Lúc Lâm Tĩnh Hảo trở lại, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, giống như không có phát sinh việc gì, cầm túi lên chào tạm biệt. Trong lòng Lâm Tiểu Kiều vẫn đang suy nghĩ chuyện của chị và Lục Nham cho nên kéo chị lại nói là muốn nói chuyện. Thẩm Gia Giai thấy vậy, cũng lên tiếng chào rồi dắt con trai con gái ra ngoài, Diệp Mặc nhìn Thẩm Kiến Đàn gật đầu một cái rồi vội vàng đuổi theo. Tần Tĩnh nhìn tình huống này lại bắt đầu nhíu mày, Thẩm Kiến Đàn đứng dậy chuẩn bị về nhà, bà cũng đành phải đi theo.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, lại có chút không buông tha mà nhìn chằm chằm lẫn nhau trong chốc lát. Lâm Tĩnh Hảo lấy cớ muốn gọi điện thoại cho nhà rồi chạy ra ngoài, một lát sau khi quay trở lại, trong tay còn cầm một chiếc gối, cô bảo Lâm Tiểu Kiều hơi ngẩng đầu lên rồi đặt chiếc gối lên trên chiếc gối lúc đầu. Gối của bệnh viện không mềm bằng gối trong nhà, Lâm Tiểu Kiều nằm một ngày sẽ rất khó chịu, chẳng qua là ngại nói với Thẩm Gia Giai, vậy mà Lâm Tĩnh Hảo lại chú ý thỉnh thoảng cô lại đổi tư thế nằm. Trong lòng Lâm Tiểu Kiều ấm áp, bức tường chắn ở giữa cũng bị sụp đổ, cô mở miệng trước tiên.
“Chị, chị ngồi xuống trước đã, tối nay chúng ta cùng tâm sự một chút.”
Lâm Tĩnh Hảo không khỏi hoảng sợ, cô biết nếu Lâm Tiểu Kiều nói “tâm sự một chút” là sẽ nói về vấn đề gì, chính là chuyện của cô và Lục Nham, cô lúc nào cũng theo bản năng mà trốn tránh. Trong một thế giới rộng lớn như thế này, chia tay cũng không phải là một chuyện đáng xấu hổ, nhưng đối với Lâm Tĩnh Hảo mà nói, Lục Nham chia tay với cô khác hoàn toàn khi cô và Thẩm Gia Mộc chia tay nhau. Người đầu tiên là cô bị vứt bỏ, còn người thứ hai chẳng qua là cô chủ động vứt bỏ mà thôi, đó chính là một loại sỉ nhục.
“Không có gì hay để nói chuyện cả, em vẫn là nên đi ngủ sớm một chút đi, nếu nửa đêm không thoải mái thì có thể gọi chị.” Ánh mắt của Lâm Tĩnh Hảo căn bản cũng không dám nhìn vào mặt của Lâm Tiểu Kiều, chỉ sợ nhìn thấy bất kì vẻ mặt khinh bỉ nào.
“Cho tới bây giờ chị lúc nào cũng như thế này, chuyện này thì có cái gì đâu? Không phải chỉ là chia tay thôi sao, mỗi một ngày trên thế giới này đều có hàng ngàn hàng vạn người yêu nhau chia tay, nếu ai cũng giống như chị, thế thì không phải là buồn đến mức khóc ra cả một Thái Bình Dương à?” Lâm Tiểu Kiều được Thẩm Gia Mộc cưng chiều cho nên không hề sợ hãi rụt rè nữa mà là một bộ dáng rất quả quyết.
Lâm Tĩnh Hảo vẫn cúi thấp đầu, trong mắt đã bắt đầu ứa nước mắt, nhưng vẫn đè nén lại. Cơ thể của Lâm Tiểu Kiều không thể chuyển động, nhưng cô vẫn cố chấp đưa tay ra muốn cầm tay chị. Lâm Tĩnh Hảo thấy vậy, tiến lên ngồi cạnh mép giường của cô, mặc cho mu bàn tay lạnh như băng của mình bị bàn tay nóng ấm mềm mại của cô bao phủ.
“Chị, hôm nay chúng ta nói ra hết những lời trong lòng mình đi.” Con ngươi của Lâm Tiểu Kiều lóe sáng, Lâm Tĩnh Hảo cúi thấp đầu nhìn thật kĩ, lại thấy so với những vì sao trên bầu trời đêm ánh mắt ấy còn sáng hơn vài phần, “Em biết, từ trước tới nay trong lòng chị vẫn có cô em gái này. Em nói thật một câu, chị ngàn vạn lần đừng trách em, thật ra thì, cảm giác của em và chị không hề khác nhau lắm. Chị đừng nhìn vào phần lớn thời gian em cười với chị, chuyện gì mà phải cùng chị tranh giành bất hòa thì trong lòng em ghét chị chết đi được!”
Ngón tay của Lâm Tĩnh Hảo giật giật, cái gì cũng không nói, cô không có tư cách để yêu cầu Lâm Tiểu Kiều phải tôn trọng cô, giống như trong lòng cô thỉnh thoảng cũng sẽ lóe lên một số ý tưởng đen tối đối với Lâm Tiểu Kiều. Lâm Tiểu Kiểu giương mắt nhìn chị một chút, lại quay đầu nhìn chằm chằm khoảng trống bên cạnh trên giường, cười nói:
“Thế nhưng, coi như em ghét chị hơn nữa, cũng không hi vọng chị gặp phải chuyện gì, em cũng không thể thờ ơ chỉ ngồi xem mà không làm gì được. Em biết chắc chắn rằng trong lòng chị cũng giống như em, tuy rất ghét em, nhưng một khi em gặp phải nguy hiểm, chị cũng sẽ không phủi tay mặc kệ, Diệp Vũ Nhu không phải là một ví dụ rất tốt sao?”
Lâm Tiểu Kiều nói xong những lời này cũng không lên tiếng nữa, cô vẫn luôn chờ Lâm Tĩnh Hảo đáp lại. Trong lòng cô hiểu rõ, mình đang đánh vào mặt tâm lí, thế nhưng cô cũng không phủ nhận rằng bên trong thật sự chất chứa những lời quan tâm chân thành, hơn nữa tuyệt đối không chỉ chiếm một phần rất ít. Chẳng qua là cho tới bây giờ Tần Tĩnh vẫn giữ cái thái độ đó, mà ở nhà mẹ đẻ người cô có thể trông cậy cũng chỉ có Lâm Tĩnh Hảo, cô thật sự rất hi vọng có một chỗ dựa vững chắc để mình không phải mệt mỏi, cho dù chỉ là an ủi trong lòng. Dù sao thì Thẩm Gia Mộc, Thẩm Gia Giai cũng là con của Tần Tĩnh, tình cảm mẹ con sẽ trở thành lợi thế lớn nhất của bà ta. Hơn nữa, cô chưa từng có ý nghĩ muốn kéo hai người họ vào, chẳng qua là cô nghe xong những lời của Diệp Mặc thì càng thêm vội vã muốn duy trì cuộc hôn nhân của mình mà thôi, đây là lần đầu tiên cô ra sức thực hiện một việc gì đó, vật quý báu nhất trên đời này của cô, cô sẽ không thể trơ mắt nhìn nó bị phá hủy!
Lâm Tĩnh Hảo nhìn nhìn Lâm Tiểu Kiều, chậm rãi nói: “Giống như em nói vậy, đúng là chị rất ghét em, bởi vì dựa theo tình hình trước mắt hiện nay, dường như mọi chuyện em đều vượt qua chị, loại cảm giác thất bại này thật không tốt. Thế nhưng, em cũng là em gái của chị, là em gái cùng một cha mẹ sinh ra, nhìn em bị người khác đánh đến mức bị thương, chị làm sao có thể nhẫn tâm như vậy? Tiểu Kiều, vì em ghét chị, cho nên đó cũng giống như lí do mà Lục Nham chia tay với chị vậy. Chị chính là một người như thế, kiêu ngạo đến mức cảm thấy tất cả mọi người bên cạnh mình chẳng qua chỉ là một con kiến ở dưới lòng bàn chân, rất tầm thường. Kết quả, chính sự kiêu ngạo của chị lại trở thành một trò cười cho thiên hạ.”
Lâm Tiểu Kiều nắm thật chặt tay của chị: “Chị có biết tại sao em và Thẩm Gia Mộc mới quen nhau không lâu, thời gian gặp mặt cũng rất ít, thế nhưng tình cảm của anh ấy đối với em lại càng ngày càng sâu đậm hơn không? Chị, đàn ông cũng có sự kiêu ngạo của họ, hào quang của chính mình, không có người nào nguyện ý để cho ánh hào quang đó bị người khác che mất. Hơn nữa, chị quá để ý đến những thứ khác, trái lại bọn họ sẽ cảm thấy có phải chị không quan tâm đến bọn họ hay không, phần lớn thời gian đàn ông đều giống như đang ôm một bình dấm chua trong lòng vậy, lúc không có chuyện gì mà chỉ cần mình thích thì cũng sẽ uống hai ngụm!”
Lâm Tĩnh Hảo bị câu nói cuối cùng của cô chọc cười, liền trở thành một cái máy nói chuyện, do đó hai người tâm sự đến tận nửa đêm. Lâm Tiểu Kiều cảm giác đôi mắt nặng trĩu, ngủ thẳng đến chín giờ sáng, không biết là Lâm Tĩnh Hảo trở về lúc nào, khi cô mở mắt ra, Diệp Dao đã nằm ở mép giường.
Lâm Tiểu Kiều cười ngượng ngùng, sờ khuôn mặt của Tiểu Dao Dao, cô bé nhỏ hét lên lùi về phía sau, trong miệng vẫn còn kêu “Mợ không rửa mặt không sạch sẽ”. Thẩm Gia Giai giúp Lâm Tiểu Kiều rửa mặt xong lại đút đồ ăn sáng cho cô ăn, vừa mới dọn dẹp xong, Diệp Mặc lại dẫn theo Diệp Vũ Nhu tới.
Nhìn dấu vết trên mặt cô ta, chắc là vừa mới khóc, Thẩm Gia Giai căn bản là không để cô ta vào trong mắt, từ đầu đến cuối đều làm việc trong tay. Diệp Vũ Nhu nhìn về phía cô bĩu môi, đi tới mép giường nói: “Tiền viện phí tôi đã trả trước một phần, cô muốn đổi phòng bệnh, tôi cũng nói với bệnh viện rồi, tiền cũng đã nộp đủ.”
Lâm Tiểu Kiều không muốn để cho Diệp Mặc khó chịu, cho dù phải nhìn về phía gương mặt trát son phấn dày cộp như muốn nôn mửa, thế nhưng cô vẫn gật đầu cười. Thẩm Gia Giai đi tới, đẩy Diệp Vũ Nhu ra, ngồi cạnh giường bệnh tết tóc cho con gái. Diệp Vũ Nhu cũng cảm thấy bẽ mặt nên rời đi, Diệp Mặc nán lại nhìn về phía Lâm Tiểu Kiều cười áy náy, tiến lên kéo Thẩm Gia Giai. Người nọ uốn éo người không thèm để ý tới anh, Diệp Mặc đành phải đổi hướng sang con gái, ôm con gái cướp đi, Thẩm Gia Giai dậm chân, lập tức đi theo.
Lâm Tiểu Kiều nằm lỳ trên giường buồn bực cười rộ lên, cười một lát lại bắt đầu rũ mắt xuống, Thẩm Gia Mộc còn mấy tháng nữa mới có thể trở về đây...
Ba tháng sau, ở một nơi nào đó.
“Mảnh đất này, chắc chắn phải có một tay súng bắn tỉa nằm ở đây, quân xanh không lấy được cờ, buộc phải hành động ở chỗ đó. Mảnh đất này chính là địa bàn của chúng ta, cậu không cảm thấy vây bắt bên trong rồi bắn chết thoải mái hơn sao?” Ngón trỏ của Thẩm Gia Mộc chỉ vào một điểm đỏ được đánh dấu rồi khoanh tròn chỗ ấy, cười rất quỷ quái.
Doanh trưởng tiểu đội hai ở bên cạnh nghe vậy vỗ tay, nhảy lên nhảy xuống bắt đầu bố trí: “Được được, sắp xếp người của tiểu đội các cậu đi đi, người của các cậu nghịch súng là thành thạo nhất rồi!”
“Tôi nói là muốn bố trí người của tôi lúc nào?” Thẩm Gia Mộc cười một tiếng, “Đối phó với quân xanh, dùng người của tiểu đội hai không phải là đủ rồi sao? Hơn nữa, tổng hợp thực lực của người trong doanh trại tiểu đội một cũng không biết là mạnh hơn bao nhiêu so với doanh trại tiểu đội hai của cậu, lúc sau sẽ xuất hiện tình huống gì cũng không ai nói trước được, bố trí chiến lược cuối cùng cũng rất quan trọng, đương nhiên phải là doanh trại tiểu đội một tiếp nhận vụ này!”
“Tôi thèm vào!” Doanh trưởng tiểu đội hai mắng một tiếng, “Tôi mà là đầu đạn sao!”
“Lão Nhị, là quân tiên phong nha!” Thẩm Gia Mộc vỗ vỗ bờ vai cậu ta.
“Tôi biết mà, Thẩm Lão đại cậu không muốn để cho tôi chiếm được lợi thế, số mệnh của tôi chính là như vậy!” Doanh trưởng tiểu đội hai đi ra ngoài một lát liền truyền đến một hồi gào thét, “Tiểu đội hai, toàn thể sẵn sàng...”
Doanh trại tiểu đội hai tổng cộng có năm người mai phục ở mảnh đất kia, còn lại thì dẫn dắt quân xanh vào vị trí để thuận tiện cho tầm nhìn của tay súng bắn tỉa ngụy trang, những người khác cũng đi theo doanh trưởng tiểu đội hai lén lút đến gần bộ phận chỉ huy của quân xanh, mà Thẩm Gia Mộc thì bố trí một nhóm người ở tiểu đội một coi chừng tại bộ phận chỉ huy của mình, đồng thời sắp xếp mấy tên lính trinh sát lẻn đi thu thập thông tin ở phía trước, mình anh cũng dẫn theo mấy người đuổi theo doanh trưởng tiểu đội hai.
Đoàn trưởng ngồi trong bộ phận chỉ huy, nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Gia Mộc, nhìn về phía Tham mưu trưởng cười cười: “Vẫn là chính ủy có biện pháp, mới câu nói đầu tiên đã dễ dàng khiến cho toàn bộ khả năng tiềm tàng vô tận của Thẩm Gia Mộc bộc lộ ra! Ha ha... Không nhìn ra được tên nhóc này thực sự rất yêu vợ, còn muốn ngựa không ngừng vó mà trở về nhà.”
Đến gần địa bàn của quân xanh, doanh trưởng tiểu đội hai cầm ống nhòm nhìn về phía trước, xoay người lại hỏi Thẩm Gia Mộc: “Rốt cuộc là bộ phận chỉ huy của bọn họ ở đâu vậy? Chỉ thấy một đám người lắc lư ở bên ngoài, quan trọng là tìm ra bộ phận chỉ huy, so với một đoàn thể thì bắn bộ phận chỉ huy chơi vui hơn nhiều!”
Thẩm Gia Mộc mím chặt môi, nhìn mấy người thưa thớt đi loanh quanh trên đỉnh núi, nhìn cũng giống như một bộ phận chỉ huy. Thế nhưng, trước cửa bộ phận chỉ huy lại rêu rao mấy người như vậy, điểm đáng ngờ này thật sự là quá lớn. Lúc nhìn lại, Thẩm Gia Mộc lại phát hiện có người lượn quanh chân núi phía sau, một lúc lâu sau trở ra ngoài thì trong tay giống như là cầm một vật gì đó.
Gần như là ngay lập tức, Thẩm Gia Mộc đã biết sau chân núi kia nhất định là bộ phận chỉ huy! Anh dẫn theo người lượn quanh đi về, mặt khác cũng chính là tiến về phía bộ phận chỉ huy của quân xanh, một lần hành động đã bắt được quân địch ở bộ phận chỉ huy. Đoàn trưởng Hồng quân (*) cười xoa xoa tay, chỉ kém bước tiến lên cho Thẩm Gia Mộc một cái ôm mạnh mẽ.
(*): Quân Giải phóng nhân dân Trung Quốc, Hồng quân công nông Trung Quốc.
“Đoàn trưởng, khi nào thì tôi có thể trở về?”
“Ít nhất là phải sau lễ chúc mừng đã, cậu chính là đội trưởng mà!”
“Uống nhiều quá lúc trở về bà xã sẽ không vui, tôi phải đi trước đã, chuyện quét dọn chiến trường đành giao lại cho bọn họ vậy.” Thẩm Gia Mộc nói xong đã không thể chờ đợi mà bắt đầu chạy ra ngoài, chạy tới kéo chính ủy từ trên xe xuống, ngồi lên buồng lái đạp chân ga lái ra ngoài.
Lúc lái đến nhà Thẩm Gia Giai, người một nhà đang ăn cơm tối, Diệp Xa chạy tới mở cửa, lúc cậu nhóc vừa nhìn thấy anh, miệng mở to thành hình chữ “o”, giống như là muốn xác định lại, cậu bé còn hung hăng dụi dụi mắt, sau đó lớn tiếng kêu lên: “Cậu trở về!”. Tiếp theo, Diệp Dao chạy ra, bổ nhào vào người của Thẩm Gia Mộc.
Thẩm Gia Mộc ngăn hai đứa trẻ lại: “Trên người cậu có rất nhiều bùn, cũng phải mấy ngày không tắm rồi, đừng tới đây, mợ các con đâu?”
“Mợ đang làm cơm trộn cho con!” Diệp Dao nhón chân trả lời ngọt ngào, “Đó là bên trong có rất nhiều thức ăn, ăn rất ngon!”
“Đồ quỷ ham ăn!” Thẩm Gia Mộc véo véo chóp mũi của cô nhóc, bắt đầu đi vào trong nhà, hai đứa trẻ che miệng vui vẻ đi theo sau, Lâm Tiểu Kiều đang bận rộn trộn cơm cho Diệp Dao, chỉ ngẩng đầu hỏi đơn giản rằng anh có ăn cơm hay không, trong lòng Thẩm Gia Mộc có chút không thoải mái với sự lạnh nhạt của cô, vẻ mặt trầm xuống, lắc đầu một cái.
Lâm Tiểu Kiều trộn xong cơm cho Dao Dao, cô lại xới thêm một chén cơm nữa bưng đến trước mặt Thẩm Gia Mộc. Anh cởi khuy áo, nói: “Tắm trước đã, cả người bẩn thỉu, em lên lầu tìm quần áo giúp anh.”
Ai ngờ, hai người vừa mới vào phòng, Thẩm Gia Mộc liền xoay người một cái đè cô ở trên tường, đèn cũng không bật, hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau trong bóng tối. Thân thể của anh phập phồng rõ ràng, đồng thời cũng nghe thấy tiếng thở gấp nồng đậm. Dừng một chút. Lâm Tiểu Kiều chỉ cảm thấy tư thế như vậy quá xấu hổ, liền đưa tay đẩy anh ra, lại bị anh một tay bắt được.
“Anh rất nhớ em.” Nói xong câu này, anh liền chuẩn xác mà ngậm đôi môi của cô, mở miệng hôn xuống...