Thẩm Tổng, Tôi Không Muốn Làm Thể Thân Cho Bạch Nguyệt Quang Của Anh

Chương 16: CHÚNG TA VẪN LÀ CHÚNG TA



Khi còn học trung học, cô cùng Trì Xương và Trương Xuyến Xuyến là bạn thân.

Mọi người trong lớp nói đùa họ có mối quan hệ tốt như vậy, thì có thể mua keo dán mình lại với nhau.

Khi đó, cô đâu có ngờ mối quan hệ đó lại trở thành như bây giờ? Cô chưa từng nghĩ họ không chơi với nhau nữa lại là vì một chàng trai.

Hứa Thư kể cô cùng Trương Xuyến Xuyến đã tranh cãi rất gay gắt.

Nhưng chỉ có Trương Xuyến Xuyến là nói nhiều nhất, Hứa Thu và Trì Xương chỉ im lặng nghe cô ta nói.

Điếu khiến cô nhớ mãi không quên là câu nói của người phụ nữ đó: "Hứa Thư, tôi không muốn làm bạn với cô bởi vì tôi rất thích Trì Xương."

Khi nghe những lời này, cô cũng sững người.

Thì ra trong khoảng thời gian Trì Xương theo đuổi cô, những gì mà Trương Xuyến Xuyến nói xấu Trì Xương đều là giả.

Hứa Thư lúc đó thực sự vẫn chưa thể thích ứng được sự thay đổi đáng kinh ngạc của cô ta.

Cô cứ nghĩ Trương Xuyến Xuyến rất ghét Trì Xương, làm sao cô ta có thể thích hắn ta được cứ.

Trong thời gian đó, Trì Xươn theo đuổi Hứa Thư rất nghiêm túc, có thể nói là quan một cách tỉ mỉ.

Trường học rất nghiêm khắc về vấn đề yêu đương, vì vậy họ không dám làm lớn chuyện này ra.

Mỗi lần sau kỳ nghỉ, Trì Xương đều bắt đầu thể hiện ưu điểm của bản thân.

Bên bờ sông đánh đàn cho cô, đốt nến trong KTV thổ lộ tình cảm, mua cả bóng bay cho cô ở công viên giải trí... rất nhiều thứ, Hứa Thư không thể nhớ nổi.

Lúc đó có lẽ cô đã rung động.

“Hứa Thư,” Trì Xương áy náy sờ sờ sau đầu, “Thực xin lỗi.”

Hứa Thư thật sự không biết nên nói cái gì, dù sao hắn ta cũng không có làm sai cái gì.

Cho dù một giây trước hắn ta nói với Hứa Thư về tương lai của họ, thì giây tiếp theo ở cuối lớp hắn ta đã hôn nhay với Trương Xuyến Xuyến.

Cô còn có thể nói gì nữa chứ? Cô phải vui vẻ chúc họ hạnh phúc, rồi quay người bỏ đi sao?

“Không cần xin lỗi.” Trương Xuyến Xuyến đứng ra bảo vệ Trì Xương ở phía sau, “Chúng ta không làm gì sai cả.”

"Xuyến Xuyến..." Trì Xương muốn nói cái gì đó, nhưng hắn ta lại bị ngừng lại.

Ba người đứng ở đó, gió thổi tung rèm cửa cùng mái tóc dài của Hứa Thư.

Hết thảy mọi thứ đều giống như một giấc mơ, từ trong mơ tỉnh lại sẽ không còn gì nữa, Trương Xuyến Xuyến sau khi tỉnh lại vẫn là Trương Xuyến Xuyến, bọn họ vẫn sẽ là bạn tốt của nhau.

Đó là những gì mà Hứa Thư nghĩ vào lúc đó.

“Hứa Thư.” Trương Xuyến Xuyến đứng thẳng người, “Sau này chúng ta sẽ không còn là bạn nữa.”

Những gì cô ta nói rất chắt chắn, như thể cô ta đã lên kế hoạch từ lâu, đúng là không dễ dàng gì để có thể chịu đựng được cho đến tận bây giờ.

Buổi trưa Tự Kiều gọi điện đến, Hứa Thư lập tức bỏ cuốn sách trên tay xuống.



"Thư Thư xinh đẹp của mình, cậu có bận không?"

Hứa Thư buồn cười: "Mình đang đọc sách."

“Sách có gì thú vị, chúng ta ra ngoài chơi đi.” Tự Kiều thở dài, “Dù sao cũng sắp nhập học rồi.”

"Chỉ còn nữa học kì nữa thôi," cô nói.

"Vậy sau khi tốt nghiệp, cậu ở lại Nam Chiếu hay trở về huyện Khứ Sơ?"

Hứa Thư đặt sách trở lại giá sách, "Mình còn chưa nghĩ kĩ, cậu thì sao?"

"Mình định đi chỗ lớn làm, cậu cũng không biết trường học của bọn mình nhỏ như thế nào đâu, so với trung học còn nhỏ hơn."

Cô cười: “Cậu có cần phóng đại như vậy không?”

"Cậu không tin à, nếu không tin, hôm nay chúng ta đi xem một chút, dù sao cũng rất gần."

Hứa Thư nhìn ánh nắng bên ngoài, cười nhẹ, ôn nhu nói: "Được."

Hai người gặp nhau ở gần nhà ga, từ đây đến trường đại học của Tự Kiều mất khoảng một giờ đi xe.

“Không ngờ hôm nay lại nhiều người như vậy.” Tự Kiều nắm lấy cánh tay cô.

"Mình không sao, dù sao vài bữa nữa mình cũng phải rời đi rồi."

Đây là sự thật, dù sao Hứa Thư là người tốt tính, ấm áp và không phiền phức, đặc điểm lớn nhất của cô là dễ gần.

Có rất nhiều người trong trạm xe, hầu hết trong số họ là những người đi làm xa nhà.

Có những đứa trẻ khóc, chắc vì không muốn chia tay bố mẹ, khóc không cho bôn mẹ chúng rời xa.

“Cậu đang nhìn cái gì vậy?” Tự Kiều hỏi.

Hứa Thư hoàn hồn lắc đầu: "Không có gì, xe sắp đến rồi sao?"

"Sắp rồi, còn năm phút nữa là đến."

“Mà này.” Tự Kiều tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, “Cậu cùng Thẩm tiên sinh bây giờ thế nào?”

“Thế nào là thế nào?” Hứa Thư giả vờ không hiểu.

“Xấu hổ rồi?” Tự Kiều cười nói.

"Thế nào, anh ấy cũng gửi lời chúc mừng năm mới cho cậu chứ."

Tự Kiều tò mò: "Sau đó thì sao nữa?"

“Sau đó anh ấy biến mất rồi.” Cô nói thẳng, vẻ mặt hoàn toàn thờ ơ, “Anh ấy rất bận.”

Hứa Thư đã cảm thấy rất vui vì Thẩm Từ Sinh đã dành thời gian để trả lời cô.

Tự Kiều "Chậc chậc" hai tiếng: "Cậu thật sự nghĩ tới anh ta."



Trên xe lúc này không có nhiều người, sau khi xuống mấy trạm trên đường, hiện giờ chỉ còn lại Tự Kiều và Hứa Thư.

Tự Kiều hơi say xe, lúc này đang ngủ ngon lành trên vai cô, còn lẩm bẩm gì đó.

Hứa Thư cười nhìn cô ấy.

Mặt trời bên ngoài chiếu vào, mùa xuân cũng gần qua rồi.

Tự Kiều lần này ngủ rất sâu, lúc xuống xe vẫn còn mê man.

“Đi bên trái.” Cô ấy ngáp một cái, buồn ngủ vô cùng, “Trường học của mình rất nhỏ, cậu đừng dọa đó.”

"Ừ, mình biết rồi."

Đi được vài phút, hai người đứng trước cổng trường.

Cánh cổng hoen gỉ loang lổ, rung rinh như sắp đổ sập xuống vậy.

“Làm sao vậy?” Người bên cạnh cả kinh, “Kinh ngạc rồi sao?”

Cô gật đầu, đột nhiên xúc động nói: "Nếu lúc đó cậu cùng mình đến Đại học Nam Chiếu thì tốt biết mấy."

Tự Kiều thở dài, kéo cô vào trong, có bảo vệ trực, Tự Kiều đưa thẻ học sinh cho anh ta xem, rồi mới để cô vào.

"Đều là số mệnh cả rồi, " cô ấy nhìn cô hỏi, "Hứa Thư, cậu có tin vào số mệnh không?"

"Tin chứ."

“Khi mình còn nhỏ, mẹ mình đã đưa mình đi xem bói,” Tự Kiều cười nhớ lại, “Ông ta nói cuộc đời mình rất đen đủi, mẹ mình lúc đó không chịu tin, bà ấy còn tức giận đến mức muốn lật đổ bàn xem bói của ông ta."

Nhớ lại lúc đó, cô ấy không nhịn được cười.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía tòa nhà dạy học, đi lên tầng ba, Tự Kiều làm hướng dẫn viên cho cô.

"Đây là lớp học mà mình thường học."

Hứa Thư xuyên qua kính nhìn vào bên trong, "Không tồi."

“Đúng là không tồi, cảm giác giống như học cấp ba vậy.” Tự Kiều dựa lưng vào tường, tựa hồ nhớ tới cái gì, “Khi đó ba người chúng ta ngồi cùng nhau, thảo luận xem nên học đại học ở đâu, tương lai sẽ thuê một ngôi nhà để sống với nhau."

“Ừ.” Cô chớp mắt, “Lúc đó đúng là rất vụi.”

Lúc đó thật tốt, nhưng về sau thật xấu.

Tự Kiều cãi nhau với Trương Xuyến Xuyến sau khi cô ấy biết chuyện, nhưng không ai có thể nói lại cô ta, cuối cùng Hứa Thư cũng phải kéo Tự Kiều rời đi.

Nếu không, xét theo tình hình lúc đó, hai người đó rất có thể sẽ đánh nhau.

Cuối cùng Trương Xuyến Xuyến cũng hoàn toàn tách khỏi họ, trực tiếp đến lớp bên cạnh ngồi, rồi sẽ đi tìm Trì Xương sau giờ học.

Tự Kiều nghiêng đầu nhìn cô, như muốn an ủi: "Hiện tại chúng ta rất tốt, Hứa Thư mỗi người đều có một con đường khác nhau, giống như mình ở đây còn cậu thì ở Nam Chiếu vậy."

Nhưng chúng ta vẫn là chúng ta.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv