Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Ba ngày sau, quân Tây Bắc Cảnh Quốc giành đại thắng ở thượng nguồn sông Mộc Hà, quân Tiêu gia do Tiêu Thái tử thành lập không chịu nổi một kích trước quân Tây Bắc chinh chiến lâu năm, bị đánh bại, lui binh trăm dặm.
Quân Tây Bắc thu dọn chiến trường, chôn cất binh lính quân địch chết trận, sau đó hạ trại chỉnh đốn tại chỗ.
“Điện hạ, trận này tiêu diệt 3000 quân địch, bắt được 451 người, quân ta hy sinh 329 người, trong đó có một thống soái (bách phu trưởng), ba tiểu chỉ huy (thập phu trưởng), người bị thương tạm chưa đếm hết.”
(*) Bách phu trưởng: đứng đầu 100 người
Thập phu trưởng: đứng đầu 10 người
Uất Trì tướng quân vị mày rậm mặt vuông đang báo cáo ở trong doanh trướng, trình một quyển danh sách lên.
Quân Kỳ Ngọc cởi mảnh vải che mắt, những cái tên bị gạch đỏ bên trên hắn có thể ghép với từng khuôn mặt, từ nhỏ trí nhớ Quân Kỳ Ngọc đã tốt, đã gặp là không bao giờ quên, có điều hắn không dùng để đọc sách, danh sách trong quân lại nhớ rõ ràng, thậm chí mấy người trùng tên hắn cũng có thể phân rõ đến từ doanh nào.
“Chiếu theo trước kia, gấp đôi tiền trợ cấp, thi thể cũng phải đưa về đến nhà.”
“Gấp đôi……”
Uất Trì tướng quân kinh ngạc, tiền trợ cấp của quân Tây Bắc trước kia cũng không thấp, nếu tăng gấp đôi sẽ là một khoản rất lớn.
“Ừ, hiện tại Cảnh Quốc giàu có sung túc, không thiếu bạc, thiếu chính là các binh lính vì nước chết trận, cùng lắm thì thu thêm thuế từ mấy tên phú thương, với bọn họ mà nói không vấn đề gì.”
Quân Kỳ Ngọc đặt danh sách xuống, đeo mảnh vải che mắt lại, hắn muốn khôi phục thị lực như trước kia là không có khả năng, nhưng cũng không khác gì người thường, chỉ là dưới ánh sáng mặt trời hay là nhìn thứ gì lâu vẫn hơi chói mắt, vì vậy Tề Mạc nói tốt nhất là nên đeo thêm vài ngày.
“Điện hạ nhân hậu, mạt tướng bội phục.” Uất Trì tướng quân chắp tay nịnh nọt.
Quân Kỳ Ngọc xì một tiếng nói: “Được rồi, bớt làm bộ trước mặt gia, ngày nào đó ngươi chết trận, gia phát cho ngươi gấp mười lần.”
Uất Trì tướng quân cợt nhả nói: “Hì hì, mệnh thần lớn lắm, chỉ bằng mấy tên lính quèn của Tiêu gia, không lấy được đầu của thần.”
“Đi, ngươi theo ta đến lều quân y nhìn một chút.”
Quân Kỳ Ngọc đứng dậy, Uất Trì tướng quân vội vã đuổi theo, bọn họ bước vào lều quân y, binh lính bị thương đang nằm lập tức muốn đứng dậy tham bái, bị Quân Kỳ Ngọc lớn giọng ngăn lại.
“Bị thương thì đừng động lung tung, các huynh đệ, quân Tây Bắc chúng ta chưa bao giờ câu nệ những lễ tiết này, ngoại trừ chấp hành quân lệnh, vương công hậu duệ quý tộc đều giống nhau, này tên kia, Võ đầu to, nằm xuống, ra dáng giống người bị thương đi.”
Cả doanh trướng đồng loạt cười phá lên, khung cảnh ảm đạm ban đầu nháy mắt náo nhiệt lên.
Quân Kỳ Ngọc chỗ này nhìn một chút, chỗ kia hỏi thăm vài câu, như ai cũng quen biết, có mấy binh lính cấp thấp chưa bao giờ nói chuyện với hắn, nhưng Quân Kỳ Ngọc vẫn có thể gọi tên của bọn họ, vừa thụ sủng nhược kinh vừa thêm phần kính phục.
Quân Kỳ Ngọc đi lại khắp các doanh trướng, trò chuyện một lúc lâu, mới che mắt rời đi, lúc ra ngoài, tình cờ đi ngang qua Tề Mạc.
Quân Kỳ Ngọc dừng lại bên ngoài doanh trướng, Uất Trì tướng quân thiếu chút nữa đụng phải hắn.
“Sao thế điện hạ?”
“Người vừa mới đi ngang qua là ai?” Quân Kỳ Ngọc hỏi.
Uất Trì tướng quân đáp: “Tề thái y ạ.”
“Không đúng.”
Quân Kỳ Ngọc lắc đầu, lại hít không khí.
“Không đúng chỗ nào ạ?” Uất Trì tướng quân khó hiểu nói, “Không phải ngài mời hắn đi theo làm quân y sao? Ngài đừng nói, thái y chính là thái y, huynh đệ chúng ta đều khen y thuật của hắn không ngớt lời đó.”
“Mùi không đúng.”
Quân Kỳ Ngọc ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng quen thuộc, khác với mùi thuốc trên người Tề Mạc.
“Mùi gì ạ?”
“Mùi hương.”
Uất Trì tướng quân cười nói: “Điện hạ, chắc là ngài ở trong doanh trướng ngửi thấy mùi chân lâu, nên ra ngoài cảm thấy không khí trong lành chứ gì?”
Quân Kỳ Ngọc nghiêng đầu hỏi: “Vừa đi qua chỉ có Tề thái y thôi à?”
Uất Trì tướng quân nghĩ một lúc nói: “Hình như còn có một đồ đệ dáng người nhỏ bé đi cùng nữa.”
“Ồ.”
Nhớ một người quá nhiều, nên có lẽ hắn xuất hiện ảo giác, Quân Kỳ Ngọc không nghĩ nhiều nữa.
Tống Lễ Khanh ở xa trong phủ Kỳ Lân, sao có thể ở trong quân doanh được?
Mà vị “đồ đệ dáng người nhỏ bé” kia thấy Quân Kỳ Ngọc rời đi, hạ lều vải xuống, mới để lộ ra gương mặt sáng sủa, không phải Tống Lễ Khanh thì còn là ai?
“May là hắn mù.” Tống Lễ Khanh vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm, “Phi phi phi, ta không phải có ý muốn trù ngươi.”
Tề Mạc nhìn y, buồn cười nói: “Ta nói với ngươi rồi, trà trộn vào quân doanh không phải là kế lâu dài, Thái tử điện hạ nhạy bén, sớm muộn gì cũng phát hiện ra ngươi.”
“Chờ hắn phát hiện ra ta, ta cũng theo đến Lâu Lan rồi, hì hì.” Tống Lễ Khanh cười nói, “Đa tạ Tề Mạc ca ca giấu giúp ta, còn cho ta y phục với đạo cụ nữa.”
Bộ quần áo Tống Lễ Khanh mặc chính là một bộ quân phục, có điều vóc người y nhỏ bé, mặc bộ bình thường cũng rộng thùng thình, thoạt nhìn giống như trẻ con trộm áo người lớn, lê tha lê thê.
Ưu điểm là cái mũ, cúi đầu cái là không thấy mặt đâu, Tống Lễ Khanh rất tự tin, đừng nói Quân Kỳ Ngọc mù, cho dù không mù cũng không nhận ra y.
Nếu đã tới rồi Tống Lễ Khanh cũng không rảnh, y làm thủ hạ cho Tề Mạc, giúp chăm sóc mấy binh lính bị thương.
Y thay thuốc cho một tên lính mặt tròn, nghe bọn hắn ba hoa.
“Thái tử điện hạ của chúng ta tuy ở trên triều đình, nhưng lại mang lòng nhân từ với thuộc hạ, quan tâm chăm sóc cả mấy người thấp kém chúng ta, sau này nhất định là một minh quân thiên thu vạn đại, người người cung kính!”
Nhân từ?
Tống Lễ Khanh chẳng thấy Quân Kỳ Ngọc nhân từ chỗ nào cả, rõ ràng là một đại ma đầu đáng sợ, giết người không chớp mắt.
Nghĩ đến đây, Tống Lễ Khanh bĩu môi khinh thường, không nhịn được cười nhạo thành tiếng.
Tên lính mặt tròn bị thương quay đầu, chất vấn: “Tiểu tử, ngươi cười cái gì? Lẽ nào ta nói sai gì chắc?”
Tống Lễ Khanh hỏi: “Ngươi xác định Thái tử điện hạ nhân từ sao? Lúc luyện binh, hắn chưa từng mắng hay đánh ngươi à?”
“Đánh thì có đánh, còn đá nữa kia, nhưng điện hạ nghiêm khắc với chúng ta, là lo lắng cho tính mạng của chúng ta! Ngươi biết không, điện hạ nhớ tên của từng người trong quân doanh, ngay cả tên vô danh tiểu tốt như ta cũng có thể gọi nhũ danh, ngươi từng thấy vị tướng lĩnh nào, có lòng dạ như vậy chưa?”
Hóa ra biệt danh tên này là Võ đầu to, đầu hắn vừa to vừa tròn, nên người thân thiết đều gọi hắn là Võ đầu to.
Tống Lễ Khanh cảm thấy hắn nói rất có lý, gật đầu tán thành.
“Nhưng điều đó không có nghĩa là tâm địa hắn tốt, hắn chính là một tên bụng dạ độc ác, kiêu căng bá đạo, tự cho mình là đúng.”
“Ngươi đang bất kính với điện hạ đấy!” Võ đầu to tức giận lắp bắp nói, “Xin lỗi đi.”
“Xin lỗi.”
Tống Lễ Khanh thẳng thắn xin lỗi, đều nói tú tài gặp được binh, có lý cũng phải ngậm miệng, y không muốn nói lý lẽ với mấy tên lính lỗ mãng này.
“Không phải xin lỗi ta, mà là đi xin lỗi điện hạ.” Võ đầu to là một tên cứng đầu.
“Ta không thèm đi.”
Tống Lễ Khanh vừa nói, vừa dùng sức băng bó vết thương ở chân cho hắn.
“A ——” Võ đầu to kêu thảm thiết một tiếng, “Ta đi, ngươi ngươi ngươi lấy việc công trả thù riêng!”
Những người khác thấy bộ dáng ăn đủ của hắn, vui vẻ cười ha ha.
“Được rồi Võ đầu to, ngươi bớt phô trương thanh thế lại đi, cứ làm khó người mới.”
Tên bị thương bên cạnh khuyên nhủ một câu, Võ đầu to hừ hừ không nói, ngậm bồ hòn làm ngọt.
Chân Võ đầu to bị thương, không thể cử động, chỉ có thể nằm nhìn Tống Lễ Khanh đi tới đi lui, bấy giờ hắn mới phát hiện, tên người mới này có gương mặt trắng nõn mịn màng, ngũ quan rất thanh tú, đẹp gấp trăm lầm mấy tỷ tỷ hắn tìm trong kỹ viện lúc được nghỉ phép, không khỏi bị hấp dẫn ánh mắt.
Tống Lễ Khanh cảm nhận được ánh mắt này, quay đầu lại mấy lần, đều nhìn thấy Võ đầu to không e dè tí nào, nhìn mình chằm chằm.
“Ngươi nhìn cái gì? Ta làm ngươi bị đau, muốn báo thù à?” Tống Lễ Khanh đi qua, trực tiếp hỏi.
Lúc này Võ đầu to mới hồi thần, giọng nói trở nên dịu dàng hơn: “Ngươi yên tâm, quân gia không phải là người có thù tất báo…… Ngươi là y quan mới đến à? Trông lạ lắm.”
“Ta là……đồ đệ của Tề thái y.”
Tống Lễ Khanh tự bịa cho mình thân phận.
“À à, thì ra là đồ đệ của Tề thái y.” Võ đầu to dừng một chút lại hỏi, “Từ kinh thành tới hả?”
“Đúng, làm sao?” Tống Lễ Khanh nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì, tuy ngươi xuất khẩu cuồng ngôn nhưng quân gia không truy cứu ngươi…..”
Võ đầu to không biết làm sao, mặt đỏ lên, vì thế sắc mặt ngăm đen biến thành không hồng không tím.
“Ta thấy ngươi rất đẹp.”
“Cái gì?”
Tống Lễ Khanh tưởng mình nghe lầm, trong quân doanh toàn là mấy tên đàn ông thô kệch, sao biết đánh giá dung mạo người khác đẹp hay xấu.
“Ta nói, ngươi rất đẹp.” Võ đầu to lanh mồm lanh miệng bày tỏ, trực tiếp hỏi, “Có đối tượng chưa? Nếu không có, làm nhân tình của ta thì sao?”
Mí mắt Tống Lễ Khanh giật giật, đối mặt với lời trêu chọc trắng trợn của tên mãng phu, y có chút không thoải mái.
“Quân gia, ngươi thấy mà, ta là nam nhân.”
Võ đầu to líu lưỡi nói: “Nam nhân thì sao? Cảnh Quốc chúng ta còn có vị hoàng hậu là nam nhân đó thôi, ta nói cho ngươi biết, Thái tử phi trước kia Thái tử điện hạ cưới cũng là nam tử, lẽ nào chỉ có quý tộc nhã sĩ mới có tư cách chơi nam phong? Ngươi đẹp hơn mấy tỷ muội trong thành nhiều, ngươi đi theo ta, ta chắc chắn sẽ đối tốt với ngươi, bổng lộc quân lương đều cho ngươi hết, ngươi thấy được không?!”