Hỗn chiến
Edit: Yunchan
***
Ma môn hành sự không từ thủ đoạn, chỉ hòng đạt được mục đích, thế nên thị phi trắng đen không nghĩa lý gì với chúng. Chỉ có tiên môn, xem trọng danh chính ngôn thuận, lẽ thẳng khí hùng, mới có sự cố chấp đặc biệt với thị phi phải trái.
Lúc này đại bộ phận cảm thấy nên trừ ma vệ đạo, muốn giết Mộ Thập Tam cho nhanh. Nhưng vẫn có một số ít người, như Hiên Viên Huyền, Tang Dịch, Vệ Minh và La Cẩn, nghĩ hiếp người như vậy thật là thẹn với lòng.
Thế nhưng La Cẩn có liên đới quá sâu vào chuyện này, không thể hành động theo ý nguyện của bản thân, mà còn phải lo cho thanh danh và lợi ích của Cửu Huyền. Do đó y chỉ có thể giữ im lặng để tránh tị hiềm, không bước ra tương trợ. Còn Hiên Viên Huyền, Tang Dịch và Vệ Minh thì đang do dự, chỉ sợ lần này giúp Mộ Thập Tam, về sau nếu hắn thật sự làm ra việc gây họa cho tiên môn thì chẳng khác nào cứu một hại trăm, chẳng bằng không cứu.
Lựa chọn quá khó khăn, trong khi tình thế lại hết sức căng thẳng.
Hạ Sát nóng lòng động thủ, còn cực tự tin với tu vi của mình, bèn rút kiếm ra nói với Mộ Thập Tam: "Đấu với các ngươi chẳng cần nhiều người làm gì, lại đây, hai chúng ta đánh một trận trước."
Đương nhiên Hàn Ngâm sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội thu lợi nào, lên tiếng hỏi ngay: "Nếu ngươi thua thì sao?"
Cô hy vọng Hạ Sát tụ phụ một tý, đáp lại một câu thua thì để cho các ngươi đi. Đáng tiếc tính Hạ Sát thô bạo thì thô bạo, nhưng chỉ số thông minh vẫn chưa tệ tới nỗi đó. Huống chi sống chết của Mộ Thập Tam có liên quan tới toàn bộ tiên môn, chứ không phải do một mình hắn làm chủ. Thế là hắn đáp lại một câu cực kỳ gian manh: "Thua thì thua, còn làm sao nữa?"
Vô sỉ!
Người tiên môn thua thì lui xuống nghỉ dưỡng sức một hiệp, khỏe xong thì lên đài đấu tiếp, cứ đà này, dù Mộ Thập Tam có là Đại La Kim Tiên cũng không chịu nổi!
Hàn Ngâm rủa thầm trong lòng, biết giờ phút này công bằng gì đó đều vô nghĩa, nhưng cô không bỏ qua, vẫn muốn tranh thủ quyền lợi lớn nhất có thể cho mình và Mộ Thập Tam, bởi thế hừ lạnh nói: "Hạ chưởng môn rõ là đang ép chúng ta xuống tay tàn nhẫn đây mà, nếu lát nữa có tử thương, thì hãy trách người tử thương tu vi chẳng ra gì, đừng cắn ngược lại nói chúng ta tàn sát tiên môn gì đó nhé!"
Mộ Thập Tam còn thẳng thắn hơn: "Tu vi thấp kém thì cút xa một chút, đừng hại ta sau này kiếp khó qua."
Hai người này đúng là chơi xấu!
Trước đó Hàn Ngâm đã dàn ra một hàng pháp bảo và linh khí, lời lẽ còn mang ý uy hiếp, làm mấy đệ tử bối phận thấp đã nảy lên suy nghĩ đứng xem chứ không động thủ để giữ cái mạng con của mình, chuẩn bị lui ra sau. Nhưng ngay sau đó Mộ Thập Tam lại giáng cho một câu, ghìm chân họ lại, dù có người chịu thừa nhận tu vi của mình thấp kém thì cũng không thể ngoan ngoãn cút đi trước mặt bao nhiêu người thế được. Do đó hơn phân nửa đều bị vây trong thế tiến thoái lưỡng nan, trong lòng thấp thỏm nhưng vẫn cố bước lên đài để giữ thể diện, thành ra khí thế cũng yếu đi ba phần.
Chơi xấu hơn chính là hai người họ vừa nói xong đã động thủ ngay. Mộ Thập Tam liếc lên mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, chờ nghe tiếng chuông Nhiếp Hồn bên phía Hàn Ngâm vang lên, thừa dịp mọi người thần hồn dao động, lập tức vỗ vào phi kiếm trong lòng bàn tay.
Chỉ kịp thấy một tia lửa màu đỏ kim sáng lên, phi kiếm kia đã bắn về phía chủ của nó Lâm Trường Sinh, tốc độ nhanh tới nỗi không cho ai thời gian tránh né. Lâm Trường Sinh mở trừng mắt, cơn khiếp đảm vừa trỗi dậy, phi kiếm đã đâm phập vào ngực, máu nóng phụt ra, bắn đầy lên mặt và thân của mười mấy người gần đó. Tuy nhiên thế kiếm vẫn chưa hết, lôi giật Lâm Trường Sinh ra sau hơn nửa trượng, mũi kiếm còn đâm tiếp vào cánh tay phải của một người phía sau hắn.
Ngay sau đó, năm tên phù binh vây quanh Hàn Ngâm cũng vọt lên theo, mục tiêu chính là Lâm Trường Sinh bị trọng thương và đệ tử đen đủi bị vạ lây sau lưng hắn. Mấy ánh đao xẹt qua, sau đó hai người không kêu được một tiếng, sinh mạng đã bị tước đoạt một cách không thương tiếc.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, sau đó chính là sự yên tĩnh tới chết lặng. Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Mộ Thập Tam, trong ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ khó tin.
Phi kiếm không phải như kiếm thường.
Mỗi một thanh đều mang theo linh tính và nhiều tầng cấm chế do nguyên chủ bảo dưỡng và tế luyện quanh năm suốt tháng. Trừ phi cấm chế bị phá, linh tính trên thân kiếm bị đánh tan triệt để, không thì người khác tuyệt đối không thể dùng tiện tay, và bất cứ giá nào phi kiếm cũng không thể cắn trả lại chủ. Thế nhưng, vấn đề nằm ở chỗ, Mộ Thập Tam đoạt kiếm từ tay Lâm Trường Sinh, sau đó lại dùng chính thanh kiếm này để giết chết Lâm Trường Sinh, toàn bộ diễn biến chưa đầy một nén hương. Làm sao hắn có thể phá được cấm chế, đánh tan linh tính trên thân kiếm mà mặt mày vẫn bình thản không gợn sóng thế chứ?
Nên nhớ rằng dầu gì Lâm Trường Sinh cũng là chưởng môn một phái, tu chừng năm mươi năm, ít nhiều gì tu vi cũng tới Đan Thành, muốn đoạt kiếm và giết hắn dễ dàng như vậy, thì tu vi của Mộ Thập Tam...
Là thật!
Hắn nói lúc mình bị Giang Cầm Sinh đoạt xá đã tới tu vi Đan Thành, chuyện khó tin này lại là sự thật!
Mọi người chưa tỉnh hồn lại, Hạ Sát đã quát: "Mộ Thập Tam! Đã nói hai chúng ta đánh nhau một trận trước, sao ngươi không tuân theo quy tắc, quay qua hạ thủ với Lâm chưởng môn trước hả!"
Mộ Thập Tam liếc sang hắn, lười biếng đáp: "Ta đồng ý với ngươi rồi sao?"
Bấy giờ Hạ Sát mới nhớ ra vừa rồi hắn nói với Hàn Ngâm, Mộ Thập Tam hoàn toàn không ừ hử tiếng nào. Thế là hắn nhất thời câm nín.
Hàn Ngâm cũng lạnh nhạt nói: "Ngươi làm chưởng môn lâu quá nên quen thói vênh mặt hất hàm sai khiến rồi à, có ai nói quy tắc là do ngươi định ra đâu?"
Cô vừa dứt lời đã giũ trận đồ thất tình lục ra, triệu hồi Hải Trãi hộ thân, bắt đầu vận hành trận đồ. Đồng thời Mộ Thập Tam bên cạnh cô cũng thoát qua đông đảo chưởng môn và trưởng lão như quỷ mỵ, lao vụt qua đám đông như chốn không người, trong chốc lát đã dùng hỏa liên đánh chết thêm ba bốn người.
Hạ Sát quát lên phẫn nộ, tia sét lóe lên trên mũi kiếm, đuổi theo Mộ Thập Tam phóng ra một đòn. Có mấy vị chưởng môn và trưởng lão khác cũng vận hành phi kiếm, chia ra tấn công Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để hai người bỏ mạng dưới kiếm, tránh cho có thêm đệ tử tiên môn bị tử thương.
Nhưng lúc này điểm yếu của số đông lập tức xuất hiện, Mộ Thập Tam băng xuyên qua đám đông, phi kiếm của Hạ Sát có linh hoạt hơn nữa thì cũng là vật ngoài thân, khi lộn vòng trên không trung sẽ làm ngộ thương đệ tử phe mình, khiến lòng hắn sinh ra do dự, không dám dốc toàn lực.
Còn bên phía Hàn Ngâm, Hải Trãi tốt xấu gì cũng là linh thú ngàn năm, chẳng những chống đỡ được đòn tấn công của mấy đạo phi kiếm, thậm chí còn dư sức phản công. Chưa kể năm tên phù binh tu vi Ngưng Luyện cũng chẳng phải dễ trêu, tâm niệm đồng nhất, nên lúc ra đòn cũng dốc toàn lực bủa vây một người duy nhất, hơn nữa tuyệt đối không đánh đeo bám, mà là đánh trúng thì thoái lui cấp tốc, không trúng cũng cấp tốc thoái lui, lao vào trong đám đông, chuyển sang tập kích những người khác.
Cứ thế, thắng bại không thể định được trong phút chốc, nhưng Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam vẫn dựa vào sự linh hoạt và nhạy bén để chiếm thế thượng phong, người bị hành chính là các đệ tử tiên môn. Tu vi vốn đã kém, còn bị chuông Nhiếp Hồn dao động tâm thần, phản ứng càng chậm thêm ba phần, hiện tại giống như rau dưa bị người ta băm xắt, đừng nói là đánh trả mà tới sức để giữ mạng cũng không còn. Chỉ có đệ tử Cửu Huyền là sớm được La Cẩn ra lệnh lùi lại thật xa, không lọt vào vòng vây.
"Dừng tay! Tất cả dừng tay!" Mắt thấy cứ phân vân tiếp thì mối họa tương lai sẽ biến thành sự thật ngay hôm nay. Hiên Viên Huyền lập tức cất giọng quát: "Muốn đánh cũng không thể đấu pháp như vậy, hãy nghe ta nói một câu!"
Đáng tiếc, tình hình trên sân đã rối beng hỗn loạn, bây giờ y có muốn ngăn trận ác đấu này thì cũng đã trễ. Trừ các đệ tử Toàn Cơ phái nghe thấy tiếng quát của chưởng môn, lập tức dừng tay lùi ra xa, số còn lại thì hoàn toàn không rảnh rỗi để nghe câu cảnh báo đó của y.
Và cũng như thế, hai vị chưởng môn Tang Dịch và Vệ Minh cũng chỉ còn cách quát đệ tử của mình lùi về, sau đó đành phải trơ mắt nhìn trận ác đấu này tiếp tục diễn ra, không biết có nên tiến lên vây đánh Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam hay không.
Suy cho cùng tiên môn người đông thế mạnh, tuy bị Mộ Thập Tam giáng đòn phủ đầu đánh chết Lâm Trường Sinh làm rối loạn một hồi, còn bị lấn lướt chốc lát, nhưng sau cơn hoảng loạn họ vẫn tổ chức phản công rất nhanh.
Phàm là đệ tử của đại môn phái tham dự hỗn chiến thì đều biết chỉ dựa vào sức một người thì không thể nào tấn công phòng ngự, do đó tất cả các môn phái đều nhanh chóng tụ lại, bày ra trận pháp hộ môn thường xuyên diễn luyện. Mười mấy người, thậm chí là mấy chục người đều tiến thoái đồng nhất, cùng công cùng thủ, lập tức làm chậm lại tốc độ đả thương của Mộ Thập Tam. Chưa kể đệ tử của Toàn Cơ phái, Thiên Phù môn và Thiên Đỉnh phái đã lùi xuống hết, khoảng trống trên sân đã dư ra đáng kể, những chưởng môn và trưởng lão tu vi cao thâm cũng có nhiều không gian để truy kích Mộ Thập Tam hơn, bớt đi sự e ngại ngộ thương người phe mình.
Chẳng mấy chốc tình thế đã đảo ngược, tiên môn bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Nhất là phía Hàn Ngâm, cô đứng tại chỗ vận hành trận đồ, cơ bản không thể né tránh, nên đã trở thành mục tiêu sống của vô số kiếm quang, phù khí, pháp khí và pháp thuật đếm không hết. Dù cho Hải Trãi tận sức chống đỡ, Tài Bảo đại gia nuốt vội một số phi kiếm và pháp khí cấp hơi thấp không nghỉ dù một giây, nhưng vẫn chống đỡ rất khổ cực.
Mộ Thập Tam thấy tình hình không ổn, khẩn cấp trở về bên cạnh Hàn Ngâm, kéo cô ra sau lưng mình, nhưng với tình trạng này, hắn cũng rơi vào thế bị động. Tấn công mới là sự phòng thủ tốt nhất, câu này quả là chân lý, lúc này hai người công ít thủ nhiều, thoáng lơ là một chốc sẽ rơi vào kết cục vạn kiếm xuyên tâm, vạn pháp hủy thân. Vả lại dù có thể phòng thủ tạm thời, một lúc sau thể lực và tinh lực tiêu hóa quá độ, cũng sẽ kiệt sức mà chết.
Ai sáng suốt cũng nhìn ra được điểm này, cho nên thế tấn công của tiên môn đã chuyển từ sắc bén sang bình thản. Không có ai tiến lên đánh áp sát, thậm chí để tránh phi kiếm và pháp khí bị Tài Bảo đại gia nuốt mất, họ chỉ dùng pháp thuật để tấn công. Có thể tưởng tượng ra hơn mấy trăm ngàn người sử dụng pháp thuật sẽ thành hiệu quả gì, dù chỉ là một tiểu pháp thuật đơn giản nhất thì cũng có thể che lấp bầu trời. Nhìn lại từ xa, chỗ đứng của Mộ Thập Tam và Hàn Ngâm đã không còn nhìn thấy bóng người, chỉ có hào quang pháp thuật chớp lên rực rỡ, ánh sáng đã hoàn toàn đẩy lùi bầu trời u tối.
Bức màn lửa màu đỏ kim dựng trước hai người đã dần trở nên ảm đạm, Mộ Thập Tam vung tay áo, gọi Xích Ly ra, giục Hàn Ngâm: "Nàng ngồi lên Xích Ly, khởi động lá chắn phòng hộ trên nhẫn ngũ hành đi trước đi, họ muốn đối phó với ta, sẽ không đuổi theo nàng đâu."
"Không!" Hàn Ngâm vận hành trận đồ thất tình lục dục để nuốt chửng pháp thuật, gần như đã hao hết linh khí bên trong đan điền, nhưng sự bướng bỉnh và quật cường của cô cũng bị kích thích triệt để, cô thà nắm tay cùng chết oanh oanh liệt liệt với Mộ Thập Tam chứ không muốn bỏ mặc hắn bỏ chạy một mình. Đó không chỉ vì tình cảm của cô với Mộ Thập Tam sâu đậm, không có hắn thì cô không muốn sống, mà còn vì cô đã nếm đủ mùi mười mấy năm bị ruồng bỏ, đã thề sau này nếu có một người không rời không bỏ mình, cô nhất định cũng báo đáp lại người đó như thế.
Mộ Thập Tam định nói thêm, nhưng đúng lúc này bức tường lửa dựng trước người họ đã bị dập tắt hoàn toàn. Dù hắn đã dựng lên một tầng khác trong nháy mắt, nhưng vẫn có rất nhiều pháp thuật đánh tới trước mặt Hàn Ngâm. Ngay khi hắn lao qua muốn đỡ những đòn pháp thuật kia cho Hàn Ngâm, thì trước mắt bỗng nhiên bật ra một đạo cờ linh, cuốn hết toàn bộ pháp thuật này, ngay sau đó hắn chợt nghe Hàn Ngâm kêu lên với giọng rối rắm —–
"Sư phụ!"
Lệ Thanh Hàn hừ giọng, dựng một tấm lưới sét trước người, sau đó vung tay xách Hàn Ngâm đã gần kiệt sức ném lên Xích Ly, quát một tiếng không cho phép chống đối: "Đi!"
~ Hết chương 155 ~