Thẩm Tổng, Tôi Không Muốn Làm Thể Thân Cho Bạch Nguyệt Quang Của Anh

Chương 6: LÒNG NHÂN TỪ NHẤT



Hai người bên ngoài xe không tiếp tục nói chuyện, sắc mặt Thẩm Từ Sinh ngưng trọng, không khí chung quanh trở nên lạnh lẽo.

Anh tiến lên một bước nhỏ, Lục Nghiêu nuốt nước miếng, Thẩm Từ Sinh chậm rãi lân tiếng.

“Lần sau phải cẩn thận, nếu không tôi sẽ đánh gãy tay cậu.” ngưng một chút anh nói tiếp, “Nếu cậu dám tiếp cận Hứa Thư, tôi sẽ nhân tiện đánh gãy chân của cậu.”

Một khoảng im lặng kéo dài.

Thẩm Từ Sinh vỗ vỗ vai cậu ta, sau đó mỉm cười quay người lên xe.

Lục Nghiêu nhìn xe rời đi, đứng ở nơi đó thật lâu không nhúc nhích, cậu ta bất giác rùng mình một cái, ôm chặt quần áo bước vào trong.

Nếu cậu ta nói cậu ta không sợ thì chính là nói dối, Thẩm Từ Sinh là người như thế nào, mọi người trong giới đều biết một hai điều.

Chuyện đánh gãy tay chân, đã được coi là hình phạt nhẹ nhàng nhất dành cho tình bạn giữa hai người.

Khi Hứa Thư trở về ký túc xá, Triệu Niên Niên đang ngồi trên ghế tay cầm cây quạt.

Cánh cửa vừa được đẩy ra, cô ấy lập tức bỏ cây quạt trên tay xuống.

"Thẳng thắn sẽ được khoan dung".

"Nói cho mình biết," Triệu Niên Niên đứng lên, "hai người bắt đầu từ khi nào?"

“Chuyện gì?” Hứa Thư hoàn toàn không hiểu tình huống gì đang xảy ra.

"Cậu và Thẩm tổng, có phải hai người đang có tư tình hay không?"

“Làm sao có khả năng có tư tình.” Cô không nhịn được nói tiếp, “Chúng mình thật sự không có gì cả.”

“Thật sao?” Triệu Niên Niên nâng cằm, nhớ lại ánh mắt của Thẩm Từ Sinh khi nhìn Hứa Thư lúc chiều, đó mà là không có tình ý à.

Cô ấy còn đang đứng suy nghĩ lung tung, Hứa Thư đã chuẩn bị quần áo đi vào phòng tắm để tắm rửa.

"Không, nghe mình nói, mình thực sự nghĩ Thẩm tổng có hứng thú với cậu."

Hứa Thư cầm lấy bộ đồ ngủ trong tủ, kiên nhẫn trả lời: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

“Mình nói nghiêm túc đấy,” Triệu Niên Niên ôm hai tay bắt đầu phân tích, “Cậu gặp Thẩm tổng cao cao tại thượng đó được mấy lần, vậy mà anh ta đã tặng váy cho cậu, không chỉ vậy nà còn mời cậu ăn tối."

Người đang cầm quần áo chuẩn bị đi tắm lạp tức ngừng hoạt động.

Triệu Niên Niên càng nói càng sôi nổi cô ấy hận không thể rèn sắt khi còn nóng: "Còn nữa, mình nói cho cậu biết, Thẩm tổng mấy năm nay vẫn luôn độc thân, không bao giờ mời người khác giới đi ăn tối, trừ khi đó là đối tác."

"Mình..."

Hứa Thư muốn giải thích, nhưng Triệu Niên Niên đã cắt ngang lời của cô: "Đừng nói với mình, cậu và Thẩm tổng đi ăn tối là đang nói chuyện công việc, dù sao mình cũng không tin."

Nói chuyện công việc sao? Cô suy nghĩ một cách nghiêm túc, vì sợ rằng cô đã bỏ qua chi tiết nào đó.



“Không có việc đó.” Đó là câu trả lời của Hứa Thư sau khi suy nghĩ thật lậu.

"Hứa Thư," Triệu Niên Niên cao hứng, "nếu có một ngày nào đó cậu thật sự ở bên cạnh Thẩm tổng, cậu có thể... xin chữ ký của anh ấy cho mình được không? Anh ấy là thần tượng của mình!"

Hứa Thư: "............"

Hoàn toàn không có khả năng đó, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và Thẩm Từ Sinh không phải là hố sâu, mà là toàn bộ thế giới.

Hứa Thư không tin Thẩm Từ Sinh có bất kỳ suy nghĩ nào khác với cô, nhưng cô thực sự không thể hiểu những lời và hành động mà Thẩm Từ Sinh đã làm.

Triệu Niên Niên leo lên giường đi ngủ, cô vẫn ngồi đó suy nghĩ lung tung.

Ánh sáng của chiếc đèn bàn nhỏ ấm áp, Hứa Thư đưa tay ra chặn ánh sáng, nhưng lại phát hiện cô không thể che được.

Cô mở WeChat, trượt xuống cuối cùng, mắt cô dừng lại ở một cái tên, hai người chưa bao giờ trò chuyện, vì vậy cô cũng không để ý đến tên tài khoản của anh.

Thẩm Từ Sinh quay về nhà cũ để lấy một số thứ, anh rất ít khi quay về đây.

Lý do một phần là vì anh bận công việc, thứ hai là vì anh không muốn tranh cãi với bà nội.

"Cậu về rồi," Má Trương vừa giúp Tần phu nhân nghĩ ngơi xong, "Tôi đi hâm nóng canh cho cậu."

“Không cần đâu, con ăn ở bên ngoài rồi.” Anh không nói thêm gì, chuẩn bị lên lầu hai.

"Phòng của cậu..." Má Trương do dự.

"Có chuyện gì sao?"

Má Trương giải thích: "Có người đang nghỉ ngơi trong phòng của cậu."

Thẩm Từ Sinh không nhúc nhích, anh nắm chặt tay vịn cầu thang, "Mạc Tuần?"

Má Trương gật đầu, "Hai ngày trước cậu ấy tới đây, nói là sẽ ở lại vài ngày."

"Được rồi, con hiểu rồi, muộn rồi, người cũng nên đi nghỉ ngơi đi."

Nói xong anh đi thẳng lên lầu hai, ở đây nhiều phòng trống như vậy, Mạc Tuần lại cố tình chọn ở trong phòng của anh.

Đúng lúc này, Thẩm Từ Sinh chạm mặt Mạc Tuần đang đi ra khỏi phòng, không khí xung quanh lập tức tỏa ra mùi thuốc súng.

Thẩm Từ Sinh ăn mặc chỉnh tề, tay trái vắt áo vest, khí chất hoàn toàn khác với người đang mặc đồ ngủ ở đối diện.

“Anh hai.” Mạc Tuần có chút sợ anh.

Anh không đáp lại, nhìn gương mặt trước mặt, anh không khỏi nhớ lại cuộc gặp gỡ với Mạc Tri Hàng mấy giờ trước.

Lúc đó Hứa Thư đã lên xe, anh và Mạc Tri Hàng là những người duy nhất còn lại trong khán phòng rộng lớn.

Thẩm Từ Sinh sửa lại tay áo, thậm chí còn không thèm nhìn hắn, "Nghe trộm lời nói của người khác không phải là chuyện vinh quang gì đâu."

"Tôi cảnh cáo anh, Hứa Thư là học trò của tôi, tốt hơn hết anh không nên có bất kỳ suy nghĩ nào về cô ấy."



“Ồ?” Khóe miệng nhếch lên một vòng cung, khinh thường nhìn người đối diện, “Học trò của anh và tôi thì có liên quan gì.

“Anh muốn gì!” Mạc Tri Hàng cả người run lên vì tức giận.

“Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn nói cho anh biết em trai anh đối với cha tôi còn tốt hơn đối với cha ruột của cậu ta rất nhiều.” Thẩm Từ Sinh mỉm cười, “Tự ngẫm lại xem, tại sao mấy năm nay gia đình anh lại nuôi một con sói trong nhà như thế chứ."

Từ trong dòng suy nghĩ trở lại.

Thẩm Từ Sinh mặc kệ Mạc Tuần, mở cửa phòng làm việc đi vào, Mạc Tuần đi tới muốn ngăn anh lại.

Cảnh tượng lại sôi trào, bên ngoài rèm cửa bị gió thổi tung lên.

“Nói chuyện đi.” Mạc Tuần nói.

“Nói chuyện?” Thẩm Từ Sinh trực tiếp nhìn hắn, trong lòng có sự kiêu ngạo bẩm sinh, “Người khác muốn nói chuyện với tôi đầy phải hẹn trước, còn anh, anh là cái gì mà muốn nói chuyện là nói chuyện?

"Anh!"

Mạc Tuần nghẹn họng không nói được lời nào, hiện tại hắn cũng không có việc gì, chỉ có thể ở chỗ này không biết xấu hổ.

Căn nhà này là do Thẩm Từ Sinh mua cho bà Tần, bà rất thích không khí trong lành, ngôi nhà này giá cao nhưng rất phù hợp với khu vực như thế này.

"Đừng coi thường người khác."

Thẩm Từ Sinh chế nhạo: "Tôi hiện tại không bắt cậu cút ra khỏi đây, đã là quá nhân từ với cậu rồi."

Giọng nói vừa dức, sau lưng vang lên tiếng mở cửa, Thẩm Từ Sinh không nhìn lại, anh biết đó là ai.

"Mạc Tuần, con về phòng trước đi."

Ha, về phòng.

"Từ Sinh, sao con lại trở về?"

Thẩm Từ Sinh không quay đầu lại, "Lấy đồ."

"Sau này, chỉ cần thông báo với Má Trương một tiếng, ta sẽ bảo tài xế mang đến cho con, không cần con phải đích thân quay về lấy, như vậy rất phiền phúc."

Kỳ thực anh rất muốn hỏi gặp lại anh là phiền toái hay sao

“Không cần.” Thẩm Từ Sinh mở cửa phòng làm việc, “Con quay về nhà của mình thì có gì mà phiền phức.”

Tần phu nhân đi theo vào, anh quay lưng về phía bà tìm tài liệu trên giá sách, xung quanh rất yên tĩnh.

"Từ Sinh, con của Mạc Tuần là anh em cùng mẹ khác cha, con cũng đừng có quá gay gắt với nó."

Thẩm Từ Sinh không nói, lúc này anh chỉ thích hợp im lặng, yên lặng lắng nghe người đã từng yêu thương anh, giờ lại bênh vực người khác.

"Nó là con ruột của người, người nói cái gì, thì là vậy đi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv