoạch.
Nhưng Hứa Thư lại hối hận chỉ trong phút chốc.
Chỉ cần đêm hôm đó, Thẩm Từ Sinh dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô nói: “Thư Thư, chỉ cần em ở cạnh anh, cả đời này anh sẽ không cần ai khác cả.” Anh áp sát vào trán cô, xoa xoa đỉnh đầu cô, ngón trỏ chạm vào tai cô, hơi thở nặng nề nói: "Thư Thư, anh chỉ có em."
Giọng nói của Tự Kiều kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Hứa Thư?"
Hứa Thư gật đầu: "Um, kế hoạch không thành công."
Không những không thành mà còn thua một cách triệt để.
Cô như một trò hề, tự biên rồi tự diễn mọi thứ.
Rõ ràng câu chuyện đã có thể đến hồi kết, nhưng cô vẫn không chịu thực hiện.
Cô biết sẽ có ngày như hôm nay nhưng cô vẫn cứ lúng xâu vào.
Cô có yêu anh không
Nếu không yêu, thì tại sao khi nghĩ lại, lòng lại đau như cắt, không từ bỏ được.