Nhà của Hàn Triệt rất lớn nằm ở vùng ngoại thành, ba tầng lầu, không gian thoáng đãng.
Sau khi Hạ Đàn bước vào, cảm giác đầu tiên của cô là lạnh lẽo buồn tẻ.
Cô cảm thấy rất kỳ quái, hỏi Hàn Triệt, "Anh sống một mình ở đây sao?"
Hàn Triệt "ừ" một tiếng, giữ lấy cánh tay của cô và dẫn cô đến sô pha.
Hạ Đàn ngồi trên sô pha nhìn mọi nơi xung quanh phòng, tò mò hỏi: "Anh không sống cùng với ba mẹ của anh sao?"
Một ngôi nhà to lớn như vậy nhưng mà chỉ có một người ở sẽ cô đơn biết bao nhiêu.
"Bọn họ ở một mình."
"Vì sao vậy?" Hạ Đàn tò mò lại hỏi nhiều thêm một câu.
Hàn Triệt không trả lời cô, lấy ra một đôi dép lê và đặt trước mặt cô. "Không có dép dành cho phụ nữ, em tạm thời mang dép của tôi trước."
Hạ Đàn cúi đầu nhìn dép lê dưới chân mình, màu trắng, một đôi dép rất lớn.
Cô khom người cởi giày ra, mang dép lê vào, lộ ra một khoảng dư rất nhiều.
Hàn Triệt thấy vậy liền nhíu mày.
Chân Hạ Đàn quá nhỏ, đặt ở bên trong đôi dép của anh lại càng nhỏ hơn.
Anh lo lắng cô sẽ không đi được đôi dép này, sẽ té ngã mất.
"Thôi đi, lát nữa tôi sẽ đi mua một đôi dép mới." Anh ngồi ở sô pha đối diện, nâng mắt nhìn thoáng qua Hạ Đàn, "Em mang số bao nhiêu?"
Hạ Đàn nói: "35."
Khó trách.
Hạ Đàn nhìn Hàn Triệt, "Hàn Triệt, bình thường anh sống chỉ có mình không cảm thấy cô đơn sao?"
Cô vẫn cảm thấy ngôi nhà này rất vắng vẻ, nếu đổi lại là cô, chắc chắn một ngày thôi cô cũng không thể chịu được.
Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, nói: "Rất yên tĩnh."
Anh đứng dậy và đi lên lầu: "Tôi lên lầu làm việc, em chờ ở đây đi."
Hàn Triệt dặn dò xong câu này liền đi lên lầu.
Vừa đi lên một cái, đã là hai giờ.
Lúc đầu Hạ Đàn vẫn ngồi ở trên sô pha, lúc sau lại cảm thấy nhàm chán, vậy là cô bắt đầu đi tham quan mọi nơi.
Đầu gối của cô vẫn còn đau, một chân treo ở trên không, chỉ có thể dùng một chân nhảy tới nhảy lui trên mặt đất.
Tham quan xong phòng khách, sau đó đi tiếp đến phòng bếp.
Phòng bếp rất lớn, to như vậy có thể so sánh với một phòng ngủ.
Không chỉ phòng bếp lớn thôi mà tủ lạnh cũng rất lớn, là loại hai cửa.
Hạ Đàn nhảy đến trước tủ lạnh, kéo mở cửa tủ lạnh ra, muốn xem thử tủ lạnh Hàn Triệt sẽ có gì bên trong, thuận tiện cũng có thể biết bình thường anh ăn cái gì.
Kết quả khi mở cửa tủ lạnh ra, cô liền choáng váng.
Mở hai cánh cửa tủ lạnh ra, bên trong ngoại trừ hơn mười chai bia, căn bản cái gì cũng đều không có....
Hạ Đàn nghĩ mình bị hoa mắt, lại dùng tay dụi dụi mắt. Lại trợn mắt nhìn lần nữa, vẫn y như cũ cái gì cũng không có.
Cả tủ lạnh hoàn toàn trống rỗng, không có cái gì để ăn, vẫn chỉ có hơn mười chai bia.
Hạ Đàn hoàn toàn ngây người.
Hàn Triệt là thần tiên sao...... chẳng lẽ bình thường đều không ăn cơm chứ?"
Hạ Đàn trố mắt nghẹn họng, nhìn chằm chằm vào tủ lạnh trống rỗng cả buổi trời.
Làm sao bây giờ, cô bắt đầu lo lắng những ngày sau sẽ ăn cái gì đây.
Cô đóng cửa tủ lạnh lại, nhảy ra khỏi phòng bếp.
Ngôi nhà quá lớn, cô từ phòng bếp nhảy đến phòng khách, đỡ lan can của cầu thang, nhảy lên lầu.
"Hàn Triệt." Hạ Đàn vừa nhảy lên lầu vừa gọi lớn.
Trên lầu, Hàn Triệt đang làm việc, nghe thấy Hạ Đàn kêu anh, tạm ngừng lại.
"Hàn Triệt." Giọng nói Hạ Đàn lại truyền đến, Hàn Triệt buông bút, từ trên ghế đứng lên và bước ra ngoài cửa.
Từ trong thư phòng bước ra, liền thấy được Hạ Đàn đang dựa vào lan can, một chân treo lên không, một chân cố gắng nhảy lên lầu.
Hàn Triệt từ trên lầu bước xuống, kéo tay cô chống vào lan can, hơi cúi thấp người, sau đó bế ngang người cô lên.
Hạ Đàn cười toe toét, dùng tay trái nắm ôm lấy cổ anh, "Cảm ơn anh."
Hàn Triệt chỉ cảm thấy đau đầu, anh không hiểu mình vì cái gì mà phải rước lấy cái người phiền phức này về nhà nữa.
"Em nhảy tới nhảy lui làm cái gì?" Hàn Triệt ôm cô đi lên lầu, đi thẳng về phía hành lang bên phải.
Hạ Đàn nói: "Em muốn tham quan nhà của anh mà."
Hàn Triệt cười ra tiếng, "Vậy sao, cảm thấy như thế nào?"
Nhắc đến điều này, Hạ Đàn liền trợn to mắt, kinh ngạc mà hỏi: "Hàn Triệt, bình thường anh không ăn cơm sao?"
Suy nghĩ của Hạ Đàn nhảy lên quá nhanh, trong lúc nhất thời Hàn Triệt không phản ứng kịp, khó hiểu mà liếc nhìn cô một cái, "Là sao?"
"Anh mua tủ lạnh lớn như vậy, bên trong lại chỉ có hơn mười chai bia, bình thường anh chỉ uống nước thôi sao?"
Hàn Triệt: "..... Bình thường tôi không ăn cơm ở nhà."
Hàn Triệt ôm Hạ Đàn vào phòng ngủ, sau đó đặt cô lên trên giường.
Hạ Đàn ngẩng đầu nhìn anh, "Vậy trưa nay chúng ta ăn cái gì?"
Cô đã cảm thấy có chút đói bụng rồi.
Hàn Triệt nói: "Lát nữa Hà Vũ sẽ đến đây, tôi đã báo cậu ấy mua chút đồ ăn."
Lại nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này, em tạm thời ở phòng này đi, thiếu cái gì thì nói với tôi."
Hạ Đàn gật đầu, "Nhưng mà em còn phải đi học, vậy làm sao bây giờ?"
Hàn Triệt nói: "Tôi sẽ cho người chở em đi."
Nói xong, anh liền đi ra ngoài.
Đi đến cửa phòng, đột nhiên dừng lại và quay đầu sang nhìn Hạ Đàn, "An phận một chút, vết thương vẫn còn nghiêm trọng, không nên nhảy tới nhảy lui nữa."
Hạ Đàn le lưỡi, "Em biết rồi."
Đôi mắt Hàn Triệt thâm sâu mà nhìn thoáng qua cô, sau đó mới xoay người và bước ra ngoài.
Sau khi Hàn Triệt đi khỏi, Hạ Đàn nằm thẳng lên trên giường.
Nệm rất êm và mềm, vô cùng thoải mái.
Cô lấy một cái gối và ôm vào ngực, nhìn lên trần nhà màu trắng trên đỉnh đầu, nghĩ đến việc cùng sống chung một nhà với Hàn Triệt, khóe miệng không tự giác mà nhếch lên.
Một giờ sau, Hàn Vũ được Hàn Triệt phân phó mua đồ lặt vặt trở lại, trên tay cũng mang theo vali hành lý của Hạ Đàn.
Hạ Đàn ghé người vào lan can trên hành lang, thấy vali của chính mình, vẻ mặt kinh ngạc, "Đó không phải là vali của tôi sao?"
Hà Vũ ngẩng đầu, cười nói: "Đúng vậy Hạ tiểu thư, Hàn tổng bảo tôi đem đến đây, là bạn cùng phòng với cô thu dọn giúp."
"Cảm ơn anh."
"Không có gì. Để tôi giúp cô mang lên lầu."
"Vất vả cho anh rồi."
Hà Vũ xách vali của Hạ Đàn vào căn phòng phía sau, tiếp đến đi qua thư phòng tìm Hàn Triệt.
Chưa đầy năm phút, Hà Vũ từ trong thư phòng đi ra.
Hạ Đàn duỗi dầu ra từ cửa chính nhìn qua thư phòng bên này, Hà Vũ cười cười gọi: "Hạ tiểu thư, tôi đi trước."
Hạ Đàn gật gật đầu, "Trợ lý Hà đi thong thả, cảm ơn anh đã giúp tôi lấy hành lý đến đây."
Hà Vũ cười nói: "Không cần khách sáo Hạ tiểu thư."
Sau khi Hà vũ đi, Hạ Đàn đỡ vào vách tường, nhảy đến thư phòng của Hàn Triệt.
Cửa thư phòng không đóng, Hạ Đàn tựa đầu lên trên cánh cửa, ló đầu vào: "Hàn Triệt."
Hàn Triệt vẫn đang làm việc, nghe tiếng gọi, ngẩng đầu lên xem thì thấy Hạ Đàn đang ở ngoài cửa, duỗi đầu vào, đôi mắt mong đợi nhìn anh.
Giống như con vật nhỏ đáng thương.
Trong mắt Hàn Triệt hiện lên ý cười nhàn nhàn, hỏi: "Chuyện gì?"
"Em đói bụng rồi." Hạ Đàn bẹp miệng, đáng thương mà nhìn Hàn Triệt.
Hàn Triệt nói: "Hà Vũ đã mua đồ ăn xong, ở trong phòng bếp."
"Em biết." Hạ Đàn nhìn Hàn Triệt, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà em không biết nấu ăn."
Hàn Triệt: "............"
Mặc dù Hạ Đàn sinh ra ở gia đình bình thường, nhưng được ba mẹ vô cùng yêu thương cô, rất ít bảo cô phải làm việc nhà.
Ngày thường nếu không đi học thì sẽ ra ngoài đón tiếp khách hàng, cũng chưa từng phải xuống bếp.
Huống chi mẹ cô lại nấu ăn vô cùng ngon, sẽ không đến lượt cô phải quan tâm đến chuyện bếp núc, cô chỉ cần phụ trách ăn là được rồi.
Bữa sáng Hạ Đàn cũng chưa kịp ăn, ở bệnh viện lăn lộn đến hai tiếng đồng hồ. Lúc này cũng đã hơn mười hai giờ trưa, cô thật sự rất là đói.
Cô nhìn chằm chằm Hàn Triệt bằng đôi mắt sáng rực, "Hàn Triệt, anh có thể nấu cơm không?"
".........."
Hàn Triệt có nằm mơ cũng không nghĩ đến, bản thân mình sẽ có một ngày lại có thể vì một tiểu nha đầu mà nấu cơm.
Trên thực tế anh cũng không đi làm, nhưng mà về phương diện chỉ số thông minh thật sự bị đè bẹp bởi Hạ Đàn.
Tìm được hai công thức nấu ăn trên mạng, một giờ sau, ba mặn một canh được nấu hoàn tất
Thịt bò hầm cà chua, gà nướng khoai tây, một dĩa rau xào, còn có một tô canh sườn nấu bắp.
Hạ Đàn đã ngồi sẵn trên bàn ăn, cầm lấy đôi đũa, vui rạo rực, luôn sẵn sàng ăn cơm bất cứ lúc nào.
Cuối cùng thức ăn cũng được dọn lên bàn, Hạ Đàn cong cong mắt, vội vàng lấy đũa đưa cho Hàn Triệt, "Vất cả cho anh rồi, Hàn Triệt."
Hàn Triệt nhận lấy đôi đũa, "ừ" một tiếng, "Ăn đi."
Đây là lần đầu tiên Hàn Triệt nấu cơm, nhưng mà thật không ngờ mỗi món ăn đều nấu rất ngon.
Mắt Hạ Đàn sáng rực lên nhìn Hàn Triệt nói: "Hàn Triệt sao anh lại có thể nấu giỏi đến vậy, tất cả đều rất ngon."
Sau đó mắt lại cong lên, vui vẻ nói tiếp: "Trong thời gian này em có lộc ăn rồi."
Hàn Triệt đột nhiên bị sặc cơm, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Đàn, vô vùng nghiêm túc mà nói: "Hạ Đàn, tôi chỉ nấu lần này thôi, em có thể tự nấu hoặc ra ngoài ăn, cũng có thể gọi cơm hộp."
Hạ Đàn bẹp bẹp miệng, không nói tiếng nào.
Hàn Triệt: "........"
Buổi chiều Hàn Triệt quay trở lại công ty, chỉ có mình Hạ Đàn ở nhà.
Cô nhàn rỗi buồn chán, ở trong phòng khách xem TV, lại không có gì hay để coi cả.
Đầu gối vẫn còn rất đau, cô dứt khoát lên lầu nằm trên giường.
Nằm được một lúc, cô lại ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ đặc biệt vô cùng sâu, sau khi tỉnh dậy thì trời cũng đã mười giờ tối.
Cô đi xuống giường, đỡ vách tường từ trong phòng bước ra.
Đèn hành lang sáng lên, phòng khách dưới lầu không có chút ánh sáng nào. Toàn bộ ngôi nhà hoàn toàn yên tĩnh không có một tiếng động.
Hạ Đàn nhảy đến bàn trong thư phòng nhìn thoáng qua, Hàn Triệt vẫn chưa trở về.
Cô lại tiếp tục đỡ lan can nhảy xuống lầu, nhảy nhảy, nhảy một hồi đã đến cửa nhà.
Mở cửa ra, trong sân hoàn toàn vắng vẻ, chỉ có gió lạnh thổi rít rào.
Hạ Đàn ôm lấy áo lông quấn chặt người lại, đi đến bậc thềm ngồi xuống.
Cô cảm thấy ngôi nhà này thật sự rất to lớn, bình thường đều là Hàn Triệt ở một mình thôi sao?
Cô đột nhiên cảm nhận được anh rất đáng thương, một người lại ở ngôi nhà vắng vẻ thế này, mỗi ngày ngoại trừ làm việc cũng chỉ có làm việc.
Hạ Đàn ngồi ở bậc thềm cũng rất lâu, lâu đến mức tay đều đã đông cứng lạnh như băng.
Cô cúi đầu, hà hơi thổi vào tay, sau đó đem 2 tay bỏ vào lại trong tay áo.
Lúc Hàn Triệt trở về đã là mười hai giờ.
Xe vẫn chưa vào trong sân, nhìn từ xa xa, đã thấy thấp thoáng có bóng người nho nhỏ ngồi ở ngoài cửa nhà.
Anh nhíu mày, chạy xe lại gần, mới nhìn thấy Hạ Đàn ngồi trên bậc thềm, rúc người thành một cục, đầu vùi vào trong cánh tay.
Giống như là đang ngủ gục.
Hàn Triệt nhìn chằm chằm vào hình người nho nhỏ đó, mày nhíu càng chặt hơn.
Hiện tại đã là tháng một, bên ngoài trời rất lạnh.
Hàn Triệt từ trong xe bước ra, đi đến trước mặt Hạ Đàn.
Anh vẫn đứng ở chỗ đó, rũ mắt nhìn chằm chằm Hạ Đàn.
Hạ Đàn mơ mơ màng màng phát hiện có người đứng chặn cô, cô vô thức nâng đầu lên, sau đó thấy Hàn Triệt đang đứng ở trước mặt mình.
Anh nhìn cô, mắt tối đen như biển, trầm thấp hỏi: "Em đang làm cái gì vậy?"
Hạ Đàn từ trên mặt đất đứng lên, theo bản năng mà trả lời: "Em đang đợi anh mà."
Hàn Triệt chăm chú nhìn cô, ánh mắt tối đen thâm thúy, rất lâu sau cũng không nói gì.
Qua một lát sau, mới vòng qua Hạ Đàn, đi vào bên trong, "Bên ngoài trời rất lạnh, sau này không cần chờ tôi."
Hạ Đàn sửng sốt, quay đầu sang nhìn anh.
Hàn Triệt đã thay đổi giày và đi thẳng lên lầu.
Hạ Đàn vẫn còn đứng ở ngoài cửa nhìn theo bóng lưng của Hàn Triệt.
Nhìn thật lâu, rốt cuộc cúi đầu, cũng đi theo bước vào phòng.
...............
Hạ Đàn nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà trên đỉnh đầu.
Không hiểu vì sao, trong lòng cô có chút khó chịu.
Cô không thể nói chính xác vì cái gì mà khó chịu, nhưng chính xác là khó chịu.
Đã hơn mười hai giờ rưỡi, cô nằm trên giường, trở mình lăn qua lộn lại cũng vẫn không cảm thấy buồn ngủ.
sau khi thở dài vô số lần không đếm được, bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa cộc cộc
Cô sửng sốt, từ trên giường ngồi dậy, "Ai vậy?"
"Là tôi."
Giọng nói Hàn Triệt trầm thấp, ở trong bóng đêm yên tĩnh trở nên vô cùng cuốn hút.
Hạ Đàn ngồi ở trên giường, sửng sốt hai giây, từ trên giường bước xuống, nhảy đến trước cửa phòng, mở cửa ra.
Hàn Triệt đứng ở bên ngoài, trong tay cầm một cái ly, "Uống cái này đi."
Hạ Đàn giật mình, vô thức mà nhận lấy ly nước, "Đây là cái gì vậy?"
Cô cúi thấp đầu, nhìn nhìn.
Hàn Triệt: "Nước gừng, đề phòng bị cảm."
Hạ Đàn sửng sốt, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, nói: "Uống xong thì đi ngủ sớm chút, đã muộn rồi."
Sau đó, nâng tay xoa nhẹ lên đầu cô, rồi mới xoay người, đi trở về phòng ngủ.
Hạ Đàn ngây ngốc tại chỗ, tim đập thình thịch thình thịch, cô cảm giác nó sắp cổ họng nhảy ra ngoài.
Cô nâng tay sờ sờ lên đầu của mình, đó là chỗ Hàn Triệt vừa mới sờ qua đó nha.
Cô cúi đầu nhìn vào cái lý nước gừng, không kìm lòng nổi mà cong khóe miệng lên.