Hàng ngàn người hâm mộ la ó đánh dấu sự trở lại sân vận động General Motors Place ở Vancouver của Ty. Hàng tá biểu ngữ treo trên khán đài, ý kiến bày tỏ đi từ “Thánh Sa Ngã” và “Thánh là một kẻ Phản Bội” cho tới câu ưa thích nhất theo cá nhân Ty, “Cút Đi, SAVAGE.”
Trong bảy mùa giải, anh đã mặc áo thi đấu của cầu thủ Canucks. Trong năm năm cuối cùng đã có một chữ C[1] ngay dưới vai trái, và anh đã được đối xử như một chiến binh anh hùng. Như một ngôi sao. Mùa giải này anh vẫn đeo một chữ C, chỉ là anh đã đánh đổi chú cá voi sát thủ[2] thành một con cá hồi quất bóng bằng đuôi. Các cầu thủ lúc nào chả được chuyển nhượng. Ít nhất anh đã không đợi tới ngay trước hạn chót để chấp nhận đề nghị cho thêm tiền và - một thứ giá trị hơn vàng vô vàn lần - một cơ hội đoạt cúp tốt hơn. Trong không chỉ một mùa giải mọi người đều biết rằng anh không vui vẻ với ban quản lý đội Vancouver và các hướng dẫn từ đội ngũ huấn luyện viên của họ. Rồi, không lâu sau Giáng Sinh, đội trưởng của Seattle, Mark Bressler, bị dính vào một vụ tai nạn xe khủng khiếp và đội bóng thiếu vắng người lãnh đạo. Ban tổ chức Seattle đã trao cho Ty một lời đề nghị mà anh không cảm thấy là mình có thể từ chối và anh đã chuyển nhượng. Có rất nhiều người trên báo chí và toàn bộ đất nước Canada, gồm cả cha anh, nghĩ rằng anh nên cảm thấy khổ sở - như một kẻ phản bội. Nhưng anh không cảm thấy thế. Ít nhất tối nay người hâm mộ cũng không ném đồ vào anh, một việc cũng khá sốc khi xem xét đến việc họ cảm thấy bị phản bội thế nào với việc anh đào ngũ xuống phía nam tận 120 dặm.
[1] Captain: Đội trưởng. - ND
[2] Biểu tượng của đội Vancouver Canucks. - ND
Một nụ cười nhếch khóe môi anh lên khi anh ấn mũ bảo hiểm vào đầu và trượt về hướng mặt băng trung tâm để đối đầu với đồng đội trước đây của mình, Markus Naslund. Anh trượt qua vòng tròn chính giữa hai lần lấy may rồi dừng lại ở chính giữa.
“Thế nào Nazzy, nhở?” anh hỏi.
“Cút đi, Thánh,” Markus nói qua nụ cười toe toét.
Ty bật cười. Anh thích Nazzy. Kính trọng khả năng trên băng của cậu ta, nhưng việc của anh tối nay là khiến cậu ta ước gì đã ở nhà. Ty biết đối thủ còn rõ hơn anh biết các cầu thủ trong đội của chính anh, đã chơi với họ còn lâu hơn, nhưng đội Chinooks có tỷ lệ tấn công phòng thủ tốt nhất liên đoàn cùng lúc chỉ số ưu thế trên sân của họ chiếm đến một phần tư số bàn thắng ghi lúc hơn người. Khi đội Chinooks bùng nổ, họ thống trị mặt băng bằng tốc độ, sức mạnh thô bạo, và cảm quan khúc côn cầu.
Nhưng đêm đó ở Vancouver, có thứ gì đó kỳ quái trong không khí. Ty không quá tin vào xúi quẩy. Phải rồi, anh luôn trượt qua vòng tròn chính giữa hai lần trước khi bước vào nó, nhưng anh thực sự không phải một gã mê tín. Anh tin vào kỹ năng hơn là một vận rủi vô hình nào đó. Anh là một trong một nhúm những cầu thủ cạo râu trong mùa tranh giải.
Dù vậy rõ ràng là có thứ gì đó quái gở ở trận đấu này. Từ cú rơi bóng đầu tiên, mọi thứ không xoay về hướng có lợi cho Chinooks. Cầu thủ phòng ngự vất vả lắm mới chuyển bóng lên cho hàng tấn công được, và giống phần còn lại của đội, Ty không thể tìm thấy một nhịp điệu gắn kết. Anh nghiền nát khung thành nhưng gặp khó khăn trong việc đưa bóng vào vị trí ghi điểm.
Các cú đánh cứ nảy vào khung thành và đến giữa hiệp hai trận đấu biến thành khúc côn cầu cổ. Sam Leclaire và cầu thủ tán công Andre Courture dành phần lớn thời gian trong khu phạt vì những cú vấp, thúc tay, chém, và đập lộn “một cách ngây thơ” trong các góc.
Trong những giây cuối cùng của trận đấu, Ty cuối cùng cũng lấy lại phong độ và lao vút qua mặt băng cùng một quả bóng ở lưỡi gậy. Anh biết thủ môn đội Vancouver bắt bên trái và anh nhằm bên phải. Tiếng shhh-shh từ lưỡi giày của anh bị át xuống bởi tiếng nện rền vang trong đầu anh và đám đông la ó. Anh đẩy cây gậy lại và nhằm vào lỗ năm của Luongo. Lưỡi dao rạch xuống và đập nát mặt băng. Ty quan sát trong hoài nghi khi quả bóng trượt rộng và tiếng còi cuối cùng vang lên. Điểm số: Seattle - 1, Vancouver - 2.
Nửa tiếng sau, Ty ngồi trong phòng thay đồ của đội khách nhìn chằm chằm vào tấm thảm giữa hai bàn chân trần. Anh có một chiếc khăn tắm quấn quanh eo và một chiếc quanh cổ. Các đồng đội của anh đứng trước tủ đồ của họ, tháo khăn và mặc đồ cho chuyến bay về nhà. Điều duy nhất tốt đẹp đến từ tối nay là chuyện huấn luyện viên Nystrom đuổi báo chí ra khỏi phòng thay đồ.
“Chúng ta sẽ bỏ trận đấu đó lại phía sau,” huấn luyện viên Nystrom nói khi ông đi vào phòng, ông thọc tay vào túi quần dài. “Các huấn luyện viên khác và tôi sẽ xem băng thi đấu và cố tìm hiểu cái quái gì đã diễn ra tối nay. Khi chúng ta gặp lại Vancouver vào thứ Bảy, chúng ta sẽ được chuẩn bị tốt hơn.”
“Trận đấu đã bị ám quẻ,” Vlad “Xiên qua” Fetisov nói khi xỏ chân vào quần.
Tiếp đó tân binh Logan Dumont làm dấu chữ thập. “Tôi cũng cảm thấy như thế.”
Ty đứng dậy và kéo khăn tắm khỏi cổ. Vẫn còn quá sớm trong vòng đấu để sợ hãi. “Một trận đấu tệ không làm nên một mùa giải tệ, và điều đó cũng không có nghĩa chúng ta bị ám quẻ.” Trong lúc tập, họ chạy như một chiếc máy trơn dầu, không thể đánh bại. Trong đêm đấu, họ không gắn kết lắm, và Ty chỉ nghĩ ra được một cách để xoay ngược chuyện này. “Đêm poker nhé,” anh nói. “Tôi sẽ quay lại với tất cả các cậu ở chỗ cũ, giờ cũ. Mang tiền mặt và chuẩn bị thua cuộc đi.” Đội Chinooks yêu poker và chẳng có gì sánh được với tình yêu poker để truyền cảm hứng cho một chút gắn bó đồng đội. Khi Ty còn là tân binh, các cầu thủ khác đã đưa anh tới một câu lạc bộ thoát y để làm lễ kết nạp. Khi anh được chuyển nhượng tới Vancouver, họ gắn kết ở Mugs và Jugs[3]. Ty chưa từng đặc biệt thích các câu lạc bộ thoát y. Mỉa mai thay khi xem xét đến chủ nhân hiện thời của đội Chinooks.
[3] Một câu lạc bộ thoát y. - ND
Anh thả khăn tắm xuống và rê tay qua mái tóc ướt đẫm. Sáng nay anh đã nghe nói rằng cô vợ góa định bán họ cho con trai của Virgil, Landon. Theo những gì ít ỏi Ty biết về con trai Virgil, anh đoán chừng Landon là một con rối khổng lồ. Nhưng anh cũng cho là được sở hữu bởi một con rối còn hơn là một bà vợ cảnh khù khờ.
“Ai sẽ mang xì gà?” cầu thủ phòng ngự Alexander Devereaux hỏi khi cài khuy áo vét.
“Logan,” Ty trả lời và hạ tay xuống chiếc khăn tắm thắt nút ở eo anh. “Và xì gà Cuba đấy, nhớ?” Tấm khăn dày rơi xuống chân anh và anh mở chiếc túi thể thao đặt trên ghế băng ra. Anh đẩy một số Playboy cũ mà Sam đã cho anh sang bên và cầm một chiếc quần lót sạch. Dù cho anh thực sự không có thôi thúc cháy bỏng muốn nhìn cô Duffy lõa lồ, anh chắc cũng sẽ ngó qua nó khi về nhà.
“Tôi ư?” Logan lắc đầu. “Sao lại là tôi?”
“Vì cậu là tân binh,” Sam trả lời một cách hiển nhiên.
Ty mặc chiếc quần lót đen của anh vào và chỉnh lại chiếc quần lót. Báo chí Vancouver sẽ đợi anh và anh không hề mong ngóng chuyến đi từ phòng thay đồ tới xe buýt. Các phóng viên thể thao từng rất hung ác khi anh được chuyển nhượng. Anh không mong tối nay họ sẽ nương tay với anh.
Và anh đúng. Anh đi được ba bước ra khỏi phòng thay đồ trước khi câu hỏi đầu tiên bắn vào anh.
“Tối nay đội Chinooks chỉ có mười sáu cú tán công vào gôn. Chuyện gì đã xảy ra với ‘Đội Bắn Tỉa’ vậy?” một phóng viên từ tờ Vancouver Sun hỏi, ám chỉ bộ tấn công Ty, Daniel Holstrom, và Walker Brookers. Ty lắc đầu và tiếp tục bước đi. “Đây không phải đêm của chúng tôi.”
“Đội ngũ đang quá rối loạn và sắp bị rao bán,” một phóng viên khác bình luận, “điều đó hẳn phải ảnh hưởng tới phong độ và cơ hội giành cúp của các anh.”
“Mùa giải vẫn còn sớm.” Anh nhếch một bên mép và không hề lỡ nhịp chân. “Tôi không lo về việc đó,” anh nói dối.
“Savage! Đồ phản bội. Cảm giác được một phụ nữ sở hữu thế nào?”
Anh bước đều chân.
“Tôi nghe nói cô ta sẽ sơn hồng phòng thay đồ của các anh.”
“Không. Con cá hồi chứ,” một phóng viên khác đế vào. “Và cho tai thỏ lên biểu tượng con cá của các anh.”
“Cô ta có đeo đuôi thỏ lúc ký séc không?” Điều đó khiến tất cả bọn họ cùng bật cười.
Dù những lời nói đó chẳng buồn cười tí nào, nhưng Ty vẫn nhếch môi và cười ha hả với các phóng viên. “Tôi không quan tâm Hoa Hậu Tháng Một mặc gì khi cô ấy ký séc cho tôi. Miễn cô ấy ký séc là được.”
“Thế còn thông báo cô ta đang thảo luận chuyện bán đội tuyển thì sao?”
“Chẳng biết gì về nó hết.” Trừ rằng anh hy vọng nó sẽ xong sớm. Các thương thuyết kéo dài sẽ ảnh hưởng tới đội bóng. Anh giơ một tay lên và bước khỏi cửa sau của sân vận động. “Chào tạm biệt các anh.”
Là Hoa Hậu Tháng Bảy chứ. Cô đã là Hoa Hậu Tháng Bảy.
“Chuyện cô là một kẻ đào mỏ vô liêm sỉ còn chưa đủ. Cô còn biến đội tuyển của cha tôi thành một trò cười. Cô đúng là một nỗi nhục.”
Faith ngước lên khỏi mục thể thao trên bàn trước mặt cô. Nếu Ty Savage định bình luận chế giễu cô, ít nhất anh ta cũng phải nói đúng tháng chứ. “Cha anh đã trao cho tôi đội bóng,” cô chỉ ra. “Ông ấy không hề thấy nhục nhã bởi tôi.”
Landon Duffy cau mày đối diện cô bên kia bàn. Anh ta trông quá giống cha mình đến mức khiến cô bối rối, nhưng cùng lúc đôi mắt xanh xám băng giá của Virgil có thể rất giảo hoạt, đôi mắt của Landon chỉ lạnh lẽo. Và tối nay chúng thẳng thừng lạnh giá, cho cô biết chính xác anh ta phẫn nộ đến mức nào khi phải trả một trăm bảy mươi triệu đô la cho một đội tuyển mà anh ta xem là của mình, “Ông ấy là một ông già suy yếu và dễ dàng bị thao túng.”
“Không dễ lắm đâu, không thì chúng ta đã không ở đây. Anh đáng ra đã có đội bóng thay vì tôi.” Landon là một trong số ít người áp đảo được cô. Rất đáng sợ, nhưng điều đó không có nghĩa cô phải biểu hiện ra. Cô ngước sang trái nhìn luật sư của cô. Cô không phải ở đây hôm nay. Luật sư của cô đáng ra có thể xử lí tất cả mọi chuyện, nhưng cô không muốn Landon biết anh ta làm cô sợ. “Hãy làm cho xong chuyện này đi.”
Luật sư của cô đẩy một ý định thư qua bàn cho Landon và đội luật sư của anh ta. Khi họ xem nó, Faith nghĩ đến lời khuyên của luật sư của cô rằng họ nên xem xét những lời đề nghị khác nữa. Anh ta đã nói gì đó về việc lợi thế thuế lâu dài, chi phí điều hành cố định, hệ thống lương, và buôn bán chéo sẽ thu hút những chủ sở hữu tiềm năng khác và nâng giá lên. Faith không có hứng thú với tiền. Chỉ thích việc cô chấm dứt được mọi giao dịch tương lai với nhà Duffy mà thôi.
Nếu Landon mà là một người khác, một con người tử tế hơn, cô hẳn đã trao luôn đội bóng cho anh ta. Năm mươi triệu đô la mà Virgil để lại cho cô là quá đủ rồi. Nhưng, cô cho là, nếu Landon mà là một con người khác, một người tử tế, cha anh ta hẳn đã để đội Chinooks lại cho anh ta ngay từ đầu. Và nếu Virgil mà là một người khác, một người vị tha hơn, ông hẳn đã không bảo đảm rằng con trai ông phải trả giá đắt cho mối quan hệ bất đồng của họ.
Faith đứng dậy và vuốt phẳng những nếp nhăn trên chiếc váy bằng lông lạc đà của cô. “Tôi sẽ để các anh thảo luận chi tiết.” Cô cầm lấy chiếc áo khoác len đỏ khỏi chiếc ghế bên cạnh. Cô quay sang luật sư của mình và nói, “Tôi sẽ ở văn phòng đội Chinooks trong một buổi họp với ban quản lý để cho họ biết về quyết định của tôi.” Cô không biết các huấn luyện viên hay một thành viên ban quản lý nào, nhưng cô cho rằng họ đáng được biết những chuyện đang diễn ra. Và cô cho là cô ở vị trí phải nói cho họ thay vì để họ nghe tin đó từ luật sư của cô hoặc từ các phương tiện truyền thông. Cô sẽ nói với họ rằng đội bóng có ý nghĩa thế nào với Virgil, và trấn an họ rằng họ sẽ nằm trong bàn tay thành thạo của Landon. Dù cô vô cùng ghét Landon, điều đó vẫn là sự thật. “Gọi cho tôi khi mọi người xong việc ở đây nhé.”
Landon ký tên với một nét bay bướm rồi ngẩng lên. “Chắc chắn đừng có mang thứ gì ra khỏi tòa nhà đó đấy. Chẳng có thứ gì ở đó thuộc về cô hết đâu.”
Chúa ơi, những lời bóng gió liên miên của hắn ta ám chỉ cô là một tên trộm thật khó chịu, nhưng cô sẽ không phải chịu đựng điều đó lâu nữa.
“Mọi thứ ở đó đều thuộc về tôi cho tới khi chúng ta ký giấy tờ cuối cùng và tôi nhận được tiền từ anh.”
“Cứ nhớ những gì tôi đã nói đấy, Layla,” anh ta thêm vào, dùng nghệ danh của cô. Cô nắm lấy ví của cô trên bàn và ép nó vào cảm giác hỗn loạn đang xoắn chặt thành nút trong bụng cô. Cô từng xử lí những kẻ như Landon trong phần lớn cuộc đời mình. Những kẻ thấp kém thấy khó chịu trước cả sự hiện diện đơn thuần của cô thậm chí vào những lúc họ lột trần cô bằng ánh mắt hau háu. Bất kể cô mặc một chiếc áo len che kín từ cằm tới cổ tay và váy cô chạm quá đầu gối, với họ cô sẽ luôn là một vũ nữ thoát y cởi quần áo đổi lấy tiền. Bất kể cô là chủ tịch một tổ chức từ thiện quyên tiền cho những người kém may mắn hơn. Họ phẫn nộ với cô vì dám thở chung bầu không khí của riêng họ.
Đầu lưỡi cô đã chực muốn quát vào mặt Landon. Cô có thể cảm thấy Layla đang trồi lên bề mặt để văng tục và gây lộn. Nhưng đó là thứ Landon muốn, và cô gần như có thể nghe thấy Virgil thì thầm vào tai cô. Landon là một con rệp đáng chết. Đừng để nó thắng. Đừng để nó thấy nó áp đảo được em. Faith cắn chặt răng và miệng cô cong thành một nụ cười thoải mái, một mánh mà cô đã học được từ khi thành vợ Virgil. Cô lắc đầu như để nói anh ta không thể khiến cô bận lòng, và đuôi tóc của cô lướt nhẹ qua vai. Cô không muốn để Layla thoát ra. Layla rất rắc rối, và Faith không muốn Landon chiến thắng. “Chúc các anh một ngày tốt lành.”
Đế đôi cao gót da báo Christian Louboutin của cô gõ lên sàn nhà gỗ của văn phòng luật. Cô đóng cửa lại sau lưng và hít một luồng không khí trong lành vào sâu trong phổi. Đóng lại rồi. Lâu lắm rồi cô đã không để Layla ra. Không kể từ sau khi cô phải giả vờ thích được đàn ông nhét tiền vào chiếc quần lọt khe của cô. Layla là một chiến binh và chiến đấu vì sống còn, và cô ta sẽ bảo Landon xéo đi cho khuất mắt.
Cô đẩy người rời khỏi cửa và luồn tay qua ống tay áo khoác. Một trong những ích lợi của việc bán đội tuyển là cô thoát được khỏi Landon và gia đình anh ta. Không còn phải lần đường qua cái mạng lưới quạu quọ đấy nữa.
Chuyến đi tới Key Arena mất hai mươi phút và cho Faith thêm vài phút để tự bảo mình cô đang làm điều thích hợp. Virgil đã để lại đội Chinooks cho cô, không phải Landon, nhưng ông hẳn có ý bảo cô bán đội tuyển cho con trai ghẻ của cô. Phải không nhỉ? Hay ông sẽ tức giận trước quyết định của cô? Cô không biết được, và cô ước gì Virgil đã trò chuyện với cô về điều ấy trước khi ông chết.
Một cơn mưa bụi lạnh giá phủ ướt kính chắn gió của chiếc Bentley khi cô quành vào gara đỗ xe và vào bãi đỗ. Văn phòng đội Chinooks ở tầng hai, và tất cả mọi người đều đang ngồi khi cô đi vào phòng. Sau đám tang Virgil, cô nhận diện được đa số những người đàn ông đang ngồi ở chiếc bàn dài. “Xin chào,” cô nói khi đi tới một chiếc ghế trống ở chính giữa. “Tôi hy vọng mình không bắt các anh đợi,” cô thêm vào, dù cô biết mình đến vừa đúng giờ.
“Không hề.” Tổng giám đốc Darby Hogue đứng dậy và đưa tay ngang qua bàn. Đôi mắt nâu của anh ta cũng ấm áp như lòng bàn tay anh ta vậy. “Cô khỏe chứ?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Điều này cũng không hẳn đúng. Cô nhớ Virgil mỗi ngày, và có một hố lớn trong tim cô. “Cảm ơn vì hỏi thăm.”
Darby giới thiệu lại tất cả mọi người trong phòng, bắt đầu với ban giám đốc, tiếp tục quanh bàn để kéo đến cả đội ngũ nhân viên quản lý khúc côn cầu và kết thúc ở đội trưởng to con của đội Chinooks đang ngồi ở tít cuối bàn. Tám người đàn ông dữ dội và cô. Vài người dữ dội hơn những người khác. Hoặc phải nói, một người dữ dội hơn hẳn những người khác.
Lần trước cô nhìn thấy Ty Savage, anh ta có vẻ văn minh hơn nhiều, trong bộ vét hàng hiệu. Hôm nay đôi mắt xanh nguy hiểm của anh nhìn cô qua bàn từ dưới hàng lông mày đen, và anh ta trông chẳng hề văn minh tí nào. Hai cánh tay khoanh lại trên lồng ngực cơ bắp che trong chiếc áo phông trắng. Dòng chữ “Đội khúc côn cầu Chinooks” được in màu đen dọc một ống tay dài. Mới chỉ quá trưa mà râu anh ta đã mọc lởm chởm rồi. “Xin chào, anh Savage.” Sao đội trưởng của đội lại cần có mặt trong buổi họp thì cô không biết. Mặc dù cô cho là điều đó cũng chẳng quan trọng.
Một khóe miệng của anh ta nhếch lên, như thể cô khiến anh ta thích thú. “Cô Duffy.”
Cô đặt ví lên bàn và cởi áo khoác ra. Một huấn luyện viên nhỏm dậy và giúp cô. “Cảm ơn anh,” cô nói khi anh ta treo nó lên trên lưng ghế của cô. Cô kéo hai ống tay áo dài của chiếc áo len màu kem xuống để che hai cổ tay và hướng sự chú ý của mình vào các khuôn mặt ở quanh cô. “Người chồng quá cố của tôi rất yêu đội bóng này. Ông ấy yêu khúc côn cầu và thường nói chuyện về các vụ chuyển nhượng, tỉ số trung bình và các vụ giao dịch trung gian. Tôi đã lắng nghe ông ấy nhiều giờ liền, nhưng tôi chưa bao giờ hiểu ông ấy đang nói về điều gì.”
Cô vuốt phẳng lưng váy và ngồi xuống. “Đó là lý do tôi quyết định bán đội tuyển cho một người có cùng niềm đam mê cho môn thể thao này như Virgil.” Một cục nghẹn hình thành trong họng cô và cô tự hỏi lại có phải mình đang làm việc đúng đắn hay không. Cô ước gì mình chắc chắn. “Nửa tiếng trước, Landon Duffy đã ký một ý định thư để mua quyền kinh doanh.” Cô mong có tiếng vỗ tay. Gì đó. Cô nhìn ngang bàn tìm vài dấu hiệu nhẹ nhõm, nhưng kỳ cục thay, cô chẳng thấy gì. “Khi vụ mua bán kết thúc, chúng ta sẽ tổ chức một buổi họp báo.”
“Khi nào vậy?” Huấn luyện viên Nystrom hỏi.
“Vài tuần nữa.” Cô khoanh tay trên chiếc bàn trước mặt. “Landon bảo đảm với tôi rằng sẽ không có gì thay đổi hết.”
Có ai đó cuối bàn nói, “Chúng tôi nghe nói anh ta đang nghĩ đến việc chuyển đội bóng đi.”
Faith đã không nghe nói đến điều đó. Nếu chuyện đó xảy ra, Virgil sẽ đội mồ sống dậy mất. “Anh nghe chuyện đó lúc nào?”
“Sáng nay tôi đã nhận được một cuộc gọi từ Sports Center hỏi xác nhận chuyện đó.”
“Anh ta đã không nhắc đến chuyện đó, nên tôi cho rằng anh ta có kế hoạch để yên đội tuyển ở Seattle này.” Cô lắc đầu. “Sao anh ta lại chuyển đội chứ?”
“Tiền,” Darby giải thích. “Chúng ta vẫn đang hồi phục lại từ vụ đóng cửa, và một thành phố khác có thể trao cho anh ta một sân vận động mới với mức nhượng quyền tốt hơn và chi phí nhân công thấp hơn. Một thành phố mới có thể mang đến cho anh ta các hợp đồng truyền hình có lợi hơn và các mức thuế ưu đãi tốt hơn.”
Cái cau mày làm trán Faith nhăn lại và cô ngồi tựa lưng vào ghế. Cô biết về vụ đóng cửa NHL 2004-2005. Cô và Virgil đã cưới được một thời gian ngắn, và cô nhớ ông đã bay tới gặp liên đoàn cầu thủ, và tình thế bế tắc đã dẫn đến việc trì hoãn toàn bộ mùa khúc côn cầu đó. Cô nhớ lại rất nhiều từ chửi thề. Tệ hơn hẳn những gì cô từng nghe ở bất kỳ câu lạc bộ thoát y nào.
Cánh cửa dẫn vào phòng họp mở ra và Landon bước vào, theo sau bởi hai luật sư. Cô không ngạc nhiên lắm khi thấy anh ta. “Cô đã nói xong với họ tin tốt lành chưa?” anh ta hỏi, đầy tự mãn, như thể anh ta là một thiên thần báo thù được gửi tới để cứu đội Chinooks khỏi móng vuốt của cô vậy.
Cô đứng dậy. “Chúng tôi vẫn đang thảo luận chi tiết.”
“Tôi sẽ tiếp quản từ đây,” anh ta nói, nghe giống vị CEO trong bộ vét bốn nghìn đô.
“Anh chưa sở hữu đội tuyển đâu, Landon. Tôi không tin anh có thể thảo luận một cách hợp pháp bất kỳ chuyện gì.”
Anh ta vẫy tay, gạt cô đi. “Xéo đi.”
Cô thấy má mình nóng bừng. Vì tức giận hoặc nhục nhã, cô không biết. Có lẽ cả hai. Cô đứng hơi thẳng hơn và ưỡn vai. “Nếu anh muốn nói chuyện với các huấn luyện viên và nhân viên, anh sẽ phải đợi bên ngoài cho tới khi chúng tôi xong.”
Nụ cười của anh ta rũ xuống. “Đừng có mơ, Layla.”
Không còn có lẽ gì hết nữa. Cô vừa tức giận vừa nhục nhã. Gọi cô là Layla trong văn phòng luật sư đã đủ tệ rồi, nhưng trong một phòng đầy những người đàn ông này còn tệ hơn nhiều. Anh ta có ý hạ nhục cô. Để nhắc cho tất cả những người đàn ông trong phòng nhớ tới nghề nghiệp trước đây của cô. Nếu Virgil còn sống, Landon hẳn sẽ không bất kính công khai thế này. Dẫu sao cũng không phải ở chốn công cộng. Giờ anh ta cảm thấy tự do được công khai sỉ nhục cô. “Tôi nói đợi bên ngoài đấy.” Rồi cô mỉm cười và dùng cái tên gọi mà anh ta ghét, “Chồi.” Cô không biết sao anh ta lại ghét cái tên đó đến thế. “Chồi” khá dễ thương đấy chứ, và rất nhiều đứa trẻ đã trải qua thời thiếu niên với những tên gọi tồi tệ hơn nhiều.
Rõ ràng là Landon không nghĩ thế, và ánh mắt lạnh lẽo của anh ta trở nên băng giá và anh ta bước một bước về phía cô. “Trong năm năm, tôi đã buộc phải chịu đựng cô,” anh ta nói khi một gân xanh trên trán anh ta căng lên. “Không còn nữa. Nếu cô không đi, tôi sẽ cho bảo vệ mang cô ra với đống rác rưởi còn lại đấy.”
Cảm giác tức giận siết chặt bụng cô và đốt bỏng má cô, và trước khi cô nghĩ thêm về nó, cô đã mở miệng và nói, “Tôi đổi ý. Tôi không bán đội tuyển nữa. Tôi sẽ giữ nó.”
Landon chết cứng giữa chừng. “Cô không thể làm thế.”
Tức thời thỏa mãn trước quyền năng làm anh ta bẽ bàng, cô mỉm cười. “Tôi có thể làm bất kỳ chuyện gì tôi muốn. Và điều tôi muốn là giữ lại đội tuyển mà cha anh đã trao cho tôi.” Chúa ơi, cô muốn làm tổn thương anh ta. Chửi bới và nhổ vào mặt anh ta. Huých gối thật mạnh giữa hai chân anh ta. Trong một cuộc đời khác cô hẳn sẽ không do dự, nhưng cô Duffy thì không thọc gối vào háng đàn ông. Virgil đã dạy cô điều ấy. “Tránh xa đội khúc côn cầu của tôi ra.”
Anh ta bước thêm vài bước và vươn tay về phía cô. Trước khi cô kịp phản ứng, một cơ thể lớn đã bước chắn trước mặt và cô đột nhiên lại nhìn thẳng vào một tấm lưng rộng và áo phông trắng.
“Có lẽ tốt nhất là anh rời đi ngay bây giờ, anh Duffy,” Ty Savage nói. “Tôi không muốn thấy ai bị đau hết.” Faith không chắc ý anh ta là cô hay Landon. “Và tôi chắc chắn sẽ ghét phải đọc thấy tin cô Duffy cho bảo vệ tống anh ra ngoài trên báo.”
Từ sau lưng Ty cô nghe thấy các luật sư của Landon nói gì đó, rồi Landon nói, “Chuyện này chưa xong đâu, Layla.” Sau vài giây căng thẳng, cánh cửa đóng sập lại sau lưng anh ta và Faith thở phào nhẹ nhõm. Má cô nóng rãy. Cô từng phải chịu đựng đủ phần nhục nhã. Vài cái trong số đó, phải thú nhận là do tự bản thân cô gây nên, nhưng chuyện lần này có cảm giác như cái lần ở trường tiểu học khi Eddie Peterson kéo váy cô lên ở vòi uống nước và để lộ chiếc quần lót hồng bị thủng lỗ của cô cho toàn bộ lớp một.
Ty quay sang và nói với cô, “Cô đã làm gì mà lại khiến người đàn ông đó ghét cô nhiều thế?”
Cô ngẩng lên qua vết sẹo trắng trên cằm bị đầy gốc râu vây quanh, qua miệng và nhìn vào đôi mắt xanh xen xanh của anh. “Tôi đã cưới cha anh ta.” Cô đầu hàng hai đầu gối yếu ớt của mình và ngồi xuống. “Cảm ơn vì đã can thiệp.”
“Không cần nhắc đến.”
Hai bàn tay cô run run và cô kéo chúng vào lòng. “Tôi cho là mình sẽ không bán đội tuyển,” cô nói, đờ đẫn, và chẳng nói riêng với ai hết. Cô quay sang và nhìn vào những khuôn mặt sửng sốt quanh mình. Cô biết cảm giác ấy. Cô cũng bị chính thông báo của mình làm sửng sốt.
“Tôi chưa từng thấy một người đàn ông nào đối xử với một quý cô như thế hết,” Darby nói với một cái lắc đầu.
Landon không nghĩ cô là một quý cô, và điều cuối cùng cô muốn làm là nói chuyện về Landon và những gì anh ta nghĩ về cô. “Tôi cho là mình cần một khóa học cấp tốc về khúc côn cầu.” Mặt cô vẫn còn cảm giác hơi tê liệt vì cú sốc.
“Cô có thể thuê một trợ lý,” một huấn luyện viên gợi ý. “Virgil từng có một trợ lý cho đến vụ đóng cửa. Sau đó, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Jules nữa.”
Cô chưa từng nghe đến một Jules nào hết. “Jules ư?” Giọng cô nghe thật lạ lẫm và cô phải chống lại thôi thúc tựa trán lên bàn và rên rỉ. Cô vừa mới làm cái gì thế này?
“Julian Garcia,” Darcy trả lời. “Tôi sẽ xem xem liệu mình có thể bới số của anh ta ra cho cô không.”
“Cảm ơn.” Cô đoán là mình sẽ giữ đội bóng của Virgil vậy. Ít nhất là vào lúc này, và cô thực sự không biết còn gì để nói nữa ngoài, “Tôi sẽ làm những việc tôi có thể để bảo đảm các bạn giành được cúp Stanley. Đó là giấc mơ của Virgil và tôi biết ông ấy rất trông ngóng việc mua cầu thủ để khiến đội tuyển càng mạnh hơn.” Hay ít nhất cô nghĩ mình cũng từng nghe ông đề cập đến chuyện đó.
“Hạn chuyển nhượng đã qua rồi. Bảng phân công của chúng ta đã xác định rồi, nhưng mùa tới, chúng ta chắc chắn có thể dùng một anh chàng ở vùng xanh với một cú móc phải hiểm ác,” có ai đó ở cuối bàn nói.
Faith không chắc câu đó có nghĩa gì, nhưng có vẻ không ai chú ý đến, khi mà họ nói chuyện xung quanh cô liên tiếp như súng liên thanh làm như cô thậm chí còn không ở đó.
“Ai đó có thể phòng thủ cũng giỏi như chiến đấu.”
“Chúng ta có Sam rồi.”
“Thích đánh nhau và áp đảo được đối phương là hai chuyện khác hẳn,” Ty thêm vào cuộc trò chuyện khi anh lấy chỗ ở cuối bàn. “Sam giỏi tộng bóng vào băng hơn là đánh nhau. Chẳng ai sợ Sam hết.”
“Đúng vậy.”
“Andre và Frankie đều đang tiến bộ.”
“Không đủ nhanh. Chúng ta cần một người như George Parros, nhưng có thể đánh bóng như Patrick Sharp.”
“Một người như Ted Lindsay.”
Huấn luyện viên Nystrom nói, “Phải rồi, như ‘Ted Kinh Hoàng’ vậy.”
Họ đều gật đầu như thể ‘Ted Kinh Hoàng’ là đối tượng của họ. Đầu Faith vẫn đang quay mòng mòng và cuộc trò chuyện cứ xoay quanh cô khiến cô cảm giác như sắp bị tăng thông khí phổi. Cô có đủ quyền để tăng thông khí phổi, đời cô đang văng ngoài tầm kiểm soát, nhưng cô cho là mình chắc không nên ngất đi trong ngày đầu tiên làm chủ. Trông hành động ấy có thể tệ lắm. “Bao nhiêu tiền để dành được anh chàng đó? Ted Kinh Hoàng này?” cô hỏi trong nỗ lực chen chân vào cuộc trò chuyện và không tỏ ra hoàn toàn mù mờ. Cuộc trò chuyện dừng phắt lại và đầu họ đều quay lại để nhìn cô chằm chằm. Bằng cách nào đó cô đã làm tất cả bọn họ không nói nên lời. Tất cả trừ Ty Savage. Mắt anh ta nheo lại như thể đang bị đau. “Chết mẹ rồi!”
“Thánh, có một quý cô trong phòng đấy,” một người đàn ông đội mũ Chinooks quở trách.
“Xin lỗi.” Rồi Ty ngửa đầu ra sau và nói, “Thân chúng ta thật khốn nạn, nhở?”
Cô nhìn sang Darby. “Sao thế?”
“Ted đã nghỉ hưu vào năm một chín sáu lăm.” Anh ta cố trao cho cô một nụ cười an ủi nhưng nó trông cũng tràn đầy khổ sở như đôi mắt nheo lại của Ty. “Trước cả khi cô được sinh ra.”
“À.” Cô đoán điều đó có nghĩa là Ted Kinh Hoàng không được rồi. Thật quá nhiều cho việc không tỏ ra mù mờ.