Mười giờ đêm.
Thẩm Từ Sinh tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa đi về phía giường.
“Đang xem gì vậy?” Anh cười hỏi.
Hứa Thư dựa vào đầu giường, đưa cho anh quyển sách trong tay, "Truyện tranh."
“Truyện tranh?” Thẩm Từ Sinh cúi người, mùi thơm của sữa tắm cùng hơi nóng tỏa ra xung quay anh, anh cười nói: “Còn không đẹp bằng những bức tranh của em.”
“Không giống nhau được.” Cô giải thích: “Chúng không cùng một thể loại, hơn nữa anh Thẩm đã từng xem tranh của em rồi à?”
Anh quả thật là từng nhìn thấy.
Khi anh tham dự sự kiện ở Đại học Nam Chiếu, vì quá mệt mỏi nên anh tìm một phòng để nghĩ ngơi.
Trên bàn có một chồng lớn các tác phẩm mới được nộp, tác phẩm nằm trên đầu là của Hứa Thư.
Khi đó Thẩm Từ Sinh chưa biết đến cô, anh chỉ nhìn tên rồi cũng không để ý lắm.
"Chỉ cần có cơ hội anh nhất định sẽ xem thật kĩ," anh trả lời.
Hứa Thư đặt cuốn sách lên chiếc bàn cạnh giường ngủ, khoanh tay trước ngực.
"Không cho xem."
Dáng vẻ đùa giỡn này khiến Thẩm Từ Sinh cảm thấy rất buồn cười, không nhịn được mà đưa tay nhéo mặt cô, động tác nhẹ nhàng, như sợ làm cô bị thương.
"Vậy thì phải làm sao em mới cho anh xem?"
"Còn phải xem tâm trạng của em đã."
Nói xong lời này, Hứa Thư nhìn anh rồi như nhớ tới cái gì, đột nhiên xuống giường đi về phía phòng tắm.
“Em định làm gì?” anh gọi với theo phía sau.
"Không nói cho anh biết."
Thẩm Từ Sinh ngồi ở mép giường, ánh mắt ôn nhu chờ cô đi ra.
Một phút sau, Hứa Thư bước ra với chiếc máy sấy tóc trên tay.
Cô dựa vào cửa, lắc lắc đồ trong tay, đùa giỡn nói: "Mặc dù thời tiết bây giờ rất nóng, nhưng vẫn phải sấy tóc cho khô."
Giống như cô đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Lại đây.” Thẩm Từ Sinh nhỏ giọng nói.
Hứa Thư ngoan ngoãn đi về phía anh.
Khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn, anh nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt hoa đào nhìn lên, giọng nói đầy mê người: "Giúp anh sấy đi."
Bầu không khí dần hòa hợp.
Chỉ cần ba giây, cô đã cắm phích cấm xong, bật máy lên, rồi giúp anh sấy tóc
Thẩm Từ Sinh nhắm mắt lại, lùi lại một chút.
Bên tai vang lên tiếng của máy sấy, anh nghe thấy cô hỏi: "Anh Thẩm, anh không định về giải quyết công việc sao?"
Thẩm Từ Sinh ngẩng đầu nhìn cô.
Anh đã tắm ở đây, còn có khả năng quay về sao?
"Không vội," anh nói.
“Kỳ thật em không để ý đâu.” Hứa Thư vẫn tiếp tục động tác trong tay, tóc của anh đã kho phân nữa, “Nếu như anh có việc gấp, thì không cần lo lắng tâm trạng của em không tốt.”
Trong mắt Thẩm Từ Sinh, Hứa Thư không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Cô dịu dàng, ngoan ngoãn, chu đáo lại hiểu chuyện.
Nhưng đôi khi, Thẩm Từ Sinh lại cảm thấy cô quá hiểu chuyện.
Có lẽ là do cô là người sống tự lập nên không muốn dựa dẫm vào người khác.
Cho dù người đó có là Thẩm Từ Sinh, Hứa Thư chưa từng nghĩ đến việc dựa vào anh.
"Hứa Thư."
Hứa Thư cụp mắt xuống, tắt máy sấy tóc, "Hả?"
"Chúng ta có thật là đang hẹn hò không vậy?"
Cô cười hỏi, "Sao anh lại đột nhiên hỏi như thế?"
"Anh từng nói với em là anh không có kinh nghiệm yêu đương." Thẩm Từ Sinh từ tốn nói: "Nhưng anh muốn cho em một tình yêu thật đẹp, em có thể mất bình tĩnh với anh, có thể đánh anh nếu như em muốn." Ánh mắt anh đầy chân tình, anh nói tiếp: "Em có thể dựa dẫm vào anh nhiều hơn được không?"
Hứa Thư nhất thời cảm thấy hơi lúng túng, phải tính sao đây.
Thẩm Từ Sinh không để cho suy nghĩ của cô vơi đi, đã trực tiếp kéo cô vào lòng.
Đối diện với đôi mắt đầy ý cười của anh, cô nín thở.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Hứa Thư cảm thấy Thẩm Từ Sinh của giờ phút này rất dịu dàng.
Anh lúc này đã cởi bỏ toàn bộ bộ giáp sắc bén chỉ còn lại khía cạnh dịu dàng nhất của anh.
Đôi mắt đầy yêu thương ấy như biết nói, nó như đang nói: giây phút này, anh chỉ thuộc về mình em.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ Hứa Thư, cô vô thức rụt người lại.
“Đừng sợ.” Anh thì thầm.
Gió thổi vào, tiếng chuông gió vang lên.
Môi Thẩm Từ Sinh di chuyển đến trán cô, hôn nhẹ một cái: “Từ nay về sau em phải dựa vào anh nhiều hơn biết không?”
Hứa Thư nhắm mắt lại, nhỏ tiếng nói "ừm"
Đèn trong phòng đột nhiên tắt đi, chỉ còn lại chiếc đèn ngủ màu vàng ấm áp cạnh giường.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh, hình ảnh lần đầu tiên họ gặp nhau hiện lên trong đầu cô.
Thẩm Từ Sinh vô tình giẫm lên váy của cô, sau đó anh nhiều lần giúp cô, rồi hai người lại cùng nhau ăn tối...
Anh Thẩm... Cô đột nhiên muốn hỏi anh, trong số những khoảnh khắc lúc đó, có khoảnh khắc nào anh vì cô mà rung động không?
Hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, trong phòng tràn ngập không khí mờ ám.
Dưới ánh đèn Thẩm Từ Sinh nhìn cô, không biết từ lúc nào, mắt cô đã đỏ hoe.
Anh dừng lại.
"Sao vậy?"
Hứa Thư cụp mi mắt lắc đầu.
Thẩm Từ Sinh đứng dậy, kéo cô ngội dậy.
“Sợ sao?” Anh vươn tay vuốt khóe mắt cô, “Hả?”
Đây không phải là lý do khiến cô sợ hãi, nhưng mà lý do thật sự Hứa Thư lại không thể nói với anh.
Kỳ thực, cảm giác này không ổn chút nào, cô liên tục nghĩ đi nghĩ lại nguyên nhân đến từ đâu...
“Không sợ.” Hứa Thư ôm lấy anh, nhẹ giọng nói.
Thẩm Từ Sinh cười thở dài một tiếng, vỗ vỗ lưng cô: “Anh ra ngoài hít thở một chút, nếu em buồn ngủ thì đi ngủ sớm đi.”
Cả hai đều biết lý do nên không nói quá nhiều.
Nói xong, Thẩm Từ Sinh liền đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Cánh cửa ngăn cách bọn họ, một người ngồi trên giường, còn người kia thì ngồi trong phòng khách sắc mặt âm u.
Khi anh đi vào lần nữa, Hứa Thư đã ngủ thiếp đi, nằm gọn một bên giường, để lại phần lớn bên còn lại cho anh.
Thẩm Từ Sinh giơ tay tắt đèn, sau đó vươn tay ôm lấy cô.
Chắc là do ngủ say nên cô gái này rất nghe lời, sau khi khịt mũi hai cái liền tìm một tư thế thoải mái trong ngực anh, tiếp tục ngủ.
Đôi mắt anh dần dần thích ứng với bóng tối, Thẩm Từ Sinh có thể mơ hồ nghĩ đến chuyện gì đó.
Sau khi kiểm điền bản thân xong, anh đã đưa ra câu hỏi.
Anh phải làm thế nào để đối xử thật tốt với Hứa Thư, làm thế nào để cô thấy thật hạnh phúc.
Nếu ngày mai cô không đi làm, thì anh nên làm gì đó cho cô.
Thẩm Từ Sinh đã nghĩ ra một kế hoạch, liền đắt ý cười.
Cô nhất định sẽ thích.
*
Hứa Thư vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là Thẩm Tự Sinh đang ở ngay bên cạnh.
Anh còn đang ngủ say,cô không dám động đậy, sợ làm anh tỉnh giấc.
Ánh mặt trời đã chiếu vào, xuyên qua tấm màn mỏng manh chiếu xuống sàn nhà, như được phủ thêm một lớp vàng.
Một buổi sáng hết sức bình thường, mọi thứ xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở đều đặn của anh, nghe thấy tiếng tim đập của anh.
Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Cứ như vậy, Hứa Thư nhắm mắt lại rồi ngủ tiếp, đến khoảng tám chín giờ sáng mới thức dậy lần nữa.
Lần này Thẩm Từ Sinh đã tỉnh dậy trước cô, trên môi nở nụ cười: “Em dậy rồi à?”
Cô vẫn còn hơi mơ hồ nên khẽ "ừm" một tiếng.