Pháp bảo bản mệnh
Edit: Yunchan
***
Ánh trăng ảm đạm, linh hoa ngàn năm trên đầm Âm Dương Lưỡng Ngư càng phát ra hào quang óng ánh, dụ dỗ người ta hái xuống.
Hàn Ngâm khẽ nhíu mày: "Cái tay trong đầm đó, rốt cuộc là người hay yêu quỷ?"
Mộ Thập Tam nhìn chằm chằm linh hoa hồi lâu: "Cho dù chủ nhân của cánh tay kia có thân phận gì thì mục đích cũng rất rõ ràng, không phải sao?"
Thần sắc Hàn Ngâm khẽ động: "Chàng nói là..."
Trong mắt Mộ Thập Tam ánh lên ý cười gian manh: "Đóa sen Tịnh Đế Âm Dương này ở trong mắt người khác là chí bảo, nhưng với ta thì chẳng có tác dụng gì."
Hàn Ngâm vỗ tay reo lên: "Không sai! Tu vi ta quá thấp, mang một đóa linh hoa ngàn năm như thế theo người, hình như chỉ tổ rước họa vào thân, thà không có còn hơn. Nhưng nói lại thì con người ta rất xấu, bản thân không có được thứ gì, đương nhiên cũng không thể cho người khác có được."
"Vậy chúng ta còn chờ gì nữa?"
"Động thủ!"
Hai người một hỏi một đáp hết sức vang dội, âm thanh vọng rất xa xuống đầm nước bên dưới.
Dưới người họ, Xích Ly cực kỳ mất hình tượng lật ngược cặp mắt to lên trời, cảm thấy hai người này đúng là chẳng phải đồ tốt lành gì. Nhất là hai người vừa nói xong, Mộ Thập Tam lại dùng dao mổ trâu giết gà, vận dụng pháp bảo bản mệnh ôn túy trong đan điền mà hắn chưa từng dùng qua!
Hắn hé miệng, một con Chu Tước quét chiếc đuôi dài óng ánh lửa vàng phóng vút lên không trung, phút chốc đã lên tới bốn năm trượng, trên người tỏa ra hơi thở bỏng rát hơ nóng không khí bốn phía trở nên méo mó, như một vầng dương nghịch thiên bức ra màu đỏ kim cháy rực, hùng vĩ rực rỡ.
Pháp bảo bản mệnh, thật ra cũng là pháp bảo, nhưng đối với Mộ Thập Tam mà nói, món pháp bảo này do hắn túy luyện ra từ máu huyết, ôn dưỡng bên trong đan điền, tương thông với tâm huyết hắn. Nếu pháp bảo bị hao tổn, nguyên khí của hắn cũng bị hao tổn, nếu pháp bảo bị hủy, bản thân hắn cũng sẽ chịu phản phệ cực lớn. Thế nên nó mới có hai chữ bản mệnh.
Loại pháp bảo bản mệnh này, ban đầu tế luyện sẽ không có linh tính, chỉ được tính là tiền thân của pháp bảo, sánh ngang với pháp khí thượng phẩm nhất đẳng, hoặc pháp bảo cấp thấp nhất. Song chỉ cần chủ nhân không chết, ôn dưỡng tế luyện đều đặn bên trong đan điền, thì dần dần nó sẽ sinh ra linh tính, biến thành pháp bảo chân chính. Có điều quá trình này tương đối dài, trên trăm năm ngàn năm chưa chắc thành.
Nói thế, chỉ cần luyện ra linh tính thì có thể được xưng là pháp bảo cấp huyễn linh. Nhưng pháp bảo cấp huyễn linh có chỗ thiếu sót, ngưng tế luyện một ngày, thì sẽ tán đi linh tính hơn mười năm, phẩm cấp rớt xuống một tầng. Chỉ có tế luyện trở thành pháp bảo cấp chân linh, thì pháp bảo mới có thể tự hấp thu linh khí trời đất, uy lực ngày một tăng.
Trận đồ thất tình lục dục trong tay Hàn Ngâm, thật ra là pháp bảo cấp chân linh. Nhưng trận đồ này không phải dùng máu huyết của cô túy dưỡng thành, không phải là pháp bảo bản mệnh của cô, cho nên khi cô sử dụng, không có khả năng phát huy toàn bộ uy lực của pháp bảo, nhiều nhất một phần uy lực là đã không tồi.
Còn loại pháp bảo đã sinh ra linh thức như Tạo Hóa Kim Tiền thì thuộc về cấp cao nhất, chí linh. Đã có ý thức của mình, chỉ cần tự nó nhận chủ, có phải pháp bảo bản mệnh hay không cũng chẳng đáng kể. Chẳng qua Tạo Hóa Kim Tiền luôn oán thầm vị chủ nhân tu vi thấp Hàn Ngâm này, vì từ trước tới nay chỉ có nó là miệt mài kéo tơ đến chết, còn nhóc tì Hàn Ngâm này lại chưa có bất kỳ hồi báo nào. Song không phải không muốn, mà là không thể, cô căn bản không đủ tư cách để tế luyện pháp bảo cấp chí linh.
Bấy giờ Mộ Thập Tam tung ra pháp bảo bản mệnh, Hàn Ngâm chỉ kinh ngạc đôi chút, thấy Chu Tước đẹp quá sức tưởng tượng mà thôi. Nhưng Liễu Nguyệt Mâu bỏ chạy ban nãy, chưa từ bỏ ý định bèn lẳng lẽ lộn trở lại, ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, trong lòng lại rúng động không tưởng.
Hàn Ngâm chỉ cảm thấy pháp bảo dùng tốt, thật ra về giá trị của nó chỉ có kiến thức nửa vời. Còn Liễu Nguyệt Mâu thì khác, cô xuất thân từ tu tiên thế gia, nên biết rất rõ uy lực và sự khan hiếm của pháp bảo trên đời.
Thứ nhất tuy pháp bảo bản mệnh tới tu vi Đan Thành là có thể tế luyện, nhưng trên thực tế để tế luyện pháp bảo cần dùng không ít thiên tài địa bảo, chỉ có tu vi Đan Thành làm sao thu thập được toàn bộ? Thế mới nói có rất nhiều người đã bước chân vào tu vi Túy Dưỡng, nhưng vẫn chưa tìm được đầy đủ nguyên liệu quý phù hợp với ngũ hành của bản thân, cho nên không tài nào tế luyện.
Thứ hai, thành tiên không dễ, không ít người tu tiên dựa vào đại cơ duyên và tư chất tốt, tu đến cảnh giới vừa đủ, thu gom đầy đủ thiên tài địa bảo để tế luyện pháp bảo bản mệnh, thì cũng đã hao phí hơn phân nửa tuổi thọ, sinh thời đừng nói pháp bảo cấp chân linh, dù cấp huyễn linh cũng rất khó ôn túy thành. Vậy chờ đến khi bỏ mình, thì pháp bảo bản mệnh tự nhiên cũng dần tán đi linh khí linh tính, không thành được pháp bảo.
Mà trước mắt, con Chu Tước do Mộ Thập Tam tế xuất ra mờ ảo có thần, đảo quanh lưu chuyển, rõ ràng đã là pháp bảo cấp huyễn linh. Tuổi hắn vẫn còn rất trẻ, dù cuối cùng không thể thành tiên, nhưng muốn tế luyện pháp bảo này tới cấp chân linh, để bản thân nó tự hấp thu linh khí trời đất thì vẫn có khả năng. Như vậy cho dù hắn qua đời, pháp bảo vẫn có thể tiếp tục lưu tồn hậu thế.
Trong lòng Liễu Nguyệt Mâu kinh nghi bất định, ra sức cắn môi, vắt óc suy đoán xem lai lịch của hai người này là gì, tại sao còn trẻ tuổi như thế đã có pháp bảo trong tay. Điều đáng sợ hơn là, nghịch thiên tu đến tu vi Túy Dưỡng trở lên trong vòng mười mấy năm, còn tế luyện ra pháp bảo cấp huyễn linh!
Cô cảm giác như mình đang nằm mơ, thế nhưng mọi thứ trước mắt lại là sự tồn tại hết sức chân thật.
Nếu nói trong mấy năm ngắn ngủi tế luyện ra pháp bảo cấp huyễn linh, thì chính Mộ Thập Tam cũng vô cùng nghi hoặc, vì hắn biết tế luyện pháp bảo bản mệnh cần thời gian rất dài, dù tư chất có tốt tới đâu cũng vô ích.
Loại nghi hoặc này mãi tới khi hắn biết được thân thế của mình mới tháo gỡ được. Nếu đoán không sai, thì phương diện này có công lao cực lớn của viên Huyết Ngọc Chu Tước kia. Có lẽ trong Huyết Ngọc không chỉ chứa máu huyết của Chu Tước, mà còn mang theo một luồng tinh phách của Chu Tước. Vì khi hắn tới Đan Thành, cướp đoạt toàn bộ thiên tài địa bảo Giang Cầm Sinh để lại, pháp bảo tế luyện ra không phải thần điểu Chu Tước, mà chỉ là một con hỏa phượng tương xứng với ngũ hành của hắn mà thôi.
Hỏa phượng là linh điểu hiếm thế, nhưng so sánh với thần điểu Chu Tước thì là một sự chênh lệch to lớn, như quạ đen so với phượng hoàng vậy. Nhưng chẳng ai lại chê pháp bảo bản mệnh của mình có uy lực quá lớn, đối với sự biến hóa bất ngờ này, đương nhiên phản ứng của Mộ Thập Tam phần nhiều là mừng rỡ.
Trước đây hắn không cần là vì không có cơ hội dùng, trước trận đại chiến với tiên môn, hắn có cố kỵ nên không dám dùng, sợ khiêu khích những chưởng môn và trưởng lão tiên môn cùng tế xuất ra pháp bảo bản mệnh, nói không chừng trong số đó có một hai món cùng cấp huyễn linh. Đến lúc đó lấy cứng đấu cứng, tổn hại pháp bảo bản mệnh, cũng tổn hại nguyên khí của hắn.
Lúc này chẳng còn cố kỵ nào, hoặc phải nói là hắn tế xuất ra pháp bảo bản mệnh, chính vì sức uy hiếp của nó khá lớn. Thế nên pháp bảo Chu Tước vừa hiện thân, lập tức ngóc đầu kêu lên một tiếng bễ nghễ, phun ra một luồng linh hỏa như toái kim, nhắm thẳng về hướng linh hoa ngàn năm trong đầm Âm Dương Lưỡng Ngư.
Linh hỏa phóng thẳng xuống, giữa chừng gặp phải mạng nhện chắn đường, nhưng mạng nhện màu bích vừa chạm vào linh hỏa đã tan thành tro bụi, không thể ngăn cản dù một chút, trong tích tắc linh hỏa đã đốt tới đầm Âm Dương Lưỡng Ngư.
"Đừng!" Đúng lúc này trên đầm thét lên một tiếng thê lương: "Xin các ngươi đừng hủy đóa hoa này!"
Hai người họ vốn không có ý định hủy hoa, chỉ làm bộ làm tịt để ép chủ nhân của cánh tay nhỏ đó xuất đầu lộ diện mà thôi. Nhưng tới khi đạt được mục đích, giọng non nớt thống khổ này lại vượt ngoài dự liệu, làm họ không khỏi sửng sốt.
Cũng may trong lúc Mộ Thập Tam tâm động, linh hỏa đã ngừng lại, như hoàn toàn không sợ hãi khí tức nóng lạnh lợi hại tột cùng trong đầm, thu ngọn lửa nóng rực lại, trôi lơ lửng bên trên đóa sen Tịnh Đế Âm Dương chưa đầy một tấc.
Ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đầm của hắn khẽ động, ra lệnh: "Đi ra!"
Đầm nước xao động, một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh linh ló ra, nhìn hắn bằng cặp mắt đen láy bi thương.
Hàn Ngâm nghệt ra, đây là một tiểu cô nương mới bảy tám tuổi.
Mộ Thập Tam cũng sững ra chốt lát, nhưng ngay sau đó bèn nhíu mày, hơi nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh: "Tiên hữu ở đó nhìn trộm đã đủ chưa?"
Dĩ nhiên câu này để nói với Liễu Nguyệt Mâu đang ẩn nấp, hắn đã sớm phát giác ra cô ta lén lút quay lại, thế nhưng nhất thời không quan tâm tới, chỉ tính cách ép người đang núp trong đầm ra, sau đó hái linh hoa nghênh ngang bỏ đi. Nào ngờ trong đầm lại là một tiểu cô nương, hắn liền cảm thấy mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy, nên muốn vạch trần hành tung của Liễu Nguyệt Mâu trước.
Tim Liễu Nguyệt Mâu thót lên, thấp thỏm bất an, nhưng biết trốn mãi cũng không xong, đành phải bước ra: "Ta chỉ muốn..."
Cô mới lên tiếng giải thích, chợt nghe Hàn Ngâm kêu "A" một tiếng, vội vã giương mắt nhìn.
Chỉ thấy tiểu cô nương kia ôm đóa sen Tịnh Đế Âm Dương trong lòng nhảy lên giữa không trung, ngay sau đó con nhện màu bích tức tốc quay đầu phun ra mạng nhện, thoắt cái đã bao trọn tiểu cô nương và đóa sen Tịnh Đế Âm Dương vào trong, sau đó thu phắt lưới tơ lại, tám chân khua thật nhanh, chạy như bay vào sâu trong rừng.
Mộ thập Tam cũng nhìn thấy cảnh này, nét mặt nhất thời trở nên quái dị, song động tác của hắn còn nhanh hơn, tâm niệm vừa động, thu pháp bảo bản mệnh về, Xích Ly dưới người liền đuổi nhanh theo hướng con nhện, chẳng mấy chốc đã chặn mất đường thoát thân của nó, đồng thời thấy rõ vẻ mặt kinh hoàng của tiểu cô nương trên lưng con nhện kia.
Con nhện bích rõ ràng cũng hết sức khẩn trương, khua tám chân lùi ngược lại hơn một trượng, phát ra tiếng rít uy hiếp.
Thế này Mộ Thập Tam và Hàn Ngâm lại càng ngạc nhiên hơn, vì họ đã nhìn ra, con nhện này không phải đến để cướp linh hoa ngàn năm mà là bảo vệ tiểu cô nương kia, không thì lúc nãy mạng nhện dính vào người, độc trên đó đủ để giết tiểu cô nương kia mười bảy mười tám lần, cô bé cũng không thể ngoan ngoãn mặc cho con nhện này mang mình chạy thoát như hiện tại.
"Lạ quá." Hàn Ngâm càng hiếu kỳ thân phận của cô bé này hơn, bởi vì trên người cô bé rõ ràng không có quỷ khí hay yêu khí nào.
Mộ Thập Tam cũng có chút phiền muộn, nếu bé gái này là yêu quỷ thì hay rồi, hắn có thể ra tay mà chẳng cần lưu tình. Nhưng cô bé lại không phải, đối với một đứa trẻ dường như không có chút năng lực phản kháng nào thế này, hắn không động thủ được.
Trong lúc họ lưỡng lự, tiểu cô nương càng lộ vẻ kinh hoàng, con nhện bích càng rít lên gấp rút. Cuối cùng đàn nhện luôn tụ tập ở gần đó như tìm được mục tiêu tấn công, trào lên như thác lũ từ bốn phương tám hướng, bắt đầu tấn công họ.
~ Hết chương 185 ~