Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Ô Nhĩ Thiện siết chặt Tống Lễ Khanh, đôi tay trượt dọc theo làn da trơn nhẵn của y, Tống Lễ Khanh dán vào thùng tắm, cảm giác ghê tởm giống như bị một con rắn quấn lấy.
“Người của Thái tử Cảnh Quốc rốt cuộc có mùi vị gì đây? Ha ha!”
Ô Nhĩ Thiện cúi đầu muốn hôn y, bị Tống Lễ Khanh nghiêng đầu tránh.
Năm lần bảy lượt thất bại, Ô Nhĩ Thiện dần dần bốc hỏa, Tống Lễ Khanh giãy giụa kịch liệt, hắn có thể chế ngự y, nhưng lại không thể ép Tống Lễ Khanh đi vào khuôn khổ.
Bốp ——
Tống Lễ Khanh ăn một cái tát.
“Ông bảo là đừng có cử động! Ngươi đã bị Thái tử Cảnh Quốc ngủ không biết bao nhiêu lần! Chỉ là một phế vật, thân thể có gì quý giá? Nếu không phải gương mặt này của ngươi, ông đây còn xem thường ngươi!”
Ô Nhĩ Thiện lộ bộ mặt hung ác.
Tống Lễ Khanh mới biết Ô Nhĩ Thiện hung hãn tàn bạo như vậy.
Tai y ù đi, trong miệng có mùi tanh, do răng va phải khoang miệng. Trong lúc tuyệt cảnh, y chợt nghĩ ra cách, cắn mạnh chỗ bị rách, máu chảy ra.
“Hừ, ngẩng đầu lên!”
Ô Nhĩ Thiện nắm cằm Tống Lễ Khanh, lúc hắn sát lại gần, Tống Lễ Khanh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, máu bắn lên trên mặt và người Ô Nhĩ Thiện, nhuộm đỏ cả nước tắm.
Ô Nhĩ Thiện bị tình huống bất ngờ làm cho trở tay không kịp, lau máu trên mặt, lại làm lem khắp nơi.
“Ô tiên sinh, hiện tại ta đang mắc bệnh nặng, là bệnh huyết kiệt bị người khác lây, giống như bệnh hoa liễu vậy, không bằng Ô tiên sinh chờ ta trị khỏi bệnh, rồi hãy làm chuyện đó được không?”
Ô Nhĩ Thiện thấy y nôn ra đống máu, thì sợ thật rồi.
Hắn nửa tin nửa ngờ lời nói của Tống Lễ Khanh.
“Ngươi bịa ra vài câu nói dối để dọa ta à?”
“Ô tiên sinh thà bỏ mạng vì khoái lạc nhất thời sao?” Tống Lễ Khanh ra vẻ cảm động, “Vậy xem ra ngài thật lòng thích ta rồi, Thái tử Cảnh Quốc lại không thể làm như vậy, bởi vì ta bị bệnh này nên hắn mới bỏ ta…”
Da thịt trên mặt Ô Nhĩ Thiện run lên, vội vàng nhảy ra khỏi thùng nước tắm.
Đầu óc hắn nóng lên, cũng không muốn mạo hiểm mạng sống của mình.
“Ta sẽ sai người điều tra rõ ràng, rốt cuộc ngươi có phải bị Thái tử Cảnh Quốc bỏ không, nếu ngươi dám lừa ta, thì ngươi chờ đó cho ta!”
Tống Lễ Khanh nói: “Ô tiên sinh cứ tra thoải mái.”
“Bệnh này của ngươi bị người khác lây thật?”
Ô Nhĩ Thiện mặt bí xị, hốt hoảng chạy ra ngoài, chắc là tìm nước để rửa sạch. Trước khi đi, Ô Nhĩ Thiện còn căn dặn mấy thị nữ.
“Để ý y, đừng để y chạy!”
Đám người vừa đi, cơ thể căng thẳng của Tống Lễ Khanh mới thả lỏng.
Y vội vàng bước ra khỏi nước, sờ soạng mặc quần áo vào, còn có một chiếc áo choàng làm bằng da cừu, Tống Lễ Khanh được bao bọc bên trong, nhưng cả người vẫn không ngừng run rẩy.
“Ô Nhĩ Thiện tạm thời bị bệnh của mình dọa sợ, không dám đụng vào mình, nhưng lừa hắn không được bao lâu, sớm muộn gì hắn cũng biết chân tướng.”
Nhưng đây là nhà của Ô Nhĩ Thiện, tất cả người hầu đều là tai mắt của hắn.
Tống Lễ Khanh lại không rành nơi này, tự mình trốn có thể nói khó hơn lên trời.
Điều may mắn duy nhất là, Ô Nhĩ Thiện rốt cuộc không có xé rách mặt xuống tay với Quan Sinh, thị nữ bế đứa bé vào, trả lại cho y.
Nhưng không phải Ô Nhĩ Thiện phát lòng lương thiện, đối với hắn tính mạng của một đứa bé không quan trọng, giữ lại còn có thể kiềm chế Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh ôm lấy Quan Sinh, Quan Sinh núp trong ngực y, chắc là ngửi thấy mùi hương trên người y, nó mới ngừng khóc nháo, nắm lấy một ngón tay Tống Lễ Khanh an tâm ngủ.
Tống Lễ Khanh cảm thấy bất lực vô cùng, rời khỏi kinh thành, y chằng là gì, ở nơi man rợ như thế này, biết đọc sách biết lễ nghi thì có ích gì?
Chẳng trách Quân Kỳ Ngọc sinh thói quen dùng vũ lực thu phục người khác, nếu hắn không hung hãn tàn bạo thì làm sao có thể sống sót trước những người man rợ Tây Vực?
Nếu Quân Kỳ Ngọc ở đây, hắn nhất định có thể giải quyết mọi việc.
Quân Kỳ Ngọc……
Người đầu tiên Tống Lễ Khanh nghĩ đến, vẫn là Quân Kỳ Ngọc.
Chính y cũng giật mình.
Người đàn ông khiến mình tổn thương nhiều nhất.
“Mình đã mất tích nhiều ngày như vậy, với tính tình thờ ơ và lãnh đạm của Quân Kỳ Ngọc, cho dù có chút áy náy hối hận với mình, chắc là cũng quên mình rồi.”
……
Gia Dục Quan vào tháng chạp, tuyết rơi không ngừng, gió thổi như lưỡi kiếm trong không trung, đập vào mặt người đau rát.
Tuyết đọng trên đất có thể vùi đến đùi người, phải quét dọn đường mỗi ngày mới có thể đi lại.
Quân Kỳ Ngọc cưỡi một con ngựa, dừng ở quan ải, đi về phía trước chính là Lâu Lan.
Hắn dừng lại một chút, ngơ ngác nhìn xung quanh, không biết nên tiến hay lùi, gió lạnh thổi áo choàng hắn bay phấp phới.
Một người thanh niên mặc áo xanh xuyên qua đám đông, hai mắt Quân Kỳ Ngọc lóe sáng, hắn giục ngựa phi lên, lao người xuống, túm lấy bóng người thon gầy.
“Lễ Khanh!”
Lúc người kia xoay người lại, bị vẻ mặt của Quân Kỳ Ngọc dọa cho hết hồn.
“Đại nhân…… Ta là lương dân, chưa từng phạm tội gì hết……”
Quân Kỳ Ngọc thất vọng buông hắn ra.
“Xin lỗi, ta nhận lầm người.”
Thị vệ của Quân Kỳ Ngọc cũng đi qua.
“Điện hạ, ngài nhìn lầm rồi, người này chẳng qua bóng lưng giống hai ba phần.”
“Giống hai ba phần cũng không thể bỏ lỡ!” Quân Kỳ Ngọc trấn tĩnh nói, “Ta đã bỏ lỡ y một lần rồi……”
Nhưng Quân Kỳ Ngọc càng ngày càng tuyệt vọng, đã hơn hai tháng trôi qua.
Tống Lễ Khanh như bốc hơi khỏi nhân gian, hắn cố gắng tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy.
Quân Kỳ Ngọc đã tìm tới lui bốn lần trên con đường giữa kinh thành và Gia Dục Quan, hắn bôn ba đi đi lại lại, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng Tống Lễ Khanh đâu.
Hắn an bài rất nhiều người tìm khắp nơi, gần như lật tung tất cả những nơi Tống Lập Thanh có thể đi, đến nay cũng không có tin tức gì.
Thật sự không thấy Tống Lễ Khanh đâu.
“Lễ Khanh…… Rốt cuộc ngươi đang ở đâu?”
Lông mày và lông mi Quân Kỳ Ngọc phủ đầy sương tuyết, đôi mắt ảm đạm hơn trước kia rất nhiều, cằm hắn mọc đầy râu, cũng không có tâm trạng chỉnh trang, cả người suy sụp, giống như già đi vài tuổi.
“Ta thà rằng ngươi trốn đi, không muốn gặp ta… Chỉ cần ngươi cho ta biết một chút tin tức, ta thề… Ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, chỉ cần cho ta biết ngươi bình an, Lễ Khanh…”
Tinh thần Quân Kỳ Ngọc giống như thắt một sợi dây, điều hắn sợ nhất là truyền đến tin dữ gì đó, làm đứt sợi dây trong lòng hắn.
“Điện hạ!” Thị vệ bên người Quân Kỳ Ngọc mở miệng khuyên giải nói, “Chúng ta hồi kinh đi, Tống công tử sợ là lành ít dữ nhiều……”
Quân Kỳ Ngọc nghe xong, liếc mắt nhìn thị vệ.
“Thuộc hạ lỡ lời.”
Thị vệ nơm nớp lo sợ, nếu là lúc trước, Quân Kỳ Ngọc đã tức giận.
Nhưng lần này sắc mặt Quân Kỳ Ngọc lại bình tĩnh, chỉ là đáy mắt giống như tro tàn.
“Ta không trách ngươi.” Quân Kỳ Ngọc cúi thấp đầu, “Y nói…… Y nói tính tình ta quá nóng nảy, đừng có xử phạt thuộc hạ mãi, ta nghe lời y.”
Thị vệ biết hắn đang ám chỉ ai.
Trong khoảng thời gian này, tác phong làm việc của Thái tử điện hạ thay đổi rất nhiều, hắn luôn nhắc lại những lời Tống Lễ Khanh từng dặn dò hắn.
“Nhưng ngươi nói sai rồi, y không phải Tống công tử, y là chủ tử phủ Kỳ Lân, là Thái tử phi của ta.” Quân Kỳ Ngọc trầm giọng nói, “Lần sau đừng có gọi sai nữa.”
“Thuộc hạ hiểu.” Thị vệ gật đầu nghe lệnh nói, “Điện hạ, chúng ta đã bố trí nhiều tai mắt như vậy, nếu Thái tử phi xuất hiện, nhất định sẽ có thám tử thông báo. Đường xá xa xôi, mấy ngày nay ngài cũng mệt mỏi rồi, tìm kiếm cũng vô dụng, không bằng hồi kinh chờ tin tức đi……”
“Ta không về.”
Quân Kỳ Ngọc cố chấp nói.
“Nhưng phủ Kỳ Lân và triều đình đang chờ ngài.” Thị vệ khuyên hắn nói.
“Ta không dám trở về, mỗi lần về phủ Kỳ Lân ta lại nhớ y hơn, tỉnh lại là y, trong mộng cũng là y….Tại sao ta lại ngốc như vậy? Tại sao lại ép y rời đi? Tại sao lại làm những chuyện ngu xuẩn đó!”
Quân Kỳ Ngọc trở về phủ Kỳ Lân vài lần, mặc dù nơi đó không còn dấu vết sinh hoạt của Tống Lễ Khanh, nhưng chữ hỷ trên tường vẫn còn, nến đỏ trong phòng cũng vậy. Mấy thứ này đều thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, hạnh phúc từng nằm trong tầm tay của hắn, là tự hắn vứt bỏ.
Quân Kỳ Ngọc gần như không cách nào ngủ ngon một giấc ở phủ Kỳ Lân, vừa đến ban đêm, hắn liền bắt đầu gặp ảo giác, ban đầu hắn phảng phất nhìn thấy Tống Lễ Khanh xuất hiện, nằm trên giường hắn thường nằm, viết chữ trên bàn đọc sách của hắn, sau đó Quân Kỳ Ngọc thậm chí còn xuất hiện huyễn thính.
Thị vệ thấy hắn mất tinh thần, thật sự không đành lòng.
“Điện hạ! Ngài tỉnh táo lại đi, Thái tử phi sẽ không trở lại nữa, ngài cần gì phải cố chấp như vậy?”
Quân Kỳ Ngọc không nghe vào bất kỳ lời khuyên giải nào.
“Ngươi có tin hay không? Ta biết y còn sống…… Ta có thể cảm giác được, y đang chờ ta ở nơi nào đó.” Quân Kỳ Ngọc vừa lẩm bẩm vừa ngẩng đầu nhìn về phía Tây Bắc, ánh mắt trở nên kiên định, “Ta muốn đến vương đô Lâu Lan một lần nữa.”
……
Cửa phòng bị đẩy ra, trước mắt Tống Lễ Khanh xuất hiện một tia sáng, y vô thức ôm chặt lấy Quan Sinh.
Ô Nhĩ Thiện bước vào, hắn ngồi xuống nhìn Tống Lễ Khanh.
“Ta đã nghe ngóng.” Ô Nhĩ Thiện dừng một chút, “Ngươi bị Thái tử Cảnh Quốc bỏ.”
Tống Lễ Khanh không nói gì.
“Nhưng tại sao hắn lại treo thưởng một vạn lượng vàng tìm ngươi chứ?” Ô Nhĩ Thiện nghi ngờ nói.
Thật ra hắn mặc dù là thương nhân đi khắp thiên hạ, nhưng chuyện trong hoàng cung Cảnh Quốc, hắn cũng không có năng lực thăm dò, biết rất ít, chỉ biết một số tin đồn thất thiệt lưu truyền bên ngoài.
“Thái tử điện hạ không phải vì ta.” Tống Lễ Khanh nhẹ giọng nói, “Là vì nó.”
Ô Nhĩ Thiện càng mơ hồ hơn: “Nó? Thằng nhóc con này sao?”
“Nó là con hoang của Thái tử với người khác. Ta trộm con hắn đi, hắn có thể không sốt ruột sao?”
Tống Lễ Khanh nói một cách bình tĩnh, nhưng trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương.
“Huyết mạch hoàng thất Cảnh Quốc!”
Ô Nhĩ Thiện sửng sốt, hắn biết hoàng đế Cảnh Quốc chỉ có một Thái tử bảo bối Quân Kỳ Ngọc, huyết mạch duy nhất. Nếu như đây là con trai của Quân Kỳ Ngọc, vậy chẳng phải là con trai trưởng của hoàng thất Cảnh Quốc !?
Như vậy có thể hiểu được!
Ô Nhĩ Thiện trợn mắt nhìn y nói: “Chẳng trách hắn không tiếc treo thưởng một vạn lượng vàng để tìm ngươi, hóa ra là vì huyết mạch của hắn. Ta nói Thái tử Cảnh Quốc yêu ngươi, sao có thể bỏ ngươi chứ!”
Ô Nhĩ Thiện nghĩ tới gì đó, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Y vậy mà lại dám bắt cóc con trai trưởng của Thái tử Cảnh Quốc!
Ô Nhĩ Thiện choáng váng một lúc, hắn háo sắc, nhưng hắn không ngốc.
Đứa bé bình an vô sự là tốt rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, Lâu Lan Vương sẽ dâng cả gia tộc hắn ra để xoa dịu cơn giận của Cảnh Quốc.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Lễ Khanh bị ép nói dối =. =