Triệu Niên Niên đã chúc phúc cho cô từ tận đáy lòng cô ấy còn nói rất nhiều lời tình cảm.
“Vậy bây giờ cậu có cảm thấy gì khác lạ không?” Triệu Niên Niên cẩn thận nhìn cô một lượt, “Nhưng mình lại thấy cậu bây giờ rất bình tĩnh.”
Hứa Thư cười hỏi: "Vậy mình nên thể hiện thế nào mới phải đây?"
"Nên thấy hạnh phúc, nếu là mình, mình nhất định sẽ khóc vì quá sung sướng, rồi hôm sau mình sẽ cho cả thế giới biết."
"Thực ra, anh Thẩm cũng không khác gì những người bình thường."
Ít nhất trong mắt Hứa Thư, Thẩm Từ Sinh hôm nay chính là như vậy.
Anh không tàn nhẫn giống như người khác nói, anh luôn nắm chắc mọi thứ trong tay, nhưng anh cũng rất sợ mình sẽ thất bại.
Dù thật lòng hay không, anh cũng lo lắng Hứa Thư sẽ từ chối.
"Không có gì khác." Giọng nói của Triệu Niên Niên kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ, "Hứa Thư thật đấy, cậu có thể đứng ở vị trí này mà nhìn quả đúng là không phải người bình thường, đặc biệt là đối với Thẩm tổng, người có thể hô mưa gọi gió ở Nam Chiếu." Cô nàng hạ thấp âm lượng, thì thầm nói: "Mình nghe nói những người trong giói như bọn họ không thiếu nhất chính là niềm vui."
Hứa Thư ngồi trên ghế, cẩn thận lắng nghe cô ấy nói, cô thực sự cũng rất tò mò.
Vậy cũng có nghĩa là giống như Lục Nghiêu.
Lục Nghiêu chính là hình tượng của công tử nhà giàu điển hình, không màng sự nghiệp của gia đình, chỉ quan tâm đến ăn chơi, vui đùa.
Triệu Niên Niên kéo chiếc ghế đến bên cạnh cô ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Chuyện này trước đây mình không nói với cậu là bởi vì trước khi cậu có quan hệ thân thiết với Thẩm tổng cũng không nói cho mình biết trước một tiếng, nhưng bây giờ mình nhất định phải nói cho cậu.”
"Chuyện gì?"
Đôi mắt của Hứa Thư mơ hồ, giống như một con nai bị lạc trong rừng.
“Hứa Thư, cậu cũng biết bình thường mình rất thích ngồi buôn dưa lê, cho nên mình cũng biết không ít chuyện.” Triệu Niên Niên chuyển chủ đề, đột nhiên hỏi: “Cậu nghĩ hai người sẽ ở bên nhau bao lâu?”
Tuy hỏi vậy rất bất lịch sự, nhưng câu hỏi này thực sự lại rất cần thiết.
“Hả?” Hứa Thư không ngờ cô ấy lại hỏi câu này, “Không biết.”
Triệu Niên Niên đờ đẫn nhìn chằm chằm vào bức tường trắng, biểu hiện chán nản khác thường.
Cô ấy chậm rãi nói: “Thực ra, mình thấy những người như họ khá tàn nhẫn.”
Coi tình cảm là trò tiêu khiển, coi phụ nữ là đồ chơi.
Hứa Thư chưa từng nhìn thấy khía cạnh này của cô ấy, như thể cô ấy đang nhớ lại quá khứ đau buồn nào đó.
“Niên Niêm.” Cô gọi.
"Mình không sao." Triệu Niên Niên rất nhanh liền tỉnh táo lại, sau đó nói: "Cho nên, Hứa Thư cậu đừng lúng sâu vào, loại người này chỉ muốn yêu đương, sẽ không tính đến chuyện kết hôn."
Là người ngoài cuộc, cô ấy thực sự không nên nói những chuyện này.
Huống chi Hứa Thư và Thẩm Từ Sinh có thể đi đến bước này, cô ấy cũng có chút công lao.
Cả hai người đều không tiếp tục nói chuyện.
Sau đó, Hứa Thư gửi một tin nhắn cho Tự Kiều, nội dung là cô đang yêu người đó.
Có lẽ là do ngủ sớm, nên đầu dây bên kia rất lâu mà vẫn chưa có trả lời.
Xung quanh yên tĩnh, Triệu Niên Niên nằm trên giường.
Sau khi tắt đèn, cô chỉ bật chiếc đèn nhỏ trên bàn, màu vàng ấm áp chiếu xuống mặt bàn.
Hứa Thư tự hỏi liệu những gì Triệu Niên Niên nói có phải là muốn nói cho cô hiểu không.
Đừng dành quá nhiều tình cảm cho Thẩm Từ Sinh, như vậy sau này sẽ rất không khó dứt ra.
Yêu Thẩm Từ Sinh thì cô phải chịu cả hai vấn đề vừa xấu vừa tốt.
Vấn đề xấu có lẽ đây là một tình yêu không có kết quả..
Đêm đó Hứa Thư mãi đến nửa đêm mới ngủ được, nhắm mắt lại, nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ lung tung.
Chợt nghĩ đến có lần cô nói hy vọng nửa kia của mình có thể đối xử chân thành với mình.
Có lẽ, trong cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ gặp được người có thể đối xử chân thành với cô.
Vì nửa kia hiện tại không thích cô.
Mà cô cũng rất giả dối.
*
Tin tức lan truyền nhanh chóng, chỉ sau một đêm, mọi người trong giới đều biết chuyện.
Tần phu nhân nhận được tinh khá chậm.
Đến trưa Thẩm Từ Sinh mới nhận được điện thoại của bà ta.
"Những lời người ta nói có phải thật không?"
Thanh âm của anh rất yếu ớt: "Là thật."
Giọng nói của Tần phu nhân tràn đầy tức giận: "Tại sao trước khi quyết định lại không bàn bạc với ta? Nếu hôm nay không phải có người tới nói cho ta biết, ta còn bị con giấu đến khi nào nữa hả!"
Thật ra, Thẩm Từ Sinh không có ý định giấu bà.
Chỉ là anh vẫn chưa hỏi ý kiến của của Hứa Thư nên vẫn chưa nói nói cho bà biết.
Có một số chuyện rất khó nói qua điện thoại, vậy nên Tần phu nhân nói: "Buổi tối quay về."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Từ Sinh dựa vào ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, thư ký mở cửa phòng làm việc đi vào, không để ý thấy sắc mặt anh có chút âm trầm.
"Sếp, ông Ngô hẹn gặp anh lúc năm giờ ở Mộc Lý Tường."
Thẩm Từ Sinh nhàn nhạt nói: "Đổi hôm khác đi."
Nói xong, anh cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha đứng dậy rời đi.
Hứa Thư vừa mới ra khỏi thư viện, co vẫn đang rất bận với việc bảo vệ đồ án tốt nghiệp của mình.
Bên ngoài trời mưa phùng, mặt đất nhuốm một màu nâu sậm do thấm nước.
Vừa bước vào trong màn mưa, cô vừa đi vừa cúi đầu lật sách, vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến có người đang đi về phía mình.
Cho đến khi cơn mưa phùn trên đỉnh đầu biến mất, một bóng người xuất hiện trên trang sách.
Hứa Thư nhìn lên, ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.
"Anh Thẩm?"
Bây giờ vẫn còn sớm, anh sao lại đễn đây.
Khóe miệng Thẩm Từ Sinh lộ ra nụ cười, hỏi: “Ngạc nhiên sao anh lại đến đây à?”
“Đúng vậy.” Cô tiếp tục hỏi, “Anh có việc ở đây sao?
Anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng ấy.
“Không có việc bận.” Thẩm Từ Sinh bình tĩnh nói: “Anh không thể đến chỗ này à, anh đến đây là vì nhớ em.”
Những lời này thực sự chạm đến chỗ mềm yếu nhất trong trái tim cô.
“Ăn cơm chưa?” Hứa Thư hỏi.
“Đợi em cùng ăn cơm.” Anh đáp.
"Vậy anh Thẩm muốn ăn gì?"
Thẩm Từ Sinh rất tự nhiên nắm tay cô, Hứa Thư khinh ngạc bất giác mở to mắt.
Ngược lại, người bên cạnh cô vẫn bình tĩnh dắt cô tiếp tục bước đi.
"Em quyết định đi."
Đối với một người thích đưa ra quyết định vậy mà lại sẵn sàng giao quyền lựa chọn cho người khác thực sự cũng không dễ dàng gì.
Bây giờ Thẩm Từ Sinh chỉ muốn đầu óc trống rỗng, những chuyện phức tạp vụn vặt kia anh cũng không muốn liên quan gì nữa.
Hứa Thư vẫn không biết nên ăn gì, vì vậy cô chỉ muốn nghe theo quyết đinh của anh mà thôi.
Có rất nhiều người đi qua đi lại, không thể tránh khỏi ánh mắt tò mò của mọi người.
Có người kinh ngạc: "Đó là Nhị thiếu gia sao? Anh ấy đang nắm tay ai vậy?"
Một nữ sinh lắc đầu, "Mình cũng không biết, cũng không có nghe người khác nhắc đến."
Hứa Thư bây giờ rất muốn giấu mặt đi, nhưng tình cờ lại đụng phải một bạn học trong lớp.
“Hứa Thư?” Là Từ Linh Linh, “Cậu, các cậu có quan hệ sao?”
Hứa Thư nói "Um" rồi cũng không nói gì thêm.
"Cậu với Thẩm tổng..." Từ Linh Linh không thể tiếp tục được nữa.
Lời nói tràn đầy kinh ngạc, thậm chí nhìn thấy bọn họ nắm tay, cũng có chút không thể tin được.
Điều khó tin hơn nữa là người đó lại là Thẩm Từ Sinh.
Thẩm Từ Sinh hoàn toàn không có ý định nói chuyện dư thừa với cô gái đối diện, vì vậy anh kéo Hứa Thư về phía trước.
"Bạn cùng lớp của em sao?"
"Vâng ạ."
"Quá ồn ào," anh nói.
Hứa Thư cười nói: "Cậu ấy cũng đâu có nói mấy câu."
Anh quay đầu nhìn cô, "Nhưng cũng rất ồn ào."