Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Bùi Tinh Húc không biết Tô Chiêu định làm gì, nhưng hắn không muốn để Tống Lễ Khanh đi thử.
Dù Tống Lễ Khanh toàn tâm toàn ý yêu mình có cám dỗ rất lớn đi nữa.
“Lễ Khanh.”
Bùi Tinh Húc đi tới sau lưng Tống Lễ Khanh, khoác tay lên người y.
“Hả?”
Động tác quay đầu của Tống Lễ Khanh rất chậm, có vẻ hơi cứng ngắc, y nhìn về phía Bùi Tinh Húc, ánh mắt trống rỗng, nhưng bởi vì y bị mù, ánh mắt thường xuyên tán loạn, vậy nên Bùi Tinh Húc cũng không cảm thấy có gì không đúng.
“Ta trở lại rồi.” Bùi Tinh Húc cười hỏi, “Ngươi ăn sữa đậu hủ xong chưa?”
Tống Lễ Khanh đờ đẫn gật đầu, khẽ ngập ngừng.
“Ta yêu ngươi.”
“Cái gì?”
Bùi Tinh Húc bị lời nói không đầu không đuôi của y làm cho giật mình.
“Yêu ngươi.” Tống Lễ Khanh chậm rãi lặp lại từng chữ một, “Ta, yêu, ngươi.”
Bùi Tinh Húc vui sướng tột độ, hắn rất mong đợi được nghe ba từ này, vậy nên lý trí gần như bị mừng như điên lấn át.
“Lễ Khanh……” Bùi Tinh Húc xúc động nói, “Ta cũng yêu ngươi.”
Tống Lễ Khanh đứng dậy, đón Bùi Tinh Húc đến gần, Bùi Tinh Húc cuối cùng cũng phát hiện ra chút dị thường. Lúc Tống Lễ Khanh nói lời này, khuôn mặt y vô cảm, ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, mà đờ đẫn giống như một con rối.
“Lễ Khanh……”
Niềm vui vừa rồi của Bùi Tinh Húc nháy mắt bị cuốn trôi sạch, hắn cảnh giác nhìn về phía Tô Chiêu, Tô Chiêu đang khoanh tay xem kịch một cách đắc ý.
Bùi Tinh Húc vừa định nói chuyện, liền bị một đôi môi hôn lên, cả người Bùi Tinh Húc tê rần, nói cũng chưa kịp nói, trong đầu chỉ còn lại sự dịu dàng.
Khách khứa trong yến tiệc thấy một màn như vậy, lớn tiếng reo hò, người dân Lâu Lan cởi mở nhiệt tình, hôn nhau trước mặt mọi người là biểu thị công khai tình yêu. Họ đang chúc mừng vua và vương hậu của bọn họ, nam nữ có thể múa hát nhiệt tình nhảy múa.
“Oa—”
“Vạn tuế!”
“Ngô vương vạn tuế! Vương hậu vạn tuế!”
Họ hét lên, giữa bầu không khí rạng rỡ, chỉ có bầu không khí ở một góc là ảm đạm, tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Sắc mặt các sứ thần Cảnh Quốc đều tái nhợt, không dám nhìn hai người nồng tình mật ý trước mặt, mà cẩn thận nhìn Quân Kỳ Ngọc.
Lúc này, khuôn mặt của Quân Kỳ Ngọc đã u ám đến mức mây đen bao phủ, lông mày như kiếm thấp xuống, đôi mắt hung ác sắc bén, khóe miệng kéo căng như một cây cung.
“Đúng là đồi phong bại tục……” Tề lão đại nhân thấy sắc mặt hắn không ổn, vội nói, “Điện hạ, người không cần vì loại người sớm ba chiều bốn này mà tức giận, không đáng.”
Quân Kỳ Ngọc không có phản ứng, nếu lửa giận có thể ngưng tụ thành chất, giờ toàn bộ đại điện này đã bị thiêu cháy rồi.
Hiện tại hắn cái gì cũng không nghe thấy, tiếng huyên náo xung quanh cũng ngừng, trong mắt hắn chỉ còn có người kia, đôi môi kia hắn đã từng hôn qua, đôi môi hắn từng không chấp nhận, giờ lại diễn ra giữa y và một người khác, khiến hắn ghen đến phát điên.
Hơn nữa hắn nhìn thấy rất rõ ràng, là Tống Lễ Khanh chủ động.
Việc này còn đau hơn cả nhát dao đâm vào tim.
Hắn thà bị thiên đao vạn quả còn hơn nhìn Tống Lễ Khanh chủ động ngã vào lòng người khác.
Khiến hắn tuyệt vọng hơn nữa là sau khi Tống Lễ Khanh hôn lên, y cũng không có ý định lập tức tách ra, mà hôn một cách cuồng nhiệt say đắm.
Quân Kỳ Ngọc dùng sức nắm góc bàn, hắn không còn nơi nào để trút nỗi đau.
“Cạch —”
Góc bàn bị Quân Kỳ Ngọc dùng sức bẻ gãy, Quân Kỳ Ngọc nắm ở trong tay, trực tiếp bóp mảnh gỗ thành bột mịn.
“Này……”
Lòng Tề lão đại nhân giống như treo trên cành cây, Tống Lễ Khanh một chút tình cảm cũ cũng không lưu, dù muốn thể hiện tình cảm với Lâu Lan Vương, cũng không nhịn được sao? Quân Kỳ Ngọc cũng không phải là người ẩn nhẫn, nào chịu được kích thích như vậy?
“Điện hạ, con người ấy mà, đều có mới nới cũ, các ngài đã hòa ly từ lâu, Tống Lễ Khanh có tình mới, điện hạ cũng nên nhìn về phía trước.”
Quân Kỳ Ngọc không thể ngồi yên được nữa, phất ống tay áo đứng dậy.
“Điện hạ!”
Tề lão đại nhân sợ hắn làm ra chuyện quá đáng, vội vàng ngăn cản.
“Điện hạ, ngài đừng kích động! Ngài là Thái tử của Cảnh Quốc, không thể làm chuyện mất thể thống, ném thể diện Cảnh Quốc, thiên hạ thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, mỹ nhân hàng vạn, ngài có thể chọn bất cứ người nào mà ngài thích, đừng vì một người….Điện hạ!”
Quân Kỳ Ngọc sải bước ra ngoài, Tề lão đại nhân trố mắt đứng nhìn, may là hắn không làm ra chuyện gì điên cuồng, chỉ tức giận bỏ đi, Tề lão đại nhân đã rất hài lòng rồi.
“Cuối cùng điện hạ cũng trưởng thành, biết lấy quốc sự làm trọng, nhi nữ tình trường chỉ là chuyện nhỏ.”
Dưới nụ hôn của Tống Lễ Khanh, đầu óc Bùi Tinh Húc nhất thời trống rỗng.
Nhưng dần dần, nụ hôn máy móc của Tống Lễ Khanh, đã lôi hắn trở lại thực tại.
Tống Lễ Khanh chỉ liên tục mấp máy môi, như thể đang hoàn thành nhiệm vụ, không hề nhiệt tình như người ngoài nhìn thấy.
Trái tim đập loạn của Bùi Tinh Húc dần bình tĩnh lại.
“Lễ Khanh.”
Hắn đẩy Tống Lễ Khanh ra, nắm lấy bả vai y, Tống Lễ Khanh vẫn đờ đẫn như cũ, Bùi Tinh Húc cảnh giác lên.
“Lễ Khanh.”
Hắn lay bả vai Tống Lễ Khanh, gọi vài tiếng.
Sắc mặt đờ đẫn của Tống Lễ Khanh khẽ động, mí mắt run run, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
“Hả? Ngươi gọi ta sao?” Tống Lễ Khanh giống như vừa mới tỉnh ngủ, mê mang hỏi, “Tinh Húc ca ca, sao mới đó ngươi đã quay về rồi?”
Bùi Tinh Húc sửng sốt.
Khuôn mặt đầy thanh thuần hiền lành này của Tống Lễ Khanh, hiển nhiên cùng với người vừa rồi giống như hai người khác nhau.
Từ giọng điệu của y, có vẻ như y không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Tại sao lại như vậy?
Bùi Tinh Húc trịnh trọng nói: “Tô Chiêu vương tử, ta mặc kệ ngươi có yêu thuật gì, việc thao túng Tống Lễ Khanh, không có lần sau.”
Tô Chiêu: “Thật sao? Mới vừa rồi, ngươi rất hạnh phúc đúng không?”
Bùi Tinh Húc há miệng thở dốc.
Hắn không cách nào phủ nhận.
Đó là hạnh phúc hắn cầu còn không được, cho dù bây giờ hắn biết hành động của Tống Lễ Khanh là làm trong vô thức, hắn vẫn đắm chìm trong đó.
Nhiệt độ của Tống Lễ Khanh, sự mềm mại của y, tất cả mọi thứ về y đều khiến Bùi Tinh Húc không cách nào tự kiềm chế.
“Xem ra là đúng rồi.” Tô Chiêu thay hắn trả lời, “Yêu một người không yêu mình, rất khổ cực đúng không? Cái loại cảm giác không bao giờ có thể bước vào thế giới của y, tại sao phải chịu đựng chứ? Tại sao ngươi không đấu tranh vì nó? Bởi vì tuổi thọ của ngươi không còn dài hay là cảm thấy mình không đủ tư cách để mang lại hạnh phúc cho y? Ngươi thành thân với y chỉ để thỏa mãn tâm nguyện sắp chết của mình thôi sao? Thật ra, ngươi biết Tống Lễ Khanh bây giờ là một kẻ ngốc, chỉ có thể làm vương hậu trên danh nghĩa của ngươi, ngươi không dám có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào, đúng không? Đừng tự dối mình, ngươi rất muốn có y…”
Lòng phòng bị của Bùi Tinh Húc bị đánh tan hoàn toàn.
Đây là ý nghĩ chôn chặt trong lòng hắn.
“Câm miệng!” Bùi Tinh Húc lạnh giọng quát hắn ngừng lại, “Ta muốn đạt được mọi thứ từ y, nhưng không phải bị người khác thao túng! Ta không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương y.”
“Ta không có hại y, Lâu Lan Vương tôn kính, cách của ta tuyệt đối sẽ không gây tổn thương y.” Tô Chiêu tiếp tục dụ dỗ, “Tiếc nuối lớn nhất trên đời này không phải ngươi không làm được, mà là ngươi vốn dĩ có thể….”
Hai người tranh luận không ngừng, Tống Lễ Khanh liếc trái rồi lại liếc phải.
Cuối cùng Tống Lễ Khanh nhíu mày nói: “Hắn đang lải nhải cái gì vậy? Ồn ào chết đi được.”
Bùi Tinh Húc dịu dàng nói: “Ta lập tức đuổi hắn ra ngoài.”
“Khỏi cần, ta tự mình đi.” Tô Chiêu cuối cùng nói, “À đúng rồi, lúc nào Lâu Lan Vương hối hận, đều có thể tìm ta ở vương thành.”
Tô Chiêu gật đầu cáo lui, sau khi xoay người, hắn xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, trên mặt lộ ra nụ cười đắc thắng.
“Quân Kỳ Ngọc đã đi rồi sao? Giờ mới chỉ là bắt đầu thôi mà Thái tử điện hạ……”
Sau khi cùng Tống Lễ Khanh trở lại tẩm điện, tâm trạng của Bùi Tinh Húc vẫn khó mà bình tĩnh.
Hắn vốn cam chịu số phận, bị mấy lời của Tô Chiêu khuấy động, nổi lên sóng gió.
Hắn nhìn Tống Lễ Khanh, trong lòng dâng lên cảm giác không cam lòng.
Tại sao……
Tại sao mình bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí từ bỏ cả cơ hội được sống, đến cả một chút chân thành từ người mình yêu cũng không nhận được?
Còn Quân Kỳ Ngọc, hắn làm cái gì? Hắn không làm gì cả, thậm chí chỉ biết tổn thương Tống Lễ Khanh, nhưng lại khiến Tống Lễ Khanh nhớ mãi không quên?
Mình kém hắn chỗ nào chứ?
“Ông trời thật không công bằng……”
Bùi Tinh Húc trong lòng có một cổ tích tụ hơi thở quay cuồng, hắn lập tức ho khan không ngừng.
“Tinh Húc ca ca.”
Tống Lễ Khanh thấy hắn ho dữ dội, đưa trà trong tay cho hắn.
Bùi Tinh Húc cảm thấy dễ chịu một chút, ít nhất, bây giờ hắn đã đạt được mong muốn của mình, thời gian còn lại của hắn, Tống Lễ Khanh sẽ dùng thân phận vương hậu bồi bạn hắn, mình còn bất mãn cái gì chứ?
Bùi Tinh Húc uống một ngụm trà, nhẹ giọng hỏi: “Lễ Khanh, ngươi yêu ta không?”
Tống Lễ Khanh lập tức gật đầu, không chút do dự.
“Dĩ nhiên.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy.”
Khóe miệng Bùi Tinh Húc khó nén ý cười.
Hắn nhìn đôi môi hồng nhuận của Tống Lễ Khanh, không khỏi động tình, cúi người chậm rãi đến gần, hắn nhắm hai mắt lại, nhưng khi hắn vừa chạm vào môi Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh đã trốn ra sau, che miệng lại.
“Sao vậy?” Bùi Tinh Húc mở mắt hỏi.
“Không hôn môi.”
Tống Lễ Khanh lắc đầu, trong mắt có một loại kháng cự.
Bùi Tinh Húc bị tổn thương bởi sự kháng cự này, trái tim đau nhói.
“Tại sao vậy? Bây giờ ngươi là vương hậu của ta, chúng ta là người yêu của nhau, ngươi không muốn hôn môi với ta sao?”
Bùi Tinh Húc hỏi y.
Tống Lễ Khanh cúi đầu, y không muốn nghĩ đến chuyện này.
Bởi vì việc này chưa từng mang đến ký ức tốt đẹp cho y, thậm chí còn có bóng đen.
Y chỉ nhớ Quân Kỳ Ngọc hành phòng thô bạo, khiến y rất đau, còn chảy rất nhiều máu.
Giống như một cơn ác mộng vậy.
Tống Lễ Khanh không muốn có lần thứ hai.
“Mới vừa thành thân đã…… Hôn môi, về sau chẳng phải là…… Chẳng phải là muốn hành phòng……”
Sắc mặt Tống Lễ Khanh tái nhợt, y cho là chuyện phòng the đều giống nhau.
Bùi Tinh Húc nhìn y cự tuyệt như vậy, trái tim nóng bỏng lạnh đi.
Y quả nhiên không muốn.
Tình yêu của Tống Lễ Khanh dành cho mình quá ít, quá ít, không bằng một phần y dành cho Quân Kỳ Ngọc.
Dù mình có làm gì….Cũng không thể thay thế được vị trí của Quân Kỳ Ngọc trong lòng Tống Lễ Khanh.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì?!
Bùi Tinh Húc gào thét trong lòng, trên trán hắn nổi lên gân xanh.
“Lễ Khanh.” Bùi Tinh Húc đỏ mắt hỏi, “Vì sao không được? Bởi vì…… Ngươi còn nhớ Quân Kỳ Ngọc, đúng không?”
Tống Lễ Khanh nghe thấy cái tên này, thân thể khẽ run lên, cúi đầu né tránh, như muốn giấu mình đi mới có thể yên tâm.
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của y, Bùi Tinh Húc không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Xin lỗi, Lễ Khanh, ta không nên hỏi như vậy…… Ta không ép buộc ngươi.”
Bùi Tinh Húc ôm lấy y, trong lòng tràn ngập áy náy.
Đồng thời còn có tuyệt vọng.