Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Lễ Vạn Thọ hôm đó, Tống Lễ Khanh đứng bên ngoài Hành Lạc Trai, đợi hai canh giờ trong gió thu rì rào, Quân Kỳ Ngọc mới ngáp liên tục từ bên trong đi ra.
Quân Kỳ Ngọc cuối cùng cũng không quên sinh nhật của phụ hoàng hắn, thay long bào thái tử, mũ miện tơ vàng, chân đi giày gấm, coi như long trọng.
Tống Lễ Khanh bước lại gần, chỉnh lại mũ miện cho hắn.
Quân Kỳ Ngọc vốn đã cao quý, mặc một thân như vậy càng ra dáng một đế vương.
“Điện hạ, ta chuẩn bị hai món quà, một là san hô đỏ Đông Hải, hai là cốc lưu ly Tây Vực, ngươi thấy được không?” Tống Lễ Khanh hỏi.
“Có kỳ trân dị bảo nào mà phụ hoàng chưa từng thấy? Hồ Nô Nhi chuẩn bị cho ta rồi.”
Quân Kỳ Ngọc đưa cho y một hộp đồ ăn.
“Ngươi đem cái này tặng cho phụ hoàng.” Quân Kỳ Ngọc nghĩ nghĩ nói, “Nói là ta tự mình làm, quan trọng là tấm lòng, phụ hoàng nhất định sẽ rất vui.”
Tống Lễ Khanh mở ra nhìn, là một hộp đào mừng thọ tinh xảo, mùi thơm phả vào mũi, không nói gì thêm nữa.
“Đi thôi.”
Hai người cùng nhau lên xe ngựa, Quân Kỳ Ngọc ngồi xuống trước, lại thấy Tống Lễ Khanh không ngồi xuống bên cạnh mình, mà sang phía đối diện, y vén rèm qua một bên, nhìn liên tục ra ngoài, gò má gầy đến thanh tú, mắt hơi híp lại.
Tống Lễ Khanh chỉ mặc một bộ triều phục chính thức, màu xanh cổ tròn, giày màu đen nền nã.
Đổi lại có chút bộ dáng tuấn lãng của ngày đăng khoa hôm đó, chỉ là không còn phần xuân phong đắc ý kia nữa.
Quân Kỳ Ngọc chú ý đến chiếc tua rua đồng tâm màu vàng mà y đang đeo.
“Ngươi còn đeo tua rua này sao?” Quân Kỳ Ngọc mở miệng.
Tống Lễ Khanh quay lại, cúi đầu nhìn.
“Ừ.”
“Phủ Kỳ Lân không có ngọc bội để ngươi đeo hả? Hôm nay là ngày quan trọng, ngươi đừng có……sơ sài như thế.” Quân Kỳ Ngọc tặc lưỡi nói, “Để cha ngươi nhìn thấy lại tưởng ta bạc đãi ngươi.”
Tống Lễ Khanh vuốt tua rua, không biết sao, tua rua này y giữ mười năm cũng không phai màu, mấy ngày gần đây lại phai rất nhanh, gần như trắng tinh.
“Được.”
Tống Lễ Khanh lưu luyến tháo nó xuống, bỏ vào trong ngực.
“Sau này sẽ không đeo nữa.”
Quân Kỳ Ngọc chỉ đang tìm chuyện để nói, còn tưởng Tống Lễ Khanh vẫn nhất quyết muốn đeo thứ này, không ngờ lần này y lại đồng ý dứt khoát như vậy.
Sinh thần lần thứ bốn sáu của Huyền Đế, không phải đại thọ gì, cho nên không có hưng sư động chúng, nói là gia yến, nhưng lại dính dáng rất rộng, huyết thống cùng tộc, thân tín đại thần, sứ thần nước láng giềng đến mừng thọ, cộng lại cũng đến một hai trăm người, lại thêm cung nữ thái giám hầu hạ, cho nên hôm nay điện Thái Hòa đông đúc náo nhiệt vô cùng.
Kim tôn thanh tửu, ngọc bàn trân tu, ca vũ thăng bình.
“Thao — tử — hoàng — liễu”
Tống Lễ Khanh và Quân Kỳ Ngọc ngồi bên cạnh Huyền Đế, phụ thân Tống Thanh là Đại tướng quân, lại là hoàng thân quốc thích, ngồi ở ghế trước cách Tống Lễ Khanh không quá hai mét, ném ánh mắt đầy quan tâm nhìn y.
Tống Lễ Khanh không dám giao lưu ánh mắt với Tống Thanh.
Hiện tại y gầy yếu bệnh tật, đôi mắt mù lòa, nhìn gần nhất định sẽ phát hiện ra manh mối.
May mà Tống Lễ Khanh bảo Tiểu Địch đánh chút son phấn cho mình, sắc mặt mới có vẻ hồng hào hơn một ít, không đến nỗi nhợt nhạt quá. Nhưng vết thương trên ngón tay y vẫn chưa lành, nên y giấu tay dưới gầm bàn suốt, không cầm đũa.
Lúc này lại có một giọng nói khác vang lên.
“Thái tử phi gầy đi nhỉ.”
Là người ngồi đối diện Tống Thanh, Bùi Tinh Húc.
Tống Lễ Khanh vừa đến, ánh mắt Bùi Tinh Húc liền dính chặt lấy y không rời.
Nước da của một người có thể dùng son phấn để che giấu, nhưng tinh thần thì không.
Bùi Tinh Húc biết y ở phủ Kỳ Lân không được tốt.
Sau khi bệnh nặng, Tống Lễ Khanh không những không được Quân Kỳ Ngọc chăm sóc chu đáo, nhìn dáng vẻ, trông còn có vẻ mệt mỏi hơn!
Tống Lễ Khanh đột nhiên trở nên căng thẳng, khoảng thời gian này y không gặp Bùi Tinh Húc, Bùi Tinh Húc cũng có chút thay đổi, vẻ tiêu sái cởi mở giảm đi, giữa mày tăng thêm u sầu.
Quân Kỳ Ngọc lập tức nổi lòng thù địch, có điều không lập tức phát tác.
“Bùi huynh mắt mờ, chẳng lẽ phủ Kỳ Lân của ta thiếu ăn thiếu mặc sao?”
Bùi Tinh Húc cố ý nói: “Ồ, thái tử phi lo liệu một phủ đệ lớn như vậy mệt nhọc, hay là thân thể……Bị bệnh?”
Quân Kỳ Ngọc cố tình che giấu trận bệnh nặng kia của Tống Lễ Khanh, Bùi Tinh Húc lại cố tình muốn bới ra, hắn làm sao không giận?
“Hôm nay là vạn thọ của phụ hoàng, Bùi huynh không chúc mừng phụ hoàng ta, lại quan tâm tới thái tử phi của ta? Y bị bệnh hay gầy đi, thì liên quan gì đến ngươi? Lẽ nào ngươi vẫn còn mơ ước Lễ Khanh, chưa từ bỏ ý định?”
Bùi Tinh Húc giọng đùa giỡn nói: “Không dám, ta chỉ là cảm thấy kỳ lạ, các ngươi vừa mới thành hôn, đang lúc tình nồng ý mật, vừa rồi thái tử lại chỉ nói chuyện với mọi người, gạt thái tử phi qua một bên, thậm chí còn không thèm nhìn….Lẽ nào thành hôn ba tháng tình cảm không tốt sao? Điện hạ ngươi không khỏi quá có mới nới cũ rồi.”
“Bùi Tinh Húc!”
Quân Kỳ Ngọc tức giận, muốn đứng dậy, Tống Lễ Khanh lén kéo ống tay áo hắn.
Tống Lễ Khanh gắp một miếng cá, nở nụ cười đưa đến bên miệng Quân Kỳ Ngọc.
“Kỳ Ngọc, hôm nay là ngày vui đừng tức giận, nếm thử cái này đi.”
Quân Kỳ Ngọc cho vào mồm, nhai qua loa mấy cái nuốt xuống, gắng nặn ra một nụ cười cưng chiều với y.
Tống Lễ Khanh lại nói: “Ta tinh thần mệt mỏi, là bởi vì mấy ngày gần đây chuyển thu, thỉnh thoảng bị phong hàn thôi, tạ Lâu Lan Vương tử lo lắng, ta và Kỳ Ngọc…… Tình cảm sâu đậm, ân ái có thừa, đa tạ Lâu Lan Vương tử quan tâm.”
Bùi Tinh Húc nhìn động tác của bọn họ, mặc dù là giả bộ tình thâm, nhưng vẫn đau lòng không thôi.
Bùi Tinh Húc nhìn Tống Lễ Khanh nói: “Yêu dưỡng người, hận tổn thương người…… Thái tử phi, ấm lạnh không chỉ có tự người biết.”
Tống Lễ Khanh vội la lên: “Chuyện riêng của ta và Kỳ Ngọc…… Không phiền người ngoài bận tâm!”
“Người ngoài……”
Bùi Tinh Húc lặp lại hai chữ này, trái tim như tan vỡ.
Hắn hết lòng cảm mến thì thế nào? Bất quá cũng chỉ là một người ngoài không danh không phận, mà tên khốn kiếp Quân Kỳ Ngọc, vẫn là phu quân của Tống Lễ Khanh.
“Là ta lắm miệng.”
Bùi Tinh Húc cầm ly rượu mạnh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, nét mặt u buồn.
Hắn không trách Tống Lễ Khanh.
Hắn chỉ cảm thấy đau lòng, rõ ràng Tống Lễ Khanh bị tra tấn thành dáng vẻ này, y vẫn ngậm đắng nuốt cay, giả vui vẻ trước mặt mọi người!
Huyền Đế không biết chuyện xảy ra trong phủ Kỳ Lân, cho rằng Quân Kỳ Ngọc đang ghen, liền mở miệng giảng hòa.
“Lễ Khanh, đã lâu ngươi không về phủ Đại tướng quân, cha con hai người chắc hẳn có nhiều chuyện để nói, đi kính rượu cha ngươi đi, trẫm hiểu rõ tấm lòng của người làm cha, đối hài tử canh cánh trong lòng.”
Tống Lễ Khanh không tiện từ chối, nhận lệnh, y nâng một chén rượu, đi đến trước mặt Tống Thanh. Người này không có máu mủ huyết thống với y, nhưng là người cứu y khỏi bể khổ, nuôi y lớn khôn, có lẽ y không kịp báo hiếu nữa.
Tống Lễ Khanh không kìm được nước mắt, vội vàng quỳ xuống dập đầu che đậy.
“Cha, con……”
Tống Lễ Khanh cho rằng mình có một bụng lời nói từ biệt, nhưng chỉ kêu một tiếng cha đã nghẹn ngào.
Tống Thanh rời chỗ ngồi, nâng y dậy.
Bị Bùi Tinh Húc khuấy loạn một trận, lòng Tống Thanh sớm đã nảy lên nghi ngờ.
“Con ở phủ Kỳ Lân…… Có khỏe không?” Tống Thanh mặt đầy quan tâm hỏi.
“Con……Rất tốt, Kỳ Ngọc đối với con rất tốt.”
Tống Lễ Khanh nghiêng đầu qua một bên, nỗi oan ức và bất đắc dĩ trong lòng không kìm nén được nữa, lệ rơi đầy mặt.
Cha hẳn là sẽ không trách y đâu, có lẽ đây cũng là lần cuối y nói dối ông.