Thử hỏi, sau mười năm miệt mài đèn sách, còn có chuyện gì vui hơn mai này đăng khoa?
Ba ngày trước, bảng vàng được công bố, khắp nơi trong kinh thành đốt pháo để chúc mừng. Hôm nay lại càng thêm náo nhiệt, muôn người đổ xô ra đường, bảng nhãn* cưỡi tuấn mã, đội mũ lông công đeo dải lụa hoa đỏ, diễu hành quanh hoàng thành một vòng, để cho trăm họ cùng ăn mừng, thuận tiện lấy chút may mắn.
(*) Bảng nhãn: học vị của người đỗ thứ hai, sau trạng nguyên, trước thám hoa.
Mọi người reo hò, trong lòng mang theo hâm mộ, cung chúc bảng nhãn thăng quan tiến triều.
Nhưng thu hút phần lớn ánh mắt mọi người, không phải là trạng nguyên, cũng không phải là bảng nhãn mà là người đứng cuối thám hoa. Trai gái già trẻ đều háo hức ngóng, muốn nhìn thấy tướng mạo của tân thám hoa.
“Trạng nguyên, bảng nhãn chỉ giỏi mỗi thi cử, duy chỉ có thám hoa lang là vừa có thiên phú lại vừa có dung mạo! Nhân trung long phượng*, càng là hiếm thấy!”
(*) Nhân trung long phượng: Rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường.
Đầu đường cuối ngõ chật ních người, thám hoa lang cưỡi bạch mã lướt qua, chỉ cần liếc mắt một cái đã dẫn đến tiếng gào thét ầm ĩ.
Ngồi trên lưng ngựa là một thiếu niên lang mới chỉ hai mươi tuổi, đầu đội mũ ô sa, mặc quan phục màu xanh cổ tròn, lông mày rậm mắt lá liễu. Giữa ấn đường có một nốt ruồi chu sa, ánh mắt lạnh nhạt, da trắng như tuyết. Dáng người y gầy thẳng, cả người đoan đoan chính chính trong trẻo lạnh lùng, duy chỉ có nốt ruồi nhỏ ở cổ bên trái mới làm tăng thêm chút phong tình kín đáo của y, xứng đáng thanh nhã như diệp, đẹp như gấm.
“Không hổ là thám hoa lang do thánh thượng khâm điểm, dung mạo tuấn tú như vậy, đúng là một trọc thế giai công tử*, không biết cướp mất trái tim của bao nhiêu khuê nữ trong kinh thành rồi….”
(*) Trọc thế giai công tử: công tử tốt đẹp xuất chúng, thanh nhã quý phái giữa trần tục ô trọc hỗn loạn.
“Xưa nay thám hoa hoặc là lấy nữ nhi nhà vương công quý tộc, hoặc là liên hôn với thế gia, tiền đồ vô lượng…..”
“Tiếc là thánh thượng của chúng ta không có tiểu công chúa, chỉ có một người con trai duy nhất. Nghe nói thái tử còn là một bá vương cường đại…”
“Thái tử hay công chúa đều không quan trọng, hoàng thượng còn lập nam tử làm hoàng hậu, làm tiền lệ còn gì.”
“Câm miệng, kẻo rơi vào tội danh hồ ngôn loạn ngữ, vọng ngôn về hoàng gia…”
“Các ngươi không biết hả? Tân thám hoa là con trai của Tống tướng quân đó, tương môn thế gia (gia tộc làm tướng), xuất thân hiển quý!”
“Công tử Tống gia, Tống Lễ Khanh? Nhưng nghe nói y có một người cha nhỏ mở Thanh Liên quán, là một tú bà trứ danh…”
“Còn không phải sao, Tống Lễ Khanh chỉ là con nuôi của bọn họ, nói đúng ra là một cô nhi không rõ lai lịch…”
“Suỵt — tới rồi tới rồi!”
Tiếng nghị luận vang lên không ngừng bên tai, Tống Lễ Khanh không có phản ứng gì.
Y lớn lên trong lời đàm tiếu, thành kiến và chửi rủa, đối với những thứ này y đã quen rồi.
Tống Lễ Khanh tự biết thiên phú của mình bình thường, vì vậy y chăm chỉ học tập hơn người khác gấp mười lần, gian khổ rèn luyện ngày đêm. Mùa hè nóng nực muỗi đốt, mùa đông lạnh giá rét thấu xương. Thức khuya dậy sớm, cố gắng đến mức làm hỏng cả đôi mắt để lại bệnh kín, có ai biết nỗi cực khổ ở trong đó.
Chí ít bây giờ y đã thành công, làm rạng danh gia tộc, không làm mất mặt hai cha, không phụ ngôi nhà cho y che mưa che nắng, cho y ấm áp.
Người dân trong kinh thành rất cởi mở, thầm cho phép các nữ nhi khuê các dồn dập ném những túi thơm và khăn gấm để tỏ lòng ngưỡng mộ, Tống Lễ Khanh nhận được một giỏ tín vật tỏ tình, y mỉm cười gật đầu đáp lại mọi người. Cảm ơn từng người một, nhưng toàn bộ tâm trí y lại đặt ở một chuyện khác, so với lúc đi học còn khiến y vui vẻ tung tăng hơn nhiều–
“Công công.” Tống Lễ Khanh nghiêng người hỏi thái giám trẻ tuổi đang dắt ngựa, “Nghe nói mấy ngày nay, quân Tây Bắc sẽ khải hoàn hồi kinh?”
Tiểu thái giám ngoảnh đầu lại đáp: “Đúng vậy.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, lòng Tống Lễ Khanh khẽ động, vô thức chạm vào chiếc tua rua màu vàng đã phai màu buộc bên hông.
Quân Kỳ Ngọc sắp trở lại! Vị thái tử kim tôn ngọc quý, một tiểu ma đầu nhỏ hơn y hai tuổi.
Tiểu thái giám ân cần nói: “Thám hoa đại nhân yên tâm đi ạ, Tống tướng quân nhất định sẽ bình an vô sự.”
Tống Lễ Khanh không khỏi cảm thấy xấu hổ, cha y cũng giữ ấn soái ở Tây Vực nhiều năm, vậy mà y chỉ một lòng nhớ đến tiểu ma đầu mười năm chưa gặp kia, đúng thật là vô lương tâm.
Y gấp gáp hỏi: “Vậy rốt cuộc khi nào mới có thể về đến kinh thành?”
Tiểu thái giám đáp: “Việc này thì ai biết được ạ? Tất cả tùy thuộc vào tâm tình du ngoạn của thái tử… “
Khi đó Quân Kỳ Ngọc mới năm sáu tuổi, bởi vì bắt nạt cung nữ thái giám trong cung, người người oán trách, nên bị phụ hoàng hắn đuổi đi thư viện học lễ nghi liêm sỉ, vì vậy mới có tình cảm ngồi cùng bàn một năm với Tống Lễ Khanh.
Ngay khi tiểu bá vương này vừa đến thư viện, đã đánh bạn đồng môn, ép Tống Lễ Khanh làm bài tập về nhà cho hắn, làm không ít chuyện ác. Hắn mặc dù bá đạo ngang ngược hỉ nộ vô thường, nhưng lại đối xử với Tống Lễ Khanh không tệ, làm chỗ dựa cho y, kể cả đánh nhau cũng là vì y bị một kẻ ngốc bắt nạt nên mới đánh.
Quân Kỳ Ngọc còn hạ thuốc tiêu chảy cho lão phu tử, dẫn Tống Lễ Khanh cùng nhau trốn học, đến hiện trường kén rể của người ta gây rối, cướp tú cầu bằng lụa của người ta, kéo Tống Lễ Khanh chạy khắp phố.
Chiếc tua rua mà Tống Lễ Khanh đang mang theo bên mình, là do Quân Kỳ Ngọc kéo từ quả tú cầu xuống đưa cho y, mặc dù trông nó đã cũ đến mức bạc phếch nhưng Tống Lễ Khanh cũng không nỡ ném nó đi.
Chuyện cũ rành rành ở trước mắt, sau khi rời khỏi thư viện Quân Kỳ Ngọc liền mất liên lạc, nghe nói hắn bị quản thúc rất nghiêm. Qua mấy năm, hắn lại đi Tây Vực để rèn luyện, Tống Lễ Khanh cũng đi phương Nam học, hai người trời nam đất bắc, từ đó không gặp lại nhau nữa.
Nhưng trong lòng Tống Lễ Khanh luôn có một hình bóng, nhớ nhung suốt mười năm. Mấy ngày nay có không ngớt bà mối đến Tống phủ nói chuyện mai mối, nói chuyện yêu đương nam nữ, cái bóng này càng trở nên rõ ràng, gạt cũng không đi.
“Tránh ra! Tránh ra!” Sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng hét làm cắt ngang suy nghĩ của Tống Lễ Khanh.
“Thái tử hồi kinh!”
Kỵ binh mở đường, bách tính tránh sang, ngay cả đoàn người Tống Lễ Khanh cũng dắt ngựa tránh qua một bên.
Tống Lễ Khanh ló đầu nhìn đội ngũ tiến vào thành, không khỏi cảm thấy hồi hộp và mong đợi.
Quân đội uy nghiêm, quân Tây Bắc giương cao cờ hiệu nước Đại Cảnh và quân Tây Bắc, từng nhóm xe ngựa kéo tù binh và chiến lợi phẩm, biểu dương chiến công hiển hách của bọn họ. Lần khải hoàn này được dân chúng đứng sắp hàng hai bên đường, tự phát quỳ xuống nghênh đón.
Tống Lễ Khanh nhanh chóng nhìn thấy đại tướng quân Tây Bắc, cha nuôi Tống Thanh của y, khuôn mặt phong sương, trên trán có vết sẹo nhưng nhìn tinh thần sáng láng. Tống Lễ Khanh nén kích động muốn thăm hỏi sức khỏe của cha, chờ về đến nhà, cha con họ tự khắc có thời gian bồi dưỡng tình cảm, bình an là tốt rồi.
Mà ở bên cạnh Tống Thanh, là một thiếu niên mặc chiến bào màu đen, ngựa hắn cưỡi là một con hãn huyết bảo mã* nghìn vàng khó cầu.
Thiếu niên không có chút biểu hiện mệt mỏi nào sau một cuộc hành quân dài, hắn nhìn quanh với tinh thần phấn chấn, trong mắt lấp lánh ánh sao, nụ cười phóng túng, kiêu căng ngạo mạn sẵn có.
Chỉ liếc mắt một cái, Tống Lễ Khanh đã có thể ghép hắn với tiểu ma đầu trong trí nhớ: Quân Kỳ Ngọc!
Bất kể tiểu bá vương này đi đến đâu, cũng chói lọi giống như thần mặt trời, nổi bật giữa đám đông.
Tay trái Quân Kỳ Ngọc cầm dây cương, tay phải cầm một sợi xích sắt, đầu kia của xích sắt còn trói một người!
Người này bị xích quanh cổ như chó mèo, còn Quân Kỳ Ngọc là chủ nhân nắm quyền sinh tử. Nhìn ngũ quan hẳn là tù nhân Tây Vực, kỳ lạ chính là, hắn ta bị xích nhưng không tự ái, lại còn có thể cưỡi cùng một con ngựa với Quân Kỳ Ngọc, thậm chí còn nói cười vui vẻ trong lòng hắn, cử chỉ hai người tùy tiện, mối quan hệ mập mờ không rõ.
Tống Lễ Khanh không nhịn được nhìn kỹ, ánh mắt tối sầm lại.
Quân Kỳ Ngọc cưỡi ngựa đi trên phố, cười đùa với đám nô ɭệ, sau đó dừng lại ngay trước mặt Tống Lễ Khanh.
Người cũ gần kề trước mặt, Quân Kỳ Ngọc đã mất đi sự ngây thơ thuở nhỏ, khí chất sắc bén áp đảo người khác, mày kiếm giương lên như phong loan, mắt phượng hẹp dài, cười như không cười nhìn Tống Lễ Khanh.
“Ngươi là thám hoa lang?” Quân Kỳ Ngọc mở lời nói câu đầu tiên.
Tống Lễ Khanh hơi cúi đầu, tim đập loạn.
“Ta là Tống….”
“Ta biết ngươi là Tống Lễ Khanh.”
Hắn còn nhớ y….
Tống Lễ Khanh tâm tình lẫn lộn, nghẹn ngào một lúc, cuối cùng lạc giọng quên cả trả lời.
Chỉ là, Quân Kỳ Ngọc nói tên y, không còn nửa phần tha thiết như hồi còn nhỏ, ngược lại còn xen lẫn một chút……lạnh nhạt chán ghét.
Quân Kỳ Ngọc không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Tống Lễ Khanh, trên người Tống Lễ Khanh có chút cảm giác xa cách, dung mạo tuấn tú, khí chất trong trẻo lạnh lùng, nhưng khi nhìn mình, trong mắt lại tràn đầy dịu dàng.
Nốt ruồi nhỏ trên chiếc cổ mảnh khảnh như ẩn như hiện ở viền cổ áo, hấp dẫn người khác muốn tìm hiểu sâu hơn, dưới lớp cổ áo đó giấu dạng phong tình gì.
Quân Kỳ Ngọc chỉ vào Tống Lễ Khanh nói.
“Cởϊ áσ của ngươi ra.”
Tống Lễ Khanh bất ngờ không kịp đề phòng: “Cái gì? !”
Không chỉ Tống Lễ Khanh, tất cả mọi người đều bị sốc, dưới ánh nhìn của mọi người, hành vi này của thái tử không khỏi quá càn rỡ, lại còn trêu chọc thám hoa lang trên đường phố.
Sau ngần ấy năm rèn luyện, tên tiểu ma đầu này chẳng những không thay đổi tính liều lĩnh, ngược lại còn mãnh liệt hơn, trở nên … ngang ngược hư hỏng như vậy.
“Ta thích… Cái áo choàng này của ngươi, cởi xuống cho ta.” Quân Kỳ Ngọc trêu chọc, “Ngươi không muốn cho sao?”
Tống Lễ Khanh biết, Quân Kỳ Ngọc đã ở trong phủ Tây Hải mười năm, tiếp xúc với những kẻ man rợ vô học, bị tai mắt ảnh hưởng, lại được thiên kiêu ngàn sủng, nên đã dưỡng ra loại tính tình không kiêng nể gì cả này.
Giống như khi còn là một đứa trẻ, lần đầu tiên gặp nhau ở thư viện, hắn không nói đạo lý tuyên bố rằng Tống Lễ Khanh “thuộc về hắn”.
Nhưng Tống Lễ Khanh không tức giận, người ngoài không hiểu, thực ra bản tính Quân Kỳ Ngọc rất thẳng thắn, trong mắt Tống Lễ Khanh hắn vẫn thẳng thắn và đáng yêu như cũ.
Y điềm đạm nói: “Thái tử điện hạ xin tự trọng.”
“Tự trọng?” Quân Kỳ Ngọc ngang ngược không hề giảm bớt so với năm đó, “Ngươi nhìn nơi nào, gia muốn cái gì đều có thể có được, muốn một bộ quần áo của ngươi thì sao? Đừng nói quần áo, ngay cả ngươi…”
Lúc này, nô ɭệ ngồi trước Quân Kỳ Ngọc nở nụ cười yêu kiều thủ thỉ nói với Quân Kỳ Ngọc một câu.
Quân Kỳ Ngọc gật đầu, thay đổi chủ ý: “Hồ Nô Nhi nói hoa đỏ của ngươi nhìn rất đẹp, ngươi đưa cho hắn chơi đi.”
Lòng Tống Lễ Khanh trầm xuống, dải lụa hoa này là vinh dự do chính hoàng đế ban tặng, để chúc mừng bọn họ đề tên bảng vàng, sao có thể tùy tiện đem cho người khác làm đồ chơi?
Y còn chưa kịp từ chối, Quân Kỳ Ngọc đã dứt khoát rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm vụt bay, nháy mắt hất tung dải hồng trù ra.
Quân Kỳ Ngọc vươn tay chộp lấy dải hồng trù, diễu võ dương oai.
Tống Lễ Khanh nắm lấy đuôi dải lụa, vội vàng nói: “Điện hạ, đây là lần đầu tiên thần vào cung diện thánh, thất lễ trước điện là tội lớn, thỉnh điện hạ tạm thời trả lại cho thần……….Sau này tặng cho điện hạ được không?”
“Ta cứ không đấy, Hồ Nô Nhi thích nó, đó là vinh hạnh của ngươi.” Quân Kỳ Ngọc quát hỏi, “Ngươi còn không buông tay ra?”
Tống Lễ Khanh cắn môi, kiên định lắc đầu.
Giữa lúc giằng co căng thẳng, đại tướng quân Tống Thanh cưỡi ngựa tới, mở miệng giải vây giúp Tống Lễ Khanh: “Thái tử đã quen làm theo ý mình, đây không phải phủ Tây Hải, mà là hoàng thành, ở giữa đường phố mạo phạm tân thám hoa lang e rằng không thích hợp lắm, mất mặt mũi hoàng gia.”
Trong quân, Tống Thanh là cấp trên của Quân Kỳ Ngọc, đồng thời kiêm chức vụ giám sát thay hoàng đế, ở Tây Bắc dạy hắn bản lĩnh, chiếu cố rất nhiều. Sau khi nghe những lời này Quân Kỳ Ngọc mới thu liễm lại.
“Hừ.” Quân Kỳ Ngọc quay đầu ngựa lại, “Giỏi lắm, đây là ngươi tự tìm……..Hồ Nô Nhi, ngươi xuống đi.”
Hồ Nô Nhi ngoan ngoãn xuống ngựa.
Quân Kỳ Ngọc ném xích sắt lại, thúc hai chân một cái, con ngựa đẫm mồ hôi lập tức phi nước đại, Tống Lễ Khanh suýt chút nữa bị kéo ngã, không còn cách nào khác đành phải nắm lấy dây cương ngựa, chạy theo nó.
Quân Kỳ Ngọc quay đầu lại nhìn, thấy Tống Lễ Khanh hoang mang sợ hãi, mất cả phong thái thì bật cười.
“Ha ha ha, đúng lúc ngươi cũng muốn tiến cung, ta cũng tiến cung, đừng có ngã gãy chân nhé thám hoa lang!”
Tống Lễ Khanh im lặng không lên tiếng, nhìn bóng lưng giơ roi giục ngựa trước mặt, dung túng cho hành vi làm xằng làm bậy của hắn.
Nghe cha nói, lúc Quân Kỳ Ngọc được một tuổi, một cái liền ôm lấy Tống Lễ Khanh không chịu buông, gặm loạn khắp nơi, có lẽ sâu xa đâu đó, hai người họ đã định sẵn duyên phận.
Giờ khắc này Tống Lễ Khanh càng chắc chắn, sự ngưỡng mộ y dành cho Quân Kỳ Ngọc chưa bao giờ thay đổi, nó chỉ có tăng chứ không giảm.
Nhưng tại sao Quân Kỳ Ngọc lại đùa bỡn y, y thực sự không hiểu nổi.
Người áo xanh người áo đen, ngựa một trắng một đỏ, ở giữa kéo một dải hồng trù, phi nước đại vào cửa cung nguy nga, hình ảnh mỹ lệ hài hòa. Là thiếu niên lang tiên y nộ mã, đường làm quan rộng mở.
Sau khi tiến vào cung, Quân Kỳ Ngọc vẫn thúc ngựa chạy không ngừng, tung hoành trong cung, hắn là thái tử kim tôn ngọc quý, không một ai dám cản hắn lại.
Sự chật vật của Tống Lễ Khanh đều bị toàn bộ cung nữ thái giám nhìn thấy, cho đến khi gần đến điện Thái Hòa, Quân Kỳ Ngọc mới dừng lại, giao dây ngựa cho thái giám.
“Chăm sóc nó cho tốt, dùng cỏ tươi non nhất, nó mới đến Trung Nguyên nên chưa quen.”
Quân Kỳ Ngọc phân phó xong, thái giám cung kính nhận lệnh.
Tống Lễ Khanh ghé mắt, thứ mà Quân Kỳ Ngọc nhận thức, dù là nô ɭệ hay ngựa cũng vô cùng trân trọng nâng niu.
Trừ mình.
Tống Lễ Khanh thu hồi ánh mắt ghen tị, chỉnh trang lại dáng vẻ, chuẩn bị diện thánh.
“Tống Lễ Khanh.”
Quân Kỳ Ngọc đột nhiên gọi y, sải bước lại gần, Tống Lễ Khanh theo bản năng lùi về sau nửa bước, Quân Kỳ Ngọc đã cao hơn y một cái đầu.
“Ta sẽ không lấy ngươi, chờ lát nữa thượng triều, tốt nhất là ngươi nên hủy bỏ hôn ước đi.” Quân Kỳ Ngọc lạnh giọng nói.
Tống Lễ Khanh không rõ nội tình.
Hôn……..Hôn ước?!