Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi
***
Trận công thành này kéo dài không lâu, quân Tây Bắc dễ như trở bàn tay tấn công vào trong thành Lâu Lan, quân Tiêu gia hoàn toàn không phải là đối thủ, vả lại Quân Kỳ Ngọc đã nói trước, người chủ động đầu hàng sẽ không bị giết, ý muốn phản kháng của bọn họ cũng giảm đi, thực sự có không ít người chủ động quy hàng.
Tiếng chém giết dần dần lắng xuống.
“Không sao rồi.”
Quân Kỳ Ngọc và Tống Lễ Khanh tránh ở trong một cung điện, Uất Trì tướng quân tìm bọn họ trước.
“Điện hạ!” Uất Trì tướng quân cười vui vẻ đi vào, “Đại thắng! Quân ta thương vong cực nhỏ, quân Tiêu gia trừ bỏ mấy người liều chết bị xử tội ra, những người khác đều quy hàng.”
“Vất vả cho ngươi rồi, ăn trái cây đi.”
Quân Kỳ Ngọc lấy một chùm nho từ đĩa hoa quả, ném cho hắn.
“Đúng lúc thần đang khát, ha ha.”
Uất Trì tướng quân miệng lưỡi khô khốc, mở to miệng ngoạm gần nửa chùm nho, nhai nuốt cả hạt lẫn vỏ.
“Cái khác không nói, nho Tây Vực bọn họ quả là ngọt thật đấy.” Uất Trì tướng quân khen không dứt miệng, “Có phải liên quan đến đất đai của bọn họ không? Đất ở đây rất dễ đào, đá cũng ít, thần còn tưởng phải đào mất ba ngày, mới có thể thông mật đạo trước kia, không ngờ cuốc mấy cái, hai ngày là xong!”
Tống Lễ Khanh nghe bọn họ nói chuyện, mới biết hóa ra trước kia Quân Kỳ Ngọc từng dẫn quân Tây Bắc đánh Lâu Lan, nghĩ kế đào một mật đạo công thành, đánh úp bất ngờ, sau đó Lâu Lan Vương cầu hòa, đào được một nửa liền bỏ dở.
Chỉ là chuyện này rất ít người biết.
“Không nghĩ đến một ngày lại có tác dụng.”
Quân Kỳ Ngọc bóc một quả nho, nhét vào miệng Tống Lễ Khanh.
“Lễ Khanh, ngươi cũng ăn nhiều một chút, nho mùa này là ngon nhất.”
Quả thật rất ngọt, rất nhiều nước, có điều Tống Lễ Khanh không có tâm trạng ăn nho với bọn họ.
“Tiêu Thái tử…… Tiêu Dục đâu?” Tống Lễ Khanh hỏi.
Uất Trì tướng quân đáp: “Vẫn ở bên ngoài cửa cung, lúc chúng thần bắt được hắn, hắn thậm chí còn không thèm chạy, luôn miệng nói mình là hoàng đế là thiên tử, thần thấy có lẽ chỗ này của hắn có vấn đề?”
Uất Trì tướng quân chỉ chỉ đầu mình.
“Đi, chúng ta đi hỏi hắn.”
Quân Kỳ Ngọc kéo Tống Lễ Khanh cùng đi ra ngoài cửa cung, Uất Trì tướng quân thấy bọn họ đi, cũng vội vàng đuổi theo, trước khi đi còn ôm theo đĩa nho.
Đi trên đường, Tống Lễ Khanh nhìn thấy rất nhiều thi thể, binh lính chết không nhiều lắm, đảo lại toàn là người dân vô tội gặp tai bay vạ gió.
Lúc Tiêu Dục hạ lệnh bắn tên, hàng trăm người đã thiệt mạng, xác chết nằm la liệt trên mặt đất, Tống Lễ Khanh chỉ còn cách bước qua, áy náy chắp hai tay.
Miệng y lẩm bẩm: “Xin lỗi, xin lỗi, sớm về miền cực lạc, sớm về miền cực lạc.”
Tiêu Dục quả nhiên còn ở trên đài cao, trên người hắn không có vết thương nào, chỉ là buông thõng ngồi trên mặt đất, long bào hắn lấy làm tự hào nhăn nhúm, còn có vài vết rách, mũ miện rơi xuống một bên, chuỗi ngọc cũng đứt mấy dây.
Thời điểm Quân Kỳ Ngọc và Tống Lễ Khanh đến, Tiêu Dục si ngốc, ánh mắt bất động, đến khi Quân Kỳ Ngọc nhặt mũ miện vuốt thẳng chuỗi ngọc, đội lên đầu Tiêu Dục lần nữa, hắn mới liếc mắt nhìn Quân Kỳ Ngọc.
Quân Kỳ Ngọc vô tội nói: “Nhìn ta làm gì? Không phải ngươi thích mang sao? Chúng ta đều là người thể diện.”
Tiêu Dục im lặng không lên tiếng, chỉ là khóe miệng lại lộ ra một nụ cười khó nắm bắt, không vui cũng không buồn.
“Họ Tiêu, sao ngươi không chạy?”
“Thu lại dáng vẻ đắc ý của ngươi đi, làm ta thấy buồn nôn.” Tiêu Dục tựa hồ mất hết ý chí chiến đấu, “Được rồi, thắng làm vua, thua làm giặc, ngươi giết ta đi.”
“Thắng làm vua, thua làm giặc, hóa ra ngươi còn biết những lời này.” Quân Kỳ Ngọc khẽ cười nói, “Nếu Tiêu gia của các ngươi có thể làm hoàng đế, vì sao người khác lại không thể làm? Ngày nào đó Cảnh Quốc ta suy bại, không chừng cũng bị người khác thay thế, gì mà thiên thu vạn đại, chỉ là tự an ủi mình thôi.”
Tiêu Dục hừ lạnh một tiếng.
“Một tên vô học, mồm còn hôi sữa như ngươi thì biết cái gì?”
“Được, ngươi có hoành đồ bá nghiệp của ngươi, ta không hiểu, nhưng ngươi thử nghĩ xem, tự cổ chí kim, những người gào thét muốn khôi phục tiền triều, có ai làm được?”
Quân Kỳ Ngọc dường như đâm trúng Tiêu Dục, mí mắt hắn giật giật.
“Ngươi nói những lời này thì có ích gì? Muốn khiến ta chết tâm, cầu xin ngươi ư?” Tiêu Dục ngẩng đầu lên nói, “Yên tâm đi, trẫm sẽ không chạy trốn, càng không vẫy đuôi lấy lòng ngươi.”
Quân Kỳ Ngọc dứt khoát ngồi xổm xuống, xếp bằng đối diện với hắn.
“Sao? Ngươi một lòng muốn chết, không muốn khôi phục tiền triều, hoàn thành cơ đồ bá nghiệp của ngươi nữa hả?”
“Khôi phục tiền triều? Ha, ha ha ha ha ha!”
Tiêu Dục cười lớn, cười đến tùy tiện, cười đến lạc giọng mất tiếng, không còn sức mới dừng lại.
Quân Kỳ Ngọc lẳng lặng nhìn, không biết hắn rốt cuộc đang cười cái gì.
“Ngươi thật sự cho rằng ta muốn khôi phục tiền triều sao? Cảnh Quốc các ngươi tọa ủng vạn dặm giang sơn, vạn quốc tới triều, ta sức mỏng lực yếu, dù có xuất hết thủ đoạn, cũng chỉ có thể mê hoặc được mấy tên tầm thường phò tá, ta lấy gì để khôi phục tiền triều? Lấy gì để đấu với ngươi chứ? Ta chỉ là muốn…”
Tiêu Dục dừng lại, liếc nhìn long ỷ tượng trưng cho cửu ngũ chí tôn trên đài cao.
“Ta chỉ là muốn làm hoàng đế một lần, dù chỉ một ngày thôi cũng được.”
Ngay cả Uất Trì tướng quân cũng không nhịn được xen vào: “Đúng là đồ điên.”
“Điên ư? Tất cả những thứ này vốn nên thuộc về ta, dĩ nhiên ta có tư cách được làm hoàng đế một lần rồi. Ta theo mẫu hậu, chạy trốn đến Tây Vực, ngày nào bà cũng dạy ta rằng, ta là con trai trưởng Tiêu gia, là hoàng tộc chính thống, sinh ra để kế thừa ngôi vị, bà lén đưa ta vào kinh thành Cảnh Quốc, dẫn ta xem Huyền Đế tuần hành, cực kỳ có khí thế, tất cả mọi người đều quỳ lạy hắn, cả thiên hạ cũng đang mừng ngươi ra đời…”
Tiêu Dục cười châm chọc, tựa hồ đến bây giờ vẫn không cách nào tiếp nhận.
“Quân Kỳ Ngọc, lúc đó ngươi chỉ là một đứa bé còn nằm trong tã lót, đã dễ như trở bàn tay có được mọi thứ, vậy mà công bằng sao? Mẫu hậu nói với ta, người vốn được vạn dân kính ngưỡng, kim tôn ngọc quý, nên là ta, bà muốn dạy ta thành tài, lật đổ Cảnh Quốc, hoàn thành nghiệp lớn! Ngồi lên long ỷ, làm cửu ngũ chí tôn…… Ta chờ mong rồi lại chờ mong, chờ mình có một cơ hội, nhưng ta không đợi được ngày Huyền Đế tuổi già sức yếu, thậm chí ta còn dùng vu cổ để yếm ngươi, nguyền rủa ngươi chết yểu, Cảnh Quốc không còn người kế vị, ta liền có cơ hội…… Nhưng mạng ngươi lớn, ta không chờ được, ta còn phải làm Thái tử bao nhiêu năm nữa? Đến khi vào quan tài sao?!”
Tiêu Dục kích động đến lồng ngực phập phồng, nhịn không được thở hổn hển, mới nguôi oán hận trong lòng.
Quân Kỳ Ngọc nhún vai nói: “Có lẽ ngươi chờ thêm mấy năm nữa, vu cổ kia sẽ có tác dụng.”
“Bớt dùng tư thái người thắng để nói chuyện với ta, Quân Kỳ Ngọc, ngươi cho rằng ngươi thắng sao?”
Tiêu Dục cười nham hiểm, Quân Kỳ Ngọc trực giác không ổn.
Vừa quay đầu, đã nhìn thấy căn nhà cách đó không xa bốc cháy lớn, sau đó, toàn bộ vương thành Lâu Lan đều chìm trong biển lửa, trong không khí truyền đến mùi dầu hỏa và thuốc nổ gay mũi.