Xe dừng ở ven đường khu phố, xung quanh có rất nhiều người qua lại.
Gió thổi khe khet.
Thẩm Từ Sinh đột nhiên nhớ ra đây là nơi mà cô gái đang ở bên cạnh anh nói cô hẹn hò với bạn trai của cô.
"Chuyện của em với bạn trai em thế nào rồi?"
“Bạn trai gì?” Hứa Thư quên mất lần trước nói cái gì, nên nhất thời không nhớ ra.
Anh không trả lời, chỉ cười nhạt.
“Lần trước tôi chỉ tùy tiện nói thôi.” Hứa Thư có chút xấu hổ sờ sờ chóp mũi, “Tôi không có bạn trai.”
Tiếp tục đi xâu vào bên trong, ánh sáng đèn đường bao quanh hai người họ.
“Em cố ý nói vậy?” Giọng nói có chút nghiêm túc.
Hứa Thư cũng không nói dối, thành thật trả lời "Ừ": "Dù sao lúc đó cô cũng không biết mình đang nghĩ gì... Chỉ là cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào thôi.
Cô không muốn anh đưa mình về trường.
Tình hình lúc đó có chút rối ren, Hứa Thư thật sự không biết nên đối mặt với anh thế nào, cũng không muốn nhiều lời với anh.
Lúc đó cô còn đang nhớ đến sự dịu dàng của anh thì anh lại xuất hiện trước mặt cô.
Nhìn bề ngoài thì mọi việc cứ như không có gì thay đổi, nhưng thực ra thì mọi thứ đã thay đổi rất nhiều.
Hứa Thư không quan tâm đến sự dịu dàng của Thẩm Từ Sinh từng đối với cô, cô không phải là thương nhân như anh, vì vậy cô sẽ không quan tâm đến bất kỳ lợi ích nào mà anh đem lại cho cô.
Còn tại sao cô không thể đối mặt với anh là vì cô đã cố gắng tìm ra đáp án cho trái tim loạn nhịp của mình thì cũng không có một đáp án nào mang tên Thẩm Từ Sinh.
"Hứa Thư."
Giọng nói của anh kéo Hứa Thư trở về thực tại.
Cô ngước mắt lên, "Hả?"
“Tôi từng nói với em.” Vẻ mặt Thẩm Từ Sinh thờ ơ, “Tôi không có lựa chọn nào khác, kể cả chuyện tôi đính hôn với Tần Nhiêm, nhưng cũng không phải chỉ một chuyện này, mà còn rất nhiều chuyện khác nữa, tôi không thể nào liệt kê ra hết được. "
Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng như ngọn đuốc.
Hứa Thư gật đầu, "Tôi hiểu."
Cô chân thành trả lời, đôi mắt cô trong veo không có một chút tạp chất.
Thẩm Từ Sinh nhẹ giọng cười: “Chuyện hôm nay tôi không thể chắc chắn, cho nên mới không nói cho em biết.”
Nếu anh chắc chắn chuyện hôm nay sẽ thành công, thì liệu anh có nói cho Hứa Thư biết toàn bộ sự thật hay không?
Liệu anh có sẵn sàng nói với cô rằng việc anh đính hôn với Tần Nhiêm chỉ là kế trì hoãn.
Tất cả đều là Hứa Thư tự nghĩ mà thôi, cô không hỏi, chỉ vì cô cảm thấy không quan trọng nữa rồi.
Không phải cô thờ ơ, mà do kết quả đã định trước rồi, dù Thẩm Từ Sinh đính hôn với bất kỳ ai.
Thì người đứng bên cạnh anh bây giờ là cô, Hứa Thư.
Có đứa trẻ cầm bóng bay chạy qua, cơn gió thổi qua váy của Xu Shu.
Mọi thứ đều xung quanh đều hài hòa.
Lúc vào trong cửa hàng thì khá đông người
nên hai người quyết định chọn phòng riêng.
Cánh cửa vừa được đóng lại đã chặn hết mọi âm thanh từ bên ngoài.
“Anh Thẩm, anh muốn ăn gì?” Hứa Thư đẩy menu đến trước mặt anh.
Thẩm Từ Sinh chưa từng đến những nơi như thế này ăn, mà anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh đến những nơi thế này vì một cô gái.
Anh đẩy menu lại cho cô rồi nói, "Nên nhường phụ nữ chọn trước."
Hứa Thư nướng thịt, Thẩm Từ Sinh có ý muốn giúp cô, nhưng rất rõ ràng anh chưa từng làm loại công việc này nên rất không quen.
Thẻ ăn miễn phí cuối cùng không có ích gì, bữa ăn này rẻ hơn Thẩm Từ Sinh tưởng tượng.
Trương Hàng đậu xe hơi xa, hai người phải đi một đoạn mới tới.
Hai người tìm một chỗ ven đường ngồi xuống, có một bé gái cầm giỏ hoa đi đến.
"Chú ơi, chú có muốn mua một bó hoa cho chị gái xinh đẹp bên cạnh chú không?"
Chú? Nghe thấy cách gọi này, mặt của ông chú nào đó đen lại.
Vẻ mặt đó trông như sắp nổi giận đến nơi.
"Cô bạn nhỏ này, tại sao em lại gọi cô ấy là chị mà tôi lại là chú?"
Nghe anh hỏi câu này, Hứa Thư sững sờ.
"Vậy tôi phải gọi cô ấy là gì?"
Thẩm Từ Sinh thản nhiên nói: “Cháu à.”
Hứa Thư che miệng nhịn cười, không nghĩ tới anh còn có một mặt như vậy.
“Vậy anh à, anh có muốn mua một bó hoa tặng chị gái xinh đẹp bên cạnh không ạ?” Cô bé nói tiếp: “Nếu anh mua hoa cho chị ấy, có lẽ chị ấy sẽ đồng ý làm bạn gái của anh đấy.”
Bây giờ, cô không thể cười được nữa rồi.
Thẩm Từ Sinh tiếp tục hỏi: “Làm sao em biết cô ấy không phải bạn gái của tôi?”
"Mẹ em nói nếu là bạn trai bạn gái nhau, họ sẽ ngồi rất gần rồi còn nắm tay nhau."
Nghe cô bé nói, Hứa Thư thấy khoảng cách giữa cô và Thẩm Từ Sinh rộng như một sân bóng.
Thấy hai người đối diện im lặng, cô bé nghĩ mình không thuyết phục được rồi, đành chán nản bỏ đi.
“Đứa bé này thật đáng yêu.” Hứa Thư ngượng ngùng cười cười, “Đứa bé nói năng không có kiềm chế, Thẩm tiên sinh anh đừng để trong lòng.”
“Hứa Thư.” Anh đột nhiên gọi cô, “Anh đã nói với em tất cả những gì anh muốn rồi.”
"Anh đang nói về chuyện gì?"
Lúc này, Hứa Thư thực sự không thể nhớ anh đang đề cập đến chuyện gì.
“Trong lớp học.” Vẻ mặt Thẩm Từ Sinh vẫn như thường, “Tất cả những gì anh nói đều là thật lòng.”
Nghe đến đây, tim cô đập loạn nhịp, cô khẽ cắn môi dưới, cảm thấy bối rối.
Cô không thể nói cảm giác của mình bây giờ là gì, nó rất lạ cũng rất đặc biệt.
Nói thật, Hứa Thư không ngờ anh thật sự để chuyện này trong lòng, cũng không ngờ anh lại nói ra những lời như vậy vào lúc này.
"TÔI..."
"Em vẫn chưa sẵn sàng?"
Không phải là chưa sẵn sàng, mà là hoàn toàn không nghĩ tới.
Điều duy nhất cô nghĩ đến lúc đó là Thẩm Từ Sinh sẽ đính hôn với Tần Nhiêm, nhưng chính anh lại nói...
“Anh Thẩm.” Cô lấy hết can đảm ngước mắt nhìn anh, chân thành hỏi: “Anh nói thật chứ?”
Thẩm Từ Sinh cảm thấy thích thú với vẻ ngoài của cô gái này.
“Ừ.” Anh gật đầu, “Thật.”
"Coi như là thật, " Hứa Thư nhàn nhạt nói, "Tôi cũng chưa từng nghĩ đến, anh nên biết, đây là chuyện quan trọng, chúng ta cũng không hiểu rõ nhau cho lắm, hơn nữa còn rất nhiều chuyện..." Cô không biết nên nói thế nào, cô che trán nói, "Dù sao cũng quá đột ngột rồi."
Dù sao, những chuyện thế này nên thực hiện từng bước một.
Cũng may lúc này Trương Hàng cũng đến.
Thẩm Từ Sinh nói: "Đừng cảm thấy áp lực, chúng ta sẽ dành thời gian cho nhau nhiều hơn."
“Được.” Giọng nói rất nhẹ nhàng.
Anh cũng đã chắc chắn cô sẽ không dễ dàng đồng ý, bây giờ không có gì quá bất ngờ.
Sau khi đưa Hứa Thư về, Thẩm Từ Sinh cũng trở về nhà.
Anh đoán được hôm nay bà ấy sẽ không đi ngủ nếu chưa gặp được anh.
Nói không chừng vài ngày nữa chiến tranh cũng chưa kết thúc.
Cởi áo khoác trên người, anh đưa quần áo cho má Trương, đứng cách bà ấy không xa chậm rãi chỉnh lại cổ tay áo.
"Lại đây."
Thẩm Từ Sinh vẫn bất động.
Tần phu nhân đứng lên, giận đến run cả người, "Con bây giờ đến lời ta cũng không thèm nghe rồi à?"
“Tối rồi, người đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe.” Nói xong anh đi tới, ngồi xuống sô pha.
"Con không định giải thích à?" Tần phu nhân nói: "Chuyện con làm hôm nay, sau này ta biết giấu mặt ở đâu? Nhà họ Tần đã làm gì lại khiêu khích con? Mà con nhất định muốn mọi chuyện trở nên như vậy."
“Nhà họ Tần cũng không tốt đẹp gì.” Thẩm Từ Sinh nhướng mắt, sắc bén lạnh lùng nói, “Cái này chính là do người nói.”
Những lời này khiến Tần phu nhân nghẹn lại không nói được lời nào.