Ta nhìn về phía Ngột Hạo, Ngột Hạo đang đứng ngoài cuộc kia.
Lúc này, ánh mắt hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào ta.
Đông Trạch chất vấn: "Đế quân, Thiên hậu của ngươi, hủy diệt ngàn vạn hoa cỏ, ngươi không can thiệp, giờ đây lại thi triển cấm thuật, suýt nữa khiến chúng thần hồn phi phách tán, ngươi cũng chẳng mảy may động lòng sao?"
Chúng thần phẫn nộ, đồng loạt quỳ xuống, khẩn cầu Ngột Hạo phá giải kết giới, giáng tội Thiên hậu.
Ngột Hạo dường như chẳng nghe thấy gì, chỉ chăm chăm nhìn ta, đôi mắt ẩn chứa muôn vàn tâm sự: "Ba vạn năm trước, tiểu cung nữ ngày ngày hầu hạ bên cạnh, hóa ra lại chính là nàng..."
Ta nhìn hắn, cười lạnh: "Phải, là ta thì đã sao? Chẳng qua ngươi ta cùng nhau trải qua một kiếp nạn nơi trần thế mà thôi."
"Nhưng vì sao nàng lại..."
"Tại sao không nói rõ, tại sao không nhận nhau? Ngột Hạo, ta cũng từng trẻ tuổi, từng chưa hiểu chuyện, nhưng ta còn không ngốc đến mức nhận sai người, ngươi có thể nhận lầm cung nữ đó, thì sao ta có thể tin ngươi yêu nàng ta? Quá nực cười..."
Hắn thoáng chút hoang mang, nhìn sang Thiên hậu do chính mình sắc phong đang run rẩy đến mức ngồi bệt xuống đất: "Nhưng rõ ràng, rõ ràng..."
Phục Linh hoàn toàn rối loạn, gương mặt vốn xinh đẹp giờ đây nứt toác, đáng sợ.
Bà ta liều mạng níu lấy tay áo Ngột Hạo, van xin: "Ngột lang, cấm thuật huyết chú này liên kết với thần tủy của thiếp, nếu chàng phá giải trận pháp, thiếp và Linh Dung đều sẽ chết! Ngột lang, thiếp lừa chàng, nhưng Linh Dung là cốt nhục của chàng đó!"
Ta nhìn thấy trên gương mặt Ngột Hạo, sự lạnh lùng vô tình từng dành cho ta giờ đây lại hiện hữu khi nhìn Phục Linh: "Nàng lừa ta nói Long lân bị mất ở Long Uyên, trách không được, ta tìm kiếm nhiều năm, đào cạn Long Uyên cũng không thấy..."
Trận pháp bị phá vỡ trong tiếng thét kinh hoàng của Phục Linh, một mảnh vảy rồng và thần tủy của ta bay ra, bên trong bao bọc một đứa trẻ.
Sau khi nó tự mình phá vỡ ma quái trong ảo cảnh châu, trận pháp cũng theo đó mà được giải trừ.
Phục Linh kinh hãi tột độ, gục xuống đất.
Gương mặt xinh đẹp giờ đây giống như chiếc mặt nạ rơi xuống, vỡ vụn thành tro bụi.
Biểu cảm cuối cùng của bà ta là sự không thể tin nổi...
Trận pháp vừa được hóa giải, Đông Trạch lập tức mang ta thoát ra ngoài, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, dường như sợ ta lại gặp phải chuyện ngoài tầm kiểm soát của chàng.
Ngột Hạo nhìn ta và Đông Trạch bên cạnh, cười khổ một tiếng.
"Đông Trạch, hắn chính là tiểu thị vệ luôn lẽo đẽo theo sau nàng đúng không? Đó là lần đầu tiên ta trải qua thần kiếp, khi ấy ta là một con tin bị người người ức h.i.ế.p ở nhân gian, chỉ có tiểu cung nữ đó chưa từng ghét bỏ, luôn nuôi nấng, bảo vệ ta, cuối cùng còn vì ta mà chết.”
“Ta g.i.ế.c sạch những kẻ ức h.i.ế.p chúng ta, ôm t.h.i t.h.ể nàng ấy cùng nhau quyên sinh. Khi tỉnh lại, ta đã là thứ tử của Thiên đế. Ta thề sẽ không để nàng ấy chịu thêm bất kỳ uất ức nào nữa, nàng ấy muốn gì, ta liền cho nàng ấy thứ đó. Vì vậy, ta thận trọng từng bước, không từ thủ đoạn, mới có thể leo lên ngôi vị Thiên đế. Đến bây giờ mới phát hiện, tất cả những uất ức mà nàng ấy phải chịu sau này, vậy mà đều là do ta ban cho..."
.............................
Thiên hậu qua đời, Thiên đế suy sụp.
Thật ra, Phục Linh giở trò với thần tủy của ta, ta đã sớm nhận ra.
Chỉ là cấm thuật sở dĩ là cấm thuật, bởi vì nó ràng buộc với tính mạng của người thi triển.
Chỉ cần Phục Linh còn sống, pháp thuật sẽ không thể hóa giải.
Bà ta dám làm vậy, chẳng qua là bởi vì tin rằng Ngột Hạo dù bà ta làm gì cũng sẽ bảo vệ bà ta.
Ta muốn không phải là tự mình hao hết linh lực để thoát khỏi trận pháp, mà là diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn.
Cho nên, ta muốn Phục Linh chết, phải phá vỡ chỗ dựa của bà ta!
Sau khi khôi phục chân thân, việc đầu tiên ta làm chính là tìm cho nữ nhi bảo bối của mình một người cha dượng, lại thường xuyên mang tiểu ma thú trong Huyễn Cảnh Châu đến đây, chơi đùa cùng nữ nhi đang dần dần trưởng thành.
Ban ngày ta đến Thần Học Điện cao cấp tu luyện, buổi tối trở về nhân gian chế tạo hoa lộ.
Ngày tháng trôi qua thật ung dung tự tại.
Linh Dung tuy được Ngột Hạo cứu về, nhưng hắn trực tiếp ném nàng ta đến khe núi nơi nhân gian để trải qua kiếp nạn, mắt không thấy tâm không phiền.
Ngột Hạo nhiều lần lén lút đến tìm ta, nhưng chưa đến cửa, đã bị phu quân mới của ta là Văn Khúc chân quân đuổi đi thật xa.
Có lẽ vì quá đau buồn, Ngột Hạo không vượt qua được thần kiếp mới.
Sau khi ngủ say, hắn rơi xuống Long Uyên.
Đêm đó, Bia Phong Thần bỗng tỏa sáng rực rỡ, còn sáng hơn trăm lần so với ngày ta hồi vị.
Ngay cả khi ta ở nhân gian cũng nhìn thấy cảnh tượng thần quang bao phủ khắp nơi.
Chúng thần nhìn lên, ôi chao, tên của vị Đế quân mới đã được khắc lên Bia Phong Thần, vậy mà lại là tên của con gái của vị Thiên hậu trước đây.
Thần giới, trải qua muôn vạn năm, cuối cùng cũng nghênh đón nữ Đế quân đầu tiên...