Diêu Thác chuyển hướng sang Thẩm Minh Dữu: "Minh Dữu, không biết là làm bạn bè với Hoắc Tinh Trạch cô có cảm tưởng gì?"
"Cảm tưởng ư?" Thẩm Minh Dữu cười nói: "Cảm tưởng chính là tôi muốn có năng lực dự đoán trước tương lai, có thể biết trước sau này em trai hàng xóm sẽ trở thành ngôi sao lớn, như vậy thì lúc còn nhỏ, tôi sẽ bắt nạt em ấy nhiều hơn."
"Ha ha, xem ra trước đây chị gái hàng xóm bắt nạt thầy Hoắc rất nhiều nha!"
Hoắc Tinh Trạch nhấn mạnh: "Qủa thực bắt nạt không ít."
"Hình như Niệm Niệm rất thân với cậu, mấy năm này hai người thường liên lạc sao?"
"Đương nhiên." Hoắc Tinh Trạch nói: "Tiểu Niệm Niệm là fan hâm mộ trung thành của tôi, con bé thích nghe tôi hát nhất, vì thế mỗi lần trước khi đi ngủ, tôi sẽ gọi điện thoại hát ru cho bé, có thể nói, con bé nghe tôi hát ru mà lớn đấy."
[A a a nguyện vọng của tôi thay đổi, kiếp sau tôi không làm Thẩm Minh Dữu nữa, để tôi trở thành Niệm Niệm đi, nghe Hoắc Tinh Trạch hát ru lớn lên, đây là đãi ngộ đặc biệt gì vậy, cũng chỉ có Niệm Niệm có thể hưởng thụ mà thôi.]
[Ngã đây! Tại sao tôi lại không có em trai hàng xóm! Bây giờ muốn phát triển với em trai hàng xóm còn kịp không?]
[Có lẽ tôi nên đối tốt với em trai hàng xóm một chút rồi, nói không chừng thằng bé chính là một cổ phiếu, sau này cũng có thể là một siêu sao đó.]
[Vài năm trước là chị gái hàng xóm và em trai hàng xóm, bọn họ sau khi lớn lên vẫn luôn giữ liên lạc, là bạn bè tốt nhất của nhau, lúc cần thiết có thể tâm sự với đối phương, a a a tình bạn thần tiên thật tốt!]
...
"Mẹ." Ngồi cách Thẩm Minh Dữu không xa là Chu Tử Ngải được Cố Ngải Phỉ ôm trong ngực, do mẹ ôm quá chặt, Chu Tử Ngải không quá dễ chịu, cho nên nhỏ giọng nhắc nhở mẹ.
Sau khi Cố Ngải Phỉ lấy lại tinh thần, cô ta vội thả lỏng sức lực.
Nhưng cảm giác thất bại trong lòng cô ta không cách nào giải trừ được, từ khi Hoắc Tinh Trạch ra sân, Cố Ngải Phỉ đã biết, lần này mình lại thua dưới tay Thẩm Minh Dữu.
Cố Ngải Phỉ mời Quý Ôn Luân đến chương trình là muốn để Quý Ôn Luân tới để đè ép, nhưng bây giờ ánh mắt mọi người đều ở trên Hoắc Tinh Trạch, mặc dù Quý Ôn Luân nổi tiếng, nhưng ở trước mặt Hoắc Tinh Trạch, ánh sáng như bị che giấu đi.
Một người là ảnh đế, một người là ông hoàng điện ảnh, bọn họ đều đạt được thành công trong lĩnh vực của riêng mình, nhưng nói về thực lực và địa vị, quả thực Quý Ôn Luân kém hơn Hoắc Tinh Trạch.
Cố Ngải Phỉ dùng ánh mắt xin lỗi nhìn về phía Quý Ôn Luân, Quý Ôn Luân giống như biết suy nghĩ của cô ta, anh ấy cười một tiếng, ra hiệu mình cũng không ngại. Nhưng ngại hay không có lẽ chỉ có mình anh ấy biết.
"Được rồi, các nhóm khách quý, bây giờ lập tức đến thời gian chúng ta biểu diễn tài nghệ của mình."
Tổng đạo diễn giới thiệu quá trình tiếp theo: "Tin tưởng tất cả mọi người trong một tuần đã có thể tập luyện xong, như vậy tiếp theo mời mọi người dốc hết sức đối phó, vì khán giả biểu diễn một màn so đấu tài nghệ đi."
Lần trước đã giới thiệu nhiệm vụ, sau khi khách quý tuần này tới, các mẹ và bọn nhỏ sẽ cùng khách quý biểu diễn một tiết mục.
Hai mẹ con Chung Dao và Triệu Nhất Dương biểu diễn một vở kịch nhỏ cộng thêm Diêu Thác, bản thân anh ấy là người dẫn chương trình hài hước, màn biểu diễn của bọn họ chọc cho tất cả mọi người cười ha hả.
Sau khi diễn xong vở kịch nhỏ, Triệu Nhất Dương cúi đầu chào, nở một nụ cười thẹn thùng với khán giả bên dưới.
[Triệu Nhất Dương thật lợi hại, vừa rồi cậu nhóc bắt chước độc vật thật giống!]
[Chung Dao và Diêu Thác phối hợp ăn ý rất tốt, không hổ là người hợp tác tốt nhất của nhau]
Đương nhiên Phương Đường biểu diễn ca hát rồi, cô ấy biểu diễn một bài hát kinh điển của mình, người sáng tác đúng lúc là Trang Nghệ.
Giọng hát Phương Đường dễ nghe, mọi người đều biết, nhưng ngoài dự đoán, Trang Nghệ vừa cất giọng đã khiến mọi người kinh diễm, còn cả Khương Húc, cậu nhóc đội mũ và đeo một chiếc kính mắt cực ngầu, mặc một chiếc áo phong cách hip-hop, sau khi mẹ và dì hát xong, cậu vô cùng trôi chảy tiếp nối, rap một đoạn cho mọi người.
[Oa a Trang Nghệ hát dễ nghe thế, cô ấy có thể kiêm làm ca sĩ được luôn!]
[Giọng của Phương Đường rất tốt, đây chính là bát cơm ông trời cho đi.]
[Lần này tôi đã thay đổi cách nhìn về Khương Tiểu Húc, cứ nghĩ cậu nhóc tinh nghịch, cái gì cũng không biết, kết quả bạn nhỏ cũng thật sự có bản lĩnh!]
Sau đó đến Cố Ngải Phỉ, bọn họ biểu diễn một bản hợp tấu nhạc cụ, Quý Ôn Luân và Chu Tử Dục kéo đàn violon, Cố Ngải Phỉ và Chu Tử Ngải đánh đàn organ, bọn họ đàn một bản nhạc có độ khó cao, trình độ đàn violon của Quý Ôn Luân rất cao, trước đây anh ấy và Tống Nghệ đã từng biểu diễn ở một chương trình, còn Cố Ngải Phỉ, đây là lần đầu tiên cô ta biểu diễn đàn organ cho khán giả xem, trình độ của cô ta cũng rất cao.
Ngay cả Chu Tử Dục và Chu Tử Ngải ba tuổi rưỡi, mặc dù hai nhóc đàn mấy đoạn đơn giản, nhưng hai anh em lại đàn rất khá.
[Ngải Phỉ còn biết kéo đàn organ? Còn kéo đến tốt như vậy, thực sự quá lợi hại.]
[Lại được nhìn thấy Quý Ôn Luân kéo đàn violon một lần nữa rồi, anh ấy nhìn giống như một hoàng tử vậy, vừa thân sĩ lại vừa ưu nhã.]
[Tử Dục và Tử Ngải cũng đánh tốt lắm, mới là đứa nhóc ba tuổi rưỡi mà có trình độ này, xem ra bình thường tốn không ít công sức.]