Truyền thuyết
Edit: Yunchan
***
Tòa thôn này cách thành Thiên Thù không xa, tên là Tống Trang, nghĩa hệt như tên, gần hai mươi nhà định cư ở đây phần lớn đều họ Tống.
Hàn Ngâm chọn đại một nhà bốc lên khói bếp, rồi bước tới xin ngủ trọ.
Lạc Vân Khanh chợt gọi giật cô lại: "Cần phải tá túc phiền phức như vậy ư?"
Hắn nghĩ, người tu tiên không cần ăn uống, cũng không sợ đêm lạnh, mặc dù ngủ ngoài rừng núi hoang vắng cũng không sợ đụng phải trộm cướp hay dã thú, dường như không cần thiết phải tìm nơi ngủ trọ trong thôn, quấy rầy người khác.
Hàn Ngâm lại nói: "Là trải nghiệm đó sư huynh!"
Lạc Vân Khanh ngậm chặt miệng, không ý kiến nữa.
Gia đình mà họ tìm tới ngủ trọ có một đôi vợ chồng tuổi gần sáu mươi, Hàn Ngâm nói ngọt mà cười cũng ngọt, nên được mời vào cửa ngay lập tức, sau đó cô mượn cớ phụ nhóm lửa, bỏ rơi Lạc Vân Khanh, chạy tới phòng bếp nói chuyện phiếm với lão phụ.
Lạc Vân Khanh luôn im lặng ít lời, ở trên núi Cửu Huyền cũng chỉ cố công tu luyện, cực ít nói cười với đồng môn, bây giờ xuống núi đối diện với người xa lạ đương nhiên càng không có lời gì để nói, đảo mắt qua những dụng cụ đơn sơ bày trong nhà, rồi chọn một cái ghế cũ kỹ mòn vẹt ngồi xuống.
Tống lão hán chủ nhân căn nhà này vốn là một người thích tán gẫu, nhưng thấy cách ăn mặc của Lạc Vân Khanh không tầm thường, khí chất lạnh lùng thanh thoát, nghĩ đây là người có xuất thân hiển hách, nên cũng có hơi e dè, im lặng một lát mới hỏi hắn một câu: "Xin hỏi công tử xưng hô thế nào?"
Lạc Vân Khanh lời ít mà ý nhiều: "Miễn Quý, họ Lạc."
Hắn không phải cố ý ra vẻ lạnh lùng, mà do giọng nói vốn đã thanh lảnh không mang theo hơi thở hồng trần, khiến người ta sinh ra cảm giác chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể lại gần.
Tống lão hán nghẹn một hồi, cũng không nghẹn ra được lời nào nữa, đành rút cái tẩu giắt bên thắt lưng ra, bỏ lá thuốc vào, đang định hút thì sực nhớ khách còn đang ở đây, bèn hướng cái tẩu về phía Lạc Vân Khanh: "Lạc công tử hút thuốc không?"
Lạc Vân Khanh đáp: "Không hút, xin ngài cứ tự nhiên."
Tống lão hán bèn ngồi xổm bên cửa, miệng ngậm tẩu cầm hỏa chiết đốt thuốc, rồi phả ra từng luồng khói nhạt, như muốn nhờ màn khói để giảm bớt không khí gượng gạo.
Lạc Vân Khanh lại không cảm thấy im lặng như vậy có gì gượng gạo, hắn chỉ cảm thấy căn nhà nhỏ hẹp này có hơn ngột ngạt, thua xa với sự thoáng đãng khi lấy trời làm màn, lấy đất làm giường, và quan trọng nhất là hắn không thể ngồi tu luyện ở đây, ngồi trơ ra thế này quả là có chút buồn chán, không thể làm gì hơn là lắng nghe tiếng nói chuyện văng vẳng vọng lên từ phòng bếp.
Giọng Hàn Ngâm nghe rất rõ ràng: "Đại nương, trong nhà mình không còn ai khác sao?"
Giọng lão phụ khàn khàn mà thương cảm: "Khuê nữ đã gả tới thôn lân cận, nhi tử thì đã mất bốn năm trước, chẳng biết là bệnh nặng gì, mà chưa đầy hai ngày đã đi rồi, đến đại phu cũng chưa mời kịp. Con dâu ấy à, gả vào nhà nhiều năm mà vẫn không sinh được hài tử, để tang ba năm rồi tái giá. Giờ chỉ còn hai người già chúng ta sống ngày qua ngày, chịu được ngày nào thì hay ngày đó."
Bà kể ra chuyện này như muốn lấy lại sự cân bằng tâm lý, đã nói là không ngừng được: "Thật ra không chỉ mỗi nhà lão, mà thanh niên trai tráng cả thôn đều lần lượt qua đời, trong thôn chỉ còn lại ít người già và trẻ nhỏ, còn có vài nàng dâu trẻ tuổi không nỡ xa con, nên không muốn tái giá."
Chuyện này...
Hàn Ngâm kinh ngạc: "Tất cả đều mắc bệnh nặng rồi chết sao?"
"Nhìn thì có vẻ đúng, ai cũng đột nhiên sốt cao, người ngợm co quắp, cơm nước đều ăn không vô, cho mời đại phu khám cũng không nhìn ra bệnh gì, chỉ nói là bệnh nặng mà thôi."
Hàn Ngâm tỏ vẻ khó tin: "Căn bệnh nặng này cũng quái dị quá mức, còn biết chọn người."
"Ai nói không được chứ." Lão phụ có vẻ do dự, lát sau mới nói: "Nói ra cô nương cũng đừng sợ nhé, có người nói thôn này phạm vào tà sát, mọi người bèn quyên góp tiền mời đạo sĩ tới trừ tà, nhưng sau đó người vẫn chết như cũ. Về sau có thầy phong thủy nói phong thủy ở đây không tốt, trước thôn có thành Thiên Thù đè nặng, phía sau thôn lại có một rừng liễu um tùm. Tục ngữ có câu trước nhà không trồng dâu, sau nhà không trồng liễu, trong sân không trồng dương, ông ta dạy rằng phải đốn hết rừng liễu để thay đổi phong thủy."
Nghe thấy cây liễu, Hàn Ngâm bỗng dưng nghĩ tới Liễu yêu Tích Tích, vội hỏi: "Đốn sao? Nhưng lúc cháu tới vẫn nhìn thấy rừng liễu ở đằng xa mà."
"Không đốn, trai tráng trong thôn cũng chết, đốn hay không đốn cũng y như nhau, với lại ai nghe thầy phong thủy đoán mò chứ!" Lão phụ bất mãn: "Rừng liễu phía sau thôn chúng ta có nguồn gốc của nó, truyền thuyết kể là thuở xưa ở đây có một nhà mở đất khai hoang, kết quả đào lên được một chậu sành đầy đất, nhà đó bèn mang chậu sành về súc rửa, làm chậu đựng thức ăn cho gà. Nào ngờ bỏ đồ ăn vào, gà ăn hết thì nó lại tự đầy lên, ăn nữa lại đầy nữa. Người vợ thấy lạ, bèn thử thả mấy đồng tiền vào, cô nương đoán xem sau đó thế nào?"
Hàn Ngâm bối rối: "Tiền đầy ắp chậu ạ?"
"Chính thế!" Lão phụ vỗ đùi, khen cô: "Cô nương thật là thông minh, quả thật là tiền chất đầy cả chậu, hóa ra nó là một cái chậu bảo vật!"
Truyền thuyết về chậu bảo vật này đâu đâu trên Cửu Nguyên cũng có, cô đã nghe qua vô số phiên bản, hơn nữa lúc trước còn ảo tưởng, nếu cô có một cái chậu bảo vật thì tốt biết mấy, từ rày về sau khỏi phải lo ăn lo mặc nữa.
Hàn Ngâm bất giác đưa tay sờ sờ đầu con Thổ Linh trư trong lòng, chậu bảo vật đương nhiên cô không có được, nhưng Thổ Linh trư biết đào vàng bạc này, đại khái cũng không khác mấy với chậu bảo vật đâu. Không biết bỏ pháp bảo Tạo Hóa Kim Tiền vào cái chậu bảo vật trong truyền thuyết này sẽ thành ra thế nào nhỉ... Ừm, nếu như nhét Mộ sư thúc và Lạc sư huynh vào, chắc lúc đó sẽ trồi ra thêm ngàn vạn sư thúc và sư huynh không chừng...
Suy nghĩ của cô càng ngày càng bay xa, làm nghe sót mất hai câu, đến khi hoàn hồn lại thì lão phụ vẫn đang nói tiếp: "Chậu bảo vật quý giá như vậy sao có thể chắp tay nhường cho ai chứ? Người nhà này bàn bạc với nhau xong thì tính dọn đi trong đêm, nhưng mang theo chậu thì không tiện chạy, do đó họ bèn bảo đứa con trai lớn mang chậu ra mảnh đất hoang đằng sau thôn để chôn, chờ sau này thoát nguy rồi về đào lại. Nào ngờ đứa con lớn này của họ lại hơi khờ, lúc chôn chậu còn nhân tiện cắm trên đó một cành liễu để đánh dấu, chờ lúc họ về đào chậu lên thì phát hiện khắp nơi mọc toàn là liễu, cũng không tìm được chậu nữa!"
Ặc, chuyện này chắc không phải do tác dụng của chậu bảo vật đâu. Hàn Ngâm vẫn nhớ Liễu Tích Tích từng nói, cây liễu rất dễ trồng, chỉ cần cắm một cành xuống đất, ngoảnh đi ngoảnh lại đã mọc cả một rừng. Có điều việc này cũng chẳng liên quan gì tới cô, truyền thuyết xưa nay luôn thêm thắt, ít có phần nào là thật, nên cô chỉ coi như đang nghe kể chuyện xưa thôi.
Lão phụ kể xong bèn tấm tắc: "Chậu bảo vật được chôn ở gần đây, chứng tỏ phong thủy ở đây chẳng hư hỏng gì, chưa kể cây liễu lại sinh trưởng rất tốt, trong thôn không có thanh niên trai tráng có thể làm việc nặng, nên mọi người đều dựa cả vào việc bẻ cành liễu để đan sọt đan giỏ, gánh vào trong thành đổi gạo muối, nếu đốn chúng đi, thì già trẻ trong thôn biết sống làm sao?"
"Đúng đúng!" Hàn Ngâm gật đầu phụ họa, rồi chợt ngửi thấy mùi cơm khét, cuống cuồng nhảy chồm lên.
Từ lời kể của lão phụ có thể nhận ra, Tống thôn nghèo khổ, đãi khách đương nhiên không có cơm nước ngon lành gì, một nồi cơm trắng này cũng là thứ bình thường hai người già tiếc không nỡ ăn, mà để dành nhỡ đổ bệnh thì nấu cháo ăn qua bữa. Còn thức ăn dùng chung với cơm là củ cải muối, chỉ có đĩa đậu đũa xào tỏi coi như là đồ tươi. Vì lão phụ thấy Hàn Ngâm và Lạc Vân Khanh có vẻ xuất thân quyền quý, sợ tiếp đón không chu đáo, cũng sợ họ không nuốt nổi cơm, cho nên giục Tống lão ra mảnh vườn ngoài nhà hái một ít.
Bưng cơm nước lên bàn xong, lão phụ bèn nói với vẻ áy náy: "Trong nhà nghèo nàn, thực sự không có gì ngon để tiếp đãi, hai vị ăn tạm hai miếng cho đỡ đói nhé."
Hàn Ngâm vội nói: "Như vầy đã tốt lắm rồi ạ."
Có cơm, còn có cả thức ăn, thế này thực sự quá tốt rồi. Nên biết rằng trước đây lúc cô lang thang ngoài đường, đến những thứ này còn chẳng được ăn nữa là! Nhưng khi cô đảo mắt qua, thấy Lạc Vân Khanh ngồi ở bên chỉ uống nước suông chứ không động đũa, bèn gọi hắn: "Đại ca, ăn cơm thôi."
Đây là thân phận họ bịa ra lúc xin ngủ nhờ, hai người gọi nhau là huynh muội.
Lạc Vân Khanh nói thẳng: "Ta không đói bụng, các người cứ ăn đi."
Ấy ấy! Biết hắn không đói bụng, nhưng hắn không thể ở giới phàm tục mà không ăn khói lửa nhân gian được! Người ta đâu biết hắn tu tiên, chỉ nghĩ là hắn đang chê thôi.
Hàn Ngâm lặng lẽ đạp cho hắn một đạp ở dưới bàn.
Lạc Vân Khanh khẽ nhếch mày nhìn cô, hắn không ăn, thứ nhất vì căn bản không cần ăn, thứ hai nhà này đã nghèo khổ thế này, hắn ăn ít đi một miếng là có thể bớt một miệng ăn cho họ, thế thì có gì sai?
Hàn Ngâm không nhìn hắn nữa, mà ngoảnh sang gương mặt đầy bất an của hai vợ chồng già.
Lạc Vân Khanh trầm ngâm giây lát, chợt hiểu ra, lập tức nghe lời cầm đũa lên.
Sau khi ăn xong, lão phụ dọn dẹp hai gian phòng bỏ trống cho họ nghỉ tạm. Hàn Ngâm bước vào nhìn thử, biết ngay gian phòng cô ở là của khuê nữ nhà này lúc chưa xuất giá, nhỏ thì nhỏ, nhưng vẫn sạch sẽ. Trên tường còn dán bức tranh tết đã phai màu, trên màn treo cái túi hương đã sắp mốc meo, thứ hợp với ý của Hàn Ngâm nhất chính là gian phòng này có cửa sổ, đẩy ra liền có làn gió đêm mát mẻ mang theo ánh trăng ùa vào phòng, còn có thể trông thấy lờ mờ rừng liễu tối đen ở đằng xa.
Lạc Vân Khanh ở ngay gian phòng bên cạnh, ngoại trừ gian phòng rộng hơn cô một chút ra, kết cấu đều giống cô như đúc.
Dựa trên tinh thần trách nhiệm của một sư huynh, trước khi ngủ hắn còn đến phòng Hàn Ngâm kiểm tra một vòng, trước khi đi dặn dò cô một câu: "Có việc thì gọi ta."
Không cần hắn nói, cũng bảo đảm gọi!
Hàn Ngâm cười, đóng cửa lại: "Đại ca, ngày mai gặp."
Lạc Vân Khanh trầm mặc, đứng ở ngoài cửa chốc lát rồi mới trở về phòng.
Hàn Ngâm nép ở sau cửa nghe thấy tiếng bước chân hắn về phòng, mới nhỏ giọng gọi Liễu yêu Tích Tích ra: "Tích Tích, hồi nãy cô có nghe thấy chuyện đại nương kể chứ? Rừng liễu ngoài cửa sổ đó, có gì lạ không?"
Có lẽ vì cách Lạc Vân Khanh quá gần, sợ bị phát hiện nên Tạo Hóa Kim Tiền không ừ hử tiếng nào, mà rất phối hợp hé mắt tiền cho Liễu yêu Tích Tích thò người ra.
Liễu yêu Tích Tích nhìn về hướng cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Ta không thấy có gì lạ hết, thụ yêu tu luyện rất khó, không hơn mấy trăm ngàn tuổi thì tuyệt đối không có thành tựu, mà rừng liễu sau thôn này, nhiều lắm là có thụ linh hơn một trăm năm, có khi còn chưa tới."
Không có gì lạ, vậy là cô có thể an tâm đi ngủ!
Cô vừa muốn đóng cửa sổ lại, thì Thổ Linh trư đã nhảy tót lên bệ cửa sổ, nhảy ra ngoài, sau đó kêu ụt ịt, ngúng nguẩy chạy vào bóng đêm.
Chỉ cần nó về kịp trước khi trời sáng, Hàn Ngâm sẽ không hạn chế hành động của nó. Cô đóng cửa sổ lại rồi ngồi vào bên giường, lấy hình nhân thế thân của Mộ Thập Tam ra chơi một hồi, sau đó tĩnh tâm an thần khoanh chân ngồi xuống, dùng tu luyện để thay ngủ.
Hai canh giờ trôi qua vội vã, đêm đã về khuya.
Hàn Ngâm giật mình, mở bừng mắt ra, cảm giác được trong túi Càn Khôn có thứ gì đang nhảy lên loạn xạ, vội vã tháo xuống kiểm tra, phát hiện châu tránh tà bỗng nhiên sáng rực...
Đây là cảnh báo, cho thấy chung quanh cô có yêu vật tiếp cận!
Nhưng khi cô đứng lên ngoảnh đầu nhìn quanh, lại phát hiện cửa sổ vẫn đóng chặt, đầu giường vẫn đang le lói ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, ngọn lửa chẳng lắc lư lấy một lần.
Hàn Ngâm đỡ trán, nhỏ giọng hỏi: "Tiền gia, châu tránh tà này ngươi luyện bị úng nước à?"
"Ngươi mới úng nước!" Tạo Hóa Kim Tiền nhỏ giọng càu nhàu: "Bản thân tu vi thấp không cảm giác được gì thì thôi, còn có mặt mũi xỉ vả pháp khí mà bổn đại gia luyện ra, sao trên đời lại có loại vô tri vô sỉ vô lại như ngươi hử..."
Nó còn muốn chửi tiếp, nhưng đã bị Hàn Ngâm cầm cái gối chặn lên mắt tiền, cô nín thở ngưng thần cảm giác thử, phát hiện hình như có động tĩnh gì đó phát ra từ phòng Lạc Vân Khanh.
~ Hết chương 79 ~