Đã mấy ngày liên tiếp Thẩm Minh Dữu làm việc trong phim trường.
Đoàn làm phim « Tổng Giám Đốc, Chào Anh» từ sớm cũng bắt đầu ghi hình, nhưng bởi vì đột nhiên Quan Tường bạo hồng, yêu cầu đoàn phim phải tập hợp tất cả các phân đoạn của cô ta để quay lại một lần nữa, đạo diễn đã quay các phân đoạn khác từ trước, chỉ cần cố gắng quay xong phân cảnh của nữ hai, sau đó lại bổ sung một ít phân cảnh, bộ phim truyền hình này gần như đã hoàn thành.
Do đó, các phân đoạn diễn của Thẩm Minh Dữu chỉ cần một tuần là có thể quay xong.
Đạo diễn Thạch Nham cũng vui vẻ đến mức mặt mày nở hoa, biểu hiện của Thẩm Minh Dữu tại đoàn phim mấy ngày nay đã làm cho mọi người ở đây rất vui mừng, người này trước kia không thể quay phim một cách đàng hoàng, chỉ biết làm tốt nhiệm vụ bình hoa di động, nói ra những lời thoại cứng ngắc với bạn diễn, không biết vì sao lại bất ngờ giác ngộ ra, kỹ năng diễn xuất tốt hơn không ít, nhưng dùng để diễn trong bộ phim thần tượng của bọn họ, là quá đủ.
Đến ngay cả kỹ năng diễn của nam nữ chính bình thường cũng không tốt lắm, được Thẩm Minh Dữu hỗ trợ phân tích, kỹ thuật diễn xuất của họ tăng lên rất nhanh, nếu như không phải thời gian có hạn, thì Thạch Nham rất muốn quay lại một lần nữa những cảnh quay trước đó, chắc chắn nam nữ chính có thể diễn tốt hơn lần trước.
Nhờ có Thẩm Minh Dữu, mà tiến độ của đoàn làm phim đã nhanh hơn rất nhiều, vốn dĩ dự tính thời gian sẽ nằm ở mức mười ngày mới có thể quay xong, nhưng bảy ngày không hơn không kém đã hoàn thành các cảnh quay.
"Chị Minh Dữu, ngày mai khi chị đi quay hình « Mẹ Là Siêu Nhân», có thể giúp em xin chữ ký của chị Phương Đường được không?" Lâm Tư Manh rất thích những bài hát của Phương Đường, sau mấy ngày ở chung, khi cô ấy đối mặt với Thẩm Minh Dữu, cô ấy đã không còn sợ hãi, thậm chí mạnh dạn muốn nhờ Thẩm Minh Dữu xin chữ ký thần tượng giúp mình.
“Được nha." Thẩm Minh Dữu cho Niệm Niệm uống một ngụm nước.
Mấy ngày nay Thẩm Minh Dữu luôn phải ra ngoài quay phim, Niệm Niệm không muốn đến công ty với Giang Trầm, nhưng ngược lại rất thích đi đến studio của mẹ làm việc, Thẩm Minh Dữu thấy vậy lập tức dẫn cô bé theo, mấy ngày nay, cô bé đều đi theo mẹ.
Lúc Niệm Niệm ngửa đầu uống nước, phát hiện cách không xa studio có một hình dáng quen thuộc đang đi đến. Niệm Niệm kéo tay mẹ, theo quán tính Thẩm Minh Dữu nhìn qua, thì phát hiện người đang đến là Triệu Diễm.
Trong quán cà phê trên tầng cao nhất của khách sạn u Hoàng, Thẩm Minh Dữu ngồi đối diện với Triệu Diễm, Niệm Niệm đang chơi xúc cát ở sân chơi riêng dành cho trẻ em cách chỗ ngồi của bọn họ không xa, có thể quan sát được.
Ánh Mắt Triệu Diễm vẫn luôn nhìn Niệm Niệm cách đó không xa nói: "Niệm Niệm vẫn không khác trước là mấy nhỉ, không thích nói chuyện."
Lúc nảy khi Niệm Niệm nhìn thấy anh ta, phải để mẹ nhắc nhở cô bé gọi một tiếng cậu, thì Niệm Niệm mới nhẹ nhàng thưa: "Chào cậu ạ."
Triệu Diễm đã rất lâu không gặp được cháu gái, với tấm lòng tràn ngập yêu thương với đứa cháu này và ôm suy nghĩ muốn thể hiện tình yêu với cô bé, nhưng đối với Niệm Niệm lại không giống vậy, cô bé đối với người cậu cùng món quà mà cậu ấy cố ý mang đến tặng lại vô cùng bình tĩnh.
Người ta thường nói con cháu bên ngoại thường rất thân thiết với cậu, nhưng cháu gái Niệm Niệm lại không thân với anh ta chút nào.
Triệu Diễm có chút buồn phiền.
Thẩm Minh Dữu nói: "Đó là vì anh và con bé không quá quen thuộc thôi."
Triệu Diễm có mang quà tặng đến, đó là một con gấu bằng bông xinh đẹp lại tinh xảo, Niệm Niệm chỉ nhìn qua một cái rồi cũng không có hứng thú với món quà này lắm.
"Sau này em về nước hoạt động nhớ dẫn theo Niệm Niệm, có thể để Niệm Niệm cùng cậu của cô bé gặp mặt vài lần, cô bé sẽ quen thôi." Triệu Diễm nhìn Thẩm Minh Dữu nói.