“Cho nên con còn đang cân nhắc.” Thẩm Vi Thành liếc anh một cái, trong lòng có chút tức giận.
“Ba nói phải.” Anh không muốn phản bác.
Nghe Thẩm Từ Sinh trả lời.
Người nằm trên giường thở dài, căn phòng bỗng chìm vào im lặng, bụi mịn tung bay dưới ánh đèn.
“Người nhà Ninh Cừ rời Nam Chiếu cũng nhiều năm.” Thẩm Vi Thành đổi đề tài, hỏi anh: “Con còn chưa tìm được cô ta sao?”
Thật ra Thẩm Từ Sinh không hề tìm cô ta, cũng không hỏi bất cứ chuyện gì liên quan đến Ninh Ý.
Anh có quan hệ rộng rãi, không chỉ giới hạn ở Nam Chiếu.
Nếu anh thực sự quyết tâm muốn tìm Ninh Ý, thì không thể không tìm thấy cô ta.
Nhưng Thẩm Từ Sinh không làm thế.
Không biết vì sao, có lẽ ngay từ đầu anh đã thích cô ta như vậy, nhưng khi tỏ tình lại bị từ chối thì anh cũng không muốn ép cô ta ở lại bên mình.
"Đối với hôn nhân, con vẫn phải tìm một người phù hợp với mình."
Thẩm Từ Sinh thản nhiên cười: “Vậy ba cưới bà ấy là do gia đình và ấy à?”
Thẩm Vi Thành không ngờ anh lại nói như vậy, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Khi đó Thẩm gia mặc dù không tốt như bây giờ, nhưng cũng không thể nói là tệ.
Thẩm Vi Thành kết hôn với Tần Dung hoàn toàn là vì tình cảm.
Hai người là bạn học cũ, quen biết đã lâu nhưng tình yêu của họ lại không thuận lợi.
Mặc dù họ thường xuyên gặp mặt nhau cả ngày lẫn đêm, nhưng từ khi Thẩm Vi Thành bị bệnh nặng thì ông rất hiếm khi đến gặp được bà ấy.
Mỗi lần bà ấy đến đây, đều là vì cùng một lý do, đó chính là Mạc Tuần.
“Ba nghỉ ngơi đi.” Thẩm Từ Sinh nói: “Hôm khác con lại vào thăm ba.”
Vẫn còn sớm, nhưng nhìn thấy sắc mặt Thẩm Vi Thành thay đổi, anh không muốn tiếp tục nói với ông nữa.
Bây giờ chưa phải lúc đem hết mọi chuyện nói ra.
Sau khi Thẩm Từ Sinh rời đi, anh đến thẳng phòng làm việc của bác sĩ.
“Ông ấy không trụ được lâu nữa sao?” Anh cắt ngang lời nói của bác sĩ.
“Thẩm tiên sinh.” Người đối diện có chút ngượng ngùng, “Kỳ thật Ông Thẩm có thể kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.”
Thẩm Từ Sinh gõ đầu ngón tay lên bàn, ậm ừ trong cổ họng.
Đúng là một kỳ tích, không chỉ đối với tình trạng thể chất của Thẩm Vi Thành.
*
Sau giờ học buổi sáng Hứa Thư trở về ký túc xá, cô ghé qua nhà ăn để mua bữa sáng cho hai người.
Triệu Niên Niên vẫn chưa dậy, cô nàng còn đang say giấc.
Tự Kiều gọi điện đến, cô đi ra ban công nghe máy.
“Tối hôm qua sao cậu lại cúp máy của mình?” Người ở đầu dây bên kia bắt đầu tra hỏi.
Nhớ lại cảnh tối qua, cúp điện thoại cũng là động tác trong vô thức.
Hình ảnh vừa nghe điện thoại vừa được ôm thực sự rất kỳ lạ.
"Mình..." Hứa Thư đang tìm lý do, "Mình vô ý ấn nhầm."
Tự Kiều cười cười, hiển nhiên là không tin, nhưng cũng không hỏi tại sao.
"Phải rồi, sau khi tốt nghiệp cậu có ở lại Nam Chiếu làm việc không?"
Cô kể cho cô ấy nghe chuyện cô được nhận làm.
“Ừ.” Hứa Thư nói, “Mình cũng có chút kinh ngạc.”
“Có gì kinh ngạc chứ?” Tự Kiều cười nói, “Hứa phu nhân của chúng ta giỏi như vậy, không trúng tuyển mới là lạ.”
"Phải rồi." Cô ấy tiếp tục hỏi: “Chuyện ở lại Nam Chiếu, cậu đã nói với dì Trần chưa?”
Không khí yên lặng.
"Chưa."
"Vậy cậu định không nói à?"
Hứa Thư dựa vào lan can, nhìn về phía xa, bình tĩnh nói: "Mình vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó."
Ngay từ đầu Trần Hạnh đã không đồng ý cho cô học chuyên ngành này, nhưng cuối cùng vânc phải thỏa hiệp, nhưng phải có điều kiện.
Đó chính là sau khi tốt nghiệp phải trở về huyện Khứ Sơ tìm công việc ổn định.
Dựa vào lời nói của Trần Hạnh, ngành mà cô học là một ngành bỏ đi, tốt hơn là sau khi tốt nghiêp cô nên về làm công chức nhà nước thì hơn.
"Cậu phải thương lượng kĩ càng." Tự Kiều an ủi nói: "Không phải cậu không biết tính tình của dì Trần, dì ấy có thể sẽ dùng dây thừng đến Nam Chiếu để trói cậu về."
Thực ra trước kia Hứa Thư cũng đã tình cờ đề cập đến chuyện này với Trần Hạnh, khi đó cô vẫn chưa biết sau khi tốt nghiệp sẽ đi đâu.
Phản ứng của Trần Hạnh gay gắt hơn cô nghĩ.
Vậy nên những gì Tự Kiều nói, dựa vào tính cách của Trần Hạnh thì bà nhất định sẽ làm như vậy.
“Hiện tại đừng nói chuyện này nữa.” Tự Kiều cười nói: “Mình lên lớp trước, lát nữa trở về lại giúp cậu nghĩ biện pháp.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thư bước vào trong, Triệu Niên Niên cũa đã dậy.
Cô ấy nhét que bột chiên vào miệng, mơ hồ nói: "Mình thấy cậu đang nghe điện thoại nên cũng không đợi cậu cùng ăn."
Triệu Niên Niên tiếp tục hỏi: "Chiều nay không có tiết, cậu có dự định gì không?"
“Chiều nay mình có việc phải ra ngoài.” Cô nhấp một ngụm sữa đậu nành, vẫn còn ấm.
"Để mình đoán thử xem, lại đi với Thẩm tổng à."
Hứa Thư không trốn tránh, thản nhiên thừa nhận.
"Anh ấy dẫn cậu đi đâu? Đi ăn sao?"
"Đi tham gia một bữa tiệc thương mại."
"Hả, dẫn cậu tham gia tiệc thương mại?" Triệu Niên Niên trợn tròn mắt.
“Sao vậy?” Cô thắc mắc.
"Đây là đang công khai cậu với người khác sao, Hứa Thư."
Nghe cô ấy nói, Hứa Thư cũng cảm thấy hơi kì lạ.
*
Khi Thẩm Từ Sinh lái xe đến đón cô, bên ngoài trời còn đang mưa nhẹ.
Anh cầm ô, đứng dựa vào xe đang đỗ trước cổng kí túc xá của cô.
Khi xuống cầu thang, cô thấy khá nhiều người đang quay lại nhìn chiếc xe sang trọng kia.
Hôm nay anh mặc bộ vest màu đỏ sẫm, cà vạt được thắt tỉ mỉ, lúc này anh đang đứng dưới mưa, tay cầm chiếc ô màu đen lớn.
Hứa Thư đột nhiên cảm thấy nếu anh hút thuốc nữa, thì đây đúng là một bức tranh tuyệt đẹp.
“Đang nhìn gì vậy?” Thẩm Từ Sinh đi tới trước mặt cô, che dù cho cô.
“Nhìn mưa kìa.” Khóe miệng cô nở một nụ cười nhẹ, “Tôi rất thích kiểu thời tiết thế này.”
Thẩm Từ Sinh nhìn theo ánh mắt của cô, có chút thất thần: “Cũng khá tốt.”
Lái xe vào đường cao tốc, chiếc xe chạy đi nhanh chóng.
“Sao hôm nay anh lại lái xe đến đây một mình?” cô hỏi.
“Tôi cho Trương Hàng nghỉ hai ngày.” Thẩm Từ Sinh cười trêu chọc cô, “Tôi muốn làm tài xế của em thêm hai ngày nữa.”
Không có gì quá ngạc nhiên, cô chỉ cảm thấy trong lòng hơi vui vẻ.
“Có cần trả tiền xe không?” Hứa Thư hùa theo lời anh.
“Hứa Thư, nói chuyện tiền bạc vào lúc này rất không tình cảm.” Anh một tay xoay vô lăng, trên môi nở nụ cười.
"Vậy anh muốn tôi nói thế nào?" Câu hỏi có chút ngây thơ.
"Nói về tình cảm của em đối với tôi."
Một hồi im lặng, chỉ nghe thấy tiếng cần gạc nước.
Anh không nhìn cô nữa, tự hỏi sao cô gái này da mặt lại mỏng như vậy, nói gì cũng có thể đỏ mặt.
"Tình cảm của tôi đối với anh Thẩm có gì đặc biệt sao?"
Tình cờ lúc này Thẩm Từ Sinh phải đợi đèn giao thông, nghe thấy câu hỏi của cô, vừa lúc đèn chuyển màu, anh cũng không khởi động xe.
Mấy chiếc xe phía sau nhìn thấy biển số của người có tiền cũng không mua được cũng nên cũng không dám bấm còi thúc giục.
Hứa Thư chớp chớp mắt, khẽ cười nói: "Sao không đi tiếp?"
"Đi thôi." Anh cười nói.
Có rất nhiều người tham gia bữa tiệc thương mại này, mà tình cờ Cốc Nghiên cũng đang ở đó, Đường Lan ôm cánh tay ông, trò chuyện với những phu nhân giàu có bên cạnh.
Tâm trạng Thẩm Từ Sinh rất tốt, hỏi cô: “Có muốn nói chuyện với ông ấy không?”
Anh hếch cằm lên để chỉ về hướng của Cốc Nghiên.
“Không cần.” Hứa Thư lui về phía sau nửa bước, tựa hồ như muốn tránh né.
Cô cũng không biết tại sao, chỉ là cô không muốn Cốc Nghiên biết quan hệ giữa cô và Thẩm Từ Sinh.