Một khoảng im lặng kéo dài, không ai chịu lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên Hứa Thư nghe Thẩm Từ Sinh nói những lời như vậy, cô có chút kinh ngạc.
Cô nghĩ lại, anh chỉ là không quá sắc sảo khi ở bên cô mà thôi.
Nhưng đó mới là con người của anh.
“Thẩm tiên sinh.” Hứa Thư nhàn nhạt nói, “Chuyện ngày hôm đó tôi cũng không để trong lòng, cũng không thể nói là tức giẫn được.”
Lời cô nói ra quá bình tĩnh, lời nói của Thẩm Từ Sinh bị nghẹn trở lại.
"Cảm ơn anh lúc trước đã quan tâm đến tôi, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, tôi đều cảm ơn anh rất nhiều."
Cảm ơn anh đã xuất hiện đúng lúc khi tôi cảm thấy bất lực nhất, cảm ơn anh đã cho tôi trải qua một mùa đông ấm áp.
Có lẽ là còn nguyên nhân khác, nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.
“Hứa Thư.” Anh nghiêm túc gọi tên cô.
“Anh Thẩm.” Hứa Thư ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi không biết trong mắt anh những ngày đó là như thế nào, cũng không biết hiện tại anh mời tôi tham dự tiệc đính hôn của anh là có mục đích gì." Cô khẽ thở dài, rồi nói: "Tôi cũng không muốn biết, anh có thể đi rồi."
Cô không muốn nói những gì cô đã nghĩ ra với anh.
Cô không muốn anh biết, cô cũng không muốn thừa nhận chuyện đó.
Vào những ngày có Thẩm Từ Sinh ở bên cạnh, Hứa Thư thực sự rất hạnh phúc.
“Hứa Thư, có lẽ bây giờ em sẽ không tin những lời tôi nói đâu.” Thẩm Từ Sinh đứng thẳng người hơn, dùng đôi mắt đen láy nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, “Tôi là thương nhân, luôn chú trọng đến lợi ít trước khi nhận một dự án nào đó."
Anh thu hồi tầm mắt, ánh mắt anh nhìn cô sáng như đuốc: "Nhưng đối với em thì khác, khi tôi ở bên cạnh em tôi không hề nghĩ đến lợi ích của mình."
"Bây giờ anh Thẩm nói cái này còn có ý nghĩ gì chứ?"
"Có thể đối với em những lời đó không quan trọng, nhưng tôi phải nói cho em biết suy nghĩ của tôi."
Hứa Thư miễn cưỡng cười cười: "Rõ ràng lúc trước anh có nhiều như vậy cơ hội như vậy để nói cho tôi biết."
Cô không biết anh đã từng đến đây hơn một lần, mỗi lần anh đều nhìn cô từ xa chứ không lại gần.
Lúc đó Thẩm Từ Sinh không hề nghĩ có nên gặp mặt cô hay không, gặp mặt rồi cũng không biết nên nói cái gì.
Không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại, Hứa Thư hít sâu một hơi rồi nhanh chóng rời đi, lần này Thẩm Từ Sinh không ngăn cản cô lại.
Khi thấy cô vừa đi tới cửa, đột nhiên anh nói: "Tôi sẽ không đính hôn với cô ta."
Nhìn xem những lời này của anh có bao nhiêu buồn cười, mọi chuyện đã định rồi, bây giờ anh còn muốn lừa cô, Hứa Thư cảm thấy sống mũi cay cay.
Quay lưng về phía Thẩm Từ Sinh, cô như mất trí hỏi: “Nếu anh không đính hôn với cô ta, chẳng lẽ anh Thẩm muốn đính hôn với tôi à?”
Những lời này vừa nói ra, đến Hứa Thư cũng ngây người.
Gió thổi tung rèm cửa, bụi mịn bay theo ánh sáng.
Thẩm Từ Sinh cười nhạt, trả lời cô: “được thôi.”
"Anh Thẩm, đùa như vậy không vui chút nào."
“Chỉ cần ngày mai em tới là được.” Anh đi tới trước mặt Hứa Thư, “Tôi, Thẩm Từ Sinh, tôi nói được làm được.”
Hai người nhìn nhau, Hứa Thư vô thức mà lùi lại nửa bước.
“Tại sao… tại sao?” Cô không hiểu, đính hôn cũng có thể tùy tiện vậy sao?
Cho dù anh là Thẩm Từ Sinh, thế lực của anh rất lớn mạnh, nhưng chuyên này... quả thực sự không thể tin được.
Hứa Thư nói tiếp: "So với Tần Nhiêm, tôi không có gì cả..."
Thẩm Từ Sinh không để cô nói tiếp: “Hứa Thư, em rất tốt, thứ em có thể cho tôi, cô ta không thể cho.”
“Vậy anh muốn tôi cho anh cái gì?” cô hỏi.
"Thẳng thắn yêu đương."
Trái tim Hứa Thư lệch mất nửa nhịp, không ngờ người đối diện lại nói thẳng như vậy.
"Còn anh thì sao?"
"Anh cũng sẽ dành cho em tình yêu chân thành nhất."
“Tôi…” Hô hấp của cô rối loạn, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, nhìn túi hồ sơ trong tay, cô mới nhớ tới một việc, “Tôi còn có việc, chúng ta nói sau đi."
Vừa dứt lời, cô liền bỏ chạy như trốn chạy.
Thẩm Từ Sinh nhìn bóng lưng cô trên môi nở một nụ cười.
*
Triệu Niên Niên vừa tỉnh dậy thì thấy Hứa Thư trở về ký túc xá.
"Sao đến bây giờ cậu mới quay về vậy?"
Người ngồi trên bàn vẫn thở đều đều, suy nghĩ đã bay đi đâu mất rồi, cô hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Triệu Niên Niên.
“Hứa Thư?” Cô ấy tiến lại vỗ vai cô.
Hứa Thư lúc này mới hoàn hồn lại: "Có chuyện gì vậy?"
Triệu Niên Niên đi tới bồn rửa mặt nói: "Mình hỏi cậu tại sao đến bây giờ mới trở về."
"Trên đường gặp người quen."
“Không phải lại là Phó Văn Đông chứ.” Triệu Niên Niên lúc này còn đang đánh răng, ngữ khí mơ hồ, “Cậu ta đúng là bám day như đĩa mà.”
“Không phải.” Cô nói, “Không phải Phó Văn Đông, mà là anh Thẩm.”
"Anh ta?" Triệu Niên Niên cao giọng nói: "Anh ta tới tìm cậu là gì? Mình thề là mình không có nói cho anh ta biết cậu đi coi thi, anh ta làm sao tìm được cậu chứ?"
Thẩm Từ Sinh là ai, có điều mà anh không biết được chứ.
Không cần nói đến địa vị của Hứa Thư, Thẩm Từ Sinh thậm chí còn có thể biết được hôm nay cô đã làm gì, nói chuyện với những ai nữa kìa.
“Đúng vậy.” Triệu Niên Niên cũng đoán ra, “Thẩm tổng thế lực không nhỏ, nhưng mình vẫn rất tò mò, anh ta đã nói gì với câu.”
Hứa Thư không thể nói được.
Lúc nãy giống như anh đã nói ra tất cả mọi thứ, nhưng cũng giống như anh chưa nói gì cả.
“Anh ấy bảo mình ngày mai nhớ đi dự bữa tiệc đính hôn.” Hứa Thư đáp.
"Rồi cậu có đi không?"
Một khoảng im lặng kéo dài, cô nhớ lại cuộc trò chuyện giữa hai người trong lớp khi nãy.
Không biết những lời đó là thật hay giả, cho dù là thật, Hứa Thư cũng không có dũng khí tiến lên một bước lớn như vậy.
Cô thật sự không nghĩ ra mình có điểm nào có thể lọt vào mắt xanh của Thẩm Từ Sinh.
Có một chút sự thật ẩn giấu trong đôi mắt dịu dàng của anh ngày hôm nay.
“Mình vẫn chưa quyết định có đi hay không,” Hứa Thư nói.
“Mình phát hiện sau khi gặp Thẩm tổng, anh ta cũng không đáng ghét như vậy.” Triệu Niên Niên cười nói: “Vậy có nghĩa là mọi chuyện vẫn đang diễn ra bình thường đúng không?”
Cô không biết.
Bây giờ là vậy, có thể ngay mai sẽ thay đổi thì sao chứ.
Cuộc sống không phải như vậy, cô càng cẩn thận từng bước, thì cô sẽ càng gặp nhiều chuyện hơn nữa.
Giống như Hứa Thư chưa bao giờ nghĩ đến việc cô có bất kỳ giao điểm nào với một người như Thẩm Từ Sinh, nhưng anh vẫn bước vào vận mệnh của cô đấy thôi.
*
Thẩm Từ Sinh không vội rời đi, anh đang đợi ai đó.
Hôm nay anh mặc vest, đi giày da, cử chỉ đầy quyến rũ.
Khi Phó Văn Đông đến, hắn vẫn mặc bộ đồng phục bóng rổ, tay trái cầm quả bóng rổ, tay phải lau mồ hôi bằng khăn tắm.
"Này, anh tìm tôi sao?"
Quay lưng về phía hắn, Thẩm Từ Sinh sắc bén nói: “Tránh xa Hứa Thư ra.”
Đây là giọng điệu ra lệnh, không phải thương lượng.
Giọng điệu của Phó Văn Đông có chút không hài lòng: "Tại sao? Anh bảo tôi tránh ra thì tôi phả tránh ra à, anh là chứ ai?"
“Cậu không cần biết tôi là ai.” Vẻ mặt Thẩm Từ Sinh âm trầm, “Cậu chỉ cần nhớ rằng cậu không có tư cách nghĩ đến người phụ nữ của tôi.”
"Người phụ nữ của anh?" Phó Văn Đông hừ mũi, "Tôi chưa từng nghe Hứa Thư nói cô ấy có bạn trai."
“Cậu có thể thử.” Anh quay lại, nhìn người con trai ngây thơ trước mặt.
Phó Văn Đông nhận ra anh, nhưng hắn không sợ.
Vốn dĩ Thẩm Từ Sinh không cần phải đích thân nói ra những lời này, nhưng anh cảm thấy hắn không phải người dễ đối phó.
Bây giờ nhìn dáng vẻ này, anh quả thực đã đoán đúng.