Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Bữa tối được đưa lên, là mấy món ăn nhẹ của Cảnh Quốc, canh cũng là canh bổ máu, còn có một chén a giao* chưng.
(*) A giao: cao chế biến từ da lừa, là thuốc để bổ huyết.
Mắt Tống Lễ Khanh bất tiện, Bùi Tinh Húc gắp thức ăn rồi tự mình bón y, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều đặt trên người Tống Lễ Khanh, không những không mất kiên nhẫn, ngược lại còn rất hưởng thụ khoảng thời gian ăn cơm cùng Tống Lễ Khanh.
“Gà ác hầm táo đỏ, chả tiết lợn, cải bó xôi, thịt bò nướng…… Lễ Khanh, ngươi muốn ăn món nào trước? Hay là uống một chén canh nhé?” Bùi Tinh Húc hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Tống Lễ Khanh khẽ nhăn lại.
“Lại là mấy món này.” Tống Lễ Khanh kháng cự nói, “Trong canh lại có nhung hươu đúng không? Tanh chết đi được, mau lấy đi.”
“Được, tanh thì cất đi cất đi.”
Bùi Tinh Húc đành phải ra hiệu người hầu mang canh bổ đi.
“Món khác thì không được chọn.” Bùi Tinh Húc gắp cho y một miếng đùi gà, giọng dụ dỗ nói: “Ăn một cái đùi gà trước đi, tốt cho thân thể, bồi bổ sức khỏe.”
Tống Lễ Khanh miễn cưỡng gắp miếng đùi gà cho vào trong miệng, y vốn dĩ không thích ăn mặn, nhưng thời gian này Bùi Tinh Húc luôn bắt y ăn, chán ngấy luôn rồi.
“Thân thể tốt lên thì có tác dụng gì, cũng không phải sinh bảo bảo.”
Tống Lễ Khanh dùng sức cắn thịt gà, hàm hồ nói.
“Ha ha.” Bùi Tinh Húc bị y chọc cười, “Không cần sinh bảo bảo, nhưng phải thành hôn, ngươi ăn không no, lúc bái đường ngất xỉu thì phải làm sao?”
Nói đến việc thành thân, vẻ mặt Tống Lễ Khanh thoáng cứng đờ.
Y nhớ y đã đồng ý thành thân với Bùi Tinh Húc, chỉ là nghĩ lại, y lại cảm thấy không được tự nhiên.
Y không muốn thành thân.
“Tinh Húc ca ca.” Tống Lễ Khanh khó xử hỏi, “Chúng ta không thành thân được không?”
Tay gắp thức ăn của Bùi Tinh Húc thoáng dừng giữa không trung, cuối cùng bỏ một miếng cải bó xôi vào trong chén Tống Lễ Khanh.
“Sao vậy? Ngươi không muốn làm vương hậu của ta sao?”
Bùi Tinh Húc cười hỏi, chỉ là nụ cười có chút gượng ép.
“Cũng không phải……”
Vốn dĩ tình cảm của Tống Lễ Khanh đối với Bùi Tinh Húc có chút phức tạp, hiện tại thần trí bị tổn thương, càng không nói rõ được.
“Làm vương hậu của ngươi rất tốt, ngươi cũng đối tốt với ta, chỉ là ta…… Chỉ là ta……” Tống Lễ Khanh ấp a ấp úng, ngập ngừng nói, “Chỉ là ta đã thành thân rồi.”
Lời này vừa thốt ra, không chỉ vẻ mặt của Bùi Tinh Húc sững lại, ngay cả Quân Kỳ Ngọc đang đứng ở cửa cũng đột nhiên ngẩng đầu lên.
Hắn vẫn luôn không dám lên tiếng,Tống Lễ Khanh nghe thấy giọng nói của hắn còn sợ hơn cả nghe thấy tiếng quỷ kêu.
Nhìn Tống Lễ Khanh, Quan Sinh và Bùi Tinh Húc một nhà ba người vui vẻ hoà thuận, trong lòng Quân Kỳ Ngọc cảm thấy chua xót khó tả.
Chỉ là ta đã thành thân rồi….
Câu nói này khiến Quân Kỳ Ngọc phấn chấn lên một chút.
Chứng minh y không hề quên, còn coi chuyện này là chuyện rất quan trọng!
Quân Kỳ Ngọc cảm giác như mình được hồi sinh từ cõi chết.
Bùi Tinh Húc dịu dàng nói: “Đã thành thân thì sao chứ? Lễ Khanh, ngươi quên rồi sao? Ngươi đã hòa ly với hắn rồi.”
“Hòa ly……” Tống Lễ Khanh tựa hồ nhớ lại quá khứ, lẩm bẩm nói, “Đúng vậy, chúng ta hòa ly rồi, đại ma đầu nói hưu ta.”
Quân Kỳ Ngọc bất giác tiến lên một bước, há miệng suýt nữa hét lên.
“Không có!” Quân Kỳ Ngọc đè thấp giọng nói, “Hắn không có hưu ngươi!”
Tống Lễ Khanh nghe thấy giọng của hắn, nghiêng tai nhíu mày.
“Tinh Húc ca ca, ai đang đứng ở cửa vậy?”
Bùi Tinh Húc lườm Quân Kỳ Ngọc, trách hắn quá thiếu kiên nhẫn.
“À, một người……Họ hàng xa ấy mà.”
“Họ hàng xa?” Tống Lễ Khanh nghi hoặc.
Bùi Tinh Húc bịa đặt qua loa nói: “Đúng vậy, một người biểu đệ, nó đến tham dự lễ đại hôn của chúng ta.”
“À à.” Tống Lễ Khanh thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói, “Vậy tại sao ngươi lại để biểu đệ đứng ở cửa? Biểu đệ, ngươi mau tới đây.”
Quân Kỳ Ngọc thụ sủng nhược kinh, khó lắm Tống Lễ Khanh mới niềm nở với hắn một lần, đúng là ngàn năm có một mà!
Nhưng nếu hắn đến gần quá, lại sợ thân phận bị lộ tẩy, dọa Tống Lễ Khanh sợ chạy mất.
Rối rắm mãi, Quân Kỳ Ngọc không biết có nên đi qua hay là không.
Bùi Tinh Húc ho khan một tiếng nói: “Biểu đệ ngươi cũng thật là, tới cũng không nói lời nào, chưa ăn cơm tối đúng không? Mau cùng ngồi đi.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tống Lễ Khanh tiếp lời nói, “Ngươi mau lại đây cùng nhau ăn đi, tốt nhất là ăn hết mấy thứ này, khỏi cần để lại cho ta.”
Có thể thấy Tống Lễ Khanh ghét ăn mấy món này đến thế nào.
“Ừ, được.”
Quân Kỳ Ngọc cố ý đổi giọng, chỉ nói ngắn gọn hai chữ, tránh để y đoán ra.
Tống Lễ Khanh mò mẫm đẩy bát đồ ăn về phía Quân Kỳ Ngọc.
“Mau ăn đi, mau ăn đi.” Tống Lễ Khanh nhìn bóng người mơ hồ của hắn nói, “Biểu đệ, dáng người ngươi cao to như vậy, hẳn là rất thích ăn thịt đúng không?”
Quân Kỳ Ngọc thuận theo tâm ý của y nói: “Thích.”
Để tránh ăn mấy món mặn, Tống Lễ Khanh gần như đẩy hết qua, một bàn đồ ăn bổ khí dưỡng huyết, hơn nửa đều vào bụng người không cần bồi bổ nhất.
Quan Sinh ngồi trên đùi Bùi Tinh Húc, cầm một chiếc bánh bao ăn một cách ngon lành, Quân Kỳ Ngọc đến một cái, nó liền tròn xoe mắt nhìn Quân Kỳ Ngọc không chớp mắt, sau đó duỗi tay ngắn nhỏ muốn chụp đánh Quân Kỳ Ngọc, nhưng do tay quá ngắn lại vụng về, không đánh tới, suýt chút nữa thì té từ trên đùi xuống.
“Đồ xấu xa!” Quan Sinh bĩu môi thốt ra một từ mới.
“Hả?” Bùi Tinh Húc kinh ngạc nói, “Quan Sinh, con học mắng người từ đâu vậy? Không thể tùy tiện mắng người khác, đặc biệt là khách.”
Quan Sinh nhìn Quân Kỳ Ngọc, ê ê a a lặp lại.
“Đồ xấu xa…… Đồ xấu xa……”
Quân Kỳ Ngọc sờ mũi, tại sao ngay cả một đứa trẻ cũng không thích hắn?
Hắn trời sinh khiến người ta ghét như vậy sao?
Trẻ con dĩ nhiên là thường nghe thấy nên bị ảnh hưởng, mà kẻ đầu têu lúc nay cũng hơi lúng túng.
Tống Lễ Khanh cười xòa, áy náy nói: “Biểu đệ, không phải nó đang mắng ngươi đâu, nó mắng người khác đấy.”
“Không sao.”
Quân Kỳ Ngọc ngắn gọn đáp.
Tống Lễ Khanh lại quay đầu, chột dạ khiển trách: “Quan Sinh, con làm sao vậy? Cái tốt không học chỉ giỏi học xấu…..Ta, ta không có dạy con mắng người khác.”
Quân Kỳ Ngọc làm sao không biết.
Ba chữ đồ xấu xa hơn nửa là Quan Sinh học từ Tống Lễ Khanh, nói rất ra dáng, chỉ kém mang giọng điệu tức giận.
Bình thường Tống Lễ Khanh nhắc đến hắn như một kẻ xấu xa nhỉ?
Quân Kỳ Ngọc không biết nên vui hay nên buồn, ít nhất thì hắn cũng được nhắc đến….còn hơn là không được nhắc đến chút nào.
Đây là bữa cơm ngột ngạt và khó chịu nhất Quân Kỳ Ngọc từng ăn, vừa phải đè giọng nói chuyện vừa phải trơ mắt nhìn Tống Lễ Khanh và Bùi Tinh Húc thân thiết, còn nhận được một thân phận mới “biểu đệ phương xa”.
Tiểu ma đầu Quân Kỳ Ngọc ngông cuồng tự cao tự đại, chưa bao giờ phải hèn mọn như vậy.
Ban đêm, Quân Kỳ Ngọc ngồi trên nóc cung điện hóng mát, trong tay hắn cầm một bình rượu, uống giống như nước, nhưng hắn vốn dĩ rất khó say, rượu trái cây Lâu Lan lại không làm người say, càng uống lại càng tỉnh.
Đây cũng là ngày nhẹ nhõm nhất trong hơn một năm qua của hắn.
Tống Lễ Khanh còn sống, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, ít nhất hắn còn có thể tháo xuống chút cảm giác tội lỗi, thời gian còn lại, hắn sẽ cố gắng hết sức để bù đắp tình yêu mà lẽ ra hắn phải trao đi bấy lâu nay.
Nhưng, dù tâm trí Tống Lễ Khanh có trở lại lúc bảy tám tuổi, cũng rất sợ hắn, sợ đến mức nghe thấy giọng của hắn đã hốt hoảng chạy trốn.
Y sợ bị thương.
Vì thế nên nỗi sợ hãi đối với hắn đã khắc sâu trong bản năng.
Muốn trốn hắn, muốn chạy khỏi hắn.
Nhưng Quân Kỳ Ngọc rất muốn nói với y rằng, không cần trốn ta, ta thật sự đã thay đổi rất nhiều, sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương ngươi nữa.
Nhưng Quân Kỳ Ngọc không có cơ hội, ngay cả cơ hội đến gần cũng không có.
Chỉ có thể ngắm nhìn, âm thầm bảo vệ từ xa.
Quân Kỳ Ngọc đối với chữ yêu này, có chút lĩnh ngộ mới.
Hóa ra khi yêu một người, trước tiên sẽ thấp kém như một nhúm cát bụi.
Quân Kỳ Ngọc nằm trên mái hiên, bình rượu trong tay lăn lốc cốc tử trên mái nhà rơi xuống, vỡ ra từng mảnh.
Bóng người ở hành lang bị tiếng rơi dọa cho giật mình.
Bình thường Quân Kỳ Ngọc luôn cẩn thận, cuối cùng phát hiện ra người kia, bóng người kia vỗ ngực, giống như bị dọa giật mình, sau đó lặng lẽ dựa vào tường, chậm rãi đi về phía trước.
Mọi hành động của người kia đều lọt vào trong mắt Quân Kỳ Ngọc.
Mật thám?
Quân Kỳ Ngọc không phái ai đến Lâu Lan làm mật thám cả.
Thích khách?
Chưa thấy tên thích khách nào ngốc như vậy.
Mà đích đến của người này lại còn là ngự thiện phòng, y lặng lẽ lẻn vào rồi trở tay đóng cửa lại.
Quân Kỳ Ngọc cảm thấy hơi hứng thú, bởi vì hắn cảm thấy bóng người này trông rất quen.
Nếu là trước đây, cho dù là trong đêm tối, hắn cũng có thể nhận ra khuôn mặt của người này, nhưng sau khi hắn bị thương ở trên núi tuyết, cho đến nay mắt của hắn vẫn chưa khôi phục lại.
Quân Kỳ Ngọc phi thân xuống, mới nhận ra người này.
Thì ra là…… Tống Lễ Khanh!
Y hành động không tiện, nên không thấy Quân Kỳ Ngọc ngồi trên nóc nhà, đến khi bình rượu rơi y mới giật mình.
Tống Lễ Khanh rón ra rón rén vào thiện phòng, y không quen nơi này, sờ soạng phương hướng, dựa vào mùi thơm chỉ đường, thành công tìm được nửa con thịt dê nướng.
Tống Lễ Khanh đói, bụng kêu ùng ục, mặc dù y không thích ăn thịt dê, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm, cộng thêm hương liệu đặc biệt của Lâu Lan, y không nhịn được ứa cả nước bọt.
Giữa lúc Tống Lễ Khanh đang cầm miếng thịt dê, mới vừa cắn một miếng, xé miếng thịt dê vẫn còn ấm, đang định ăn ngấu nghiến thì sau lưng vang lên một giọng nói, y sợ tới mức run bắn lên.
“Ăn vụng?” Quân Kỳ Ngọc đè giọng hỏi.
“Không không không có……” Tống Lễ Khanh sợ tới mức hồn vía lên mây, chối, “Ta không có ăn vụng, ta chỉ ngửi thôi!”
“Ngươi không sợ ta nói cho…… Biểu ca sao?”
Quân Kỳ Ngọc nói không được tự nhiên lắm, còn phải dùng giọng điệu người Trung Nguyên bắt chước người Hồ.
Cũng may là hắn đã ở Tây Vực khá lâu, bắt chước rất giống.
Tống Lễ Khanh vội vàng bỏ đùi dê xuống, đi qua kéo lấy tay Quân Kỳ Ngọc.
“Đừng nói cho hắn, cầu xin ngươi, biểu đệ tốt, cơm tối đều bị ngươi ăn, ta đói bụng. Nếu để hắn biết, nhất định hắn lại bắt ta ăn nhung hươu mỗi ngày.”
“Vậy tại sao bữa tối ngươi lại không ăn nhiều?” Quân Kỳ Ngọc nghiêm khắc hỏi.
Tống Lễ Khanh vẻ mặt đau khổ nói: “Những món ăn kia ta đã ăn nửa năm rồi, thật sự nuốt không trôi, ta ngại nói với Tinh Húc ca ca, đầu bếp Lâu Lan quá tệ, đừng nói so với ngự thiện phòng của Cảnh Quốc, ngay cả cháo đầu bếp nhà ta nấu cũng ngon hơn mấy món này. Biểu đệ, nếu ngươi đi tố cáo ta, ta…..Ta sẽ chết đói mất.”
Y thành khẩn cầu xin như vậy, lòng Quân Kỳ Ngọc liền nhũn ra.
Hắn là người hiểu rõ nhất, Tống Lễ Khanh kén ăn từ nhỏ, sau đó bị bệnh huyết kiệt càng khó nuốt, động một chút là nôn mửa.
Giờ khó lắm y mới có khẩu vị, Quân Kỳ Ngọc liền không nỡ.