Đẩy trách nhiệm lên đầu một đứa con nít là một loại hành vi trốn tránh, Phùng Kính Tắc nhận ra những lời mình nói khi nãy xác thật có chỗ không ổn, người quản lý một xí nghiệp lớn như Giang Trầm hẳn là ghét nhất loại nhân viên trốn trách trách nhiệm cũng nên.
Giang Trầm hừ cười một tiếng, nhưng ý cười cũng không chạm được đến đáy mắt. Anh nói: “Ông thực sự rất không hiểu chuyện.”
Dám nói con gái của Giang Trầm anh không hiểu chuyện, cũng chẳng biết ai cho ông ta cái gan này.
“…” Phùng Kính Tắc ngớ người, đành phải dừng lại, nhìn bóng lưng rời đi thật nhanh của Giang Trầm, trong lòng thấp thỏm không yên.
…
Chín giờ tối, kênh livestream đúng giờ kết thúc.
Lúc Thẩm Minh Dữu đang chuẩn bị tắm rửa cho Niệm Niệm, cô đột nhiên nhận được tin nhắn của Giang Trầm bảo cô đưa Niệm Niệm ra ngoài. .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Sau khi báo cho đạo diễn Ngô Lực một tiếng, Thẩm Minh Dữu ôm Niệm Niệm rời nhà.
Xe của Giang Trầm dừng ở cách đó không xa, thấy cô bước ra, anh vội vàng bước đến muốn bế Niệm Niệm nhưng Niệm Niệm lại đang giận dỗi, không buồn liếc mắt nhìn ba cái nào.
Giang Trầm: “…”
“Có việc gì sao?” Thẩm Minh Dữu hỏi.
“Có.” Giang Trầm mở cửa ghế sau xe ra, ra hiệu cho vợ ôm con gái lên xe.
Thẩm Minh Dứu nhìn anh một cái, Giang Trầm sờ sờ mũi, nói: “Thực sự có việc mà.”
Sau khi lên xe, Niệm Niệm xoay lưng về phía Giang Trầm. Thẩm Minh Dữu thấy con gái như thế, cô vuốt ve cái đầu nhỏ mềm mại của Niệm Niệm, thật sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Niệm Niệm nhìn mẹ với biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, cô bé đang giận ba đấy, đây là một việc rất nghiêm túc, tại sao mẹ lại cười chứ?
Rõ ràng là không hề buồn cười một chút nào cả mà.
Thẩm Minh Dữu cố gắng khiến cho bản thân mình trở nên nghiêm túc, nói: “Là lỗi của mẹ, mẹ không nên cười.”
“Xì!” Đây là tiếng cười mà Giang Trầm không nhịn được phát ra.
Tiếng cười này khiến cho Niệm Niệm cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía anh. Khuôn mặt nhỏ của cô bé nghiêm lại, bày tỏ sự tức giận và kháng nghị của bản thân với chuyện giờ mà ba còn có thể cười được.
Giang Trầm ho nhẹ một tiếng, nói: “Xin lỗi con, ba sai rồi.”
Niệm Niệm cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Ba sai ở đâu rồi?”
“…” Giang Trầm đáp: “Ba không nên cười.”
Niệm Niệm lại hỏi: “Tại sao không nên cười?”
“Bởi vì Niệm Niệm đang giận.”
Thấy thái độ nhận sai của ba tốt đẹp, lúc này Niệm Niệm mới hừ một tiếng, không xoay cơ thể nhỏ nhắn của mình đi nữa.
Sau khi xuống xe, Thẩm Minh Dứu phát hiện nơi mà Giang Trầm đưa các cô tới là một vườn bách thú nhỏ của làng du lịch.
Vườn bách thú không có mấy loài động vật lớn, phần lớn nuôi một vài loài động vật nhỏ lạ, bình thường để cho các du khách ngắm.
Ngoại trừ chúng ra còn có vài chú chó chú mèo được nhặt ở ngoài về, do nhân viên quản lý của vườn bách thú nhặt về chăm sóc, con ch.ó đuổi đám trẻ hôm nay chính là chó mà nhân viên quản lý này nuôi.
Giang Trầm đưa vợ và con gái đến chỗ nhân viên quản lý nọ, trong tay ông ấy đang ôm một chú cún con, là một chú cún mới được sinh không lâu. Cún con đang mở to đôi mắt m.ô.n.g lung, tò mò nhìn bọn họ.
Trước giờ Niệm Niệm chưa từng được thấy cún nhỏ như thế bao giờ, con ch.ó đuổi cô bé lúc chiều dù rằng không to lắm nhưng cũng không phải rất nhỏ, Niệm Niệm rất sợ chúng nó.
Giờ chú cún con này hoàn toàn khác với con ch.ó đuổi theo cô bé lúc chiều. Trông nó nhỏ xíu và đáng yêu nhường đó, lông cả người trắng muốt như tuyết, còn không sủa gâu gâu thật to với cô bé nữa!
Niệm Niệm mở to hai mắt, muốn vươn tay ra vuốt ve chú cún kia nhưng lại không dám cho lắm.
Giang Trầm ôm chú cún kia vào lòng mình, duỗi tay vuốt ve cái lưng lông xù của nó, hỏi: “Niệm Niệm này, bé cún con này có đáng yêu không?”
Niệm Niệm mở to đôi mắt hạnh, gật gật đầu, nhưng dường như nhớ tới cái gì đó, cô bé lại lắc đầu.
Thẩm Minh Dứu cũng vuốt ve cún, động viên cô bé: “Niệm Niệm đừng sợ. Con sờ nó đi, cún con này không cắn người đâu.”