“Giá như có thể trở lại như trước kia……thì tốt biết mấy. Có điều ta biết, ngươi không thể là một đứa trẻ mãi được, ta cũng không thể mãi không trưởng thành.”
Tống Lễ Khanh lẩm bẩm vài câu, thần sắc ảm đạm.
Trong lòng y mờ mịt, từ nay về sau, y là người của Quân Kỳ Ngọc, đời này vĩnh viễn không có người thứ hai.
Nhưng để Quân Kỳ Ngọc chấp nhận y, e rằng còn rất xa.
Tống Lễ Khanh chỉ có thể tự thề trong lòng, sau này y sẽ làm tốt hơn, sớm muộn gì Quân Kỳ Ngọc cũng sẽ yêu y, y chờ nối lại đoạn tình cảm ngày đó.
Tống Lễ Khanh nhẹ nhàng xuống giường, mỗi bước đi y đều cảm thấy vết thương như rách ra, nhịn đau xử lý vết bẩn còn sót lại trên người, chải lại mái tóc rối loạn, đổi một bộ quần áo sạch sẽ.
Từ trong gương đồng có thể thấy, dáng vẻ y phờ phạc, quầng mắt thâm đen.
Mới chỉ có một ngày một đêm, mà tựa như cả thể xác lẫn tinh thần y đều kiệt quệ.
Hai bên thái dương Tống Lễ Khanh giật dữ dội, đau không chịu nổi, may là mắt đã hồi phục, hiện tại đã nhìn thấy trở lại, Tống Lễ Khanh cũng không có tâm tư để ý nữa.
Theo quy tắc, hôm nay y phải đi gặp hai vị thánh nhân trong cung, hiện tại Huyền Đế và hoàng hậu là trưởng bối của y.
Nhưng với vẻ ngoài nhớp nháp này của mình, y cũng không dám vào cung diện thánh.
Máu trên trán đã khô lại, y dùng nước lau sạch, không cách nào che được vết thương, đành mượn son phấn của Tiểu Địch để che.
Tống Lễ Khanh cầm đồ của nữ nhi, không biết bắt đầu từ đâu, đành phải giương mắt xin giúp đỡ.
“Tiểu Địch, ngươi tới giúp ta nhé?”
Tiểu Địch cầm một hộp phấn có màu tương tự với màu da của Tống Lễ Khanh, nhẹ nhàng dặm lên.
“Công tử, ngài trắng thật đó, còn trắng hơn cả mấy tiểu thư khuê các nữa.” Tiểu Địch trầm trồ nói.
Tống Lễ Khanh lơ đễnh, nói: “Đàn ông trắng hay không thì liên quan gì chứ?”
“Khiến người khác cực kỳ hâm mộ. Nếu công tử kết hôn sinh con, nhất định đứa trẻ cũng xinh đẹp trắng như sứ…”
Tiểu Địch phát hiện mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng, Tống Lễ Khanh biết nàng không phải cố ý.
“Tiểu Địch, ngươi tìm giúp ta một ít thuốc bôi trị bầm tím và cầm máu, đừng để người khác biết.”
Tiểu Địch quan tâm lo lắng, hỏi: “Công tử, ngài còn bị thương chỗ nào nữa hả?”
Tống Lễ Khanh khó mở miệng.
“Không, không có, để phòng ngộ nhỡ thôi.”
Tiểu Địch hét lớn: “Không đúng, sắc mặt của ngài rất kém, nhất định là bị thương rồi, ngài nhìn xem, cổ của ngài cũng bị thương!”
Tống Lễ Khanh kéo cổ áo, che kín cổ.
Lúc Quân Kỳ Ngọc động tình, không quan tâm đến việc Tống Lễ Khanh có bị thương hay không, hắn ra tay không nhẹ không nặng, xoa nắn đến khắp cả người Tống Lễ Khanh đầy vết bầm tím.
Y suỵt nói, “Ngươi nhỏ giọng chút…”
Tiểu Địch lại rơi nước mắt.
“Tiểu nha đầu, sao ngươi lại khóc?” Tống Lễ Khanh vỗ vỗ tay nàng hỏi.
“Ta thương công tử.” Tiểu Địch nức nở nói: “Ngài thật sự không muốn đi tố cáo với hoàng thượng sao? Tại sao buổi tối điện hạ lại đánh ngài? Lại còn ra tay nặng như vậy!”
Tống Lễ Khanh nhất thời lúng túng cứng họng, xấu hổ vô cùng.
“Không phải vậy…” Tống Lễ Khanh không biết nên giải thích như thế nào.
“Còn nói không phải? Ngài kêu nô tỳ lấy thuốc hóa ra là vì nguyên nhân này. Ngài cũng thật là, tốt xấu phải kêu lên một tiếng chứ, nô tỳ sẽ xông vào bảo vệ cho ngài, ít nhất cũng khuyên giải được, lần sau nô tỳ tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn…”
Tống Lễ Khanh không còn cách nào khác đành bịt miệng nàng lại, nha đầu này không rành thế sự, làm người ta vừa buồn cười vừa bất lực.
Viện cớ mất nửa ngày, Tống Lễ Khanh mới đuổi được Tiểu Địch đi.
Quân Kỳ Ngọc rề rà mãi chưa chịu tỉnh, Tống Lễ Khanh đợi bên giường lúc lâu, mới phát hiện ngọc bội đeo bên hông đã biến mất.
Ngọc bội không quan trọng, nhưng tua rua treo trên đó không thể để mất được.
Tống Lễ Khanh lòng như lửa đốt, tìm trên giường rồi lại lật tìm trong đống quần áo bẩn nhăn nhúm, cuối cùng suýt nữa đào cả phòng lên, cũng không tìm thấy.
“Tiểu Địch sẽ không lấy, trong phòng cũng không có ai…” Tống Lễ Khanh nghĩ nghĩ, “Mình cũng chưa từng tới chỗ khác, trừ phi trên đường từ Hành Lạc Trai trở về tối qua, đã đánh rơi nó…..”
Tống Lễ Khanh một lòng nghĩ đến tua rua, liền ra ngoài tìm, dọc đường không bỏ sót bụi cây bồn hoa nào, gặp ai cũng hỏi nhưng không ai nhặt được.
“Rốt cuộc đi đâu rồi chứ?”
Tống Lễ Khanh gấp đến nỗi đổ cả mồ hôi, lòng nặng trĩu, đây là sợi dây liên kết duy nhất giữa y và Quân Kỳ Ngọc, cũng là minh chứng cho tình cảm trước đây của họ.
Nếu tua rua bị mất, Tống Lễ Khanh thực sự không biết, còn có thứ gì có thể chứng minh Quân Kỳ Ngọc từng có tình cảm với y nữa?
Y rất sợ.
Nước mắt tích đầy hốc mắt, y lau đi, ngẩng đầu lên thì phát hiện đã đến trước cửa Hành Lạc Trai.
“Có lẽ đêm qua bị Quân Kỳ Ngọc dính lấy, rơi ở trong Hành Lạc Trai….”
Tống Lễ Khanh gõ cửa Hành Lạc Trai, người mở cửa là một tỳ nữ được giao hầu hạ Hồ Nô Nhi, chỉ lớn hơn Tiểu Địch một hai tuổi.
“Tham kiến Hoàng thái tử phi.” Tỳ nữ nheo mắt nói.
Tống Lễ Khanh nói rõ mục đích đến của mình: “Ta tìm Hồ Nô Nhi.”
“Tiểu Cầm xin đắc tội.” Tỳ nữ khom người nói, “Điện hạ từng căn dặn, không cho phép Thái tử phi một mình bước vào Hành Lạc Trại, tránh ngài gây khó dễ cho Hồ Nô Nhi….”
“Gây khó dễ?”
Tống Lễ Khanh cười khổ, không phải vì trong lòng Quân Kỳ Ngọc, y là một kẻ điêu ngoa chanh chua, mà bời vì Quân Kỳ Ngọc dụng tâm bảo vệ Hồ Nô Nhi, trân quý bảo vệ còn hơn cả y nữa.
“Ta chỉ là đánh rơi một thứ trong Hành Lạc Trai, sẽ không làm khó hắn.”
Tống Lễ Khanh nhất định phải tìm được tua tua, y khăng khăng đi vào, Tiểu Cẩm sợ thân phận của y, cũng không dám mạnh tay ngăn cản.
Hồ Nô Nhi đã dậy, hắn mặc một bộ quần áo đơn bạc lộng lẫy, ngồi trước bàn bát tiên, trên bàn là một số sản phẩm từ sữa mà Tống Lễ Khanh không quen dùng, hẳn là đồ ăn của người Tây Vực.
Hồ Nô Nhi ngước mắt thấy y, trong mắt hiện lên sự khinh thường.
“Ta tưởng là ai, thì ra là Hoàng thái tử phi tôn quý.” Hồ Nô Nhi ngáp một cái, “Tối qua Hồ Nô Nhi ngủ không ngon, tinh thần không tốt, không thể thỉnh an thái tử phi.”
Tống Lễ Khanh không để trong lòng, Hồ Nô Nhi có tự kiêu của riêng mình, đôi mắt xanh biếc như bảo thạch, hàng mi dường như có thể gãi nhẹ trái tim người khác, bất kể đi đâu cũng là một vưu vật thu hút ánh nhìn.
Quân Kỳ Ngọc thích mới mẻ, nhất thời tham vui bị hắn mê hoặc cũng là điều hợp lý.
“Ngươi không phải người Hán, không hiểu lễ nghi của Trung Nguyên cũng có thể hiểu được, Hồ… Ta không biết nên gọi ngươi là gì?”
Tống Lễ Khanh không giỏi giao tiếp với người khác, đặc biệt đối phương còn là ái nô của Quân Kỳ Ngọc.
Hồ Nô Nhi ngược lại ngạc nhiên.
“Từ khi ta bị bắt làm tù binh cho đến hôm nay, tất cả mọi người đều phỉ nhổ ta, đối xử với ta như chó mèo, chỉ có ngươi hỏi tên ta.” Hồ Nô Nhi cười đầy ẩn ý, “Nhưng ta không nhận ân huệ này của ngươi, thái tử gọi ta là Hồ Nô Nhi, ta chính là một Hồ Nô Nhi.”
Tống Lễ Thanh không nhiều lời nữa, hỏi thẳng vào vấn đề: “Xin hỏi ngươi có nhìn thấy ngọc bội của ta không? Nó treo chiếc tua rua màu vàng, trên đó có một nút thắt đồng tâm.”
“Có.” Hồ Nô Nhi đáp lại rất nhanh.
Tống Lễ Khanh vui mừng khôn xiết, đó là niềm vui khi tìm được thứ đã mất.
“Có thể trả nó lại cho ta không?”
Hồ Nô Nhi đặt miếng đậu phụ sữa xuống, dùng khăn lụa lau tay.
“Nhưng tại sao ta lại phải trả lại cho ngươi?”