Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Nghe thấy tên của cha mình, tròng mắt Tống Lễ Khanh đông cứng lại, y bò dậy nắm lấy Quân Kỳ Ngọc, Quân Kỳ Ngọc hất văng tay y ra.
“Cha ta…… Chuyện này không liên quan gì đến cha ta hết! Quân Kỳ Ngọc, ngươi ghét ta, hận ta……không liên quan gì đến cha ta! Ngươi đã làm gì ông ấy?!”
Quân Kỳ Ngọc liếc nhìn Tống Lễ Khanh, nói: “Trên dưới Tống phủ, 373 người, bao gồm cả gia nhân, đều bị hạch tội bắt vào nhà giam.”
Cha, Tống phủ…… Tại sao? Qua một đêm, lại biến thành như vậy?
Tống Lễ Khanh không dám tưởng tượng, cha là huynh đệ đồng sinh cộng tử của Huyền Đế! Quân Kỳ Ngọc, hắn làm sao có thể……
Tống Lễ Khanh nôn nóng, trái tim như muốn vỡ tung, đau đớn đến tận cùng, nhưng nước mắt y đã cạn, cổ họng phát ra tiếng “Ư… A”, không chỗ phát tiết.
“Cha ta…… Một đời trung lương, ông ấy vì Cảnh Quốc, lập ra không biết bao nhiêu chiến công…..Ông và hoàng thượng vào sinh ra tử, không nên như vậy, ông ấy không nên bị đối xử như vậy!”
Quân Kỳ Ngọc thờ ơ trước lời trần tình của y.
“Bọn họ đều là đồng đảng, vây cánh của ngươi! Tội đáng…… Xử trảm cả nhà!”
Tim Tống Lễ Khanh đột nhiên ngừng đập, hai mắt tối sầm, tiếng ong ong bên tai chui thẳng vào trong đầu.
Nháy mắt, y không thấy cũng không nghe được, tựa như thuộc về thế giới khác, y là một hòn đá, không ngừng chìm xuống, ngập ở dưới biển sâu, lạnh đến thấu xương.
Trong bóng tối, tiếng Quân Kỳ Ngọc nói “xử trảm cả nhà” vang vọng như tiếng chuông bên tai Tống Lễ Khanh.
Xử trảm cả nhà……
Tống Lễ Khanh hận chính mình, cha nuôi y lớn, cuối cùng lại bị y liên lụy xử trảm cả nhà?
Nhưng y không hiểu, tại sao y lại lâm đến bước đường này?
Là do mệnh của y? Hay là do y đáng đời?
Quân Kỳ Ngọc thấy y há miệng, im lặng khóc nỉ non, dáng vẻ thống khổ này không giống như làm bộ.
“Tống Thanh chỉ là cha nuôi của ngươi, ngươi còn biết đau muốn chết. Phụ hoàng là cha ruột của ta, vì ông ấy chuyện gì ta cũng có thể làm được!”
Tống Lễ Khanh nghe thấy tiếng Quân Kỳ Ngọc bước ra khỏi nhà giam.
“Đợi đã…… Quân Kỳ Ngọc! Ta nhận tội! Ta nhận tội!”
Tống Lễ Khanh bám lấy mặt đất, bò về phía Quân Kỳ Ngọc.
“Là ta hạ độc…… Cha ta và Tống gia không liên quan gì cả! Ngươi muốn trị tội, thì giết ta đi…… Ta chính là thủ phạm! Ta đáng chết! Ngươi thả cha ta ra, ta cầu xin ngươi…… Ta quỳ lạy ngươi!”
Tống Lễ Khanh nào còn có thể quỳ, y chỉ có thể ngẩng đầu, dập đầu liên tục xuống đất, một lần lại một lần.
“Ba ngày sau xử trảm Tống Thanh, nếu ngươi muốn cứu ông ta, thì trước ngày đó, nói cho biết phụ hoàng trúng độc gì.”
Quân Kỳ Ngọc rời khỏi nhà lao tối tăm, cửa lao đóng lại, tiếng khóa sắt va vào nhau.
“Quân Kỳ Ngọc…… Quân Kỳ Ngọc!!!”
Tống Lễ Khanh kêu khàn cả giọng, dần dần tan biến vào trong bóng tối…..
……
Lúc Quân Kỳ Ngọc trở lại điện Thái Hòa, quần thần đều chờ ở trong đại điện.
“Các ngươi không chấp hành bổn phận, tụ họp ở trong cung làm gì?”
Quân Kỳ Ngọc xuyên qua đám người, đi đến trước long ỷ.
Lão thần dẫn đầu nói: “Chúng thần lo lắng cho an nguy của thánh thượng……”
“Ừ.” Quân Kỳ Ngọc đối mặt tất cả đại thần nói, “Chư vị có lòng, phụ hoàng là thiên tử, có trời phù hộ, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.…… Còn có chuyện gì khác sao?”
Lão đại thần quỳ xuống nói: “Thái tử điện hạ, còn chưa điều tra được thủ phạm mưu hại thánh thượng, Thái tử phi cũng chỉ là kẻ tình nghi, không có chứng cứ, Tống tướng quân đã bị kết tội. Ngài còn hạ lệnh ba ngày sau xử trảm, bọn thần cảm thấy như vậy là quá nóng vội, khó tránh khỏi sẽ gây oan khuất…. Có nên chờ thánh thượng hết bệnh, bàn bạc lại không?”
“Việc cấp bách nhất là phụ hoàng có thể bình an vô sự!” Quân Kỳ Ngọc lạnh lùng nói, “Phụ hoàng còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, các ngươi đã nóng lòng cầu xin giúp Tống gia! Hay là các ngươi cho rằng phụ hoàng không có ở đây, ta không xứng làm chủ?”
“Chúng thần không dám!”
Một nửa quần thần đồng loạt quỳ xuống, không ai dám cầu xin giúp nữa.
Quân Kỳ Ngọc nhìn về phía một nửa còn lại nói: “Các ngươi thì sao? Cũng đến đây vì Tống Lễ Khanh?”
“Thần Lễ Bộ lang trung, ba ngày trước, có dâng lên một tấu chương……Ừm, bệ hạ còn chưa phê duyệt.” Trạng nguyên cùng chung bảng vàng với Tống Lễ Khanh giơ hốt khởi tấu.
Quân Kỳ Ngọc hỏi: “Tấu chuyện gì?”
“Sắp xếp công việc thu tế và…… Mức chi ngân sách.” Trạng Nguyên trả lời.
Quân Kỳ Ngọc bực mình quát: “Việc cỏn con, Lễ Bộ các ngươi tự quyết định là được, còn phải phiền đến ta sao?”
Trạng Nguyên rầu rĩ lui về.
Nhóm đại thần liên tiếp dâng tấu, chuyện Nam đất Bắc, lớn có nhỏ có, Quân Kỳ Ngọc choáng cả đầu.
“Được rồi được rồi, tối nay ta sẽ thay mặt phụ hoàng, phê duyệt hết mấy tấu chương của các ngươi, giải tán đi!”
Triều thần rút khỏi điện Thái Hòa, mấy vị lão thần đưa mắt nhìn nhau, nán lại.
“Điện hạ, lời mấy lão đầu chúng ta nói, có lẽ ngài không thích nghe, nhưng có câu nhà không thể một ngày không có chủ, quốc không thể một ngày không có vua, thánh thượng sống chết chưa rõ, ngài sớm muộn gì cũng phải gánh vác trách nhiệm này, chỉ dựa vào vũ lực thì làm sao có thể trị quốc? Nếu ngài còn trốn tránh ham vui……Cảnh Quốc sợ là không được thịnh thế như Huyền Đế tại vị nữa, đây là lời nói từ tận đáy lòng của lão thần.”
Quân Kỳ Ngọc nhất thời ngẩn ra, hắn chưa bao giờ nghĩ Huyền Đế sẽ ngã xuống, cho nên ở dưới vây cánh của Huyền Đế, hắn có thể không kiêng nể gì cả.
Huyền Đế ngã xuống, hắn giống như một cây chẳng chống vững nhà, lần đầu tiên hắn hiểu tại sao Huyền Đế lại bắt hắn đọc sách, phê duyệt tấu chương.
“Ừ, ta hiểu rồi.”
Quân Kỳ Ngọc không tức giận, nghe theo.
Hắn ngồi xuống lật từng cuốn.
Nhưng tâm trí của hắn vẫn không yên, luôn mất tập trung, không phải vì lo lắng cho an nguy của Huyền Đế, mà là Tống Lễ Khanh.
“Kỳ Ngọc, về sau ngươi làm hoàng đế, cần phải học xử lý chính sự, không thể để người khác làm thay nữa, đó là điệu bộ ngu ngốc.”
“Kỳ Ngọc, chuyện của dân chúng không có lớn nhỏ, có lẽ ngươi cảm thấy ngân sách cứu tế chỉ là việc cỏn con, nhưng đối với dân chúng mà nói, có lẽ là tính mạng của cả một nhà.”
“Kỳ Ngọc, ngươi đừng mất kiên nhẫn, đối với ngươi mà nói, tấu chương này kia chỉ là mấy dòng chữ, nhưng chính những chuyện vặt vãnh này gộp lại mới gọi là thiên hạ thương sinh.”
“Kỳ Ngọc. . .”
Quân Kỳ Ngọc càng xem tấu chương, càng nghĩ tới âm thanh trong lòng, đến cuối cùng hắn thậm chí còn xuất hiện ảo giác, luôn cảm thấy Tống Lễ Khanh đang ở trong điện, ngay bên cạnh hắn, một lần một lần mà dặn dò hắn……
Quân Kỳ Ngọc phê duyệt càng ngày càng qua loa, hắn không nghĩ ra phải đáp lại số tấu chương này như thế nào.
“Phương Nam hạn hán, Giang Nam vốn được xưng là kho lúa của thiên hạ, e là năm nay thuế khóa sẽ phải giảm một nửa, nhưng Hộ Bộ nói quốc khố báo nguy, mấy năm nữa mới đến thu, chi ra đã bằng số toàn năm ngoái rồi……”
Quân Kỳ Ngọc vô thức quay đầu, “Lễ khanh, ngươi cảm thấy……”
Bên cạnh trống không.
Tay Quân Kỳ Ngọc cứng đờ giữa không trung, hắn bỗng có chút không biết phải làm sao.
Tống Lễ Khanh đã không còn nữa, sớm bị hắn đẩy vào thiên lao.
Quân Kỳ Ngọc chán nản xé một trang giấy Tuyên Thành mà ném xuống đất như để giải tỏa nỗi hận.
“Trên đời đâu chỉ có mình ngươi biết đọc sách, ta không có ngươi thì không làm tốt cái chức Thái Tử này chắc?!”
Quân Kỳ Ngọc tức giận, nhưng lại chẳng biết mình tức giận vì điều gì.
Hắn nỗ lực đem tinh thần đặt trên tấu chương, cả núi tấu chương mãi không hết, hắn mới vừa phê duyệt đến một nửa, trời đã hửng sáng, hắn bị ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào đôi mắt có chút mờ, công công bên cạnh Huyền Đế tiến vào, lại ôm tới một chồng tấu chương lớn.
“Sao lại nhiều chuyện như vậy?!” Quân Kỳ Ngọc chống tay đỡ trán, “Khi nào mới xong?”
“Điện hạ.” Đại thái giám hảo tâm khuyên giải an ủi nói, “Ngài đã ba ngày không chợp mắt, thôi thì cứ nghỉ một lát đã, nô tài lo ngài mệt mỏi quá độ.”
Quân Kỳ Ngọc đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào thái giám, thái giám cho rằng mình lại nói sai điều gì, sợ hãi quỳ xuống tự tát mình một cái.
“Nô tài lắm miệng.”
“Ta không trách ngươi.” Quân Kỳ Ngọc lãnh đạm hỏi, “Tống Lễ Khanh… Ý ta là thư sinh bọn họ ngày đêm đều khổ sở như vậy sao?”
Đại thái giám yên lòng, cười nói: “Đục tường lấy ánh sáng, cột tóc đọc sách, bọn họ nào chỉ có khổ, khổ nhất là đọc sách cả đời, cũng không biết có nổi bật không. Tại sao điện hạ lại hỏi như vậy?”
“Không có gì.”
Trong lòng Quân Kỳ Ngọc chua xót, nhưng không muốn thừa nhận.
“Ngươi đi xuống đi.”
Đại điện trống không, Quân Kỳ Ngọc hơi hoa mắt, hắn nhắm mắt xoa xoa, bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói.
“Quân Kỳ Ngọc…… Ta không yêu ngươi nữa!!”
Quân Kỳ Ngọc giật mình tỉnh táo lại, nắm chặt tay, cạch một tiếng bóp gãy bút lông sói.
“Đúng là âm hồn không tan……”
……
Cửa thiên lao bị đẩy ra, lao đầu đón một người mặc áo choàng đen đi vào.
“Ngươi nhanh một chút, điện hạ phân phó không được để bất cứ người nào vào thăm Tống Lễ Khanh, nếu không phải ngươi có lệnh bài Hoàng Thượng ban, ta tuyệt đối không dám mạo hiểm cho ngươi vào.”
“Đa tạ đại nhân.”
Bùi Tinh Húc cởi áo choàng xuống, lấy một thỏi vàng ra nhét vào trong tay lao đầu.
Lao đầu không chút e ngại, cho vào hầu bao: “Y ở gian trong cùng.”
Bùi Tinh Húc không trì hoãn thêm nữa, chạy thẳng đến cuối nhà giam.
Khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Tống Lễ Khanh, nháy mắt hắn như chết lặng.
“Lễ Khanh……”
Bùi Tinh Húc thậm chí còn không dám gây ra tiếng động lớn, hắn sợ chỉ cần một cử động thôi cũng có thể lấy mạng Tống Lễ Khanh.
Hắn mở cửa nhà lao, quỳ xuống bên cạnh Tống Lễ Khanh, không đành lòng mà ôm nhẹ vào lòng.
Nhìn đâu cũng thấy toàn vết thương.
Bùi Tinh Húc kìm chế, nhưng vẫn không thể ngăn được nước mắt rơi xuống, người hắn mơ ước được bảo vệ thật tốt lại đang nằm trong vòng tay hắn với cơ thể đầy vết bầm tím.
“Lễ Khanh…” Bùi Tinh Húc không thể nói tiếp được, còn người trong lồng ngực chỉ có thể rống lên từng tiếng “A..a…”
Bùi Tinh Húc muốn ôm chặt lấy y nhưng lại không dám, chỉ có thể khẽ vuốt ve bờ vai gầy đến nỗi cơ hồ có thể chạm đến tận xương.
Gương mặt của hắn, lần đầu tiên khi Bùi Tinh Húc nhìn thấy đã động lòng, còn hiện tại hai má gầy hóp lộ rõ cả xương, nhìn diện mạo của hắn, không ai có thể tin rằng đây chính là đương kim Thái Tử phi.
Gương mặt tuyệt mỹ vô song ấy giờ đã bao phủ một tầng tử khí.
“Ưm…”
Tống Lễ Khanh nhúc nhích trong lòng hắn, giống như một con mèo nhỏ hơi thở mỏng manh, không có sức mở mắt, chỉ cau mày, co người lại, muốn giấu mình đi.
“Ta ở đây, Lễ Khanh, ngươi đừng sợ.”
Có lẽ Tống Lễ Khanh nhận ra giọng nói của hắn, chân mày mới dần giãn ra.
“Tinh Húc…… Ta lạnh quá……”
Tống Lễ Khanh nỉ non.