Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 90



Vài ngày trước đó, Tô Chi đã nhận được tin nhắn của Lục Úc nói anh sẽ đến trường cấp ba của các cô quay phim.

Xem ra đúng với những gì Lâm Mạt đã nghe trước đó, sau khi Lâm Mạt biết được thì vô cùng vui vẻ.

"Chi Chi, tớ cũng muốn quay cùng một bộ phim với thần tượng, hi vọng có thể được đạo diễn chọn, cầu nguyện cầu nguyện."

Một phần kịch bản quay ở trường cấp ba nên cần tìm học sinh cấp ba, bên phía đạo diễn cũng muốn tìm một số diễn viên quần chúng, còn nói nếu có học sinh trong trường muốn tham gia thì cũng có thể đăng kí tham gia.

Danh sách chỉ có mười người, toàn thể học sinh đều muốn tham gia, cạnh tranh vô cùng khắc nghiệt.

Tô Chi không có trong danh sách, cô và Giang Thế Lâu đều được chọn, bọn họ có thể tự do lựa chọn tham gia hay từ bỏ.

Nếu như bộ phim này không phải do Lục Úc đóng chính thì cô chắc chắn sẽ không cân nhắc, nhưng cô muốn bộ phim này của Lục Úc được phát sóng một cách thuận lợi, tham gia quay càng có lợi với hành động của cô hơn.

"Chi Chi, cậu có tham gia không?" Lâm Mạt rất muốn lôi kéo cô đi cùng: "Cùng nhau thử xem đi?"

Chi Chi quá thích học, cô ấy đoán có lẽ cô sẽ cảm thấy việc quay phim là tốn thời gian.

Không ngờ rằng Tô Chi lại gật đầu: "Có lẽ sẽ tham gia."

Lâm Mạt nhận được niềm vui ngoài ý muốn: "Vậy thì tốt rồi, cậu và tớ cùng đi thử vai."

Cô ấy lại lôi kéo An Nguyệt Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, cậu đừng có đọc sách nữa, chúng ta cùng đi chơi."

Cô ấy biết hoàn cảnh của Nguyệt Nguyệt, cho nên có hoạt động gì cũng sẽ kéo cô ấy đi cùng như vậy thì có thể giúp cô ấy kết thêm nhiều bạn hơi, khiến tính cách của cô ấy trở nên sáng sủa hoạt bát hơn.

An Nguyệt Nguyệt cũng thích ở cùng với các cô: "Được, tôi đi với các cậu."

Nơi thử vai là một căn phòng phía Đông Bắc ở sân thể dục, đạo diễn và tổ nhân viên đều đã đến đủ, lúc đầu định hôm nay quay, ai ngờ nhân vật nữ chính thời cấp ba xảy ra chuyện, không thể đến được.

"Tiểu Úc, tình trạng của Kim Hà không thể quay nhân vật nữ chính được, mấy hôm nay tạm thời quay cảnh cá nhân của cậu trước, sau đó chúng ta tìm nhân vật nữ chính quay cảnh của hai người."

Lục Úc đã thay đồng phục cấp ba, tóc cũng đã được làm kiểu, tràn đầy hơi thở thiếu niên.

Trong tay anh cầm kịch bản, anh đang đọc cảnh quay hôm nay.

"Được."

Chuyện thay đổi nhân vật lúc quay phim Lục Úc đã trải qua nhiều, anh cũng đã quen với chuyện này.

Đạo diễn Vương còn nói: "Lát nữa có học sinh của trường đến tham gia thử vai, cậu ở bên cạnh hỗ trợ xem xét, chọn một người phù hợp với vai diễn."

Ông ấy nói tiếp: "Nếu như có thể chọn luôn được nữ chính thì không còn gì tốt hơn."

Phần diễn cấp ba không quá nhiều, trước khi nhân vật nữ chính xảy ra chuyện, ông ấy dự đoán trong một tuần là có thể kết thúc.

Nếu như vẫn không tìm được người thích hợp thì thời gian sẽ bị lùi lại.

"Tôi sẽ chú ý thêm." Lục Úc gật đầu.

Anh biết đạo diễn Vương không quá chú trọng vào việc diễn viên có kĩ năng diễn, chỉ cần người đó phù hợp với nhân vật thì trong quá trình quay ông ấy có thể từ từ dạy dỗ.

Có nhân viên công tác tới.

"Đạo diễn Vương, học sinh đã đến rồi, đang xếp hàng dài ở bên ngoài, chúng ta bắt đầu luôn sao?"

Lục Úc và đạo diễn Vương đồng thời nghiêng đầu nhìn ra ngoài, bên ngoài toàn là đầu người, ai cũng đang nhìn về phía bên này.

Đạo diễn Vương nói đùa: "Tiểu Úc quá nổi tiếng rồi, những đứa trẻ này đều là đến thăm cậu, có cậu ở đây, nhất định bộ phim này của chúng ta sẽ có kết quả tốt."

Lục Úc bật cười: "Đạo diễn Vương nói đùa."

"Bắt đầu đi, để họ vào."

Sau khi đạo diễn Vương nói vậy, nhân viên công tác đi ra ngoài, không lâu sau đã mang theo năm học sinh vào thử vai.

Lục Úc mặc áo đồng phục ngồi bên cạnh, ánh mắt chỉ hơi nâng lên một chút, năm học sinh nữ vừa vào mới nhìn thấy anh đã đỏ mặt.

Ai nấy đều kích động kéo tay nhau, là Lục Úc đó! Nhìn thấy Lục Úc người thật luôn rồi! Quá đẹp trai!

Nếu như không phải đang thử vai thì các cô nhất định sẽ hét lên.

"Bắt đầu đi." Đạo diễn Vương cầm bút: "Nhìn máy quay tự giới thiệu một chút."

Nhân vật họ chọn chỉ đơn giản là học sinh, chỉ cần hình tượng tốt một chút là được, không ngại ngùng trước ống kính, tự nhiên thoải mái là được rồi.

Đợt nữ sinh đầu tiên đều rất ngượng ngùng, lúc đối mặt với máy quay nói chuyện cũng không được lưu loát, đạo diễn Vương tiếc nuối đánh dấu X lên tờ giấy.

*

Lâm Mạt đi vệ sinh nên đến hơi muộn, xếp hàng ở mãi phía sau, vẻ mặt cô ấy đau khổ.

"Không thể nào, sẽ không phải tôi còn chưa được thử vai đã kết thúc đấy chứ? Vất vả lắm mới có cơ hội tiếp xúc gần với thần tượng mà!"

Lâm Mạt ôm An Nguyệt Nguyệt cầu an ủi.

An Nguyệt Nguyệt an ủi cô ấy: "Còn chưa kết thúc mà, chắc sẽ không đâu, đừng buồn!"

Lâm Mạt: "Mong vậy mong vậy, không biết thần tượng của tôi có đến không nhỉ?"

Hai người nói chuyện với nhau một lúc mới phát hiện Tô Chi vẫn luôn không lên tiếng, quay sang nhìn mới thấy cô đang cúi đầu chơi điện thoại.

"Chi Chi, cậu đang nói chuyện với ai vậy?"

Sau khi Tô Chi đọc xong tin nhắn thì cất điện thoại đi: "Phía trước vẫn còn nhiều người như vậy sao?"

"Đúng vậy, biết vậy tớ đã không đi vệ sinh nữa." Lâm Mạt vô cùng hối hận.

Đi vệ sinh một chuyến, các cô đợi gần một tiếng mới đến lượt mình.

Tô Chi không đi vào: "Hai người đi đi, tớ ở ngoài đợi hai người."

Cô tùy tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống, điện thoại rung một cái, Lục Úc vừa trả lời tin nhắn cô vừa gửi.

"Đêm nay có một cảnh quay, tám giờ sẽ kết thúc."

"Vậy thì tốt rồi, thức đêm quay phim không tốt."

Mỗi ngày Tô Chi đều gửi cho anh một video về tác hại của việc thức đêm để anh gửi lại cho đạo diễn.

Hôm nay Lục Úc lại nhận được video như vậy, thức đêm mang đến tác hại rất đáng sợ, nặng thì đột tử.

"..."

"Đã gửi."

Tô Chi gửi một sticker tỏ ý đã biết.

Đạo diễn Vương thấy màn hình điện thoại sáng lên, ông ấy nhận được một tin nhắn, thấy là Lục Úc gửi, ông ấy cười nói: "Tiểu Úc, cậu có chuyện gì quan trọng muốn nói sao?"

Chờ ông ấy nhìn mới phát hiện đó là một video nói về tác hại của việc thức khuya.

"..."

Mấy hôm nay ông ấy nhận được rất nhiều video như vậy, ông ấy nghi ngờ Lục Úc đang bất mãn với tiến độ quay phim của mình, phàn nàn tan làm quá muộn.

Lục Úc cất điện thoại đi rồi nói: "Nhưng thật ra là người khác nói tôi gửi cho chú."

Anh thấy Tô Chi và đạo diễn Vương không quen biết nhau, cũng không biết nguyên nhân vì sao cô làm như vậy.

Đạo diễn Vương buồn cười nói: "Là ai? Quan tâm tôi vậy sao?"

Từ khi bỏ lỡ mối tình đầu đến giờ, ông ấy chỉ chuyên tâm nghiên cứu quay phim, chỉ có dồn hết thời gian vào việc này mới khiến ông ấy không đau khổ.

Lục Úc không nói rõ: "Chờ gặp rồi chú sẽ biết."

Đạo diễn Vương cười cười, không hỏi thêm.

Cửa lần nữa bị đẩy ra, Lâm Mạt, An Nguyệt Nguyệt và ba nữ sinh khác đi vào.

Lâm Mạt vừa liếc mắt đã thấy thần tượng của mình mặc đồng phục ngồi trong góc, đậu má! Cách ăn mặc này của thần tượng cũng quá tuyệt rồi, cảm giác thiếu niên level max, nói anh là học sinh cấp ba cũng không quá chút nào, quá đẹp rồi, cô ấy thiếu chút nữa không kiềm chế nổi mà muốn hét lên.

Đạo diễn Vương: "Mấy đứa không cần căng thẳng, tự giới thiệu một chút đi."

Ông ấy đã chọn được mấy người, xấp xỉ nhau là được rồi.

Lâm Mạt không chút hoảng sợ khi đối mặt với ống kính, cuối cùng được chọn.

Tính cách An Nguyệt Nguyệt có hơi nhạt, nhưng hình tượng tốt nên cũng được chọn.

Sau khi biết kết quả, Lâm Mạt vui đến muốn bay lên: "Đi! Đêm nay chị đây mời khách, đi thôi!"

*

Tối qua đi ăn quá nhiều, Lâm Mạt lên một cái mụn lớn, sáng hôm sau hối hận muốn chết, không ngừng đánh phấn che đi.

"Đừng lo, sắp bắt đầu rồi."

Hôm nay Tô Chi cũng mặc đồng phục, không phải váy đồng phục mà là quần áo dài.

Địa điểm quay là dãy nhà cũ, ở đây không có nhiều học sinh nên đoàn làm phim được cấp một phòng học trống trên tầng ba để dùng.

Ngoài mười học sinh được chọn hôm qua ra còn có diễn viên quần chúng đạo diễn mời.

Nhân viên công tác đã chuẩn bị xong đạo cụ, dựng xong máy quay phim, nhóm diễn viên quần chúng đứng chờ ở một bên trong phòng học.

Lục Úc ngồi trong phòng hóa trang dựng tạm thời để trang điểm và thay quần áo, thuận tiện đọc kịch bản.

Có nhân viên công tác đến gõ cửa: "Thầy Lục, có thể bắt đầu được rồi."

"Ừm." Lục Úc đứng dậy chỉnh lại quần áo, sau đó cầm kịch bản đi ra ngoài.

Anh vừa ra cửa đã thấy Tô Chi đứng trong đám người, cô đứng cùng với bạn, vô cùng thu hút ánh mắt của người khác.

Tô Chi cũng nhìn thấy anh, vẫy tay với anh.

"Lục Úc, anh mặc đồng phục rồi đứng cùng mọi người thật giống học sinh cấp ba."

Cô không hề nói dối, khi mới thấy Lục Úc cô còn hơi sững người, thiếu chút nữa không nhận ra được.

Lục Úc cười: "Quay phim không làm chậm trễ việc học tập của em chứ?"

Anh nghĩ Tô Chi sẽ không đồng ý, dù sao cô cũng thích học như vậy.

Tất nhiên là chậm trễ, Tô Chi không thèm để ý phất tay: "Không sao, em dành thêm chút thời gian học bổ túc là được."

Các cô chỉ là diễn viên quần chúng, sự tồn tại cũng chỉ để làm nền, lúc quay phim cũng có thể làm bài thi.

Lục Úc không hề nghi ngờ năng lực của cô, anh gật đầu: "Ừm."

"Chào anh Lục Úc." Mỗi khi Lâm Mạt nhìn thấy thần tượng đều không thể kiềm chế được.

An Nguyệt Nguyệt cũng biết Lục Úc, cô ấy gật nhẹ đầu và nhỏ giọng chào hỏi anh.

Đạo diễn Vương để ý đến phía bên này, liếc mắt là có thể thấy được Tô Chi ở trước mặt Lục Úc, vừa ngầu vừa xinh đẹp, rất giống hình tượng mối tình đầu trong bộ phim này của ông ấy.

Ông ấy nhận ra Tô Chi, em gái của Tô Quân Bạch, thời gian trước hai người cùng nhau xuất hiện trên hotsearch rất nhiều.

Ông ấy đi tới: "Tiểu Úc, đây là bạn cậu sao?"

Lục Úc rất ít khi quen biết nữ sinh chứ đừng đề cập đến chuyện chủ động hỏi han.

Nhưng bọn họ cùng quay chương trình giải trí Cực Hạn, quan hệ tốt cũng là chuyện dễ hiểu.

"Đúng vậy." Lục Úc giới thiệu Tô Chi: "Tô Chi, vị này là đạo diễn Vương, đạo diễn của chúng ta."

Tô Chi nhìn ông ấy, khuôn mặt hiền hòa, nhưng dáng người lại rất gầy, nhìn chững chạc hơn nhiều so với người cùng tuổi.

"Chào đạo diễn Vương, cháu là Tô Chi."

Đạo diễn Vương cười: "Tôi biết cháu, tôi đã xem qua chương trình giải trí Cực Hạn của cháu, tôi rất thích cháu."

Tô Chi: "Cháu cảm ơn."

Chỉ trong thời gian nói chuyện ngắn ngủi, Tô Chi cảm thấy vị đạo diễn Vương này cũng không tệ lắm, có thể là do đau khổ vì mất mối tình đầu nên mới tiều tụy như vậy.

"Tô Chi, cháu có hứng thú diễn vai nữ chính thời niên thiếu trong phim của tôi không?"

Đạo diễn Vương cười nói: "Tôi cảm thấy hình tượng của cháu rất hợp với vai này, cháu không cần lo lắng về kĩ thuật diễn, chúng ta còn Lục Úc ở đây."

Ngoài Kim Hà đã chọn trước đó, Tô Chi là ứng cử viên sáng giá nhất.

Tô Chi: "..."

Tin tức này khiến cô vô cùng bất ngờ, sao đạo diễn Vương lại tìm cô? Cô cũng không phải diễn viên, cũng không biết diễn.

Nhân vật nữ chính thời thiếu niên, nhân vật nữ chính, sẽ đóng với Lục Úc.

Cô nhìn về phía Lục Úc, kĩ thuật diễn của anh chắc sẽ rất tốt, nhưng cô không biết diễn.

"..." Lục Úc cũng vô cùng kinh ngạc, anh biết đạo diễn Vương vô cùng coi trọng bộ phim này, vì tìm nhân vật thích hợp mà tốn rất nhiều thời gian.

"Đạo diễn Vương muốn Tô Chi đóng sao?"

Đất diễn của nhân vật nữ chính nhiều hơn diễn viên quần chúng rất nhiều, như vậy có làm chậm trễ việc học của Tô Chi không?

"Đúng vậy, tôi cảm thấy hình tượng của Tô Chi rất thích hợp, cháu không cần phải lo về kĩ năng diễn xuất, có tôi, còn có cả Tiểu Úc nữa, chúng tôi đều có thể dạy cháu." Đạo diễn Vương nhìn Tô Chi hỏi: "Tô Chi, cháu có thể giúp tôi chuyện này không?"

Trước đó khi tìm Kim Hà đã tốn rất nhiều thời gian, nếu như bỏ qua Tô Chi thì không biết đến khi nào mới có thể tìm được người thích hợp, bộ phim này cũng không thể kéo dài quá lâu được.

Tô Chi: "..."

Đạo diễn Vương đã nói như vậy rồi thì cô còn có thể nói gì được?

Nhưng quay phim cũng tốt, như vậy cô có thể nhắc nhở đạo diễn Vương chú ý thời gian quay để bộ phim này có thể thuận lợi phát sóng.

"Cháu có thể nhận, nhưng đạo diễn Vương, cháu có một yêu cầu nhỏ."

Đạo diễn Vương cười nói: "Cháu nói đi."

"Cháu không thể thức đêm, không được quay sau mười giờ đêm." Đương nhiên Tô Chi nói dối.

Cô có thể thức đêm để làm đề, nhưng đạo diễn Vương thì không được, ông ấy cần nghỉ ngơi trong khoảng thời gian hợp lí mới chắc chắn sức khỏe không xảy ra chuyện gì.

Đạo diễn Vương cười nói: "Đã hiểu, tôi cam đoan sẽ không làm chậm trễ việc học của cháu."

Nhận được sự cam kết của ông ấy, Tô Chi gật đầu.

Người vui nhất là Lâm Mạt, cô ấy ở phía sau điên cuồng kéo áo Tô Chi, muốn cô đồng ý nhận kịch bản, bạn thân của cô ấy quay phim cùng với thần tượng của cô ấy, cô ấy nhất định phải gặm một vạn lần.

Có người vui cũng sẽ có người buồn, Điền An An cũng tham gia bộ phim này, đóng vai bạn học cấp ba của nam chính, mỗi ngày đều có cảnh quay nhưng rất ngắn.

Nhân vật của cô ta cũng thích nam chính, cách nhà nam chính không xa, mỗi ngày đều sẽ cùng đi học với anh, chán ghét nhân vật nữ chính trong bộ phim.

Không ngờ nhân vật nữ chính lại biến thành Tô Chi, cô ta thay xong quần áo mới đến thì nghe được tin này.

Sáng nay cô ta mới biết tin Kim Hà không thể đến, lúc đầu còn muốn tranh lấy phần diễn nhân vật nữ chính này, còn chưa kịp đề xuất đã bị Tô Chi chiếm mất.

"Bạn học, phiền bạn tránh ra một chút."

Sau lưng xuất hiện bóng dáng Giang Thế Lâu, anh ta hoàn thành việc mới đến nên đến hơi muộn một chút, vì chạy đến nên trên trán có chút mồ hôi, tóc tai hơi lộn xộn, nhưng vậy cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của anh ta.

"Giang Thế Lâu, anh cũng đến sao?" Điền An An cười chào hỏi anh ta: "Anh chạy đến sao? Trán cũng đổ mồ hôi rồi, cần khăn tay không?"

Cô ta hỏi xong thì lấy khăn tay đưa cho anh ta: "Cho anh này."

Cô ta và Giang Thế Lâu là bạn học cùng lớp, nhưng hai người không quá thân, vì cô ta muốn vào giới giải trí nên thời gian đến trường rất ít.

Mà Giang Thế Lâu cũng là người học âm nhạc, thời gian ở trường cũng rất ít, năm nay lên lớp mười hai, anh ta mới thường xuyên xuất hiện ở trường học.

"Cảm ơn." Giang Thế Lâu không mang giấy nên nhận lấy rồi từ từ lau trán.

Điền An An không muốn chạm mặt Tô Chi nên đứng đây nói chuyện phiếm với Giang Thế Lâu: "Nghe nói anh sắp phát hành ca khúc mới? Anh hát rất hay, nhất định sẽ có thành tích tốt."

"Hoãn lại rồi, thi đại học xong mới bàn tiếp." Giang Thế Lâu có thể cân bằng giữa học tập và âm nhạc, nhưng người trong nhà lại không đồng ý, muốn anh ta học cho thật tốt để có thể đạt được vị trí thủ khoa.

Gần đây con đường làm ăn của nhà họ Giang không tốt, càng làm càng hỏng, nếu như nhà họ xuất hiện một người thi được vị trí thủ khoa thì cũng có thể được chút độ hot từ tin này.

Chí hướng của Giang Thế Lâu không đặt ở chuyện này, nếu như chỉ có mình anh ta thì sự khống chế này sẽ không có tác dụng.

Mẹ của anh ta bị nhốt lại, anh ta muốn cứu mẹ mình ra.

"Vậy cũng tốt, dựa vào năng lực của anh, nhất định có thể thi được vị trí thủ khoa." Điền An An nhẹ nhàng nói: "Nếu như anh gặp khó khăn gì có thể nói với tôi, tôi có thể giúp nhất định sẽ giúp."

Cô ta có nghe một chút về chuyện gia tộc nhà Giang Thế Lâu, thật ra anh ta sống cũng không tốt, nhưng anh ta là người rất cố gắng, cũng rất thông minh, ở lĩnh vực âm nhạc cũng là một thiên tài, người như này rất thích hợp để chung sống.

"Không cần." Giang Thế Lâu từ chối thẳng thừng.

Không ai cứu được anh ta, anh ta chỉ có thể tự cứu bản thân.

Điền An An còn muốn nói gì đó thì bên kia thông báo bắt đầu quay phim.

Dù sao Giang Thế Lâu cũng sẽ tham gia quay phim một tuần, cô ta vẫn có thời gian.

Sau khi Tô Chi đồng ý, đạo diễn Vương quyết định để cô làm nữ chính, ông ấy đưa kịch bản cho cô: "Tô Chi, đây là cảnh quay ban ngày, còn có cả cảnh tối nay cháu và Tiểu Úc sẽ quay nữa, cháu xem qua trước đi."

Tô Chi nhìn thời gian đánh dấu trên kịch bản, tám giờ, thời gian này vốn dĩ để quay cảnh riêng của Lục Úc, bây giờ đã tìm được nữ chính nên kế hoạch ban đầu đã bị thay đổi.

"Được."

Tô Chi nhìn kịch bản, phát hiện lời thoại của nhân vật nữ chính chính là lúc đối diễn với Lục Úc mà cô đã sớm quen thuộc.

"Muốn đối diễn một lần không?" Đây cũng là chuyện Lục Úc không nghĩ đến, nhưng đối diễn với Tô Chi tốt hơn những người khác rất nhiều.

Tô Chi gật đầu: "Muốn!"

Cô có thể thuộc lời thoại, nhưng diễn xuất là một chuyện khó.

Hai người ở chỗ này đối diễn, bầu không khí vô cùng hài hòa, Lục Úc rất lợi hại, dạy cho Tô Chi rất nhiều thứ, lúc đầu không quá tốt nhưng sau đó cô được Lục Úc từ từ dẫn dắt để nhập vai vào nhân vật.

Điền An An cũng có cảnh quay, là cảnh với nam nữ chính, cô ta nhìn Lục Úc đang đối diễn với Tô Chi rồi đi tới.

"Lục Úc, tôi có thể đối diễn với anh không?"

Cảnh này của cô ta diễn chung với Lục Úc, không đóng với Tô Chi.

Tô Chi và Lục Úc đang đối diễn thì bị Điền An An cắt ngang, bầu không khí khó khăn lắm mới tạo được cũng lập tức biến mất.

Lục Úc nhíu mày nhìn cô ta: "Chờ chút."

Anh và Tô Chi vẫn chưa diễn xong, không chia đôi thời gian ra được.

"..." Điền An An bị anh từ chối, cô ta cảm thấy Lục Úc có thành kiến với mình, cô ta nhỏ giọng nói: "Vậy tôi có thể ở cạnh xem hai người đối diễn không?"

Mặc dù cô ta không thích Tô Chi nhưng Lục Úc đang ở đây.

"Sợ là không được." Lục Úc nhìn đồng hồ: "Tôi không thích bị người khác quấy rầy, cô có thể đến sau mười phút nữa."

Điền An An: "..."

Cô ta không kiềm chế được mà đỏ vành mắt, tất cả đều có thành kiến với cô ta sao?

Lục Úc đã nói thẳng như vậy, cô ta cũng không thể mặt dày mà ở lại đợi được.

Cô ta đau lòng cầm kịch bản rời đi, dáng vẻ vô cùng uất ức.

Trong những học sinh được chọn, có nam sinh thích Điền An An, thấy dáng vẻ uất ức này của cô ta thì bất bình.

"Cậu không sao chứ? Đừng đau lòng, không phải bây giờ anh ta đang hơi nổi thôi sao, cũng chẳng có gì ghê gớm."

"Tôi tin sau này cậu sẽ càng nổi tiếng hơn, bọn họ có trèo cao đến đâu cũng không bằng cậu."

"Cậu có muốn uống chút sữa bò không?"

Lâm An An nghe cậu ta an ủi, trong lòng thoải mái hơn nhiều, cô ta nhận lấy, dịu dàng cười: "Cảm ơn cậu, thật ra tôi có thể hiểu được, họ đang bận, là tôi không hiểu chuyện mà làm phiền họ."

"Đó không phải lỗi của cậu, đừng đau lòng." Nam sinh kia an ủi cô ta: "Buổi tối chúng tôi có một bữa tiệc sinh nhật, cậu có muốn đi cùng không?"

Gia thế của nam sinh này không tệ lắm, bạn bè đều là phú nhị đại.

"Có lẽ tôi không đi được, tôi phải quay phim." Buổi tối Điền An An có một cảnh, rất nhanh sẽ quay xong.

Nam sinh mời thêm lần nữa: "Không sao, tôi có thể đợi cậu, khi nào quay xong tôi đưa cậu đi."

"Vậy được, cảm ơn cậu." Điền An An nhẹ nhàng trả lời.

Bớt chút thời gian tạo quan hệ với những người này là chuyện phải làm, cô ta có thể duy trì tâm trạng thoải mái của mình.

Tô Chi nhìn Điền An An đi xa: "Lục Úc, Điền An An như muốn khóc vậy."

"?" Vẻ mặt Lục Úc khó hiểu: "Anh nói gì sao?"

"Không có." Tô Chi nhún vai: "Có lẽ cô ấy hơi mẫn cảm, lúc anh nói chuyện với cô ấy thì chú ý chút."

Nữ chính có ánh hào quang hấp dẫn ánh mắt của nam sinh khác, hi vọng Lục Úc không phải là một trong những người đó.

Anh hai của cô đã được cải tạo, đã trở nên yêu tiền, hi vọng sở thích yêu tiền đó có thể duy trì được đến già.

"Ừm." Lục Úc gật đầu: "Chúng ta đối diễn tiếp, cảnh tiếp theo là..."

Kabedon (1).

(1) Kabedon chủ yếu xuất hiện trong manga hay anime, đó là khi một chàng trai ép một cô gái vào tường; cùng lúc đó, tay anh ta đập vào tường bao quanh cô gái, và âm thanh "don" được tạo ra

Tô Chi kabedon anh...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv