Sáng hôm sau, Hứa Thư bị tiếng chuông điện thoại của mẹ cô gọi đến đánh thức.
Cô còn chưa kịp tỉnh táo thì người ở đầu dây bên kia đã hét lên.
"Con còn chưa dậy sao? Con quên hết những gì mẹ đã nói với con vào hôm qua rồi sao? Con đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại không nhớ được chuyện gì hết vậy?"
"Mẹ," Hứa Thư khó khăn ngồi dậy, đảm bảo không có người trong ký túc xá mới khuếch đại giọng nói của mình, "Mẹ, con không quên, con đi mua cho Hứa Gia Diệu ngay."
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Hứa Gia Diệu: "Chị ơi, em muốn Ultraman lớn nhất!"
Cô trả lời: "Ừ, chị biết rồi."
Thay quần áo xong, Hứa Thư bước xuống giường.
Mở cửa sổ ra, thời tiết mùa thu ở Nam Chiếu như vậy cũng không tệ lắm, ánh mặt trời xuyên qua những tán lá chiếu xuống mặt đất thành từng sợi.
Khi cô đến trung tâm mua sắm thì đã gần trưa, sau khi mua Ultraman mà Hứa Gia Diệu nói, Hứa Thu liền đến trạm xe buýt.
Giờ này, vẫn còn chuyến xe buýt cuối cùng đến huyện Khứ Sơ.
Hơn mười phút sau, xe buýt đều đặn dừng lại, Hứa Thư xuống xe đi liền nhìn thấy một anh tài xế xe đã đợi từ lâu.
Nam nhân trước mặt tốt bụng cười hỏi: "Lại mang đồ chơi cho em trai?"
“Vâng, xin lỗi làm phiền anh rồi.” Sau đó, cô đưa tiền và đồ chơi trong tay cho người trước mặt.
Một vài người ngồi trong xe nhận ra Hứa Thư, họ lập tức bàn tán.
"Đó là con gái lớn của nhà họ Hứa sao?"
Người bên cạnh nheo mắt nói: "Đúng là, trong đẹp thật."
"Thành phố lớn thật tốt, khi về tôi sẽ nói với con gái tôi, bảo nó đến Nam Chiếu để học đại học."
Hứa Thư không nghe thấy những lời họ nói, sau khi đưa đồ cô cảm ơn rồi liền rời đi.
Cô vu vơ bước trên đường, mới đi được vài bước, mặt trời bên ngoài đã biến mất, bầu trời trở nên u ám.
Thời tiết ở Nam Chiếu là như thế, giây trước trời còn quang đãng, giây sau trời sẽ mưa như trút nước.
Hứa Thư bất lực, vì không mang ô nên phải tìm chỗ tránh mưa trước, sau khi tạnh mưa thì quay lại trường.
Đôi mắt cô dừng lại ở một chiếc Porsche bên kia đường, dòng suy nghĩ chạy trong đầu cô khiến cô không thể không nhìn lại lần thứ hai.
Nhiệt độ điều hòa trong xe ấm áp, Thẩm Từ Sinh nói: "Tôi không về nhà, lái xe sang đường đối diện."
"Vâng, ông chủ."
Thẩm Từ Sinh không bảo Trương Hàng đậu xe trước mặt Hứa Thư, mà anh cầm ô, từ xa bước xuống xe.
Vừa mở cửa xe, anh chưa kịp cầm ô thì nước mưa đã làm ướt bộ đồ trên người.
Những người trú mưa tự hỏi khi nào thì mưa sẽ tạnh, họ bị vẻ đẹp trai của anh cuốn hút.
Nếu không phải vì đột ngột có thêm một chiếc ô trên đầu, có lẽ cô đã không nhận ra xung quanh mình có nhiều người hơn.
Mưa rơi xuống những vũng nước, tạo ra những gợn sóng, đột nhiên một tia chớp xẹt qua bầu trời, sau đó là tiếng sấm rền vang.
Bầu không khí hiện tại có chút kỳ quái, Hứa Thư dù sao cũng nhận ra anh.
Người bên cạnh cô chính là người hôm qua đã làm rách váy cô, Thẩm Từ Sinh.
"Thẩm..." Cô chợt thốt ra tên của anh, nhưng may mắn là cuối cùng cô cũng kiềm nén được bản thân mình, "Anh Thẩm?"
"Cô còn nhớ tôi?"
Hứa Thư, nghiến răng, không chỉ nhớ, mà còn nhớ rất rõ.
"Đúng vậy, tôi có ấn tượng với anh."
Thẩn Từ Sinh cười: "Tôi xin lỗi về chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi sẽ đền cho cô một chiếc váy mới, tôi không biết liệu cô Hứa có chấp nhận lời xin lỗi của tôi hay không."
"Anh Thẫm, cảm ơn ý tốt của anh, tôi cũng không để tâm đến những gì đã xảy ra đêm qua", cô tiếp tục nói, "Chưa kể lúc đó đèn tối om, chuyện này cũng không phải là anh cốbys."
Bây giờ đúng là có một thứ cần được giải quyết, đó là đồ của anh.
Người đối diện có thể không quan tâm đến chiếc áo vest, nhưng anh vẫn nên cần chìa khóa xe và bật lửa bên trong áo chứ nhỉ.
"Anh Thẩm, anh có một số đồ dùng cá nhân để trong áo khoác, anh xem lúc nào anh có thời gian, tôi sẽ trả lại cho anh."
Thần Từ Sinh nhìn mưa to trước mặt, trầm giọng nói: "Hiện tại tôi rất rảnh."
Không lẽ anh ta định lấy đồ của mình ngay bây giờ?
“Được.” Hứa Thư nghiến răng, bước vào màn mưa, giây tiếp theo lại bị người phía sau kéo lại.
Giọng nói của Thẩm Từ Sinh có chút nặng nề: "Cô làm gì vậy?"
"Không phải nói bây giờ anh đang rảnh sao? Tôi trở về lấy trả cho anh."
Anh buông tay ra, cau mày gọi: “Lái xe qua.” Ánh mắt dừng trên người Hứa Thư, “Trở về trường học sao?"
Hứa Thư gật đầu: "Ừ."
"Tôi sẽ đưa cô về đó," anh nói.
Ngay sau khi giọng nói đó dứt, thì lại có một tiếng sấm khác vang lên, cơn mưa lập tức trở nên nặng hạt hơn.
Người lái xe đến rất nhanh, chưa đầy một phút, hai người ngồi ở phía sau, trong xe yên lặng đến lạ thường.
Người lái xe vô thức nhìn cô gái phía sau qua gương chiếu hậu, nhưng trong giây tiếp theo, anh ta bắt gặp ánh mắt của Thẩm Từ Sinh.
"Tin hay không, tôi sẽ khoét mắt cậu ra?"
Giọng nói lạnh lùng khiến Hứa Thư đang suy nghĩ lung tung bên cạnh giật mình.
Người phía trước lập tức ngồi thẳng người, không dám nhìn lung tung nữa.
Thẩm Tứinh nói tiếp: "Đưa tôi đến công ty trước."
Nếu vậy Hứa Thư chỉ cần đưa đồ cho tài xế của anh.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm mà không cần lý do.
Cô cảm thấy gã đàn ông bên cạnh mình quá đáng sợ, khí tức của anh hoàn toàn không thể so với người thường.
Xe vững vàng đỗ ở cửa công ty, Thẩm Từ Sinh trước khi xuống xe liền bảo với Trương Hàng, "Đưa cô Hứ đến Đại học Nam Chiếu an toàn."
Trương Hàng gật đầu, "Ông chủ cứ yên tâm."
Hứa Thư chớp mắt, vô thức nhìn người bên cạnh, nhưng lại nghe anh nói: "Cứ trực tiếp đưa chìa khóa xe và áo khoát cho Trương Hàng."
Cô gật đầu.
"Nhưng," Thần Từ Sinh nhíu mày nói tiếp, "Nếu cô Hứa có thể đích thân đến trả nó cho tôi, có lẽ sẽ có thành ý hơn."
Anh nói xong liền bước xuống xe, ánh mắt cô cũng không nhìn theo mà suy nghĩ đến ý tứ sâu xa của câu nói đó.
Đích thân trả nó cho anh sẽ có thành ý hơn sao?
"Cô Hứa, bây giờ tôi đưa cô đến Đại học Nam Chiếu."
Cô định thần lại gật đầu, "Được, xin lỗi làm phiền anh rồi."
“Không phiền.” Trương Hàng nhìn phía trước nghiêm túc lái xe.
Khi chiếc xe dừng trước cổng trường đại học Nam Chiếu, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.
Hứa Thư mở cửa bảo người bên trong đợi một lát, cô lập tức trở về ký túc xá mang đồ ra ngay.
Xung quanh có rất nhiều người tới lui, cũng có người nhận ra đó là xe của Thẩm Từ Sinh.
"Chẳng lẽ Nhị thiếu gia tới trường học của chúng ta?"
Một cô gái cười: "Làm sao có thể, người ta là người rất bận rộn."
Trương Hàng không khỏi gật đầu nhìn các cô gái đi qua đi lại, anh không khỏi cảm kháng đại học Nam Chiếu quả là nơi dành cho những mỹ nữ theo học.
Khi Hứa Thư đến, hắn vẫn đang đắm chìm trong thế giới ngắm mỹ nữ của mình.
Cô gõ vào cửa sổ ba bốn lần người bên trong xe mới phản ứng.
“Thực xin lỗi, cô Hứa.” Trương Hàng vội vàng xuống xe.
Hứa Thu đưa cho hắn túi giấy trong tay, cười nhẹ nói: "Không sao."
"Chờ đã, cô không đi cùng tôi sao?"
"Tôi không đi," Hứa Thư nói, "Chút nữa tôi có việc bận."
"Đừng, nếu cô không cùng tôi trở về, ông chủ nhất định sẽ lột da của tôi."
Trương Hàng đã ở bên Thẫm Từ Sinh nhiều năm, cho nên hắn vẫn biết ông chủ của mình là người như thế nào.
Câu cuối cùng Thẩm Từ Sinh nói trước khi xuống xe là ám chỉ Hứa Thư và cũng là "gợi ý" cho hắn.
Nhưng ý nghĩa không giống nhau.
"Cô Hứa, cứ đi theo tôi, thật sự sẽ không lâu đâu."
"Tôi ..." Hứa Thư có chút xấu hổ.
"Cô đi theo giống như cứu mạng tôi vậy, ông chủ của tôi thực sự rất đáng sợ."
Cô mím môi nói: “Được rồi", cô ấy vẫn không thể học được cách từ chối người khác.
“Cô Hứa, cô đúng là người tốt.” Trương Hàng giúp cô mở cửa xe, cảm kích vì cô đã cứu mạng hắn.
Không biết có phải vì nghĩ người ngồi sau dễ nói chuyện hay không mà chủ đề nói chuyện của Trương Hàng càng ngày càng nhiều.
"Cô Hứa, cô học chuyên ngành gì?"
"Mĩ Thuật."
"Thật tuyệt, đó là ước mơ lúc nhỏ của tôi."
Hứa Thư cười gượng.
Xe đã sớm tới lầu dưới của công ty, Hứa Thư mở cửa xuống xe, Trương Hàng lái xe đến bãi đậu xe.
Cô bước vào trong liền bị lễ tân chặn lại.
Người đàn ông nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng điệu không mấy thân thiện: "Này, cô tìm ai?"
"Tôi đến tìm anh Thẩm."
Nhân viên lễ tân đột nhiên bật cười, vẻ mặt khinh thường, "Có hẹn trước không?"
Hứa Thư lắc đầu nhẹ giọng trả lời: "Không có."
"Nếu không, tôi không thể để cô lên được, ai mà biết được cô là ai chứ."
Cô không nói thêm gì nữa, chỉ tay về phía cái túi trong tay, "Được rồi, vậy anh có thể giúp tôi giao nó cho anh Thẩm được không?"
Lễ tân cau mày nhìn vào bên trong chỉ thấy một chiếc áo khoát, còn chưa kịp nói không thì đã bị người đứng cách đó không xa cắt ngang.
"Cô Hứa," là Thẩm Từ Sinh tình cờ bước xuống lầu.
Hứa Thư lịch sự gật đầu nói: "Anh Thẩm."
Khi nhìn thấy cô, Thẩm Từ Sinh có chút kinh ngạc.
Anh lại gần hỏi: "Sao cô không lên."
"Tôi..." Hứa Thư mím môi, "Tôi sợ quấy rầy công việc của anh."
Lễ tân đã kinh ngạc đến rớt hàm: "Cô là Hứa Thư, cô Hứa?"
Cô nhẹ đáp "ừm" rồi không nói thêm gì nữa.
Thực ra, Thẩm Từ Sinh đã đã ra lện nếu Hứa Thư đến, thì cứ trực tiếp đưa cô đến phòng làm việc trên tầng cao nhất.
“Đi lên trước đã.” Thẩm Từ Sinh nói.
Phòng làm việc của Thẩm Từ Sinh ở tầng trên cùng, cô đi theo anh vào, hai người ngồi xuống ghế sô pha.
"Muốn uống gì không?"
Hứa Thư lắc đầu, "Không cần phiền phức vậy đâu."
“Không phiền phức, cà phê hay trà sữa?” Anh tiếp tục, “Mấy cô nhóc hình như thích đồ ngọt hơn”.
“Nước ấm sẽ làm được.” Sau đó, cô đặt chiếc túi lên bàn kính trong suốt, đẩy đến trước mặt người bên kia, “Anh kiểm tra lại xem còn thiếu thứ gì không.”
Thẩm Từ Sinh ngả người ra sau, dáng vẻ thản nhiên, giọng nói cũng giống như cũ: "Không cần, tôi rất tin tưởng nhân cách của cô Hứa."
Không biết phải nói gì, nhưng Hứa Thư cảm thấy không thoải mái, cũng may, lúc này thư ký gõ cửa bước vào, anh ta như có điều muốn nói.
Nhưng sau khi nhìn thấy Hứa Thư, anh ta lập tức im lặng.
“Sao vậy?” Thẩm Từ Sinh không quan tâm hỏi.
"Trần tổng nói lát nữa anh ấy sẽ đến."
Thẩm Từ Sinh xoa xoa thái dương, có chút mệt mỏi, "Bảo hắn không cần đến, tôi không có thời gian."
"Nhưng chuyện hợp đồng..."
Thư ký còn chưa kịp nói xong đã bị Thẩm Từ Sinh cắt ngang: "Không có gì đáng ngại, nói cho anh ta biết, nếu anh ta còn muốn bàn chuyện hợp đồng thì đi chỗ khác mà bàn."
"Ông chủ hay là."
"Nhân tiện," anh nói, "sa thải nhân viên lễ tân, ngay lập tức."
Thư ký biết lúc này anh đang rất tức giận nên không dám nói thêm gì nữa.
"Được, tôi sẽ làm ngay."