Chọc tới sát tinh
Edit: Yunchan
***
Trương Vấn Hàn giải độc cho hai đồng bạn, uống ít đan dược rồi điều tức sơ qua, sau đó sợ nhóm Mộ Thập Tam đào tẩu nên ba chân bốn cẳng đuổi theo. Khi hắn tới gần nhìn rõ bạch vân dưới chân Hiên Viên Túc, trong sợi mây lưu chuyển quầng sáng bạc mơ hồ, mười phần linh tính, rõ là món pháp khí phi hành thượng phẩm không thể thượng phẩm hơn. Tim hắn đập rộn lên, ánh mắt lóe lên sự tham lam và tàn bạo, đoạn hít sâu một hơi.
"Cút!"
Hắn còn chưa kịp mở miệng, tiếng quát lười biếng đã vang lên, giọng tuy nhẹ nhưng mang theo sự đe dọa không cho phép chất vấn. Nó khiến tâm thần hắn bỗng nhiên chùng xuống, sinh ra cảm giác thấp kém, ngoan ngoãn vâng lời theo bản năng.
Phù khí phi hành dưới chân Trương Vấn Hàn khựng lại giây lát. Tới khi hắn hoàn hồn lại thì rất đỗi kinh ngạc, phát hiện Mộ Thập Tam lên tiếng nhưng hoàn toàn không liếc hắn lấy một lần, mắt vẫn đang quan sát tình hình Âm Dương Lưỡng Ngư bên dưới, đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng sáng ngời, tuấn tú thoát tục, tư thái xuất trần.
Tâm thần hắn rúng động, đến khi nhìn thấy Mộ Thập Tam và Hàn Ngâm đang tay trong tay, dáng vẻ vô cùng thân mật, trong mắt hắn chợt bùng lên dục niệm và đố kỵ tột cùng.
Số hắn đúng là đen.
Nếu hắn chỉ hò hét đòi thu đồ đệ, thì cùng lắm Mộ Thập Tam chỉ thấy hắn phiền, đạp hắn ra xa mà thôi, không đến mức ra tay giết hắn vì chút mạo phạm nho nhỏ đó. Nhưng giờ khắc này ánh mắt hắn đã tiết lộ tâm tư trần trụi của mình, vả lại đen ở chỗ còn bị Hàn Ngâm bắt gặp.
Hàn Ngâm lẩn lút phố phường nhiều năm, có vài việc dù chưa được thấy nhưng cũng từng nghe qua, sau một thoáng ngơ ngác, cô lập tức giận tím mặt.
Chết tiệt!
Dám ôm lòng dạ xấu xa với Mộ Thập Tam!
Cô không ừ hử tiếng nào, vung tay tung ra hai đạo binh phù hộ thân. Hai tia sáng chớp lên giữa không trung, hóa ra hai phù binh lực lưỡng khải giáp chỉnh tề, trong tay cầm cự kiếm, bổ thẳng về phía Trương Vấn Hàn.
Trương Vấn Hàn thấy trên hai đạo binh phù này dồi dào linh khí, rõ ràng không cùng một loại với phù khí, tim thót lên, mắt cũng sáng lên theo. Dù tình hình trước mắt rất nguy cấp, dù hắn đã bắt đầu hoài nghi lai lịch xuất thân của nhóm Mộ Thập Tam, nhưng vẫn bị binh phù hộ thân khơi dậy lòng tham mãnh liệt. Hắn chưa kịp nghĩ kỹ càng, hai thanh cự kiếm đã chém tới trước mặt với thanh thế lôi đình.
Quá nhanh!
Hắn rùng mình, không dám chểnh mảng nữa. Binh khí Linh Phong Phiến trong tay phải hóa thành một quầng sáng vòng cung màu xanh nhạt, bắn ra ngoài tiếp chiêu. Song song đó, tay trái lén móc ra linh phù thổ thuẫn, đề phòng bất trắc.
Không ngờ hai phù binh ngày còn lợi hại hơn hắn tưởng tượng. Quầng sáng nhạt hình cung vừa va phải hai thanh cự kiếm đã bị chém tan một cách dễ dàng, sau đó hòa theo kiếm khí tăng mạnh, chém thẳng lên người hắn. Nếu hắn không phản ứng cực nhanh, tung ra linh phù thổ thuẫn, thì sợ rằng đã bị song kiếm bén ngót này chém làm ba.
May là thế, nhưng sau khi gồng sức chống đỡ song kiếm, hắn vẫn bị lực mạnh đập phải làm bay ngược ra ba thước. Hào quang vàng nhạt của lá chắn trên người hắn nhấp nháy mấy lần mới ổn định lại, nhưng cũng đã tối đi đáng kể, rõ ràng chỉ chút nữa thôi là vượt qua giới hạn chịu đựng.
Mới giao thủ một trận nhỏ mà tóc gáy trên người Trương Vấn Hàn đã dựng hết cả lên. Trong lòng kinh nghi bất định, vì hắn đã thử ra thực lực của hai tên phù binh này, chúng có tu vi Ngưng Luyện, hơn nữa chỉ cao chứ không thấp hơn hắn.
Hắn nào biết binh phù hộ thân này chính là vật mà chưởng môn Lâm Trường sinh tế luyện hơn ba mươi năm, trông bề ngoài chỉ là một phù khí nho nhỏ, nhưng uy lực lại chẳng thua gì pháp khí, hỏi sao hắn không ngạc nhiên cho được? Phút chốc trong lòng đã nảy sinh ý muốn thoái lui.
Đáng tiếc, hắn hiểu ra hơi chậm, bây giờ có muốn lui cũng chẳng còn đường lui nữa.
Hai tên phù binh bắt đầu truy kích đợt hai. Bị mất binh khí Trương Vấn Hàn đã đau lòng muốn chết, đâu còn dám đỡ đòn, chỉ còn biết điều khiển pháp khí phi hành né tránh qua lại, cuống cuồng giục đồng bạn: "Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đừng quên lời thề độc, động thủ mau!"
Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên cũng nhìn đến choáng váng từ sớm, đứng thộn ra đó, miệng người này há còn to hơn người kia. Lúc này bị Trương Vấn Hàn lên tiếng thúc giục, dù không cam lòng, nhưng vẫn cố gắng bước lên giúp đỡ. Lòng thầm hy vọng ba nhãi con này trừ hai đạo binh phù ra, đừng có thêm bất cứ bảo bối lợi hại nào nữa.
Đối lập với bộ dạng kinh hoàng của họ, Hàn Ngâm lại hứng thú ngồi xem ba người này đại chiến với phù binh, cười tủm tỉm nói: "Hóa ra không phải nói khoác mà là tới Ngưng Luyện thật."
Rốt cuộc sự chú ý của Hiên Viên Túc đã dứt khỏi đàn nhện, nhìn chằm chằm vào trận đánh nhau ở cách đó không xa, nắm chặt quả đấm nhỏ, mắt ánh lên vẻ hưng phấn, chỉ thiếu nhảy cẫng lên reo hò.
Mộ Thập Tam nhìn lướt qua theo hai người, cười nói: "Họ tu tập công pháp giống nhau, lúc Tụ Linh chọn linh mạch cũng không tốt, nàng chỉ cần dùng kiếm cũng đối phó được ba người họ."
Cùng là Ngưng Luyện như nhau, nhưng căn cơ kiến tạo thế nào thì sẽ ảnh hưởng tới thực lực chân chính thế đó, có đôi khi sẽ chênh nhau như trời với vực.
Biết mình mạnh hơn họ là đủ rồi, Hàn Ngâm cũng chẳng hơi đâu nhúng tay vào đánh nhau. Quan sát một hồi, thấy họ lấy ba địch hai, miễn cưỡng chiếm thế thượng phong, mắt cô chợt ánh lên ý cười gian, vung tay lên, phóng ra một binh phù hộ thân nữa.
Lần trước cô dùng binh phù hộ thân này là ở trong trận đại chiến tiên môn, đối địch với toàn là cao thủ, nhân số còn đông hơn gấp mấy ngàn lần, do đó chưa thể hiện được uy lực gì đã bị đánh về phù hình. Lần này thì khác, gặp được đối thủ thực lực tương đương, cô muốn xem thử ba tán tu này có thể chịu đựng được mấy đạo binh phù.
Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên mới vừa trúng độc, tìm được đường sống trong chỗ chết, thể lực và tinh lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, bây giờ liên thủ với Trương Vấn Hàn đối địch với hai tên phù binh, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chiếm được thế thượng phong. Vừa thấy Hàn Ngâm nhẹ nhàng gọn gàng quăng ra thêm một đạo binh phù hộ thân, sắc mặt nhất thời đại biến, bứt ra muốn bỏ của chạy lấy người.
Tiếc là phù khí phi hành của họ đúng là thối nát, phù binh giẫm lên ráng mây linh hóa còn bay nhanh hơn chúng, thoắt cái đã đuổi kịp, quần đấu thêm trận nữa, ép họ phải tung ra hết bản lĩnh, vắt kiệt từng giọt linh khí trong cơ thể để đỡ đòn.
Nhưng thế vẫn chưa xong. Hồi lâu sau, Hàn Ngâm run tay vẩy ra thêm một đạo binh phù hộ thân, ba tán tu chỉ còn biết tiêu hao linh phù mang theo người, vả lại bất kể là phù khí hay pháp khí, chỉ cần có thể dùng được thì họ đều dùng tất. Trong lòng thì gào thét, tới đây đã hết chưa!
Đông Phương Vân đổ mồ hôi như mưa, giọng mang nức nở: "Đây đúng là lật thuyền trong mương... ba... ba người này đâu phải ranh con dễ bắt nạt, mà chính là sát tinh! Biết sớm thế này, ta... ta thà xuống dưới giết nhện còn hơn..."
Chu Trạch Nguyên cắn chặt răng, cáu bẳng nạt: "Cũng do ngươi tự chuốc lấy!"
"Ta... ta..." Đông Phương Vân bị nạt oan, thịt mỡ trên mặt nhăn nhúm lại, đang định chửi ầm lên thì lại bất ngờ gặp phải nguy hiểm vì phân tâm, tóc bị cự kiếm của phù binh lột hơn phân nửa, lộ ra da đầu máu me đầm đìa. Hắn khiếp đảm tới mức hồn phách bay đi phân nửa, không dám hé răng thêm tiếng nào.
Lúc này trong mắt Trương Vấn Hàn lóe lên sát khí ngoan độc, quát lên gấp rút: "Ta cầm chân những phù binh này, các ngươi đi giết tiểu nha đầu kia nhanh lên!"
Đã sắp chết tới nơi, hắn quyết định bất cứ giá nào cũng phải đánh cuộc một ván, đánh cược nhóm Mộ Thập Tam chỉ có phù khí lợi hại, nhưng tu vi bản thân thì chẳng ra gì. Như vậy chiến lược tốt nhất chính là vây Ngụy cứu Triệu(*). Chỉ cần giết chết Hàn Ngâm đang điều khiểu binh phù hộ thân, thì sợ gì những phù binh này không tan thành mây khói?
(*) Vây Ngụy cứu Triệu: Tránh chỗ mạnh, đánh vào chỗ yếu; lấy công làm thủ: kiềm chế lực lượng chủ yếu của đối thủ.
Chu Trạch Nguyên vô cùng kinh ngạc: "Ngươi làm được?"
Hắn hỏi thế không phải vì lo lắng cho Trương Vấn Hàn, mà ba người hợp sức đã đánh tới cật lực, bất cẩn một tý là đi đời nhà ma, vậy thử hỏi một mình Trương Vấn Hàn làm sao địch lại bốn tên phù binh?
"Không được cũng phải được!" Trương Vấn Hàn rít lên, lật tay, một đạo linh phù chợt nổ ra trong lòng bàn tay.
Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên liếc qua khóe mắt, thấy linh phù kia tỏa ra ánh sáng hừng hực, lập tức nửa mừng nửa lo.
"Linh phù cấp... cấp ba..."
"Ngươi lấy ở đâu ra?"
Linh phù cấp ba phải đến tu vi Túy Dưỡng mới luyện ra được, lúc luyện phù cần tổn hao hai năm tu vi, tỷ lệ thành công còn rất nhỏ, và quan trọng nhất là hầu như tán tu không có ai tu tới cảnh giới Túy Dưỡng, dù tu đến cũng không thiếu thốn linh thạch đến nỗi phải tổn hao tu vi để luyện ra linh phù này đem bán. Mà ở tiên môn loại bùa này phần lớn là do trưởng bối chế tạo ra, khi nào tiểu bối ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cực nguy hiểm mới ban tặng, nếu không dùng thì quay về phải hoàn trả lại, cho nên đừng mong mua được bên ngoài.
Lòng Trương Vấn Hàn đau như dao cắt, linh phù này là do hắn lấy linh khoáng hiếm bên bờ Âm Dương Lưỡng Ngư, may mắn lắm với trao đổi được. Người nọ chịu đổi bùa này, đại khái là đúng lúc cần linh khoáng để túy luyện pháp bảo bản mệnh, bằng không lá bùa này còn lâu mới tới tay hắn! Đương nhiên, hiện tại hắn không có thời gian để giải thích vấn đề này, chỉ đành cắn răng lấy bùa ra sử dụng. Toàn thân lập tức được ba luồng kim quang kiên cố che chắn chặt chẽ, quanh thân còn hóa ra vô số tiểu kiếm ánh vàng chập chờn bất định, gặp phải công kích sẽ phóng ra tự động ngăn địch.
Sắc mặt Đông Phương Vân lại biến đổi: "Đây... đây hình như là kiếm thuẫn thuật Kim hành..."
Mục đích họ mua linh phù là dùng để bảo mệnh, cho nên phần nhiều là mua thuật lá chắn, định dự trữ khi nào đánh không lại thì bỏ chạy, điều này chẳng có gì là lạ. Đông Phương Vân biến sắc là vì uy lực của thuật lá chắn kiếm này. Cự kiếm của hai tên phù binh còn chưa bổ tới trước người Trương Vấn hàn, tiểu kiếm ánh vàng đã bay vút ra chống đỡ, còn có thể phân ra một bộ phận để phản kích.
Trương Vấn Hàn thấy Đông Phương Vân còn mải dài dòng, sắc mặt xấu đi trông thấy, vừa dẫn dụ bốn tên phù binh tấn công mình, vừa quát mắng: "Còn chưa đi mau!"
Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên nhìn nhau, không có lựa chọn nào khác, hạ quyết tâm, càn quét về phía Hàn Ngâm.
Trương Vấn Hàn lập tức chia trí để quan sát tình hình bên kia. Đương nhiên hắn không tốt tính như thế, định bụng chờ đồng bạn đi thăm dò thử, một khi phát hiện ra tình huống bất ổn, không giết được Hàn Ngâm, hắn sẽ nhân lúc lá chắn kiếm còn tại thân để quay lưng bỏ chạy.
Chẳng qua dù hắn không tốt tính, nhưng vẫn hy vọng đồng bạn đánh chết Hàn Ngâm thành công. Dầu gì, đánh cầm chân một lát cũng được, để hắn nắm chắc được hai phần cơ hội chạy thoát.
Nhủ thầm là thế. Nhưng một khắc sau, đồng tử hắn đột nhiên phóng đại, sắc mặt cũng biến thành tro trắng trong phút chốc. Vì hắn hoàn toàn không thấy nhóm Mộ Thập Tam xuất thủ, Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên khó khăn lắm mới tiếp cận được Hàn Ngâm lại bắn ngược ra ngoài, ngay sau đó một luồng uy áp ập tới với khí thế nghiêng trời lệch đất, hùng mạnh tới mức gần như sắp phá hủy cả linh hồn hắn, khiến lòng hắn tràn ngập sợ hãi mà không sinh ra được chút ý phản kháng nào, thậm chí cả mí mắt cũng không thể chớp lấy một cái.
Đây là một loại khiếp sợ vô hình, mọc lan ra từ chỗ sâu trong linh hồn, lá chắn kiếm hộ thân của hắn căn bản không có khả năng chống đỡ. Chỉ trong tích tắc, mồ hôi hắn đã ước đẫm toàn thân, không tài nào chịu nổi luồng uy áp này nữa, trước mắt tối sầm, bất tỉnh, người cũng rơi khỏi pháp khí phi hành, ngã thẳng xuống mặt đất.
~ Hết chương 181 ~