Tống Lễ Khanh suy nghĩ suốt dọc đường, Y nên che giấu Quân Kỳ Ngọc chỗ nào, Y quyết định nếu như có cơ hội thích hợp, thì liền đem bệnh kiệt máu nói với Quân Kỳ Ngọc.
“Nếu thật sự thời gian không nhiều, vậy càng nên trân quý thời gian còn lại này....”
Y nghĩ như vậy.
Y không nguyện ý quãng đời còn lại trôi qua trong sự thương hại của người khác.
Cho nên lúc Y trở về phủ Kỳ Lân, nét u ám trên mặt đều không còn, trên mặt vẫn là nét bình thản như trước, đẩy cửa phòng ra.
Tống Lễ Khanh cho rằng trong phòng không có người,cho nên khi nhìn thấy Quân Kỳ Ngọc ngồi trên ghế nệm có hơi kinh ngạc chút.
“Kỳ Ngọc .... ngươi làm sao lại ở đây”
“Ta không nên ở đây sao”
Quân Kỳ Ngọc lạnh nhạt đáp một câu.
“ Ta cho rằng ngươi vẫn chưa hạ triều. “Tống Lễ Khanh lộ ra nét mặt tươi cười nói, “Ngươi bình thường đều là sau bữa tối mới trở về, hôm nay hoàng thượng tấu sớ không nhiều sao? Không có để ngươi cùng phê duyệt sao?”
Quân Kỳ Ngọc không có trả lời Y, trái lại là có một chút ý nghĩ thẹn quá hóa giận.
“ Ngươi lấy thân phận gì chất vấn ta?”
“ Ta...... không phải chất vấn.” Tống Lễ Khanh coi như không có gì, “chính vụ vốn dĩ chính là đáng ghét,ngươi không muốn nói cũng là dễ hiểu....”
Quân Kỳ Ngọc cắt đứt lời Y nói: “Ta ngược lại muốn hỏi ngươi đã đi nơi nào, từ hoàng cung về phủ Kỳ Lân cần nửa ngày sao?”
“ Ta ?”
Tống Lễ Khanh vừa muốn nói việc Y đi thái y viện, nhưng đối mặt với con ngươi lạnh như băng của Quân Kỳ Ngọc, Y trong nháy mắt liền im lặng.
Giống như... căn bản không cần thiết phải kể.
“ Ta không có đi chỗ nào. “ Tống Lễ Khanh chỉ là cười cười nói, “thời tiết này phong cảnh kinh thành không tồi, ta chỉ là dừng lại mọt chút, mới trở về muộn.”
“Ồ? Phải không?” Quân Kỳ Ngọc mặt không biểu tình hỏi,” Vậy đồ trên tay ngươi lấy ở đâu?”
“Cái này sao?Ta đang muốn cho ngươi xem, mua ở liên hương lâu đó.”
Tống Lễ Khanh chủ động đi qua,nét mặt rạng rỡ mở hộp điểm tâm,mang ra một đĩa hoa quế tô.
“Là hoa quế tô, Kỳ Ngọc, là đồ ngươi ngày trước thích ăn nhất, muốn nếm thử một miếng không?”
Tống Lễ Khanh cầm một miếng bánh đến bên miệng Quân Kỳ Ngọc.
Quân Kỳ Ngọc ghé mắt nhìn Y, cũng không mở miệng, Tống Lễ Khanh mím môi lại.
“ Ngươi ngửi thử đi, mùi hoa quế rất thơm nhỉ...?
Ba ----
Quân Kỳ Ngọc đột ngột vung tay một cái, trực tiếp đánh rớt hoa quế tô,từ trên gỗ hoàng lê nứt ra làm hai,mảnh vụn tan nát bốn phía.
Tống Lễ Khanh tay bị đánh đau, che quấn chút băng gạt trên mu bàn tay, tránh miệng vết thương lại bắt đầu rớm máu.
“Trong miệng của ngươi còn có lời thật sao?” Quân Kỳ Ngọc bắt lấy cánh của hắn.
Tống lễ Khanh trong lòng lặng xuống một chút, không biết hắn vì cái gì tức giận.
Quân kỳ Ngọc lạnh lùng nói: “ Ta cho ngươi một cơ hội, hoa quế tô này là ngươi mua sao?”
Tống Lễ Khanh đáy lòng một mảnh hoảng loạn, sự tức giận của Quân Kỳ Ngọc tới không hiểu được,Y cũng không biết làm sao trả lời mới có thể lắng xuống sự tức giận của Quân Kỳ Ngọc.
“ Là....” Tống Lễ Khanh lại lắc đầu, Y thực sự không am hiểu nói dối, thẳng thắn nói “ không phải , ta không có đi liên hương lâu...”
“ a,miệng toàn lời nói dối .” Quân Kỳ Ngọc giống như là thất vọng cực độ, “có điều cũng phải, loại người luôn nói dối như ngươi, còn cần ngẫm nghĩ sao? Nếu không phải có người nói với ta,ngươi hôn nay vào cung nửa ngày, ta còn không biết ngươi không an phân như vậy!”
Có người nói với hắn?
Tống Lễ Khanh lập tức nghĩ đến một người, vương tử Lâu Lan Bùi Tinh Húc!
Người này quả nhiên gian xảo,níu kéo không thành, thật sự chạy đến chỗ này của Quân Kỳ Ngọc cáo trạng.
Cũng không biết hắn có đổ thêm dầu vào lửa hay không , đem cuộc gặp mặt của Y cùng Tề Mạc miêu tả bẩn thỉu đến như nào.
Khó trách Quân Kỳ Ngọc lại tức giận như vậy.
“ Ta đi thái y viện một chuyến, tìm Tề Mạc khám bệnh. “ Tống Lễ Khanh thấp đầu nói, “ Ta mấy ngày gần đây ... thân thể không khỏe.”
“ Bệnh gì có thế khám nửa ngày?” Quân Kỳ Ngọc lạnh lùng nói, “ Đừng nói với ta là bệnh nan y gì đây sắp chết.”
Tống Lễ Khanh há to miệng, trong mũi cuồn cuộn chua xót, Y nước mắt ngập tràn, lại bị cưỡng ép trở về, một chữa cũng không nói lên đươc.
“ Là.....phong hàn”
Quân Kỳ Ngọc tức giận nói: “thái y trong phủ không chữa được phong hàn của ngươi sao? Chỉ có y thuật của Tề Mạc mới là tuyệt đỉnh thiên hạ sao? Hay là ngươi nhất định phải là hắn thì bệnh mới khỏi được?!”
“Kỳ Ngọc. “ Tống Lễ Khanh không thể tin được hỏi, “ ngươi đang hoài nghi cái gì? Ta với Tề Mạc có cái gì....có cái gì xấu hổ sao?”
Quân Kỳ Ngọc hỏi vặn lại: “Nếu như không phải có tư tình, ngươi hà tất phải nói dối che lấp?”
“ Ngươi......ngươi rõ ràng biết ta luôn chỉ thích ngươi. “Tống Lễ Khanh giọng run run nói, “ta cùng ngươi thành hôn,người ta yêu nhất cũng chỉ có ngươi, ngươi vì sao còn muốn nói những lời không căn cứ này để làm nhục ta?”
Quân Kỳ Ngọc nhìnY kích động phản bác, ánh mắt rơi xuống đĩa bánh hoa quế trên bàn.
“Hoa quế xốp giòn này cũng là hắn tặng cho ngươi” quả nhiên là hiểu rõ sở thích của ngươi,còn dám không thừa nhận hắn đối với ngươi không có suy nghĩ quá phận?”
“ Ta.....”Tống Lễ Khanh trầm mặc một lát, nói, “ cho dù có hâm mộ,cũng là quá khứ, ta và hắn đã nói rõ ràng, hắn cũng không phải là người không biết tiến lùi.”
Quân Kỳ Ngọc hất tay Y ra,đột nhiên mất đi trọng tâm khiến Tống Lễ Khanh lảo đảo.
“Hắn biết tiến lui có chừng mực? ha ha! Gia quen biết hắn cũng không phải ngày một ngày hai, ta hiểu rồi, ta đi Tây Vực nhiều năm như vậy, hai người các ngươi sớm chuyển từ thù địch thành bạn bè, lâu ngày sinh tình, mới là thanh mai trúc mã thật sự. Hắn ở trong mắt ngươi tốt như vậy,đối với ngươi lại quan tâm,ngươi vì sao không cùng hắn thành thân đi?”
Tống Lễ Khanh đã đỏ bửng cả khuôn mặt, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên,khí nóng trong thân thể đang cuồn cuộn, trong dạ dày cũng một trận**.
Cảm giác buồn nôn dâng lên, Tống Lễ Khanh khó chịu che ngực.
Quân Kỳ Ngọc nhìn Y quát mắng nói: “ nói chuyện! Đừng cho rằng đóng vai đáng thương thì có thể lừa gạt ta!”
Tống Lễ Khanh cố nén nôn khan nói: “ Thân chính không sợ bóng nghiêng, ta....”
“Ta nói ngươi trở về một mặt cười, thì ra là đi gặp tình lang vui vẻ.thật khó nhìn thấy trên mặt ngươi,ngươi từ lúc bắt đầu thành thân cười với ta cũng không có nhiều bằng hôm nay đi?”
Lời của Quân Kỳ Ngọc khiến Tống Lễ Khanh quay cuồng, trong dạ dày phảng phất bị người ta đâm một tiễn.
Y một chút cũng không vui vẻ.
Y chỉ là muốn cười một tiếng, như vậy liền không lộ ra vẻ thê lương.
“Hoa quế tô phải không? Ngươi còn thật sự dám đem về phủ! Đồ vật tán tỉnh của các ngươi, gia ngại bẩn.”
Quân Kỳ Ngọc đem đĩa vung lên, trực tiếp từ trên bàn quét sạch xuống,tiếng mảnh sứ vỡ vang lên giòn tan, hoa quế cũng rơi đầy trên đất.
“Kỳ Ngọc đừng....”
Tống Lễ Khanh chỉ kịp hô lên một tiếng, căn bản không kịp ngăn cản.
Hai đầu gối Y mềm nhũn, giữ chặt lấy bình phong.
“Sau này ngươi còn dám vào cung gặp Tề Mạc, hoặc là để ta biết ngươi cùng ai lôi lôi kéo kéo....”
Tống Lễ Khanh ù tai,không nghe được lời sau của Quân Kỳ Ngọc.
Y cổ họng một trận ngai ngái, có cái gì đã vọt tới yết hầu,dạ dày từng đợt co rút đau đớn.
“ Ngươi có nghe thấy không?”
Quân Kỳ Ngọc không kiên nhẫn quay đầu, lại nhìn thấy trên bình phong một mảnh đỏ, là máu Tống Lễ Khanh nôn ra.