Sau khi Hứa Thư kết thúc lớp học vào buổi chiều, Mạc Tri Hàng gọi cô.
Trong văn phòng, hai người ngồi đối diện nhau.
“Em đã biết kết quả cuộc thi lần trước rồi đúng không?” Mạc Tri Hàng nhấp một ngụm trà nóng, thản nhiên hỏi.
Cô mím môi gật đầu.
"Kết quả lần này của em so với tôi nghĩ còn kém hơn một chút."
"Em biết, thầy Mạc."
Mạc Tri Hàng nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Bình tĩnh, đừng tạo áp lực lớn cho mình."
"Dạ."
"Hai ngày nay, tôi thấy tâm trạng em có vẻ không tốt lắm, có chuyện gì sao?"
Hứa Thư đã cố gắng để che giấu, nhưng khi cô xúc động, từ "không vui" giống như được viết trên khuôn mặt cô vậy.
“Không sao ạ.” Cô gượng cười.
Làm sao có thể nói cho Mạc Tri Hàng biết chuyện đã xảy ra, vốn dĩ anh ta và Thẩm Từ Sinh đã có hiềm khích.
Nếu như anh ta biết cô cả ngày lơ đãng là bởi vì Thẩm Từ Sinh, chẳng phải là phiền phức lớn rồi sao.
"Mặc kệ như thế nào, cũng đừng ảnh hưởng việc học của em." Mạc Tri Hàng trở nên nghiêm túc, "Em rất nhanh sẽ tốt nghiệp, tôi đã giới thiệu em cho mấy người bạn cũ, đến lúc đó trực tiếp đến phỏng vấn là được, đừng để tôi phải thất vọng.”
Hứa Thư không ngờ Mạc Tri Hàng sẽ sắp xếp cho cô đến mức này, cô có chút bất ngờ.
"Cám ơn thầy Mạc."
“Tôi cũng rất có hứng thú với tài năng của em.” Có một sự thật là càng làm việc chăm chỉ thì càng không muốn từ bỏ công việc.
Trong đám người lúc đó có quá nhiều người có năng lực và tài giỏi hơn Hứa Thư nhưng Mạc Tri Hàng vẫn chọn cô.
May mắn là Hứa Thư đã không làm anh thất vọng.
“Em và Thẩm Từ Sinh?” Anh ta tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì.
"Vâng?"
Mạc Tri Hàng cười như không có chuyện gì xảy ra: “Không có gì, chỉ là hai ngày nay tôi nghe được một số tin đồn là anh ta sắp đính hôn với cô út nhà họ Tần.”
Đính hôn?
Cô có nghe Lục Nghiêu đề cập đến chuyện này vài ngày trước, nhưng Hứa Thư chỉ nghĩ cậu ta đã uống quá nhiều, nên nói đùa mà thôi.
Nhưng bây giờ những lời này lại phát ra từ miệng Mạc Tri Hàng, mười phần có chín phần là sự thật.
Thảo nào, tối hôm đó khi anh mang quà đến, câu đầu tiên anh nói là xin lỗi, nên mới thành ra thế này.
Anh Thẩm sắp đính hôn với người khác, câu nói này cứ vang vọng trong tâm trí Hứa Thư.
"Được rồi, tôi chỉ muốn nói vậy thôi, em trở về tự mình suy nghĩ đi."
“Em hiểu rồi.” Hứa Thư đứng dậy hành lễ chào anh ta, “Cảm ơn thầy Mạc."
Trên đường trở về ký túc xá không có nhiều người, có vài người đạp xe đi ngang qua.
Hứa Thư tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, đối diện là hồ nước nhân tạo, ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt hồ.
Cô chỉ nhìn chằm chằm về phía trước như thế, không có chút ánh sáng nào trong mắt.
Nhớ lại những gì Mạc Tri Hàng nói, cô cảm thấy hoảng sợ, nhưng cô lại không biết tại sao.
Có lẽ, trong một khoảnh khắc, Hứa Thư đã thực sự buồn bã.
Có một cơn gió thổi qua, tóc của cô bị gió thổi bay, cô đưa tay ra sau tai, âm thầm thở dài.
*
Thẩm Từ Sinh đến chỗ của Lục Nghiêu, cuộc sống về đêm của Nam Chiếu lúc này mới bắt đầu.
Thấy tâm trạng của Thẩm Từ Sinh không tốt, Lục Nghiêu liền gọi rất nhiều rượu đến rồi cẩn thận chọn một vài cô gái.
“Này, Nhị thiếu gia, đừng có ngồi không như thế,” cậu ta đưa cho anh ly rượu, “Uống đi.”
Vẻ mặt thờ ơ, Thẩm Từ Sinh cầm lấy ly rượu, lắc lắc nó trong tay.
“Cô,” Lục Nghiêu chỉ vào một cô gái, nhỏ giọng nói, “Ngồi bên cạnh Nhị thiếu gia đi.”
Cô gái rõ ràng có chút hưng phấn, nụ cười trên mặt vừa quyến rũ vừa hút hồn.
Nhưng trước khi ngồi xuống, cô gáu lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng.
"Cút."
Cô gái sững người, sau đó nhìn Lục Nghiêu, anh lập tức xua tay với bọn họ.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Thẩm Từ Sinh đột ngột nói: “Không có phụ nữ, cậu không thể sống à?”
Lục Nghiêu cười nói: "Nhị thiếu gia, tôi cùng anh không giống nhau, anh có thể không cần phụ nữ, nhưng tôu thì không thê."
Cậu ta nói tiếp: "Nhưng lại nói, không phải anh thực sự cùng Tần Nhiêm đính hôn chứ?"
“Cậu nghĩ sao?” Giọng nói của anh quá lạnh lùng.
Lục Nghiêu uống một ngụm rượu trong ly, sau đó nói: "Chín phần mười là thật."
Thẩm Từ Sinh ngả người ra sau hừ nhẹ
"Đúng rồi, nếu anh sắp đính hôn với Tần Nhiêm, vậy cô Hứa..." Lục Nghiêu còn chưa nói xong, đã dùng ánh mắt mờ ám nhìn anh.
“Tôi có nói sẽ cùng Tần Nhiêm đính hôn à?” Anh ngồi thẳng người, nhướng mày, “Cậu không nhớ trước đây tôi nói với cậu cái gì sao?”
Nếu cậu dám có ý đồ với Hứa Thư, tôi sẽ nhân tiện đánh gãy chân cậu.
Cậu ta nhớ lại, bất giác rùng mình.
"Không phải chứ nhị thiếu gia, anh không thể mọt chân đạp hai thuyền được."
Thẩm Từ Sinh nghiến răng nghiến lợi: “Tôi một chân đạp hai thuyền lúc nào?”
"Tần Nhiêm và cô Hứa không phải sao?"
Anh lườm Lục Nghiêu, “Tôi không đính hôn với cô ta.”
Lục Nghiêu hàm ý "Ồ" một tiếng, "Cô ta là ai?"
Biết tiểu tử này cố ý giả bộ, Thẩm Từ Sinh chỉ nhàn nhạt đáp: “Cậu muốn chết sao?”
"Không không không, tôi muốn sống." Cậu ta tiếp tục nói: "Nhị thiếu gia, tôi có thể xem như người anh chọn là cô Hứa fooif không."
Thẩm Từ Sinh không buồn nói chuyện với cậu ta.
"Kỳ thực tôi cũng nhìn ra được, người anh quan tâm vẫn là cô Hứa."
Cũng đúng, từ khi Ninh Ý rời đi, anh đã không quan tâm đến bất kỳ ai khác.
Chưa kể nếu có người chết đuối, Thẩm Từ Sinh cũng sẽ không thèm nhìn tới.
Vật nên anh đối với Hứa Thư như thế nào, chỉ có anh mới biết lý do.
Lục Nghiêu đột nhiên kêu một tiếng, kéo lại suy nghĩ của Thẩm Từ Sinh: "Vậy hai người tiến triển đến đâu rồi? Không phải tôi nói nhảm, chỉ là tò mò mà thôi."
Tò mò về cách nhị thiếu gia đang lên kế hoạch gì để theo đuổi cô gái kia.
"Không có tiến triển gì cả," anh nói.
Kể từ lúc họ gặp nhau ở cổng trường vaov tối hôm đó, cả hai đã không liên lạc với nhau một thời gian rồi.
"Tôi nghĩ cô Hứa có ấn tượng tốt với anh."
Thẩm Từ Sinh một mặt muốn khẳng định nhìn cậu ta: "Thật sao?"
"Anh xem, mỗi lần anh mời cô ấy đi ăn, cô ấy đều đồng ý." Lục Nghiêu tiếp tục nói: "Tuy tôi không gặp cô ấy mấy lần, nhưng tôi cảm thấy ánh mắt cô Hứa nhìn anh... chậc chậc."
Cậu ta đang lừa anh với mục đích tốt.
Thẩm Từ Sinh vậy mà thực sự cắn câu: "Chậc chậc?"
"Sự dịu dàng trong đôi mắt ấy khiến tôi, một người ngoài cuộc như tôi, phải nổi da gà."
Vậy sao? Thẩm Từ Sinh không chú ý, nhưng có đôi khi, Hứa Thư sẽ không rời mắt khỏi anh.
Sự dịu dàng, anh thực sự không nhìn thấy.
“Hai ngày trước tôi tặng cô ấy một món quà,” Thẩm Từ Sinh thản nhiên nói, “Nhưng cô ấy lại trả lại, hình như cô ấy còn có chút tức giận, tôi thực sự không biết là tại sao?”
“Tức giận?” Lục Nghiêu nhích lại gần anh, “Không phải chứ, con gái được tặng quà hẳn là sẽ rất vui vẻ.”
Sau khi chuyển chủ đề, cậu ta tiếp tục hỏi: "Nhị thiếu gia, tại sao anh lại tặng quà cho cô Hứa?"
Im lặng một lúc.
Thẩm Từ Sinh nói, "Tôi có làm chuyện xúc phạm tới cô ấy."
"Sau đó anh có nói gì nữa không?"
Thẩm Từ Sinh nghĩ, "Tôi hỏi cô ấy thích cái gì, tôi sẽ bảo Trương Hàng đi mua rồi đưa cho cô ấy, hoặc là trực tiếp đưa tiền cho cô ấy đi mua."
“Mẹ kiếp.” Lục Nghiêu thở dài, chưa từng thấy có kiểu người ăn nói thẳng thắn như vậy, “Làm sao anh có thể nói lời như vậy chứ.”