Có người chú ý tới động tĩnh bên này, Thẩm Tự Sinh vuốt thẳng cổ tay áo vest, bình tĩnh ngồi xuống.
“Ăn mặc thế này không lạnh sao?” Anh trực tiếp coi những người đó như không khí.
“Không lạnh.” Hứa Thư mất tự nhiên nói.
Cuối cùng cô cũng không thể nào tỏ ra thờ ơ với anh được, tình cảnh như chỉ có hai người bọn họ trong sảnh tiệc vậy.
“Đã ăn gì chưa?” Thẩm Từ Sinh hỏi.
Cô mím môi khẽ gật đầu.
“Sao lại không nói chuyện?” Thẩm Từ Sinh bình tỉnh nhìn cô.
Bầu không khí lúc này có chút kỳ quái, Hứa Thư không biết nên trả lời thế nào, bây giờ cô chỉ ước gì ở đây có một cái lỗ để cô chui xuống mà thôi.
“Tôi không biết nên nói gì.” Cô không nhìn những người xung quanh, ánh mắt lại rơi trên sàn nhà.
Triệu Niên Niên bị bầu không khí giữa hai người họ mà trở nên im lặng, cô ấy chớp chớp mắt ở một bên xem náo nhiệt.
Nhiệt độ điều hòa trong sảnh tiệc bật ở mức thấp, ánh mắt Thẩm Từ Sinh rơi xuống cánh tay cô, anh từ từ cởi áo khoác ra.
Anh khoác áo khoác lên vai Hứa Thư.
“Anh làm gì vậy?” Cô trầm giọng nói, vừa định cởi áo khoác trả lại cho anh.
Chỉ là động tác của cô lại bị Thẩm Từ Sinh ngăn lại, “Ở đây lạnh lắm, đừng để bị cảm.”
Quan tâm người ta cũng nên nhìn hoàn cảnh chứ, Hứa Thư thầm nghĩ.
Dù sao đi nữa, "vị hôn thê" của anh vẫn còn ở đây, hành động này của anh... sẽ bị người khác hiểu lầm đó.
"Anh Thẩm, tôi không lạnh."
Anh khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
"Vậy áo của anh?"
“Em khoác đi.” Thẩm Từ Sinh nói.
Hứa Thư kinh ngạc "Hả?"
Anh tiến lại gần, giọng nói dịu dàng: “Tôi muốn gặp lại em giống như lần đầu chúng ta gặp lại nhau”.
Điều này không chỉ mình Hứa Thư nghe thấy, mà ngay cả Triệu Niên Niên cũng nghe thấy.
Tần phu nhân và người nhà họ Tần lên lầu hai bàn bạc chuyện khác, lúc Tần Nhiêm xuống lầu đã nhìn thấy hai người.
Cô ta đã từng xem qua ảnh của Hứa Thư, đếm cô ta cũng phải công nhận cô đúng là một mỹ nhân xinh đẹp, khó trách Thẩm Từ Sinh lại bị cô mê hoặc đến vậy.
Móng tay của Tần Nhiêm cắm sâu vào da thịt, nhưng nụ cười trên mặt cô ta vẫn rất đúng mực.
“Sao anh lại ở đây?” Cô ta đi đến bên cạnh Thẩm Từ Sinh, cố ý cúi người nói nhỏ vào tai anh, “Ba muốn gặp anh, chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt của Hứa Thư vô tình chạm vào ánh mắt của Tần Nhiêm.
Người kia không để cô vào mắt, cười nói: "Cô là ai? Tại sao tôi không nhớ tôi có mời cô nhỉ?"
Lúc Hứa Thư định trả lời, Thẩm Từ Sinh lại đi trước cô một bước.
"Là tôi mời, cô có ý kiến gì sao?"
Tần Nhiêm cười đầy sâu xa, "Không có, em chỉ là không muốn chỉ vì sự xuất hiện của những người không liên quan mà phá hỏng bầu không khí của buổi tiệc, dù sao hôm nay cũng là..."
Thẩm Từ Sinh đột nhiên đứng dậy, cô ta lập tức im miệng.
Mọi người xung quanh tụ lại ngày càng nhiều, Thẩm Từ Sinh lạnh giọng nói "Ra ngoài", những người đang hóng chuyện lập tức rời đi.
Họ biết Thẩm Từ Sinh là người như thế nào, họ không có gan động đến anh.
“Nhị thiếu gia, mọi việc đã chuận bị xong rồi.” vẻ mặt Lục Nghiêu đầy dắt thắng, “Hiện tại, anh muốn làm gì thì làm đi.”
Tần Nhiêm vẫn chưa hết bàng hoàng, "Chuyện gì?"
Tiếng đập phá đồ đạc trên tầng hai vang lên, mọi người trong sảnh tiệc đều giật mình.
“Đợi tôi ở đây.” Thẩm Từ Sinh ôn nhu nói, “Lát nữa tôi sẽ xuống đón em.”
Lời nói của anh đã không còn là lời nói vượt qua giới hạn bình thường nữa rồi.
“Được.” Cô gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời.
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn Thẩm Từ Sinh và Lục Nghiêu rời đi mà không để ý đến sắc mặt của Tần Nhiêm lúc này.
“Tình huống gì thế này?” Triệu Niên Niên hóng cổ lên nhìn.
Hứa Thư cũng thấy mơ hồ: "Mình cũng không biết."
"Xem ra là sắp có chuyện rồi, mấy người trên lầu đó sẽ không đánh nhau thật đấy chứ."
Có chuyện sao, mấy người đó không có khả năng sẽ đánh nhau cho lắm.
“Phải rồi.” Triệu Niên Niên nhớ tới điểm quan trọng, “Vừa rồi Thẩm tổng nói với cậu lát nữa sẽ tới đón cậu, anh ta có ý gì chứ?”
"Chuyện này.... Mình cũng không hiểu."
Hứa Thư lo lắng siết chặt mép ghế, đột nhiên những gì Thẩm Từ Sinh từng nói đột nhiên chạy trong đầu cô.
"Nếu anh không đính hôn với cô ta, chẳng lẽ anh Thẩm muốn đính hôn với tôi à?"
"Được thôi."
Chẳng lẽ anh thật sự...
Những gì Hứa Thư nói lúc đó, đến cô còn không ngờ anh lại đồng ý.
Nếu vậy...
Cô không tiếp tục nghĩ nữa, trong lòng cô lúc này đã rất rối bời rồi.
Khoảng mười phút sau, Thẩm Từ Sinh đi xuống, theo sau anh là Lục Nghiêu.
“Nhị thiếu gia, anh thật là lợi hại.” Cậu ta điên cuồng nịnh nọt, “Nhanh như vậy anh đã hạ được nhà họ Tần, đã vậy còn khiến Tần phu nhân nhà anh trợn mắt há mồm không nói được gì nữa chứ.”
Vẻ mặt Thẩm Từ Sinh không có bất kì biểu cảm nào, cho dù ở Nam Chiếu, nhà họ Tần từng uy hiếp đến địa vị của nhà họ Thẩm, nhưng lúc đó anh cũng không có ý định khiến nhà họ Tần rời vào bước đường cùng.
Chỉ là sau đó... ánh mắt của anh nhìn đến người cách đó không xa, rồi cười nói với Lục Nghiêu: "Tôi cũng đã cho bọn họ lựa chọn giữa ngồi tù và phá sản rồi còn gì."
Lục Nghiêu "Chậc chậc" hai tiếng: "Nhị thiếu gia, mấy ngày nay tôi thấy anh im lặng, cứ nghĩ anh rằng anh sẽ nương tay với bọn họ."
Thẩm Từ Sinh liếc cậu ta một cái, thản nhiên nói: “Cậu nói xem?”
Lục Nghiêu thấy tâm tình của anh rất tốt, liền biết anh đang nói đùa với cậu ta.
"Nhubgw nói đi cũng phải nói lại, lúc đó Tần phu nhân rất giận anh, nhị thiếu gia, anh không định trở về nói rõ tình hình sao?"
Thẩm Từ Sinh chỉ nói: “Nói hay không nói không có gì khác nhau cả.”
Thẩm Từ Sinh điều tra chuyện của nhà họ Tần sau lưng Tần phu nhân, vậy mà bà ta lại không biết gì về chuyện này.
Trước đây, bất kể Thẩm Từ Sinh làm chuyện gì, bà ta đều sẽ biết được một hai chuyện, nhưng lần này bà ta ngay cả gió thổi qua tai bà ta cũng không có.
Tần Dung nhìn Thẩm Từ Sinh như nhìn thấy một người xa lạ, lúc đó bà ta mới hiểu.
Hổ phụ sinh hổ tử, những gì bà ta biết đều là những chuyện Thẩm Từ Sinh đồng ý cho bà ta biết.
"Còn cô Hứa, anh định tgees nào?"
Cô vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Thẩm Từ Sinh: “Chuyện của tôi, cậu lo lắng như vậy làm gì?”
Lục Nghiêu làm động tác "OK".
"Còn chuyện hợp đồng, ngày mai cậu có thể trực tiếp đến gặp thư ký của tôi."
“Được.” Mục đích đã đạt được, Lục Nghiêu vội vàng rời đi, không quên nói mấy câu chúc phúc.
Lúc này chỉ còn mình Hứa Thư ngồi ở chổ cũ, Thẩm Từ Sinh đã bão Trương Hàng đưa Triệu Niên Niên về trường trước rồi.
Những người trong hội trường đã rời đi, một vài ngọn đèn cũng đã tắt.
Thẩm Từ Sinh từng bước đi về phía cô, bụi mịn bay trong không khí, mọi thứ xung quanh hoàn toàn im ắn.
Thời gian như ngưng động.
Thẩm Từ Sinh khoanh tay trong ngực, thần sắc có chút đùa cợt, thản nhiên nói: “Sao lại thất thần như vậy?”
Hứa Thư đứng lên, lắc đầu nói: "Tôi không có thất thần."
“Ồ.” Ánh mắt anh đầy ẩn ý, “Vậy là em đang nhìn tôi sao?”
Đúng là nói nhảm, vừa rồi chỉ có một mình anh từ phía trước đi tới, cô không nhìn anh không lẻ lại nhìn quỷ à.
Tất nhiên Hứa Thư chỉ có thể để lời này trong lòng mà thôi.