Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Trâm Anh
***
“Ngươi nói mê sảng cái gì thế?” Quân Kỳ Ngọc quát lớn nói, “Ngươi hiến đôi mắt, thì ai hành y thuật?”
Tề Mạc đáp: “Thần…… Có thể đi mời sư phụ xuống núi! Thần cầu xin ông, ông nhất định sẽ đồng ý.”
“Được rồi, đây là ta nợ Lễ Khanh, ngươi không cần nhúng tay vào.”
Chuyện một khi Quân Kỳ Ngọc đã quyết thì rất khó thay đổi.
“Ha ha ha……”
Bùi Tinh Húc bỗng nhiên cười rộ lên, còn vỗ tay ba lần, giống như đang khen hay dưới sân khấu.
“Hay, hay cho một khổ nhục kế, quân thần hai người các ngươi kẻ xướng người họa, là cố tình diễn cho ai xem? Lễ Khanh sao? Đáng tiếc, y không nhận tình cảm của ngươi. Tốt thôi, ta đang chống mắt lên nhìn đây, xem ngươi có nỡ đổi mắt của mình cho Lễ Khanh hay không, ngươi đừng để ta phải thất vọng.”
Bùi Tinh Húc nắm lấy bả vai Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh khẽ run rẩy.
“Hắn……” Tống Lễ Khanh khàn khàn nói, :“Tinh Húc ca ca, ngươi đừng nói như vậy….Ngươi mau giúp ta ngăn hắn lại, ta không muốn nhận ân huệ của hắn.”
Bùi Tinh Húc cười khẩy nói: “Lễ Khanh, đừng lo lắng, loại người ích kỷ như hắn, sẽ không dám đâu.”
Quân Kỳ Ngọc liếc nhìn Bùi Tinh Húc, không nhiều lời.
“Bắt đầu đi.” Quân Kỳ Ngọc nói với Tề Mạc.
“Không…… Không được! Quân Kỳ Ngọc!”
Tống Lễ Khanh hét lên, y đột nhiên vùng khỏi tay Bùi Tinh Húc lao tới, nhưng dưới chân y dẫm hụt, ngã về phía trước, Quân Kỳ Ngọc phản ứng nhanh nhạy, vươn tay ra đón lấy, ôm chặt Tống Lễ Khanh vào trong lòng.
“Quân Kỳ Ngọc, ngươi…… Ngươi chính là một tên ngốc!”
Tống Lễ Khanh thở hổn hển mắng, còn giơ nắm đấm đánh hắn, nhưng ngực Quân Kỳ Ngọc rắn chắc, với hắn mà nói không đau không ngứa.
“Ngươi đau lòng cho ta sao? Lễ Khanh.”
Ngược lại, trên mặt Quân Kỳ Ngọc xuất hiện một nụ cười.
“Ai đau lòng cho ngươi!” Tống Lễ Khanh cuồng loạn hét lên, :“Ngươi là một tên khốn ngu ngốc không biết nặng nhẹ! Lúc nào cũng tự mình chủ trương, không bao giờ quan tâm người khác có muốn hay không! Ta mù thì có gì quan trọng? Ngươi tự cho là đúng đổi mắt cho ta, ta mới không cảm động! Ta khinh thường loại khốn nạn như ngươi!”
Tống Lễ Khanh bị ép nóng nảy, lao vào hết đánh lại cào Quân Kỳ Ngọc, Quân Kỳ Ngọc không chút sứt mẻ, Tống Lễ Khanh thấy không lay chuyển được hắn, ác tâm lên, cắn một phát lên tay Quân Kỳ Ngọc.
Một ngụm này của y không nhẹ, hàm răng cắn rách da thịt, máu rỉ ra, nhưng Quân Kỳ Ngọc tránh cũng không tránh, mặc y để lại một hàng dấu răng trên tay mình.
Tống Lễ Khanh thở hổn hển vì tức giận, y không biết làm thế nào để khuyên Quân Kỳ Ngọc điên khùng, nếu có cây gậy, y đã đánh cho hắn một trận, để hắn tỉnh táo lại.
“Đây là ấn ký ngươi để lại cho ta sao?” Quân Kỳ Ngọc ung dung cười, “Vậy thì chúng ta mỗi người có một ấn ký, ngươi là của ta, ta cũng là của ngươi.”
“Cái gì mà của ngươi của ta, ưm a……”
Tống Lễ Khanh còn muốn mắng cho hắn tỉnh lại, nhưng mí mắt chợt cụp xuống, cả người mềm nhũn.
Quân Kỳ Ngọc ấn huyệt vị sau gáy y, y bỗng chốc bất tỉnh. Quân Kỳ Ngọc thuận thế ôm y vào lòng, dụi dụi cằm lên trán Tống Lễ Khanh.
“Lễ Khanh, ngươi nghỉ ngơi một lát đi, chờ tỉnh lại, hết thảy đều kết thúc.”
Quân Kỳ Ngọc thì thầm nói xong, bế ngang Tống Lễ Khanh lên, đi vào trong tẩm điện, Bùi Tinh Húc chắn trước mặt hắn.
Quân Kỳ Ngọc lạnh lùng nói: “Ngươi cũng không muốn Lễ Khanh sống trong bóng tối chứ? Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho y, thì buông bỏ sự ích kỷ của mình đi, đừng lo lắng, ta sẽ không chạm vào y, tránh ra.”
Mí mắt Bùi Tinh Húc giật giật, cuối cùng vẫn tránh ra.
Quân Kỳ Ngọc ôm Tống Lễ Khanh đặt lên giường, Tề Mạc lập tức mở rương thuốc ra, bên trong có dao kéo và thảo dược hắn mang từ Cảnh Quốc đến.
“Sắc một lọ ma phí tán* mất bao lâu?” Quân Kỳ Ngọc hỏi.
(*) Ma phí tán: kỹ thuật gây mê bằng một hỗn hợp rượu và thảo dược.
“Nhanh thôi.”
Tề Mạc nhanh nhẹn, quen tay phối liều lượng thuốc.
Quân Kỳ Ngọc nhìn gò má gầy gò nhưng có huyết sắc của Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh mắng mình rất đúng, trước nay hắn chưa từng biết cân nhắc nặng nhẹ, nhưng lần này hắn không cần cân nhắc, Tống Lễ Khanh là ưu tiên hàng đầu của hắn.
“Y sợ đau, ngươi phải cẩn thận một chút.”
“Điện hạ yên tâm, sau khi uống ma phí tán, y không khác gì ngủ, sẽ không đau, chờ y tỉnh lại thì mọi chuyện đã kết thúc.”
Tề Mạc bưng một chén thuốc, đưa cho Quân Kỳ Ngọc.
“Điện hạ, chén thuốc này có thể khiến ngài ngủ hai canh giờ, ngài……”
“Ta không cần.” Quân Kỳ Ngọc từ chối nói.
Tề Mạc hoảng hốt: “Lẽ nào ngài muốn tỉnh táo chịu nỗi đau khoét thịt sao? Đôi mắt còn đau gấp trăm lần vết thương trên da thịt bình thường!”
“Ta không yên tâm y, ta nhất định phải tỉnh.” Quân Kỳ Ngọc quay đầu nhìn Tề Mạc, nói :“Ngươi không cần lo lắng, cứ việc làm đi.”
Tề Mạc do dự mãi, cuối cùng gật đầu.
“Vậy……”
“Đợi đã, đợi một lát.”
Quân Kỳ Ngọc lưu luyến ngắm nhìn khuôn mặt của Tống Lễ Khanh, có lẽ đây là lần cuối hắn nhìn thấy Tống Lễ Khanh, vậy nên hắn cẩn thận miêu tả khuôn mặt của y, ngón tay hắn nhẹ lướt qua trán Tống Lễ Khanh, khẽ xoa lông mày y, chọt chọt chóp mũi y, ngón cái phết qua môi y, cuối cùng nâng khuôn mặt không to bằng bàn tay của mình.
Nếu như thật sự hắn không thể nhìn thấy Tống Lễ Khanh nữa, hắn cũng phải ghi tạc khuôn mặt này trong lòng.
“Lễ Khanh, theo ta ngươi chịu ủy khuất rồi, sau này sẽ không vậy nữa.”
……
Trong một hành lang phía sau cung Lâu Lan Vương, Tô Chiêu cúi đầu, bước nhanh đến một nơi vắng vẻ, cuối cùng rẽ vào một căn phòng, bên trong không có ánh đèn, xung quanh tối đen như mực.
“Tiêu Thái tử…… Tiêu Thái tử?”
Tô Chiêu khẽ gọi hai tiếng.
Một bóng người lặng lẽ xuất hiện sau lưng Tô Chiêu, Tô Chiêu quay đầu, bị dọa run cả người.
Người trước mặt hắn mặc long bào ngũ trảo kim long (rồng có năm móng), nhưng là long bào kiểu dáng cũ, nhìn kỹ có thể thấy, là lễ phục hoàng tộc tiền triều, so với long bào đơn giản tao nhã bây giờ, có nhiều hoa văn chi tiết, sang trọng hoa lệ hơn cũng rườm rà hơn.
Hắn đeo phát quan ngọc, tóc cũng búi theo kiểu dáng cũ.
Người này mắt hẹp dài, ngang với lông mày, sống mũi cũng cao và thẳng hơn người bình thường, môi mỏng đến mức sinh ra cảm giác sắc bén, có lẽ quanh năm ở trong bóng tối, làn da hắn trắng đến nhợt nhạt, ngược lại giống như một cương thi.
“Bổn Thái tử không phải đã dặn ngươi, nếu không có tiến triển gì lớn thì đừng tới đây tìm ta sao? Để tránh gây nghi ngờ!”
“Ta có chuyện quan trọng mới đến bẩm báo Tiêu Thái tử.” Tô Chiêu cúi đầu khom lưng nói.
Tiêu Thái tử kiêu căng ngạo mạn nói: “Nói ta nghe thử.”
“Dựa theo phân phó của ngài, ta dùng thuật mê hồn khống chế Tống Lễ Khanh, chia rẽ Lâu Lan Vương và Thái tử Cảnh Quốc, giờ bọn họ như nước với lửa, vì Tống Lễ Khanh mà tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu……”
“Như nước với lửa có ích gì?”
Tiêu Thái tử không hài lòng lắm.
“Điều bổn Thái tử muốn là bọn họ quay lưng lại với nhau, tốt nhất là nổi chiến sự, thiên hạ đại loạn, bá tánh sẽ nhớ tới lúc Tiêu gia chúng ta nắm quyền, thiên hạ thái bình, an cư lạc nghiệp ra sao.”
“Dạ……” Tô Chiêu đảo tròng mắt nói, :“Còn có một chuyện nữa…… Quân Kỳ Ngọc quyết tâm đổi mắt cho Tống Lễ Khanh, nếu hắn ta mù, dù võ công có cao đến đâu, cũng chỉ là một con hổ nhổ răng!”
“Thật sao?! Hắn làm như vậy?” Tiêu Thái tử lập tức kích động, :“Hắn một thân một mình ở Lâu Lan, hai mắt lại mù, sức mạnh suy giảm. Đây chẳng phải là cơ hội ngàn năm có mà một bổn Thái tử đang đợi sao?! Ha ha ha ha……”
Tiêu Thái tử ngửa mặt lên trời cười lớn, bất chấp nguy cơ bại lộ thân phận.
“Hừ.” Tiêu Thái tử cười lạnh một tiếng, “Vị đệ đệ này của bổn Thái tử, nhận giặc làm cha nhiều năm như vậy, hưởng hết vinh hoa phú quý, không giống bổn Thái Tử hoàng huynh của y, vì nghiệp lớn, nhẫn nhục chịu đựng, ở nơi tồi tàn nghèo kiết xác này trù mưu, sống cuộc đời không thấy ánh mặt trời. Y đã rất may mắn, Quân Kỳ Ngọc biết rõ trên người y chảy dòng máu Tiêu gia, còn bằng lòng hy sinh vì y….”
Tô Chiêu lấy lòng nói: “Chúc mừng Tiêu Thái tử…… À không, hoàng đế bệ hạ, chúc mừng ngài cầu được ước thấy, khôi phục nghiệp lớn.”
Tiêu Thái tử nghe lời nịnh hót này, không được vui lắm.
“Bổn Thái tử còn chưa có đăng cơ, Thái tử chính là Thái tử, hoàng đế chính là hoàng đế, không được lộn xộn! Hoàng tộc chân chính không giống Quân gia bọn họ, phản bội bất trung bất nghĩa, không có tam cương ngũ thường, nam nhân cũng có thể xưng là hoàng hậu….Đúng là trò cười thiên hạ! Làm thiên hạ tối tăm rối loạn, nhao nhao học theo xu thế nam phong! Bổn Thái tử vô cùng đau đầu!”
“Người đâu!”
Tiêu Thái tử quát một tiếng, phía sau ngay lập tức xuất hiện hai người mặc đồ đen.
“Ta nuôi các ngươi nhiều năm như vậy, hôm nay chính là ngày các ngươi báo đáp bổn Thái tử, đi an bài đi.”
Tiêu Thái tử phân phó xong, không khống chế được nụ cười điên cuồng trên mặt.
“Bổn Thái tử không cần phải trốn ở nơi tối tăm ma quái này nữa! Ta muốn quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời, tuyên bố với thiên hạ rằng hoàng đế thực sự của bọn họ đã trở lại! Bổn Thái tử muốn phế bỏ hoàng đế giả, khôi phục thiên hạ chính thống! Ha ha!”
Tô Chiêu nở nụ cười nịnh nọt.
“Thái Tử điện hạ, đại nghiệp của ngài sắp thành công, vậy thì các huynh đệ của ta…… Có phải cũng nên thả chúng ta đi?”
Tiêu Thái tử rũ mắt nhìn hắn.
“Gấp cái gì?” Hắn ta hời hợt nói, “Bọn họ ở trong tay bổn Thái tử mỗi ngày ăn ngon uống tốt, ngươi ngoan ngoãn làm việc cho ta, bổn Thái tử sẽ không hà khắc bọn họ, nếu như ngươi dám có dị tâm, bổn Thái tử sẽ giết từng người một.”
Tô Chiêu cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia hận ý, nhưng vẫn ăn nói khép nép như cũ.
“Tiêu Thái tử nói quá lời rồi, chúng ta vốn cùng chung kẻ địch là Quân Kỳ Ngọc, hắn giết ca ca của ta, dù ngài không nói, ta cũng muốn giết hắn.”
“Ha ha ha, ngươi nghĩ được vậy là tốt.”
Tiêu Thái tử ôm Tô Chiêu, nâng cằm hắn lên.
“Còn có hoàng đế Cảnh Quốc, triều đình Cảnh Quốc, bọn họ là kẻ địch hại chúng ta tan tan nhà nát cửa, hiểu không?”
Tiêu Thái tử nói, mặt cách ngày càng gần, tựa như cướp đoạt hôn loạn lên môi Tô Chiêu.
Tô Chiêu hơi nhíu mày, mới vừa giãy giụa một chút, đã bị Tiêu Thái tử nắm tóc, buộc hắn phải ngẩng đầu lên đón ý mình.
Hồi lâu sau Tô Chiêu mới được thả ra.
“Tiêu Thái Tử…… Ngài là hoàng thất chính thống, không phải ghét nhất loại nam phong rối loạn này sao?”
Tiêu Thái tử lau nước bọt còn sót lại trên môi, biểu tình chán ghét.
“Ai bảo hai huynh đệ các ngươi trưởng thành giống nữ nhân kia chứ? Sinh ra đã là mặt hàng mua vui cho nam nhân. Bổn Thái tử khác với bọn họ, chờ bổn Thái tử đăng cơ xưng đế, đừng nói là hậu vị, ngay cả phi vị ta cũng không ban cho ngươi.”