Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Cáo thị tìm người dán bên ngoài tường thành, bu chật ních người, bọn họ kinh ngạc trước số tiền thưởng lớn, tấm tắc lấy làm lạ, ai ai cũng ảo tưởng mình chính là người may mắn trời cao rủ lòng thương kia.
Không ai chú ý đến bên ngoài đám đông, có một người quần áo tả tơi, nhếch nhác vô cùng. Đầu đông tuyết đã bắt đầu rơi, ngoài trời gió lạnh rét căm căm, y chỉ quấn một chiếc bao bố rách để chống lạnh, tay cầm một cây gậy gỗ, vô tình va phải người bên cạnh.
Người nọ lập tức nổi điên lên.
“Mắt bị mù à? Tên ăn mày thối!”
“Xin lỗi.”
“Đừng dựa gần ông, đen đủi! Cút cút cút!”
Người kêu ăn mày nhẹ nhàng cúi đầu xin lỗi, thay đổi hướng, di chuyển chậm rãi, mới thuận lợi thoát khỏi đám đông.
Y dựa vào tường thành có thể chống gió lạnh một chút, chậm rãi ngồi xuống, sau đó ngồi trên đất, thở dốc một lát, mới dùng mảnh vải cột mái tóc rối bù, khuôn mặt mới hơi lộ ra.
Chính là Tống Lễ Khanh đi bộ từ kinh thành đến Gia Dụ Quan.
Y tỉnh dậy trong một chiếc quan tài.
Về phần đã hôn mê bao nhiêu ngày, Tống Lễ Khanh cũng không biết, y chỉ biết mình phát sốt, ý thức mơ hồ không rõ, đột nhiên giọng nói của Quân Kỳ Ngọc liên tục vang lên trong đầu y, y càng rơi sâu vào thống khổ, cả người cứ thế gục xuống…..
Lúc Tống Lễ Khanh tỉnh dậy, có một người nằm bên cạnh, nói chính xác hơn là một thi thể ướt nhẹp, bởi vì “người” này đã chết lạnh cứng.
Chẳng biết sao, Tống Lễ Khanh không cảm thấy sợ chút nào, từ trước đến nay y chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, nên không cần sợ bất kỳ ma quỷ nào.
Ngược lại, Tống Lễ Khanh lại có chút cảm kích, có lẽ do “Người” này ướt nhẹp, cơ thể lại lạnh như băng ném vào trong quan tài, mới làm thân nhiệt y giảm xuống.
Vô tình cứu y một mạng.
Ngay lúc Tống Lễ Khanh đang nghĩ cách lấy lại sức thoát khỏi quan tài, y lại nghe thấy tiếng khóc dưới chân mình.
Là tiếng khóc yếu ớt của một đứa bé.
Tống Lễ Khanh mò mẫm trong quan tài, chạm phải một đứa bé bên cạnh chân mình, không dài hơn tay Tống Lễ Khanh là bao, ắt hẳn là mới sinh.
“Ai lại bỏ rơi một đứa trẻ, ném nó vào quan tài với một xác chết chứ?”
Tống Lễ Khanh khiếp sợ không thôi.
Y ngửi thấy mùi máu tanh trong quan tài, chạm phải vết máu dinh dính phía sau, bừng tỉnh đại ngộ.
“Đây là…… Đây là sinh con trong quan tài.”
Tề Mạc từng kể cho Tống Lễ Khanh nghe một chuyện lạ, có một người phụ nữ đang mang thai thì bị người giết hại, một xác hai mạng, nhưng lại sinh ra một đứa trẻ còn sống trong quan tài, vì vậy mới có câu sinh con trong quan tài.
Mà đứa bé còn sống này cũng không phải hạng người vô danh, về sau ông trở thành Thái tổ khai quốc tiền triều.
Tề Mạc nói, loại chuyện này cũng không có gì lạ, nếu thai nhi đủ tháng, cho dù mẹ chết, cũng có thể sinh con ra được.
Hơn nữa, những đứa trẻ như vậy có một mệnh cách kỳ lạ, thường đều là những nhân vật lớn, kinh thiên động địa.
Tống Lễ Khanh ôm đứa bé vào lòng, tiếng khóc của đứa bé dần ngừng lại.
Tống Lễ Khanh nhất thời mờ mịt, hiện tại thân y còn lo không xong, sao có thể nuôi sống một đứa bé vừa mới sinh, đang cần ăn được đây?
Nhưng y tuyệt đối sẽ không bỏ rơi đứa trẻ này.
“Tỷ tỷ, tỷ vô tình cứu mạng ta, cả đời này ta nhất định sẽ dốc sức bảo vệ con của tỷ. Tỷ có thể yên tâm an nghỉ, nếu có một ngày ta trở về, ta sẽ lập bia mộ cho tỷ, không để tỷ phải làm cô hồn dã quỷ.”
Tống Lễ Khanh đặt tên cho đứa bé là Quan Sinh.
Y bế Quan Sinh vừa mới sinh, rời khỏi nghĩa trang, mắt y mù, không phân biệt được phương hướng, mơ hồ thế nào lại đi về phía Tây biên, màn trời chiếu đất vài ngày, gặp lại người, mới biết đã cách kinh thành trăm dặm.
“Cha nhất định cho rằng mình đã chết, mình trở về sẽ khiến ông vui vẻ bất ngờ, nhưng chung quy…..Sinh mệnh không còn dài, không bằng để ông đau lòng nốt lần này.”
Tống Lễ Khanh nghĩ thầm, thật ra lòng y đã sớm như tro tàn, ý niệm muốn sống cũng không còn nhiều.
Huống chi, kinh thành có Quân Kỳ Ngọc, nếu y chết trên đường đi Tây Vực, liền thực hiện lời hứa đời này kiếp sau không gặp lại giữa bọn họ.
Vì vậy, Tống Lễ Khanh lưu lạc khắp nơi không mục đích, chớp mắt đã hai tháng, thời gian đó y gặp không ít người xấu, xem y như ăn mày mà đuổi, cũng từng gặp được người tốt, cho y một ít thức ăn, một vài đồng xu, bữa đói bữa no, Tống Lễ Khanh vậy mà tới Gia Dục Quan.
Nhưng càng đi đến gần biên giới Tây Bắc, bá tánh kỳ thật cũng không giàu có và sung túc, người sẵn lòng bố thí càng ngày càng ít. Ăn đói mặc rách ba ngày, Tống Lễ Khanh hết sạch tiền, liền tìm người bán thư pháp, nhưng người khác nhìn thấy bộ dạng này của y, nơi nào chịu tin, thẳng đến hai ngày trước, mới có một lão phu tử trọng tài dừng lại.
“Ta nghe giọng với nhìn dáng dấp của ngươi, tuổi còn rất trẻ, gặp phải khó khăn sao?” Lão phu tử hỏi y.
Tống Lễ Khanh chỉ trả lời: “Ta đến cậy nhờ họ hàng xa không thành, rơi vào khó khăn.”
“Nghe ngươi nói chắc hẳn là một thư sinh.” Lão phu tử nói, “Như vậy đi, nơi này ta có giấy và bút mực, nếu ngươi có thể viết mấy chữ tốt, ta có thể dùng bạc mua.”
“Có thể đổi thành đồ ăn không ạ? Sữa bò ạ.” Tống Lễ Khanh do dự một chút nói, “Ta không cần tiền, sẽ bị người khác cướp mất.”
Lão phu tử nhìn thấy hai mắt y mù lòa, dáng vẻ bệnh tật, cũng hiểu đạo lý mang ngọc mắc tội.
“Được.”
Tống Lễ Khanh sờ giấy Tuyên Thành, bỗng nhiên kích động muốn khóc, rất lâu rồi y mới chạm vào giấy bút, bày ra xong, y nhờ lão phu tử nhúng mực giúp, bắt đầu viết lên giấy.
Vừa ngừng bút, lão phu tử liền mở to đôi mắt đục ngầu.
Y rõ ràng không nhìn thấy, nhưng đặt bút dứt khoát, cổ tay thoăn thoắt, chữ viết ngay ngắn đẹp đẽ, linh khí mười phần, đã có phong thái riêng, có thể thấy y đã luyện tập khổ cực thế nào. Nếu không bị mù, y tuyệt đối sẽ không phải là kẻ tầm thường.
“Có thể viết ra chữ như vậy, sao mà lại rơi vào tình trạng này chứ?”
Lão phu tử mời Tống Lễ Khanh ăn một bữa cơm no, lại cho y một túi màn thầu và sữa bò, mới lưu luyến không rời chia tay với y.
Tống Lễ Khanh lấy ra từ trong túi, đây là chiếc màn thầu cuối cùng rồi.
Y cắn một miếng, sau đó mở quần áo của mình ra, lộ ra khuôn mặt non nớt của Quan Sinh, môi hồng da trắng, mắt đen tròn xoe, nó tò mò nhìn Tống Lễ Khanh, không khóc không nháo, miệng phun nước bọt phì phì.
Tống Lễ Khanh nhai nhỏ bánh bao xong, mới dùng miệng bón Quan Sinh ăn.
Đoạn đường này, y ăn không đủ no, nhưng cuối cùng cũng không để Quan Sinh chết đói, có lẽ đúng như lời Tề Mạc nói, mệnh cách Quan Sinh đặc biệt, sức sống kiên cường, nhóc con này theo Tống Lễ Khanh dầm mưa dãi nắng mà vẫn sống tốt, còn không mắc bệnh lần nào.
Hai người cứ vậy sống nương tựa lẫn nhau, trong lòng Tống Lễ Khanh trừ bỏ trách nhiệm báo ân, cũng nảy sinh tình cảm khác với nó, như thể đứa bé là con ruột của mình.
Con đường phía trước còn dài, khó khăn trước mắt của Tống Lễ Khanh là làm thế nào để đi qua Gia Dục Quan, Quân Kỳ Ngọc đã phát không ít cáo thị tìm y, việc thông quan giữa hai nước được kiểm tra rất nghiêm ngặt.
Chỉ cần đi đến quan ngoại, vào lãnh thổ của Lâu Lan, mọi chuyện sẽ ổn cả.
Giờ hai người bọn họ đã hết lương thực, sợ là cùng đường rồi……
Tống Lễ Khanh bón Quan Sinh ăn miếng màn thầu cuối cùng xong, giấu đứa bé vào trong quần áo, mới chống gậy đứng dậy, việc quan trọng nhất bây giờ của y là tìm đồ ăn.
Nhưng người có lòng tốt, trọng tài giống như lão phu tử rất ít, người qua lại quan khẩu đều là thương nhân buôn bán, vội vàng đi qua, ai thèm quan tâm nét chữ của ngươi đẹp hay xấu.
Trong đội thương nhân, có một người tướng mạo trông giống người Tây Vực, vầng trán rộng để râu quai nón, có ba chiếc răng vàng, hắn chú ý đến dáng vẻ hoang mang của Tống Lễ Khanh.
“Ngươi muốn bán chữ đổi đồ ăn?”
“Chữ ta viết không tệ, hay là ta viết cho ngài một câu đối, sắp đến cuối năm, ngài hẳn là cần.”
Tống Lễ Khanh lớn lên ở Tống phủ, chưa từng phải chịu khổ vì miếng ăn như vậy, hơi rụt rè và xấu hổ khi quảng bá bản thân.
“Ồ.”
Thương nhân vén lọn tóc trước trán y, tuy Tống Lễ Khanh nhìn không thấy, nhưng mắt trong veo, da bẩn thỉu, nhưng màu da dưới cổ lại mềm mại như tuyết, mắt thương nhân kia sáng lên.
Tống Lễ Khanh bị người khác chạm vào, cảnh giác lùi lại một bước.
“Đừng sợ, ta thấy tuổi ngươi không lớn lắm.” Thương nhân đánh giá y nói, “Chữ viết không tệ thật sao?”
“Ta……” Tống Lễ Khanh cẩn thận nói, “Ta không bán nữa, xin lỗi.”
“Đợi đã……” Thương nhân mở miệng giữ y lại, “Ngươi tạm thời không ăn cơm cũng không chết đói, nhưng đứa nhỏ này thì sao? Có thể nhịn đói được mấy ngày?”
Tống Lễ Khanh ôm chặt Quan Sinh trong lòng.
Thương nhân thấy y chần chờ, liền nói: “Ta là Ô Nhĩ Thiện, người nước Lâu Lan, không có tập tục dán câu đối như ở Trung Nguyên. Như vậy đi, ta ở Lâu Lan buôn bán với Cảnh Quốc, nhưng xem không hiểu chữ Trung Nguyên, chịu không ít thua thiệt, ngươi dạy ta một ít chữ Trung Nguyên, ta cho ngươi đồ ăn và bạc, coi như thuê ngươi. Trong đội của ta có rất nhiều lạc đà, sữa lạc đà còn tốt hơn cả sữa bò, có thể nuôi đứa nhỏ của ngươi.”
Dẫu sao Tống Lễ Khanh cũng không có nhiều kinh nghiệm giang hồ, hơn nữa Bùi Tinh Húc từng nói, người Lâu Lan nhiệt tình chất phác, Tống Lễ Khanh hơi nới lỏng cảnh giác.
Vả lại, mới chỉ bón Quan Sinh một ít bánh bao, tiếp tục như vậy khẳng định không được.
Tống Lễ Khanh không còn lựa chọn nào khác, đành phải đánh cược một phen.
“Ngươi có thể dẫn ta xuất quan?”
“Dĩ nhiên.” Ô Nhĩ Thiện cười nói, “Bởi vì có quan hệ nên ta mới có thể thuận lợi làm ăn.”
“Được.”
Tống Lễ Khanh đáp ứng.
Ô Nhĩ Thiện đúng là thẳng thắn, thật sự gọi người lấy sữa lạc đà tới, Tống Lễ Khanh miệng đối miệng đút cho Quan Sinh, nghe thấy bé nuốt ừng ực ừng ực, mới nở nụ cười nhẹ nhõm.
“Nào, lên xe ngựa của ta.”
Ô Nhĩ Thiện đích thân đưa Tống Lễ Khanh lên xe ngựa, lúc xuất quan, hắn nói chuyện với quan binh Cảnh Quốc một lúc, quan binh thật sự không kiểm tra hàng hóa của hắn liền cho đi.
Trong tiếng lục lạc, Tống Lễ Khanh lần đầu tiên rời khỏi quốc thổ của mình.
Tống Lễ Khanh vén rèm xe ngựa lên, một trận gió cát thổi qua, cát sỏi đâm vào mắt y, đau nhức, trong làn gió khô, xen lẫn cái lạnh như dao cắt, có lẽ bên ngoài chính là sa mạc.
Không biết lần đầu tiên Quân Kỳ Ngọc đến Tây Vực, nhìn thấy sa mạc rộng khắp, có tâm trạng gì?
Cũng cảm thấy phiền muộn giống như mình sao?
Nhịp tim Tống Lễ Khanh tựa như mở lại, thậm chí đập càng càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng y cũng cảm nhận được gió cát mà Quân Kỳ Ngọc từng nói, nghe thấy tiếng chuông lạc đà, tiếng chim nhạn mà Quân Kỳ Ngọc từng nghe.
Tống Lễ Khanh cố gắng đến gần Quân Kỳ Ngọc, cố gắng cảm nhận hắn, hiểu con người của hắn, lần đầu nghe thấy ngôn ngữ Tây Vực hắn có cảm thấy lạ không? Lần đầu tiên xung phong giết địch, có sợ không?
Đồng thời, y cũng rời xa Quân Kỳ Ngọc mãi mãi, tìm thấy nơi này, nhưng mãi không thể tìm thấy hắn nữa.
Tạm biệt, Quân Kỳ Ngọc.