Editor: Thùy Thanh – Beta: Vĩnh Nhi
***
Người hầu dâng lễ vật của Ô Nhĩ Thiện lên.
Bùi Tinh Húc cầm lấy, vừa mở cuộn giấy vừa nói.
“Ta rất ngưỡng mộ thư pháp của Trung Nguyên, đến Cảnh Quốc một chuyến, cũng thu thập không ít kiệt tác. Ô Nhĩ Thiện, ngươi đúng là hiểu ý trẫm, không tệ, rất có lòng.”
Tim Ô Nhĩ Thiện nảy lên, hắn nào biết Lâu Lan Vương thật sự có tìm hiểu về thư pháp đâu, chỉ nghĩ là học đòi văn vẻ.
Hắn quan sát nét mặt của Lâu Lan Vương.
Chỉ thấy Lâu Lan Vương nhếch khóe miệng cười nhẹ, như thể đang châm chọc.
Trái tim của Ô Nhĩ Thiện càng đập thình thịch, nhưng Lâu Lan Vương không nói gì, khiến Ô Nhĩ Thiện thêm rối rắm trong lòng.
“Ô Nhĩ Thiện, ngươi bị lừa rồi.”
Bùi Tinh Húc đóng cuộn giấy lại, cười một tiếng.
Ô Nhĩ Thiện trợn tròn mắt, vội vàng nói: “Vương, thần. . . Cái này thần mua từ người khác, tốn bao nhiêu tiền không nói, người kia cam đoan với thần đây là thật, thần không hiểu mấy thứ này, tuyệt đối không có ý lừa ngài…”
“Ta biết ngươi có thành ý, cho nên không trách ngươi.”
Không biết Ô Nhĩ Thiện hồ đồ hay cố ý, Bùi Tinh Húc căn bản không muốn truy cứu, chỉ cần cho hắn ta một bậc thang, đạt được thứ mình cần là được.
“Tuy nhiên, ta muốn gặp người đã viết bức thư pháp này, ngươi có thể tiến cử cho ta không?”
“Gặp y sao?”
“Đúng vậy.” Bùi Tinh Húc cảm khái nói: “Người viết bức thư pháp này kỹ năng không tệ. Thật ra, với nét chữ của y không cần thiết phải đi bắt chước người khác. Cử như câu cuối cùng này, có thể thấy được tài nghệ y rất cao, đoan chính quyên tú, có lẽ là tài năng bị mai một. Ta rất muốn gặp y một lần.”
Ô Nhĩ Thiện cúi đầu, con ngươi chuyển động.
“Ngươi sao vậy?” Bùi Tinh Húc hỏi hắn, “Có vấn đề gì sao?”
Ô Nhĩ Thiện mặt đầy áy náy nói: “Thần mua nó từ tay người khác, cho nên không quen biết người đã viết chữ.”
“A, thật đáng tiếc.” Bùi Tinh Húc vẫn vui vẻ nói, “Ta nhận bức thư pháp này của ngươi.”
“Tạ Vương thưởng thức.”
Ô Nhĩ Thiện trở lại chỗ ngồi của mình, khuôn mặt u ám.
Bùi Tinh Húc cả ngày ứng phó với quan lại quý tộc, vô cùng mệt mỏi chỉ có thể cố chờ đến khi buổi yến tiệc kết thúc.
“Phụ vương, huyết mạch của hoàng thất Lâu Lan chúng ta có thể thoát khỏi lời nguyền chết yểu không?” Bùi Tinh Húc lẩm bẩm: “Con thật sự không hề thích hợp với vị trí quân vương, con chỉ muốn làm một người nhàn hạ.”
Bùi Tinh Húc cầm lấy bức thư pháp bên cạnh, ngắm nhìn nó hồi lâu.
“Người có thể viết ra nét chữ như vậy, cũng phải là người thanh cao chính trực, không nên giở trò bịp bợm thế này…”
Bùi Tinh Húc nhớ tới Tống Lễ Khanh, y chính là người như vậy.
Người hầu nữ tiến vào bẩm báo Thái tử Cảnh Quốc cầu kiến, lúc này Bùi Tinh Húc mới đặt bức thư pháp sang một bên.
Đã qua hai tháng, khi Bùi Tinh Húc gặp lại Quân Kỳ Ngọc, xém chút nữa không nhận ra.
Sự kiêu ngạo giương nanh múa vuốt của Quân Kỳ Ngọc đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt hắn trầm ổn, tràn ngập đau thương, khí chất trên người đều tan biến. Bùi Tinh Húc cảm thấy hắn bây giờ càng nguy hiểm hơn rất nhiều, lúc trước tính tình của hắn đều thể hiện ra bên ngoài, bây giờ đã thu lại không còn chút gì, nhìn hắn… càng ngày càng giống Huyền Đế.
Bùi Tinh Húc phải thừa nhận rằng Quân Kỳ Ngọc trông giống quân vương hơn mình.
“Ngươi vẫn còn đang tìm y?”
Giọng Bùi Tinh Húc nặng trĩu, mỗi khi nghĩ đến Tống Lễ Khanh, trái tim hắn lại đau nhói.
“Chỉ cần một ngày y chưa xuất hiện, ta vẫn sẽ đi tìm y.”
Quân Kỳ Ngọc trời sinh tính tình bướng bỉnh cố chấp, một khi đã quyết định thì rất khó thay đổi.
Lần này hắn đến vương đô Lâu Lan cũng không có nhiều hy vọng, chỉ là dù có chút hy vọng mong manh hắn vẫn sẽ không từ bỏ, cho nên hắn đích thân đến.
“Ngươi trở thành Lâu Lan vương, ta cũng nên tặng quà chúc mừng, chỉ là chuyến này tay không mà đến, để lần sau vậy.”
“Ngươi không cần khách sáo, dù sao ta cũng không muốn gặp ngươi.” Bùi Tinh Húc nói lời thật lòng, sâu kín nói: “Chỉ cần vừa nhìn thấy ngươi, ta lại nhớ tới Lễ Khanh bởi vì ngươi mà mắc bệnh, bởi vì ngươi mà hai mắt bị mù, nếu như không phải bị mù, y đã không đi lạc…”
Họng của Bùi Tinh Húc đau xót khiến hắn nghẹn ngào.
Hắn không nói nữa vì bây giờ có nói gì cũng đã muộn.
“So với ngươi, ta càng hận bản thân mình nhiều hơn.”
Quân Kỳ Ngọc nói một cách rõ ràng, nhưng trong sự rõ ràng đó lại ẩn chứa sự thất vọng vì mất đi ý chí bất bại, hắn vẫn ngồi ở đó, nhưng Bùi Tinh Húc không nhìn ra được dáng vẻ kiêu ngạo và khí thế trước đây.
“Là do ta quá ngu si… tầm nhìn nông cạn, chỉ nhìn được vẻ bề ngoài người ta đối tốt với mình, nhưng không nhìn ra được trong lòng họ quan tâm đến cái gì của ta. Là ta cố chấp, tự cho mình là đúng, chỉ quan tâm ý nguyện của mình, nếu…Nếu ta yêu y bằng một phần y yêu ta, thì ta đã không phải hối hận như ngày hôm nay.”
Quân Kỳ Ngọc chán nản nói xong, đứng dậy.
“Ha, những lời này của ta vốn là nên nói với Lễ Khanh.” Quân Kỳ Ngọc tự cười nhạo chính mình, “Cáo từ.”
“Quân Kỳ Ngọc.”
Bùi Tinh Húc nhắc nhở hắn.
“Ngươi phải nhớ kỹ đánh cược giữa chúng ta.”
“Được.”
Quân Kỳ Ngọc liếc mắt đáp lại một tiếng, đang định xoay người đi thì ánh mắt hắn bắt gặp bức thư pháp bên cạnh Bùi Tinh Húc, dừng ở những dòng chữ cuối cùng.
Quân Kỳ Ngọc đứng yên, toàn thân cứng đờ, hô hấp gần như ngừng lại.
“Chữ viết này… chữ viết này…”
Hắn lẩm bẩm trong miệng, hai mắt nhất thời đỏ lên, toàn thân run rẩy đi về phía trước, lúc này trong mắt hắn chỉ có dòng chữ này.
Vì hắn đã quá quen thuộc.
Không có chữ người nào khiến hắn khắc sâu trong lòng như vậy.
Nó là Tống Lễ Khanh viết, nhất định là do y viết.
Quân Kỳ Ngọc sẽ không quên, cũng không thể quên, mỗi ngày ở bên hắn, cùng hắn phê tấu chương, chính là nét chữ này…
Kể từ khi Tống Lễ Thanh biến mất, hắn tìm được vài mảnh giấy còn sót lại trong phủ Kỳ Lân, ngày nào cũng giữ chúng như bảo vật, làm sao hắn có thể nhìn sai được?
“Lễ Khanh…”
Giọng nói của Quân Kỳ Ngọc trở nên khàn khàn, hắn tìm lâu như vậy, kích động đến giọng căng thẳng.
Mấy tháng nay, mỗi ngày hắn đều chìm trong bóng tối tĩnh lặng, dù kêu gào thế nào cũng không có tác dụng gì, hôm nay rốt cục cũng có hồi âm.
“Lễ Khanh!”
Quân Kỳ Ngọc cầm bức thư pháp, trên mặt nở một nụ cười cay đắng.
“Là Lễ Khanh, là y! Y còn sống, ta biết mà, y nhất định còn sống!”
Quân Kỳ Ngọc cảm giác mình cũng sống lại, có hơi thở, có nhịp tim!
Hắn cầm chặt đến nỗi suýt chút đã làm nhàu nát bức thư pháp, rồi lại cẩn thận mở ra, rất sợ mất đi cọng rơm cứu mạng này.
“Quân Kỳ Ngọc, ngươi…”
Bùi Tinh Húc không biết tại sao hắn đột nhiên phát điên.
“Ngươi giấu y ở đâu? !”
Quân Kỳ Ngọc trầm giọng hỏi.
“Cái gì mà ở đâu? Ngươi vẫn cho rằng y ở trong vương cung của ta sao?”
“Đây là y viết! Là chữ của y! Ngươi rốt cuộc giấu y ở đâu! !”
Quân Kỳ Ngọc trở nên thô bạo, hắn tức giận siết chặt nắm đấm, đánh vào mặt Bùi Tinh Húc.
Bùi Tinh Húc lùi về sau vài bước, sững sờ trong giây lát, hắn chỉ cảm thấy bức thư pháp này nét chữ ngay ngắn thanh tú, nhưng không nghĩ đến đây là chữ của Tống Lễ Khanh, vì hắn chưa từng nhìn thấy Tống Lễ Khanh viết bao giờ.
Mà chính vì hắn không biết, nên suýt chút nữa đã bỏ lỡ …
“Ngươi! Giấu! Y! Ở! Đâu!”
Quân Kỳ Ngọc gầm nhẹ, từng chữ từng chữ.