Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Cửa cung chuẩn bị đóng, Tống Lễ Khanh thu hồi ánh mắt ngưỡng mộ, xoay người định rời đi, lại vừa vặn đụng phải một người, người nọ kêu oái một tiếng, thẻ chầu* rơi xuống đất.
(*) Thẻ chầu hoặc cái hốt: thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.
Trong lúc va chạm, Tống Lễ Khanh bị thẻ chầu quệt vào mu bàn tay.
“Xin lỗi.”
Tống Lễ Khanh cúi đầu xin lỗi, sau đó nhặt thẻ chầu lên, dùng hai tay trả lại người ta.
“Tên cẩu nào không có mắt vậy?! May là không phải ở trước cửa điện, nếu không trị ngươi tội vô lễ!”
Người nọ tức giận mắng một câu, bò từ dưới đất dậy, nhặt mũ ô sa lên đội ngay ngắn lại.
Tống Lễ Khanh định thần nhìn lại, mới nhận ra hắn là một trong hai vị tiến sĩ. Trạng nguyên và bảng nhãn lớn hơn Tống Lễ Khanh mười mấy tuổi, mối quan hệ giữa hai người họ luôn hòa thuận, thường xuyên qua lại với nhau.
“Ồ… Ta còn tưởng tên nào không mắt, thì ra là thám hoa lang.”
Trạng nguyên thấy đó là Tống Lễ Khanh, lửa giận dịu đi một chút, nặn ra một nụ cười, chỉ là cười thì ít, mà mỉa mai thì nhiều.
“Huynh trưởng.” Bảng nhãn sửa lại lời hắn, “Giờ người ta đã là hoàng thái tử phi, sớm đã bay lên cành cao hóa thành phượng hoàng, khác một trời một vực với hai người chúng ta rồi!”
“À phải phải.” Trạng nguyên cố làm ra vẻ chắp tay nói, “Bái kiến hoàng thái tử phi.”
“Chào hai vị đại nhân.”
Tống Lễ Khanh trịnh trọng đáp lại, hai người họ được hoàng thượng ban chức ngũ phẩm, là tân quý trong triều, hành sự có hơi phách lối, xem thường mình cũng là chuyện bình thường.
Tống Lễ Khanh không muốn so đo với bọn họ, chỉ nói: “Hai vị đại nhân triều vụ bận rộn, ta không trì hoãn thời gian của hai vị nữa.”
“Này!” Trạng nguyên gọi y lại, nói: “Thám hoa lang… À không, hoàng thái tử phi, chúng ta tốt xấu gì cũng có tình cảm hoàng bảng, mấy ngày không gặp, bọn ta muốn ôn chuyện với ngươi một chút, lẽ nào hoàng thái tử phi một bước lên mây rồi liền coi thường loại quan ngũ phẩm như bọn ta sao?”
“Giờ ngài là kim tôn ngọc quý, nhưng hà tất xa cách bọn ta vậy chứ…” Bảng nhãn cũng thêm mắm thêm muối.
Tống Lễ Khanh không thân hai người này, ngoại trừ có duyên gặp nhau một lần ngày nhậm chức, thì không liên hệ với bọn họ nữa.
“Ta thấy hai vị mặt đầy gió xuân, chắc hẳn mới nhậm chức mọi việc đều như ý. Vậy chúc hai vị tương lai thuận buồm xuôi gió, đường quan trường thuận lợi.”
Tống Lễ Khanh thuận miệng chúc một câu.
Y nửa đời trầm mê trong thư văn, không giỏi thuận lợi mọi bề, a dua nịnh hót người khác.
Trạng nguyên cười ha ha, mặt đầy quan tâm nói: “Hoàng thái tử phi làm sao thế? Sao nhìn dung mạo tiều tụy đi vậy?”
Tống Lễ Khanh gượng cười: “Thỉnh thoảng bị phong hàn thôi, lão đại nhân quan tâm.”
Bảng nhãn nháy mắt với trạng nguyên, nói: “Gần vua như gần hổ, hầu hạ thái tử sao có thể dễ dàng như vậy?”
“Chậc.” Trạng nguyên giả bộ cảm khái nói, “Kim bảng đề danh hôm đó, thám hoa lang tài mạo đủ cả, nổi bần bật giữa đám đông, khung cảnh đó, đè áp cả hai người chúng ta, cách biệt ba ngày….Đúng là phải lau mắt mà nhìn, haha… Haha!”
Trạng nguyên lại chắp tay lên trời, mặt đầy cao quý nói: “Bọn ta học hành cực khổ hai mươi năm, được thiên gia ban chức quan, về sau nhất định phải kết cỏ ngậm vành* báo đáp hoàng thượng.”
(*) Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được.
Bảng nhãn vỗ vỗ vai Tống Lễ Khanh: “Hoàng thái tử phi đừng lo lắng, chỉ cần hầu hạ thái tử gia cho tốt, sau này sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận!”
Tống Lễ Khanh biết bọn họ giữ mình lại, đơn giản là để chế giễu mình, thể hiện sự vượt trội của giới tri thức bọn họ.
“Ngoài là hoàng thái tử phi, ta còn là hầu đọc của thái tử, mọi người đều là quan trong triều, hai vị đại nhân là người đọc sách thánh hiền, nhất định không phải là kẻ tự nâng bản thân, hạ thấp người khác.”
Lời nói khiêm tốn đúng mực, vừa không dùng địa vị áp người, vừa không tự coi nhẹ mình, hai người trạng nguyên và bảng nhãn đồng thời sửng sốt, không đáp lại được.
“Phải phải phải.” Trạng nguyên gật đầu nói, “Sau này thỉnh hoàng thái tử phi chỉ điểm, nói tốt ở trước mặt thái tử nhiều hơn, hai người tại hạ nhờ hết vào ngài.”
Mặc dù không mấy thành ý, nhưng chỉ cần bọn họ không dây dưa giễu cợt nữa, Tống Lễ Khanh cảm thấy hài lòng rồi.
“Cửa cung sắp đóng, mấy vị đại nhân còn không vào sao?”
Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, giọng nói trong trẻo, nhưng lại không rõ.
Tống Lễ Khanh quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo ăn mặc kỳ lạ.
Người này ước chừng lớn hơn mình mấy tuổi, nhưng cằm mọc đầy râu, tóc rậm, mày đen như mực, lông mi cong vút, con ngươi dưới ánh mặt trời xanh như ngọc, mũi cao môi mỏng, vừa nhìn đã cảm nhận được vẻ phong tình anh tuấn của dị vực, ngũ quan thâm thúy góc cạnh rõ ràng, tướng mạo này … có phần hơi giống với Hồ Nô Nhi.
Nhìn tiếp, mặc dù hắn mặc áo bào trắng của người Hán, nhưng trên đai lưng có đá quý màu xanh lục, tóc búi cao, đầu đội mũ miện màu trắng, Trung Nguyên tuyệt đối sẽ không vô cớ đội mũ trắng trên đầu. Ở giữa mũ miện là viên hồng ngọc lớn, hẳn có giá trị không nhỏ.
Tống Lễ Khanh đoán hắn là người Hồ, nhưng nhìn cách đi đứng của hắn rất có phong thái, không hề có chút man rợ nào của người Hồ.
Trạng nguyên hành lễ trước, lần này không phải giả bộ, lưng hắn cong như con tôm.
“Bái kiến Lâu Lan vương tử.”
Bảng nhãn cũng bắt chước theo.
“Ngươi biết ta sao? Ta còn chưa vào hoàng cung diện kiến bệ hạ.”
“Ngày hôm trước phụng mệnh tiếp đón Lâu Lan vương tử, vốn là lễ bộ lang hạ quan, có điều hạ quan vừa mới nhậm chức, cho nên lễ bộ thượng thư đại nhân mới đi làm thay.”
Trạng nguyên cười nịnh hót, không che giấu chút nào.
“À!”
Lâu Lan vương tử tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu với bảng nhãn một cái, đưa mắt nhìn về phía Tống Lễ Khanh đang im lặng.
“Vậy vị này là…”
“Vị này là thái tử. . . ” Trạng nguyên chủ động giới thiệu.
“Hầu đọc thái tử.”
Tống Lễ Khanh cướp lời nói, khẽ gật đầu.
Y thà giới thiệu mình như vậy.
“Hầu đọc thái tử…..là thư đồng của thái tử sao?” Lâu Lan vương tử cười nói, “Thái tử cảnh quốc các ngươi đọc sách, còn cần một…..Mỹ nhân theo hầu hả?”
Tống Lễ Khanh không thích bị người ta gọi là “mỹ nhân”, thậm chí còn cảm thấy ác cảm.
Trạng nguyên thì thầm một câu vào tai Lâu Lan vương tử.
Ánh mắt Lâu Lan vương tử nhìn Tống Lễ Khanh từ ngưỡng mộ đến thất vọng, rồi biến thành khinh thường.
“Ta biết người Trung Nguyên các ngươi có điển cố hồng tụ thiêm hương*, nhưng. . . Đường đường là một nam tử hán, lại dùng sắc đẹp lấy lòng chủ thượng, làm hầu sủng của một nam nhân, thật sự không xứng để tôn trọng.”
(*) Hồng tụ thiêm hương: tay áo của người con gái, ý nói đêm tối khi thư sinh đọc sách, có mỹ nhân ở bên châm hương, hương khói bám vào ống tay áo.
Hàm súc thẳng thắn.
Kỳ thật hắn nói không sai, thư đồng hầu đọc, vốn hầu hạ việc riêng tư của chủ tử, văn nhân mặc khách coi đó phong lưu.
Tống Lễ Khanh lười giải thích với một người ngoài như hắn, gặp thì chào hỏi thôi.
“Đi thôi, đi thôi, sắp đến giờ rồi, Lâu Lan vương tử mời ngài đi trước.”
Trạng nguyên và bảng nhãn dạt qua hai bên, để Lâu Lan vương tử đi trước.
“Mời các vị đại nhân.”
Bọn họ khách sáo đi về phía cửa cung điện, Tống Lễ Khanh nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm.
Lâu Lan vương tử đi được hai bước, lại dừng lại, quay người nói.
“Hầu đọc đại nhân không đi cùng chúng ta sao?”
Trạng nguyên liền giải thích: “Phẩm cấp hầu đọc thái tử, chưa đủ tư cách vào triều”.
“Thì ra là vậy.” Lâu Lan vương tử dừng một chút, lớn tiếng nói: “Hầu đọc đại nhân, nếu có thời gian, ngài nên tìm thái y xem bệnh đi.”
“Đa tạ quan tâm.” Tống Lễ Khanh ngắn gọn đáp, “Mấy ngày nữa phong hàn sẽ tự khỏi.”
Sao người nào cũng nhìn ra y đang có bệnh vậy? Rõ ràng y đã dùng phấn che kỹ vết thương và vẻ nhợt nhạt đi rồi.
“Ta không nói phong hàn.”
Lâu Lan vương tử chỉ vào mu bàn tay của Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh cúi đầu nhìn, vừa rồi tay y vừa bị quệt một cái, không nghiêm trọng lắm, giờ lại rỉ ra máu.
Tống Lễ Khanh cảm thấy kỳ quái, thẻ chầu không hề sắc, cùng lắm là cào một ít da, sao lại chảy máu chứ, hơn nữa còn không có dấu hiệu đông lại? Nhuộm đỏ cả ống tay áo y.
Đang định hỏi cho rõ thì Lâu Lan vương tử đã mỉm cười đi xa.